Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 19: Tôi Chẩn Đoán Nỗi Đau Của Ông Nhưng Lại Tìm Thấy Vết Thương Của Mình



“Văn Địch bỗng cảm thấy lồ.ng ngực nhói đau, vết thương chôn sâu trong lòng đột nhiên nứt ra, nỗi sợ hãi thầm kín nhiều năm bị phơi bày ra ánh sáng.”

– ———————————-

Những tuần sau đấy có lẽ vì bận công việc nên thầy không liên lạc với cậu. Áp lực từ người hướng dẫn và luận văn cũng khiến cậu không thể rảnh tay quan tâm tới cuộc hẹn bỏ ngỏ kia, cuộc sống lại quay về guồng công nhân nghiên cứu khoa học nhàm chán.

Thư viện mới nhất của trường là Văn Đồ, bàn học lớn, không gian rộng rãi, ánh sáng dễ chịu, trang hoàng đẹp mắt, trước mười giờ đảm bảo hết chỗ. Văn Địch tìm được một chỗ ngồi ở tầng ba tòa Đông Dực, mở máy tính bấm vào cơ sở lưu giữ tập san, đọc số mới nhất của Shakespeare Quarterly. Trên trang mạng tất cả các thành quả nghiên cứu mới nhất và bài báo được trích dẫn nhiều nhất đều liên quan tới race studies (nghiên cứu chủng tộc).

Hướng nghiên cứu của cậu là so sánh văn hóa kịch Trung Quốc và Anh Quốc, vốn đã chệch khỏi các chủ đề nóng trong những năm gần đây.

Với lòng thành khẩn muốn được học hỏi từ các bậc thầy hàn lâm, Văn Địch bấm vào bài viết “The Moors: Othello and the ReShaping of Race in the Renaissance”, lướt qua một lượt và cảm thấy nhẹ nhõm. (Người Muslim: Othello và định hình lại chủng tộc trong thời kỳ nghệ thuật phục hưng)

Cho dù chọn đề tài nổi thì cậu cũng chẳng thể viết ra áng văn tuyệt diệu như thế này.

Cậu thoát khỏi trang web Shakespeare Quarterly và bắt đầu đọc một số tài liệu tham khảo trên Asian Theatre Journal. Gần đây cậu đang phác thảo một nghiên cứu so sánh về việc chuyển thể văn hóa các vở kịch của Shakespeare và Thang Hiển Tổ. Sau bữa trưa cậu ngồi trên một chiếc ghế cứng, vắt óc suy nghĩ, k.ích thích não bộ nhưng cả chiều viết chưa được 500 chữ. Lúc ăn tối lại suy nghĩ về phần mới viết, nghĩ kiểu gì cũng thấy không có ý nghĩa nên đêm lại xóa hết 500 từ đó.

Nhìn lại những ngày qua, không tính chú thích, mỗi ngày trung bình chỉ viết được một ngàn chữ, trong đấy phân nửa còn là sửa đi sửa lại. Bởi vì tiến độ trì trệ nên cậu vô cùng căng thẳng, hơn nữa người hướng dẫn còn dạy kiểu nuôi thả, thảm cảnh tứ cố vô thân khiến Văn Địch sầu bi nhớ lại nghiên cứu sinh Hóa học mới nhảy lầu mấy ngày trước.

Cậu hít một hơi thật sâu, quyết định ra sân vận động chạy hai vòng xem thử vận động có thể hồi sinh tế bào não đang chết này không.

Sau khi bước ra khỏi cánh cửa cũ kỹ, cậu run rẩy siết chặt áo phao trên người, chạy bước nhỏ về phía sân vận động cạnh cửa Đông Bắc.

Có lẽ do đại học T có yêu cầu nghiêm khắc về môn thể chất nên có rất nhiều sinh viên chạy bộ đêm trong sân vận động. Có người đeo tai nghe, có người tụ năm tụ ba chạy cùng nhau, vừa chạy vừa thở ra khói trắng. Trên sân cỏ giữa sân vận động là những đôi tình nhân chìm trong men tình, tiết trời lạnh buốt đến mức cỏ phủ đầy hoa tuyết nhưng bọn họ vẫn ngồi xuống đấy.

