Dục Tiên Đồ

Chương 112: Xưng hô



Sở Nhược Đình hôn Nhạn Thiên Sơn.

Hai người tâm đầu ý hợp, dù hơi thở đôi bên đang hòa vào nhau thì nàng vẫn vô thức nghĩ miên man.

Nàng ngước mắt nhìn trận pháp ảo giác tựa màn sương mù được dệt từ vải bạc. Những vì sao lấp lánh chiếu ánh sáng dịu nhẹ lên gương mặt tuấn tú của Nhạn Thiên Sơn. Sở Nhược Đình cảm tưởng mình đang nằm mơ.

Người đàn ông nhẹ nhàng mút khóe môi cô gái.

Không phải mơ.

Nhạn tiền bối đang hôn nàng.

Lúc ý thức được điều đó, Sở Nhược Đình căng thẳng một cách khó hiểu.

Cởi đai lưng Nhạn Thiên Sơn xong, tay phải nàng cứ chần chừ không biết tiếp tục thế nào.

“Nhược Đình.”

Nhạn Thiên Sơn buông tha môi nàng, hắn chăm chú ngắm nàng bằng ánh mắt trong sáng ôn hòa. Nhưng…đũng quần hắn đã nhô cao.

“A?”

Sở Nhược Đình như trở về từ cõi thần tiên.

Nhạn Thiên Sơn lấy ra túi chứa đồ màu nâu rồi nhét nó vào tay nàng và nghiêm túc nói, “Sính lễ nạp chinh.”

Sở Nhược Đình ngơ ngác nhìn cái túi, “…Đây là gì?”

Nàng chưa hề nghe qua.

Nhạn Thiên Sơn áp sát thiếu nữ, tay hắn phủ lên bộ ngực mềm mại của nàng để thong thả xoa nắn với lực tay vừa phải.

“Nghi lễ gồm sáu giai đoạn là nạp thái, vấn danh, nạp cát, nạp chinh, thỉnh kỳ, và thân nghênh.”[1] Ngón tay hắn cởi từng lớp quần áo cho thiếu nữ, đồng thời lang thang trên vòng eo thon. “Chúng ta là người tu đạo nên có thể bỏ qua nghi lễ trần tục rườm rà, nhưng không thể thiếu những lễ vật cần thiết.”

Nhạn Thiên Sơn ngồi xuống bồ đoàn và ôm nàng vào lòng, “Lát nữa ta sẽ viết thư nghênh thân gửi nàng.”

Sở Nhược Đình biết hắn để ý mấy việc này vì là nho tu, nàng lúng túng hỏi, “Ta có cần tặng người[2] quà đáp lễ không?”

Mấy tiểu thuyết nàng đọc hồi nhỏ viết thế.

Nhạn Thiên Sơn vén lọn tóc trước ngực nàng, cười bảo, “Trong túi chứa đồ là kho trận pháp lẫn bùa chú mà ta nghiên cứu cả đời. Nàng định tặng gì đáp lại?”

Một tay hắn khó ôm hết ngực nàng, thế là Nhạn Thiên Sơn dùng cả hai tay. Hắn hiếu kỳ ép hai vú vô khe rãnh ở giữa rồi mạnh bạo nắn bóp, đôi gò bồng đảo trắng nõn tràn ra dưới những kẽ ngón tay với khớp xương rõ ràng.

Bộ ngực tuyết trắng được hắn xoa tới mức chuyển thành màu đỏ.

Toàn thân Sở Nhược Đình nóng rực, nàng cảm nhận rõ dương v*t càng lúc càng cương cứng.

Sở Nhược Đình bất giác vặn vẹo người, nghĩ tới nghĩ lui thì nàng có mỗi luyện khí là dùng làm quà được. Nàng hỏi ý hắn, “Nhạn tiền bối thích chơi cờ đúng không? Ta dùng ngọc băng đen rèn một bộ cờ thượng đẳng tặng người nhé?”

Nhạn Thiên Sơn kéo quần xuống, vạt áo được vén lên phô bày bộ phận sưng đau vì dục vọng.

