Sắc mặt của lão giả hắc y và Lưu Thiên đều cùng nghiêm lại, lần nữa giết về phía trước.
Nhưng đúng lúc này thì dị biến đột nhiên xảy ra.
Một đạo nhân ảnh từ trên trời hạ xuống, không có bất cứ dấu hiệu báo trước nào, gần như chỉ trong khoảnh khắc một hơi thở đã đoạt trước mặt hai người rồi hạ xuống trên đỉnh đầu Hán Bạt.
Sưu!
Hàn Vân thương ra tay đâm ra một kích, hàn mang sắc lạnh từ đầu mũi thương bạo phát ra, cực kỳ chói mắt.
Hàn phong đột nhiên nổi lên, thổi mạnh tới.
Lưu Thiên và lão giả áo đen đều kinh ngạc trợn tròn mắt, hai con ngươi như sắp rơi ra ngoài đến nơi.
“Đây…”
Lâm Nhất tới từ một góc độ mà không ai ngờ đến được, ở cửa ải cuối cùng đã đâm ra một thương trí mạng.
Ngàn tính vạn tính cũng không thể ngờ được Lâm Nhất lại hạ xuống từ trên trời.
Advertisement
Thanh Hàn Vân thương huyền khí trung phẩm trong tay hắn chớp mắt chế ngự được Hán Bạt.
Chỉ thấy Hán Bạt gào thét lên một tiếng rồi quay về hình dạng Liệt Diệm Kim Liên nguyên hình ban đầu.
Linh khí thuộc tính hỏa cuồn cuộn phả vào mặt.
Trong mắt Lâm Nhất lộ ra vẻ vui mừng, sau đó lập tức túm lấy Hán Kim Liên nhanh chóng cho vào trong túi Trữ Vật.
“Dừng tay!”
Lão giả áo đen và Lưu Thiên tức đến mức toàn thân run rẩy, gào rống lên một tiếng, rồi đuổi theo Lâm Nhất.
Advertisement
Lâm Nhất khẽ cười, không hoảng hốt không vội vàng tiếp lấy hộp kiếm cổ từ trên trời rơi xuống. Hai tay cầm chắc, dùng sức vung lên quét ngang đánh ra.
Thình thịch!
Trong tiếng nổ lớn, hộp kiếm cổ va chạm cùng một chỗ với võ hồn của hai cường giả Tiên Thiên. Phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa, giống như sấm sét nện xuống san bằng mặt đất, đinh tai nhức óc.
Bụi bặm từ mặt đất cuộn lên, lão giả áo đen và Lưu Thiên sắc mặt đỏ bừng, khí huyết không thông. Đều không ngờ được, một mình Lâm Nhất lại có thể đánh lui hai người, nhân cơ hội nhanh chóng rút lui.
“Bắt lấy hắn!”
Lưu Vân đã đợi chờ rất lâu cười gằn một tiếng, dẫn theo đại đội võ giả giết tới từ cánh bên, ngăn cản đường lui của Lâm Nhất.
Lâm Nhất vỗ tay bắn ta, hộp kiếm trong không trung mở ra, cánh hoa Tường Vi đầy trời, lăng không tung bay.
Táng Hoa kiếm hiện thân trong màn phi vũ của cánh hoa.
Sưu!
Nhân ảnh như gió, giống như một đạo mị ảnh âm u, Lâm Nhất cầm chắc chuôi kiếm xuyên qua màn mưa cánh hoa ngợp trời chém đến.
Keng!
Táng Hoa kiếm giống như một dòng thu thủy bắn nhanh ra.
Nhìn thấy mười mấy tay võ giả của Lưu gia, Lâm Nhất khẽ cười, nhảy vọt lên không.
“Hồi Quang Lưu Ảnh!”
Nhất thời, Lâm Nhất vung kiếm ngang ra, trong không trung lưu quang chợt khởi, người hắn múa theo kiếm, một mảng kiếm quang tựa như lưu ảnh, không ngừng quay về. Máu tươi bắn lên không trung như cầu vồng, tiếng kêu thảm vang lên, không ngừng kêu rên.
Mười mấy tên võ giả của Lưu gia bị hắn một người một kiếm chém cho ngã xuống liểng xiểng, hoàn toàn không có khả năng phản kích.
Lưu Vân tốt hơn chút, sau khi chặn được mấy kiếm mới bị Lâm Nhất đạp cho một cước thổ huyết bay đi.
“Phóng tên!”
Phía sau có người hô lớn lên, chỉ thấy hàng trăm võ giả Lưu gia cùng lúc giương cung tên lên, mũi tên đầy trời, như mưa lao về phía Lâm Nhất.
Trong đó còn ẩn giấu mười huyền binh Tiên Thiên, bắn ra những mũi tên tấn công trí mạng.
“Vấn Kiếm Thông Linh!”
Lâm Nhất nhướn mày, thân kiếm đột nhiên không ngừng run lên rồi phát ra tiếng kêu, âm thanh linh hoạt kỳ ảo, vang vọng bốn phương tám hướng.