Văn Địch nhìn những gương mặt trẻ trung mới vào đời, cực kỳ hâm mộ bọn họ. Mặc dù cậu cũng có mối tình thời đại học nhưng lại yêu xa nên chẳng có cơ hội cùng nhau ngồi ngắm sao trong sân vận động. Mặc dù bây giờ cậu cũng có crush nhưng khoảng thời gian vô tư ấy đã một đi không quay trở lại.

Cậu cất baolo vào tủ đựng đồ ở góc sân chơi rồi chạy bộ dọc theo vòng tròn. Cậu không thường xuyên vận động, thi thoảng mới chạy một lần nên mới chạy đã đổ mồ hôi, cơ bắp co giãn khiến cậu cảm thấy thoải mái.

Không khí lạnh lẽo kết hợp với dòng máu ấm nóng, nhất thời trong đầu cậu lóe lên một tia lửa, giống như đột nhiên rút được đầu chỉ trong đám bùi nhùi, dòng suy nghĩ tựa bướm phá kén bay ra. Cậu đang mừng rỡ sắp xếp lại dòng suy nghĩ thì bỗng thấy một bóng người quen thuộc ở đầu bên kia sân vận động.

Vẫn là bộ trang phục bắt mắt như cũ – chiếc khăn choàng dài được nhuộm ngẫu nhiên thành màu cầu vồng, cho dù ở trong đêm tối cũng khiến người khác hoa mắt vì độ sặc sỡ. Người nọ không mặc áo phao mà là một chiếc áo bành tô phối với đôi bốt cao cổ, chiếc nhẫn bạc lập lòe trên ngón tay.

Mỗi lần Văn Địch thấy hắn đều nghi ngờ rằng hắn sắp sửa biến thành một con sứa phát sáng.

“Tưởng Nam Trạch!” Cơ thể cậu lung lay, tiếng gào lanh lảnh như chim hót: “Sao ông lại ở đây?”

Qua ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, Văn Địch nhìn thấy người bạn học cũ bị gọi tên bỗng cứng người.

Quan sát phản ứng này thì chắc chắn là có ẩn tình.

“Ông về nước rồi?” Văn Địch bước tới hỏi: “Về từ khi nào?”

“Mới về.” Tưởng Nam Trạch đút hai tay vào túi. Thời trang phang thời tiết hình như là phẩm hạnh của đám nhà giàu, lạnh đến mức răng va lập cập vào nhau cũng không chịu mặc quần thu, Văn Địch nhìn mà lạnh thay hắn.

“Hình như bây giờ bên đấy không trong kỳ nghỉ,” Văn Địch nói, “Còn lâu mới đến Giáng Sinh.”

Tưởng Nam Trạch nheo mắt lại: “Tôi xin giảng viên cho tôi nghỉ.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 17: Thôi miên

“Về nước rồi thì tới Bắc Kinh làm gì?” Văn Địch nói: “Không về quê à?”

“Đến Bắc Kinh chơi xíu, tiện thể gặp bạn học luôn.” Tưởng Nam Trạch nói, “Chỉ có mỗi ông học ở đại học T thôi à?”

Sau khi chạy xong vẫn còn hơi chóng mặt: “Vậy tại sao ông không nói trước với tôi? Chúng ta mới nói chuyện với nhau hai ngày trước.”

Tưởng Nam Trạch còn đang nghĩ xem nên đáp qua loa kiểu gì thì Văn Địch đã lấy điện thoại mở Weibo ra. Weibo của Tưởng Nam Trạch rất bình thường, thường xuyên đăng các kiến thức khoa học, cuộc sống nghiên cứu sinh. Bây giờ Văn Địch kiểm tra weibo của hắn.

“Bây giờ vị trí của ông vẫn đang ở Mỹ, ” Văn Địch giơ điện thoại ra trước hắn, bằng chứng rõ ràng, “Ông dịch chuyển tức thời về đây hả?”

