Đừng Học Tiến Sĩ Sẽ Thoát Ế

Chương 20: Mọi Chuyện Không Thể Luôn Tốt Đẹp



“Tôi vẫn luôn cho rằng ông là khổng tước xanh, không ngờ ông lại là giun biển dẹp, là cái loại bại trận ấy.”

– ———————————-

Văn Địch xách bọc đồ ăn to bước vào khu chung cư Tưởng Nam Trạch đang ở. Từng góc ngách nơi này đều khiến cậu nhớ về Hà Thanh Uyển —– vành đai xanh không ai chăm sóc, trường mẫu giáo công bụi bặm, ban công chất đầy nồi niêu chén bát, cửa sổ lồi và cửa chống trộm chẳng biết có từ năm bao nhiêu.

Cậu nhấn chuông, Tưởng Nam Trạch cùng mái tóc nhuộm xanh đã ngả vàng xuất hiện trước mặt cậu, sau lưng là căn phòng ngổn ngang đồ đạc.

Còn may là mặt vẫn đẹp tóc vẫn tốt. Đổi thành người khác chắc thành cây đèn cầy trụi lủi rồi.

“Đồ ăn vặt ông thích này.” Văn Địch đưa túi bóng cho hắn.

Bạn học cũ nhận lấy, cảm ơn: “Vào nhà đi.”

“Ngồi đâu đây?”

Trong nhà chỗ nào cũng có hộp giấy, dòm nhãn dán thì ngoại trừ mì gói còn có jambon, thịt khô và trái cây đóng hộp. Người không biết còn tưởng tận thế sắp xảy ra còn đây chính là chỗ trú ẩn cuối cùng của nhân loại. Quần áo bẩn vứt tứ tung trên sofa, chỗ duy nhất có thể người được là cái thảm trước ghế này. Văn Địch chợt nảy ra suy nghĩ mà chính cậu cũng không hiểu nổi: Nếu tên khốn hàng xóm thấy cảnh này chắc tắc thở chết tại chỗ.

Cậu giơ điện thoại lên chụp ảnh.

Đối diện ghế sofa là một màn hình hiển thị cực lớn, chiếm gần nửa bức tường. Tưởng Nam Trạch đang dựa vào ghế sofa nhai khoai tây chiên, xem “Đi tìm Nemo” trên màn hình khổng lồ.

Văn Địch nhặt mấy cái đệm ngồi xuống thảm chếch với Tưởng Nam Trạch: “Tình yêu của cậu dành cho phim hoạt hình chẳng thay đổi tí gì.”

“Ông có biết rằng…” Tưởng Nam Trạch đáp một câu chẳng liên quan, “Cá hề là động vật lưỡng tính.”

Okay, Văn Địch nghĩ, lại bắt đầu rồi.

“Con cái mang thai toàn bộ bầy cá và thống trị bầy này. Nếu con cái đầu đàn không còn thì thứ bậc trong bầy của con đực lớn nhất sẽ lên một cấp, tự động thay đổi giới tính.” Tưởng Nam Trạch nói tiếp, “Trong vòng vài ngày cơ quan sinh dục đực của nó sẽ biến mất, sau đó phát triển buồng trứng, bi.ến thái thành con cái và trở thành thủ lĩnh mới.”

Văn Địch ù ù cạc cạc: “Hả?”

Tưởng Nam Trạch chỉ màn hình, trên đấy Nemo đang cãi nhau với cha mình là Marlin: “Vậy nên cốt truyện chính xác của “Đi tìm Nemo” phải là sau khi mẹ Nemo qua đời thì Marlin sẽ bi.ến thành con cái, sau đó quan hệ với con trai mình và đẻ ra lứa cá con mới…”

“Đủ rồi!” Văn Địch không thể nhịn được nữa, giật lấy khoai tây chiên trong tay hắn, “Đám phản diện khoa học mấy ông cách xa nghệ thuật điện ảnh ra!”

Từ khi Văn Địch quen biết Tưởng Nam Trạch thì người này đã không ngừng nghiên cứu hành vi tì.nh dục của động vật, dấn thân trên con đường sinh vật học. Theo như hắn nói thì đam mê của hắn tới từ tuyệt vọng. Cha mẹ bất hòa, sống cùng nhà nhưng tâm chia hai ngả. Vì vậy hắn cố gắng tìm kiếm bằng chứng về sự thủy chung trong tự nhiên nhưng lại phát hiện rằng cho dù trong loài chim có chế độ một đực một cái cũng vẫn tồn tại tình huống ngoại tình và có con riêng.

Ngay cả tự nhiên cũng không đứng về phía tình yêu, điều này khiến con người ta tan nát cõi lòng.

Tuy vậy những sinh vật xinh đẹp như sứa lại bất đồng, nó có thể sinh sản vô tính. Sứa là một loài có thể sinh sản hữu tính hoặc vô tính. Sinh sản vô tính của sứa sẽ thông qua phân liệt để tạo ra những con sứa mới. Những cá thể mới này ban đầu sẽ dính liền vào cơ thể mẹ, sau đó mới tách ra thành một con sứa độc lập.

Tham Khảo Thêm:  Chương 717

Không có đợi chờ, không có phản bội. Đúng là một loài tiên tiến.

Đàn cá mú trong phim bơi thành đàn, Tưởng Nam Trạch lại nói: “Ông có biết…”

“Đừng có vấy bẩn ký ức tuổi thơ của tôi,” Văn Địch nói, “Quà đâu?”

Tưởng Nam Trạch liếc cậu, bấm nút tạm dừng, moi ra một quyển sách nhỏ trong đống đồ linh tinh trên bàn trà, thảy cho Văn Địch.