Mưa tên trí mạng đang bắn tới lại bắt đầu run rẩy giữa không trung, đột nhiên nhanh chóng rớt xuống dưới.
Nhẹ nhàng lùi lại, Lâm Nhất đã né tránh được làn mưa tên này.
Boong boong!
Vẫn chưa xong, âm thanh kỳ ảo vẫn tiếp tục vang lên, những võ giả nắm bảo cung trong tay bất ngờ phát hiện ra, dây cung trong tay không ngừng rung động, sau đó liền đứt gãy.
Lâm Nhất quay người lại, chém ra một kiếm, thân kiếm thon dài hoàn mỹ chui vào vỏ kiếm đang ở giữa không trung.
Cánh hoa ngợp trời đồng thời trở lại hộp kiếm cùng với Táng Hoa kiếm.
Đeo lại hộp kiếm cổ lên lưng, Lâm Nhất quay người tiếp tục chạy như điên lao đi.
Vù vù.
Lão giả hắc y và Lưu Thiên lật đật đuổi tới.
Thấy võ giả Lưu gia toàn thân đầy vết kiếm chém, máu tươi tuôn xối xả, nằm rạp trên đất không ngừng kêu rên, vẻ mặt hai người khiếp sợ.
Lâm Nhất cầm kiếm như biến thành một người khác, quả thực chính là sát thần.
“Đuổi theo!”
Sắc mặt hai người âm trầm, nếu để Lâm Nhất chạy mất thì thể diện của Lưu gia coi như hoàn toàn mất hết.
Đột nhiên, Lâm Nhất trong lúc bỏ chạy cảm nhận được áp lực bạo tăng.
Quay đầu lại nhìn thì thấy Lưu Đằng cuối cùng cũng đã giải quyết xong đối thủ, ba vị cường giả Tiên Thiên cùng lúc truy đuổi Lâm Nhất.
Uy áp Tiên Thiên kh ủng bố giống như một dãy núi liên miên không dứt bao phủ xuống.
“Tên súc sinh, đến đúng lúc lắm. Ta sẽ bắt ngươi phải nôn ra hết cả gốc lẫn lãi!”
Sắc mặt Lưu Đằng âm trầm, lạnh lùng nói.
Mắt thấy Lâm Nhất sắp bị ba vị cường giả Tiên Thiên đuổi kịp, bước chân bỏ chạy của hắn đang chậm lại.
Nội kình tiêu hao hết rồi?
Ba người Lưu Đằng nhìn nhau, không khỏi cười khẩy, suy cho cùng cũng chỉ là một tên Ngụy Tiên Thiên mà thôi.
Nhưng Lâm Nhất giảm tốc độ đột nhiên lại quay người, vung quyền đánh ra, một đoàn hỏa diễm hóa ra một con Tử Băng Diên Tước.
Dang dộng hai cánh phi nhào đến, hàn khí kh ủng bố thẩm thấu sau đó hóa thành ngọn lửa băng lao đến trước mặt, chớp mắt ba người Lưu Đằng sợ đến mức mặt mày tái nhợt.
“Lùi lại!”
Trong lúc điên cuồng thoái lui, ba người đồng thời ra tay, cùng ngăn cản con Tử Băng Diên Tước này.
Thình thịch!
Vô số mảnh vụn hàn băng bay tứ tung đầy trời.
Khóe miệng của ba người cũng đều tràn ra một tia máu, bị đánh bay lùi lại hàng trăm bước không ngừng, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc nồng đậm.
Lưu Đằng trợn mắt lên nhìn, chỉ thấy Lâm Nhất đã cưỡi lên lưng Huyết Long Mã, lưng đeo hộp kiếm cổ, đang thúc ngựa bỏ chạy rồi.
“Ở lại cho ta!”
Ông ta gào lên một tiếng, võ hồn trong lòng bàn tay ngưng tụ thành một thanh trường thương băng hàn, điều động linh nguyên Tiên Thiên toàn thân, dùng hết sức lực để ném ra.
Sưu.
Tiếng xé gió trong không trung chói tai, thanh trường thương nhanh như một tia chớp, điên cuồng lao theo đuổi tới.
Tốc độ Huyết Long Mã bỏ chạy kinh người, nhưng dưới một thương toàn lực bạo phát ra của Lưu Đằng thì vẫn có chút chậm hơn.
Keng!
Võ hồn trường thương được gia trì thêm bằng linh nguyên Tiên Thiên với thế như sấm sét, đánh lên hộp kiếm cổ đeo trên lưng Lâm Nhất.
Phốc!
Lâm Nhất chợt phun ra một ngụm máu tươi thật lớn rồi bị đánh bay đi, rơi xuống dưới mặt đất.
Sắc mặt ba người Lưu Đằng lập tức tỏ ra vui mừng, vội vàng đuổi theo.
Nhưng trong nháy mắt, Huyết Long Mã cúi đầu gặm chặt lấy Lâm Nhất hất mạnh về sau.
Ngang ngược hất Lâm Nhất hiện đang bị trúng trọng thương bay đi sắp rơi xuống đất lên lưng ngựa.