Để vị trí hiển thị là ở nước ngoài thì phải luôn bật VPN. Tưởng Nam Trạch đang cố ý lừa cậu.

Lời nói dối bị vạch trần, Tưởng Nam Trạch lập tức lúng túng nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nhìn về phía ký túc xá đằng xa.

“Đã có chuyện gì?” Văn Địch nhìn sắc mặt của hắn, nhất thời hoảng sợ.

Tưởng Nam Trạch nói ngắn gọn: “Tôi bỏ học.”

Lời này như sấm sét giáng từ trên trời xuống, đánh Văn Địch ngu người: “Hả?”

Tưởng Nam Trạch ngửa mặt nhìn lên bầu trời thưa thớt ánh sao, dáng vẻ nhà tư tưởng này hoàn toàn không phù hợp với hắn chút nào: “Không có ý tưởng, không có kết quả, đổi đề tài cũng chẳng thu hoạch được gì, ” Tưởng Nam Trạch nói, “Hồi mới học nghiên cứu sinh tràn đầy năng lượng, nhảy như tôm tươi, bị khó khăn quật ngã cũng có thể lập tức bò dậy tiếp tục tiến về phía trước, nhưng giờ thì…” Hắn cười, “Ban đầu tôi còn tưởng rằng chỉ cần cố gắng, chỉ cần kiên trì thì sẽ đạt được thành quả. Nhưng bây giờ nghĩ lại, đục bừa trên một tảng đá thì sẽ điêu khắc ra một pho tượng mỹ lệ ư?”

Văn Địch bỗng cảm thấy lồ.ng ngực nhói đau, vết thương chôn sâu trong lòng đột nhiên nứt ra, nỗi sợ hãi thầm kín nhiều năm bị phơi bày ra ánh sáng.

“Tôi thực sự không thể làm được nữa,” Tưởng Nam Trạch nói, “Tôi muốn quay lại bốn năm trước, nói với bản thân lúc ấy đang tìm thầy đại học nước ngoài rằng đừng tới đây. Nhưng đã quá muộn rồi. Từ năm 23 tới năm 26, bốn năm vàng son đấy đã hoàn toàn bị dùng sai chỗ rồi, nỗ lực sai chỗ rồi.”

Văn Địch nhìn hắn, hai má lạnh đến tê cứng, “Ai cũng vậy mà?” Văn Địch thở dài, “Nhưng ông đã học bốn năm rồi…”

Chi phí chìm đã quá cao để từ bỏ.

“Tìm một phương hướng tốt để xuất bản bài báo rồi thuận nước viết luận văn tốt nghiệp đi.” Văn Địch nói.

Tưởng Nam Trạch bất đắc dĩ cười cười, “Tạm thời tôi không muốn quay về phòng thí nghiệm,” hắn nói, “Tôi cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, ngẫm lại xem rốt cuộc nghiên cứu có phải là điều tôi mong muốn không.”

Văn Địch nhìn hắn hồi lâu mới rặn ra một câu: “Đó là Princeton đấy…”

Đó là nơi bao nhiêu người tranh nhau sứt đầu mẻ trán, dùng hết tài sản ba đời cũng muốn tiến vào, chẳng lẽ nói bỏ là bỏ ư?

Tưởng Nam Trạch nhún vai, không nói gì.

Văn Địch suy nghĩ một chốc, không khuyên hắn nữa. Không tới bước đường cùng thì ai sẽ nghỉ học ở năm tư tiến sĩ chứ?

“Sao ông không nói với tôi từ trước?” Văn Địch hỏi, “Tôi còn tưởng ông vẫn đang sống tốt.”

Trong đợt nói chuyện trước đấy Tưởng Nam Trạch không có bất kỳ biểu hiện bất thường nào, vẫn nói cười vui vẻ. Văn Địch cũng đề cập đến chủ đề nghiên cứu của hắn mà hắn trông vẫn nhiệt tình như bốn năm trước.