Đây là một phần thân thể nhưng nam tử lại thấy tội lỗi, hắn dời mắt rồi nhanh chóng giấu nó giữa kẽ mông Sở Nhược Đình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 152: C152: Thế Giới Trừng Phạt

“…Ừm.”

Nàng đưa gì hắn cũng thích.

Sở Nhược Đình ngồi trên đùi hắn, nàng khép chân lại thành vô tình kẹp chặt dương v*t.

Nhạn Thiên Sơn ráng kiềm chế để xoay người nàng lại, hắn đẩy mấy lọn tóc che núm vú và cúi đầu ngậm núm bên trái, song hắn chỉ liếm thoáng qua.

Nhũ hoa đỏ thắm, lành lạnh, đượm hương thơm ngọt lành.

Vì thế người đàn ông há to mồm mút lấy bộ ngực căng tròn, hàm răng mài nhẹ còn lưỡi mơn trớn quầng vú và phác họa lại đỉnh núi thẳng đứng.

Sự kích thích thúc đẩy Sở Nhược Đình ôm đầu hắn, tay nàng tiện thể rút cành trúc hắn dùng để búi tóc khiến mái tóc đen bung xõa.

Năm ngón tay nữ tử luồn vào mái tóc nam tử, nàng khẽ thở dốc, “Nhạn tiền bối, ngọc Phục Hy…ta được giữ ngọc Phục Hy chứ?”

Nhạn Thiên Sơn liếm xong ngực trái liền chuyển qua ngực phải, hắn bận liếm mút nhưng vẫn nhớ gật đầu, “Nó đã thuộc về nàng.” Hai đầu gối hắn tách bắp đùi mịn màng của cô gái sang hai bên cho dương v*t sưng phồng chà xát khe hở đẫm nước xuân, giọng nói trong trẻo như ngọc hơi khàn khàn, “Không chỉ ngọc Phục Hy mà các dãy núi ngập sương lẫn mưa tuyết cỏ cây trong gò Côn Luân cũng thuộc về nàng. Ta cũng là của nàng.”

Nhạn Thiên Sơn hiếm lắm mới thốt nên những lời lấy lòng người ta, ai ngờ Sở Nhược Đình lại bật cười.

Hắn bối rối hỏi, “Nàng cười gì thế?”

Sở Nhược Đình hôn vành tai ửng đỏ của hắn, nàng dịu dàng gặm mút và lén cười, “Ta nhớ có lần người bảo ta phải vẽ được trận pháp vô cực trong vòng ba ngày, cuối cùng ta vẽ thất bại. Người đứng dưới mái hiên nhìn ta với ánh mắt lạnh băng lẫn hung dữ lắm.” Nàng vừa kể vừa dạng chân, cái lỗ nhỏ chủ động cọ cọ quy đầu trơn trượt. “Lúc ấy ta sợ…sợ người chê ta tối dạ rồi đuổi ta khỏi gò Côn Luân.”

Khoái cảm tê dại từ thân dưới truyền khắp cột sống.

Người Nhạn Thiên Sơn cứng đờ, “Có à?”

“Ừm.”

Hắn chối phăng, “…Nàng nhớ nhầm đấy.”

Sở Nhược Đình tính phản bác nhưng hắn bất chợt nâng eo nàng. dương v*t hùng hổ quất hai cánh môi âm hộ ươn ướt rồi chèn vô khe hở, sau đấy hắn đưa hông về trước và đâm lút cán.

Con đường ấm áp bao vây phân thân hắn, Nhạn Thiên Sơn khó chịu nhíu mày trong lúc liếm hõm vai Sở Nhược Đình.

Sở Nhược Đình chật vật cắn môi nhằm ngăn chặn tiếng rên dâm đãng.

Nhạn Thiên Sơn không muốn nàng nhớ lại chuyện xưa, hắn ôm cơ thể mềm mại của nàng rồi chậm rãi đưa đẩy.