“Lúc đấy tôi đã bình thường lại rồi, ” Tưởng Nam Trạch nói, “Trước khi về nước thì tinh thần tôi chẳng hề tốt xíu nào nhưng sau khi trốn khỏi phòng thí nghiệm đấy rồi nghỉ ngơi một tháng thì đã khá hơn rồi.”

Đứng ngoài trời đông lâu khiến đôi chân tê cóng vì băng giá. Bọn họ vừa nói vừa ăn ý nhấc bước, đi dạo trong sân vận động. Văn Địch cảm thấy có vô vàn thứ đang đè trên ngực mình, một hồi lâu mới cảm thán: “Tôi còn cho rằng ông vẫn sẽ ổn thôi.”

Ngay cả trong đại học T cũng chỉ có lác đác vài người ưu tú mới đậu được vào Princeton. Tưởng Nam Trạch là á khoa tốt nghiệp, có nhiệt huyết, có ý tưởng, có đầu óc, hơn nữa còn có mục tiêu rõ ràng. Năm nhất đại học đã nghiên cứu khoa học, là kiểu người Văn Địch hâm mộ nhất.

Cậu còn cho rằng hắn vẫn sẽ ổn thôi.

“Ông coi trọng tôi quá.” Tưởng Nam Trạch nói.

Người bình thường luôn tự đề cao bản thân nay bỗng khiêm tốn lại, Văn Địch cảm thấy thương thay cho hắn.

“Người nhà ông có biết không?” Văn Địch hỏi, “Họ có hiểu ông không?”

Văn Địch tự nhận rằng cha mẹ cậu là cặp cha mẹ tốt nhất thiên hạ. Tuy nhiên nếu cậu nói cậu muốn nghỉ học thì cha mẹ cậu cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận. Mà đây còn là đại học T đấy, huống chi là Princeton.

Sự học trên đà sụp đổ, tương lai một màu thăm thẳm, cuộc sống rớt xuống đáy vực, tinh thần đang trên bờ vực suy sụp, sự áp đặt của cha mẹ rất có thể sẽ dồn đứa con lên con đường một đi không trở lại, Văn Địch đã nghe quá nhiều câu chuyện kinh khủng tương tự.

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: “tuệ Tuệ Đêm Nay Muốn Chơi Kiểu Khác Đa Dạng Hơn Sao”

“Không.” Tưởng Nam Trạch nói.

“Thật không?”

“Bọn họ cũng chẳng tát tôi, chỉ nói rằng tôi đang tự hủy đi tương lai của bản thân, nói rằng tôi khiến bọn họ thất vọng”, Tưởng Nam Trạch nói, “Tôi còn chẳng gặp được bọn họ.”

Văn Địch im lặng.

“Tôi bước ra từ tòa nhà thí nghiệm, cầm đơn xin nghỉ học và gọi điện thoại cho họ, nói rằng tôi muốn nghỉ học. Sau đó mẹ tôi nói là bà ấy sắp kết hôn rồi, sẽ chuyển tới Canada sống. Còn ba tôi thì bảo gần đây kinh doanh không mấy thuận lợi, thị trường bây giờ đang khó khăn.”

Về phần Tưởng Nam Trạch, họ còn chẳng buồn nhắc một câu.

Vậy đấy, Văn Địch nghĩ.

Chẳng trách, chẳng trách Thomas lại xuất hiện.

Đột nhiên Văn Địch rất muốn ôm hắn: “Bây giờ ông đang sống ở đâu?”

“Tôi thuê căn hộ một phòng ngủ ở khu chung cư cạnh trường học, ” Tưởng Nam Trạch nói, “Ông không cần lo cho kinh tế của tôi đâu, tiền sinh hoạt của tôi vẫn còn nhiều lắm.”

Cuộc sống không có vấn đề gì cả, thứ có vấn đề là tâm lý. Cho dù Tưởng Nam Trạch tuyên bố hắn đã khỏi bệnh nhưng nghiên cứu sinh Hóa học mới nhảy lầu kia trước khi chết vẫn hành xử giống như thường ngày.

“Muốn nói chuyện thì cứ gọi cho tôi nhé,” Văn Địch nói, “Tôi là nghiên cứu sinh, thời gian cũng khá linh hoạt.”

Tưởng Nam Trạch nhìn cậu một hồi sau đó dùng cùi chỏ huých cậu rồi lại đút tay vào túi: “Tôi thực sự ổn mà, đừng có căng thẳng như vậy. Ông lo cho bản thân trước đi, chẳng phải ông vẫn đang theo đuổi người ta sao?”

“Tôi đây trọng bạn khinh sắc.” Văn Địch nói.

“Nghe mát dạ đấy,” Tưởng Nam Trạch nói, “Được rồi, tôi ở một mình vẫn được mà. Nếu ông thực sự lo rằng tôi không sống một mình được thì cuối tuần tới nhà tôi nhé, đúng lúc tôi có quà cho ông.”

“Tự dưng khi không tặng quà?”

Tưởng Nam Trạch vỗ vai cậu: “Bí mật.”

Nói xong người bạn học cũ đeo tai nghe vào, tiếp tục chạy bộ trong đêm gió rét. Văn Địch nhìn theo bóng lưng hắn, có chút do dự.

Dù sao thì cậu cũng chỉ là người ngoài cuộc, không thể cân đo được ảnh hưởng thực tế của chuyện này với bạn mình. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cậu quyết định sẽ tới nhà bạn học cũ vào cuối tuần để xem thử hắn đang sống ra sao.

Nghiên cứu sinh tiền đồ vô lượng nhất cạnh cậu cũng giương cờ trắng, khiến cậu có khủng khoảng môi hở răng lạnh, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Cậu vừa đi về nhà vừa sắp xếp lại những suy luận bản thân mới nghĩ thông, đảm bảo ý tưởng không có vấn đề mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu dừng lại ở ngã tư, khép áo phao lại cho kín gió. Giữa trường học và khu dân cư là một con đường nhưng lúc cậu quay về vẫn đụng phải đèn đỏ khiến cậu cho rằng có một vị thần nào đấy đang ẩn náu trong bóng đêm luôn ôm sự bất mãn với cậu. Gió đông rít gào, phéc-mơ-tuya kéo lên hết nhưng hơi lạnh vẫn chạm tới cổ cậu. Chiếc mũ trên đầu cũng chỉ ủ ấm một phần cho đôi tai cậu. Khuôn mặt chẳng có gì che chắn hiện giờ đang tê cóng —- khả năng chịu lạnh của cậu quá kém, hai tay trong túi áo vẫn đang run lẩy bẩy.

Thật không may, chuông điện thoại vang lên.

Văn Địch giật mình, hắt hơi, day mũi lấy điện thoại ra, bấm nhận.

Thằng chó mắt mù nào vậy.

“Chào buổi tối.” Giọng nói của bạn trai cũ.

Văn Địch đảo mắt. Quả nhiên là cái tên thô lỗ này, gọi điện cũng chả biết căn giờ lúc cậu đang ở chỗ có sưởi mà gọi.

“Không ngờ anh sẽ gọi điện?”

“Không rảnh,” Văn Địch vịn quai balo, “Cúp đây.”

“Lần trước anh tới chưa kịp nói gì đã bị em đuổi đi,” Hà Văn Hiên nói, “Dù sao thì hãy cho anh một cơ hội để nói chuyện đi.”

Đèn xanh sáng lên, Văn Địch đi về phía khu dân cư. Mặc dù Hà Thanh Uyển đã cũ nhưng hàng cây xanh vẫn tốt tươi. Trong công viên trung tâm nhỏ có một con đường lát đá cuội, cây thường xanh vẫn xum xuê dù đương độ đông, dễ dàng phủ lấy bóng người. Cậu khoanh tay bước trên con đường mòn, máy tính và sách vở trong cặp đè nặng lưng cậu, chân tay lạnh cóng, cậu hy vọng rằng cuộc đối thoại này kết thúc càng sớm càng tốt.