Lửa dục bừng cháy, Nhạn Thiên Sơn khép hờ mắt để cảm thụ trọn vẹn nỗi sung sướng xa lạ, kỳ diệu, và ngấm tận xương tủy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 229

Đây là khoái cảm mà chỉ người con gái hắn yêu mới đủ sức trao tặng. Hóa ra niềm vui trên thế gian hay bảo vệ đất trời đều chẳng sánh bằng ngày ngày chung sống và ân ái cùng nàng.

Tình ý nảy mầm nơi đáy lòng Nhạn Thiên Sơn, hắn hôn lung tung khắp người Sở Nhược Đình. Song dù ôm hôn hay vuốt ve bao nhiêu cũng không đủ. Nàng là quyển sách tuyệt vời nhất trần đời, làm hắn trầm luân giữa biển khát vọng, làm hắn điên cuồng chiếm đoạt, làm hắn muốn ngừng mà không được.

dương v*t nóng hầm hập lại to thêm vài phần và nhét đầy âm đ*o chật hẹp. Cơn sóng tình nhấn chìm Sở Nhược Đình, nàng trông chờ hắn làm nhanh hơn.

Nhạn Thiên Sơn thọc vào rút ra.

Ban đầu hắn đâm khá nông, khi đã quen với con đường ấm nóng chật khít thì hắn hành quân thần tốc và xuyên qua tầng tầng lớp lớp thịt mềm.

Dường như có vô vàn đốm lửa và tia sét bắn tung tóe.

Sở Nhược Đình không kìm nén nữa, nàng bám lấy cơ thể cường tráng của Nhạn Thiên Sơn hệt con rắn nước. Thiếu nữ gấp gáp lột bộ áo xanh, đồng thời cúi đầu cắn đầu v* nho nhỏ trên ngực hắn.

đầu v* phớt hồng giống gương mặt nhiễm màu tình dục của Nhạn Thiên Sơn.

“Nhược Đình…”

Núm vú mẫn cảm khiến cơ bắp cả người Nhạn Thiên Sơn căng chặt, động tác đâm thọc bỗng tạm dừng.

Hắn làm thân thể Sở Nhược Đình ngứa ran mà còn ngừng lại. Nàng bất mãn gặm cắn lẫn liếm láp cái đỉnh nhòn nhọn khi thúc giục, “Tiếp tục đi chứ.”

Cơn kích thích trước ngực làm Nhạn Thiên Sơn run run.

Hắn nhắm mắt và ôm chặt eo nàng, sau đó thô bạo xâm nhập thay cho tốc độ thong dong hồi nãy, cứ như hắn đang trả thù nàng vì dám giảo hoạt trêu ghẹo mình.

dương v*t thô dài vượt qua các nếp gấp rồi đâm vào nhụy hoa, nó lăm le khảm mình vô tử cung. Thân dưới Sở Nhược Đình vừa căng phồng vừa nhức mỏi, đối phương cọ xát liên tục dẫn đến âm đ*o co thắt và dục vọng mãnh liệt ập tới. Mật hoa chảy giàn giụa, lông tóc nơi hai người giao hợp ướt sũng với dính bết cả lại.

Sở Nhược Đình mệt mỏi nằm trên người hắn mà thở dốc, “Nhạn tiền bối…”

Nhạn Thiên Sơn sửa lời nàng, “Thiên Sơn.”

“Thiên Sơn.” Sở Nhược Đình ngoan ngoãn nghe theo.

Nàng nuốt nước bọt và cảm thấy mình kiếm hời quá. Có qua có lại mới toại lòng nhau, cô gái lập tức đề nghị, “Ta sẽ dạy người khẩu quyết song tu của Mị Thánh Quyết, lát nữa…lát nữa khi ta ướt, người nhớ thi triển công pháp đấy.”

Nàng trịnh trọng nói những câu từ dâm dục khiến Nhạn Thiên Sơn không biết nên đáp sao. Hắn thở dài rồi xâm chiếm âm đ*o từng chút một, mắt hắn ánh lên tia sáng kỳ quái, “Không cần dạy ta.”

Nhạn Thiên Sơn đã nghe toàn bộ đoạn khẩu quyết hồi nàng dạy Tạ Tố Tinh.

Tham Khảo Thêm:  Chương 05: Trong cung ban rượu

Sở Nhược Đình thắc mắc, “Tại sao?”

“Nàng thải ta là được.” Gương mặt hồng hồng của Nhạn Thiên Sơn vô cùng nghiêm túc. “Bây giờ ta đã ở Độ Kiếp hậu kỳ, nếu còn song tu với nàng thì e rằng ta sẽ phi thăng trước. Nhược Đình…” Hắn vuốt tấm lưng trần của nàng, khẽ khàng thổ lộ, “Ta sẽ đợi nàng phi thăng cùng.”

Cùng nhau phi thăng?

Sở Nhược Đình bần thần.

Nhạn Thiên Sơn mà phi thăng một mình thì nàng sẽ mừng thay hắn, song hai người đã ước hẹn nên nỗi khổ biệt ly chắc chắn rất khó chịu đựng.

Nàng không muốn làm hắn đau khổ.

Những người khác cũng vậy chứ chẳng riêng gì Nhạn Thiên Sơn. Tu vi bọn họ chênh lệch, nàng cần suy nghĩ giải pháp ổn thỏa…

“Sao nàng thừ người ra thế?” Nhạn Thiên Sơn thọc cái lỗ nhỏ khiến nó sưng đỏ hết cả.

Sở Nhược Đình đâu dám trả lời.

Nhạn tiền bối khoan dung rộng lượng, nhưng Bồ Tát cũng sẽ nổi giận nếu biết nàng nghĩ về những người đàn ông khác vào lúc này.

Sở Nhược Đình chột dạ cực kỳ.

Nữ tử nịnh hót bằng cách hôn lên gương mặt đẹp trai nhuốm màu nhục dục, nàng nâng mông phối hợp với các cú đâm dữ dội từ hắn, khóe miệng nàng cong lên,  “Ừm, chúng ta sẽ cùng phi thăng.”Chú thích

[1] Là chỉ tam thư lục lễ, tức nghi lễ kết hôn truyền thống của Trung Quốc. Tam thư bao gồm: 1) Sính thư: dùng khi đính hôn, nhà trai trao cho nhà gái; 2) Lễ thư: nhà gái sẽ liệt kê chủng loại cùng số lượng lễ vật cưới hỏi khi gia đình hai bên chấp thuận cuộc hôn nhân; 3) Nghênh thân thư: dùng khi nghênh thú tân nương, tức là bước sáu “thân nghênh” của lục lễ. Lục lễ bao gồm: 1) Nạp thái: nhà trai sẽ nhờ người mai mối để dạm hỏi nhà gái; 2) Vấn danh: nhà trai nhờ bà mối hỏi tên tuổi, ngày sinh của cô gái, sau đó đến tông miếu bói toán cát hung. Kết quả là “cát” thì mới tiến hành bước tiếp theo, “hung” thì dừng ở đây; 3) Nạp cát: sau khi bói toán được đến điềm lành thì định ra hôn ước; 4) Nạp chinh: nhà trai phái người đưa sính lễ đến nhà gái, nhà gái nhận sính lễ thì xưng là “hứa anh”; 5) Thỉnh kỳ: thỉnh nhà gái xác định ngày kết hôn; 6) Thân nghênh: ngày hôn lễ, nhà trai cần tự mình đi nhà gái nghênh đón, sau đó nhà trai về trước và ở ngoài cửa chờ đón. Nếu chưa thân nghênh mà chàng trai chết, cô gái có thể lấy người khác. Nhưng lỡ thân nghênh rồi mà chàng trai mới chết, dù chưa bái đường thì theo quy định của tục lệ, cô dâu chỉ có thể nhận mệnh ở góa suốt đời.

[2] Tuy đã xác nhận tình cảm nhưng chị Sở vẫn rất kính trọng anh Nhạn, nên mình chuyển xưng hô cho chị từ “ngài” thành “người”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.