Văn Địch cố gắng không để cái lạnh ảnh hưởng tới giọng điệu nghiêm túc của mình: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không muốn quay lại, cậu không hiểu chỗ nào? Tôi nhớ tiếng Trung của cậu tốt lắm mà.”

Hà Văn Hiên thở dài, hắn ta rất giỏi dùng biểu cảm hổ thẹn và giọng điệu đáng thương để khơi dậy sự đồng cảm. Văn Địch bỗng chốc nhớ lại cái ngày cậu nhận thư thông báo trúng tuyển.

Quả nhiên, trong lời nói của Hà Văn Hiên tỏ vẻ mệt nhọc và tiếc thương, “Là do trước kia anh không tốt, ” Hắn ta nói, “Cho anh cơ hội bù đắp nhé, nhất định anh sẽ…”

“Tôi không cần,” Văn Địch nói, “Đời người cũng chẳng phải trận bóng, cậu chơi tệ nửa hiệp, nửa hiệp sau lại chơi tốt là có thể huề. Không có chuyện đó đâu. Tôi chưa bao giờ tin vào chuyện bù đắp này.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 217

Một lúc lâu sau Hà Văn Hiên tiếc nuối nói: “Trước kia em không như vậy.”

Văn Địch nhớ lại việc xưa có thể viết thành một câu chuyện máu chó, tức run người. Sao thằng khốn này còn chưa thoát ra khỏi giấc mộng làm thái tử vậy?

“Hồi trước không cần biết là anh làm gì, em đều ủng hộ anh, bao dung anh…”

“Những chuyện đó không liên quan gì đến cậu,” Văn Địch nói, “Tôi làm vậy là vì tôi thích cậu. Hiện tại tôi hết thích cậu rồi, mong rằng cậu không nhắc lại nữa.”

“Anh không tin,” Hà Văn Hiên nói, “Tình cảm bao năm của chúng ta, nói hết là hết vậy ư?”

Rốt cuộc thằng này có nghe hiểu tiếng người không vậy! Thằng chó này tự nhận sai lại còn cho rằng tình cảm chưa phôi phai, tỉnh mà như kiểu vừa tỉnh đá đã lại bú cần. “Tôi nói chứ, ” Văn Địch thở dài, “Cậu cũng chẳng thích tôi lắm đâu, đừng có diễn cái vẻ yêu tôi đậm sâu ấy nữa.”

Hà Văn Hiên cau mày: “Sao em có thể nói như vậy? Anh luôn yêu em, chỉ là trước đây anh không nhận ra. Anh điên cuồng tìm kiếm số điện thoại của em, vượt qua ngàn dặm xa xôi về nước để gặp em, đứng chờ em trong đêm đông. Chừng này vẫn không thể chứng minh được tình cảm của anh ư?”

Văn Địch trầm mặc, lá khô xào xạc lướt qua chân cậu, tích tụ lại trên nắp giếng.

Lúc Văn Địch mở miệng lại là lúc núi lửa phun trào.

“Bây giờ đến cả con nít mẫu giáo cũng biết tụi nó thích ai, cậu đã là một người đàn ông có gia đình và sự nghiệp rồi mà vẫn muốn chơi trò “yêu nhưng chưa tỏ lòng” với tôi à?” Lửa giận của Văn Địch cao phải đến ba trượng, “Hồi trước cậu xúc phạm nhân cách của tôi, bây giờ cậu xúc phạm trí thông minh của tôi!”

Thằng khốn này ỷ vào việc đang gọi điện thoại nên cậu không thể làm gì hắn ta, bắt đầu nói hươu nói vượn!

Hà Văn Hiên yên lặng chốc lát, cũng không phản bác, chỉ nói: “Anh chỉ biết anh thích em và anh sẽ không từ bỏ thứ anh thích.”

Văn Địch vò đầu, lửa giận nhảy nhót trong cổ họng cậu, cậu kết thúc cuộc đối thoại bằng một câu chửi: “Thằng điên.”

Cậu cúp điện thoại, bàn tay không ngừng run rẩy, không biết là vì lạnh hay vì tức.

Không biết năm nay thằng khốn này bị ai nhập mà gọi điện cho cậu không ngừng. Cứ tiếp tục thế này thì cậu sẽ phải đến đồn công an tố cáo hành vi quấy rối.

Bị điện thoại làm cho phân tâm, cậu vô thức đi tới khu chung cư đối diện. Trời lạnh lẽo thế này mà còn phải vòng lại, cậu thầm chửi vài câu trong lòng.

Khi về tới tòa nhà của mình, Văn Địch cảm thấy cổ mình rét run. Sờ cái gáy lạnh như băng, hành động này như giọt nước rơi xuống biển hồi ức, cuối cùng cậu cũng nhớ ra người thầy đã lâu chưa liên lạc đó.

Cậu vào WeChat giương cờ hỏi tội: [Thầy ơi, nhiệt độ ở Bắc Kinh sắp âm mười độ C rồi. Khi nào thầy mới trả khăn quàng lại cho em đây?]

Đối phương nhanh chóng trả lời: [Tôi đã ở Nevada được hai tuần rồi.]

Quả nhiên là đi công tác ở nước ngoài, ngay lúc Văn Địch đang định trả lời: “Vậy nói chuyện sau nhé”, người kia đã gửi một link taobao, mở ra thì thấy một chiếc khăn quàng y đúc.

Biên Thành: [Tôi mua cái khác giống vậy.]

Trời ạ, ai cần khăn quàng chứ! Cậu có nghèo mạt rệp cũng không đến mức không móc ra được hai mươi tệ!

Văn Địch: [Ấy đừng, bên đó nhiệt độ chênh lệch giữa ban ngày với ban đêm lớn lắm, thầy giữ lại quàng cổ đi.]

Sau đó Biên Thành gửi hai bức ảnh.

Thầy còn gửi ảnh nữa hả? Văn Địch mở ra xem, là ảnh phong cảnh, nhìn góc chụp giống như chụp từ trên trực thăng. Hẻm núi màu đất đỏ trải dài trong khung hình, hai bên vách đá có dấu vết xê dịch của vỏ Trái Đất. Trời xanh, đất vàng, đường lớn, núi cao, phong tình Tây phương nước Mỹ đập vào mắt cậu.

Văn Địch nịnh hót: [Đẹp quá.]

Đầu bên kia “đang nhập” hồi lâu, xóa rồi nhập, nhập rồi xóa, suýt nữa khiến vị nghiên cứu sinh đây chết cóng trong gió lạnh.

Văn Địch sắp tới trước cửa Hà Thanh Uyển thì đối phương mới nhả ra một câu: [Chỉ đẹp? Không còn ý gì khác?]

Khen đẹp còn chưa đủ hả? Còn muốn đẹp tới mức nào nữa?

Văn Địch bối rối, suy nghĩ hồi lâu mới nhắn một câu: [Nếu ngày nào đó em được tới đấy ngắm cảnh thì tốt quá.]

Sau đó đối phương lại bắt đầu “đang nhập”. Mãi đến lúc bước vào cửa rồi mới có tin nhắn mới, Văn Địch vừa nhìn đã suýt quẳng điện thoại.

Biên Thành: [Cậu bị tai nạn giao thông hả?]

Sao mới nói một câu không hợp đã đi rủa người ta rồi? Văn Địch: [Tuy nghèo nhưng em không thảm tới mức đó.]

Biên Thành: [Cậu có hai nhân cách hả? Mỗi nhân cách chỉ có ký ức của nhân cách đó?]

Mặt Văn Địch càng lúc càng nhăn: [Thầy sắp đổi nghề làm tiểu thuyết gia à?]

Một lúc sau người kia nói: [Xin lỗi, không cần quan tâm tới tôi nữa đâu. Hội nghị sắp bắt đầu rồi, nhắn sau.]

Sau đó, tin nhắn liền ngừng ở đó.

Đáng sợ quá, Văn Địch nghĩ, hôm nay thế giới bị bug gì vậy? Sao người nào cũng như bị ma nhập vậy?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.