Quyển sách được in cực kỳ chi tiết. Bìa là bốn chữ thảo “Trung học Hưng Thành”, mở ra là tòa nhà giảng dạy, hồ nước nhân tạo, album ảnh hội học sinh và lớp học. Trang cuối cùng là một câu kết hùng hồn: “Đợi bạn gia nhập!”

“Chúc mừng sinh nhật.” Tưởng Nam Trạch nói.

“Còn hơn một tuần nữa mới đến sinh nhật tôi.”

“Cái ngữ suốt ngày chỉ nghĩ đến giai như ông không định đón sinh nhật với đối tượng mập mờ hả?”

“Được rồi,” Văn Địch nói, “Cho là ông nói đúng đi nhưng đây là gì vậy?”

“Quyển quảng cáo,” Tưởng Nam Trạch nói, “Hưng Thành là trường trung học tư thục tốt nhất ở đây, đãi ngộ cho giáo viên rất tốt. Tôi nghĩ ông có thể thử xem sao.”

“Từ từ, ” Văn Địch nói, “Quà sinh nhật của ông là xấp tờ rơi quảng cáo được phát ở hội chợ việc làm à?”

“Là cơ hội việc làm,” Tưởng Nam Trạch nói, “Ông đã năm tư tiến sĩ rồi, không cân nhắc tới chuyện tìm việc hả? Học kỳ tới đừng có làm trợ lý nữa, tới trường này thực tập đi. Lương thực tập còn cao hơn lương trợ lý.”

“Tôi không có ý định làm giáo viên cấp ba.” Văn Địch trả cuốn sách lại cho hắn.

“Đừng có nghĩ rằng tiến sĩ đi dạy cấp ba là phí phạm tài năng, ” Tưởng Nam Trạch nói, “Trường trung học phụ thuộc, trường cấp ba Thâm Trung đã tuyển tiến sĩ từ lâu, hơn nữa giới học thuật phức tạp. Ông đặt tay lên ngực tự hỏi bản thân đi, với thành tích chút éc đó của ông và không có kinh nghiệm ở nước ngoài thì ông vào được mấy trường đại học có chút tiếng tăm hả?”

“Không thể.”

“Vậy thì thôi, ” Tưởng Nam Trạch nói, “Không bằng cân nhắc trường trung học hàng đầu, đãi ngộ tốt, còn được lãnh đạo xem trọng.”

“Nhưng tôi nhắm vào đại học không vì chút tiền lương ít ỏi đó,” Văn Địch nói, “Là địa vị xã hội.”

“Địa vị xã hội quan trọng thế tiền bạc không quan trọng à? Coi như ông thêm cho mình một đường lui, ” Tưởng Nam Trạch dúi quyển quảng cáo vào lòng cậu, “Học kỳ sau đi thực tập đi, lấy một offer cũng chẳng ảnh hưởng gì tới kỳ tuyển dụng mùa thu của ông.”

“Được rồi.” Văn Địch miễn cưỡng nhận lấy, coi như đi kiếm thêm chút tiền tiêu vậy. Cậu nhìn quyển sách trong tay, bỗng tò mò: “Sao ông lại để ý tới các trường trung học tư thục ở Bắc Kinh vậy? Tính kiếm việc hả?”

“Dù sao cũng phải tìm chuyện gì đấy làm cho bớt chán chứ, ” Tưởng Nam Trạch chỉ vào tấm ảnh trường trung học trên sách, “Đây là trường tốt nhất mà tôi đã lọc ra, nhiều phúc lợi, bao hộ khẩu.”

(Hy: Do yêu cầu đăng ký nghiêm ngặt nên rất khó khăn cho những người ngoài Bắc Kinh có được một hộ khẩu đăng ký cư trú tại đây. Việc có được hộ khẩu ở Bắc Kinh sẽ tiện lợi và tiết kiệm các chi phí liên quan khác rất nhiều)

“Ông cũng đi à?” Có bạn đồng hành, sức hấp dẫn lập tức tăng lên so với hồi nãy.

“Không, ” Tưởng Nam Trạch nói, “Rớt rồi.”

Văn Địch sợ hãi, tay hơi dùng sức suýt thì bóp nổ gói thực phẩm: “Sao có thể? Trình độ học vấn của ông cao như vậy mà, sao người ta lại từ chối?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 170: Ngoại truyện 1

“Tôi chỉ có bằng cử nhân thôi.” Tưởng Nam Trạch nhắc nhở cậu.

“Ông không có bằng thạc sĩ hay tiến sĩ gì đó à?”

“Tôi bỏ học tiến sĩ mà.”

“Vậy cũng không khoa học chút nào,” Văn Địch nói, “Ông có ba năm kinh nghiệm nước ngoài…”

“Bọn họ muốn tiến sĩ tới để nở mày nở mặt, tuyên truyền cũng có lợi hơn, ” Tưởng Nam Trạch nói, “Đồng thời cũng hoàn thành tốt việc được những người giám hộ quyền cao chức trọng đấy giao phó.”

Văn Địch thầm thở dài nhưng cũng không thể tỏ vẻ thương hại, chỉ đành lảng sang chuyện khác. Cậu nhìn quanh một vòng, bốn phương tám hướng như vừa bị kẻ cướp ghé thăm hoặc như vừa trải qua cơn động đất. “Thomas đâu? Sao nãy giờ không nói câu nào vậy?”

“Bây giờ anh ấy không có ở đây.”

Đây là một tín hiệu tốt, Thomas biến mất, chứng tỏ trạng thái tinh thần của Tưởng Nam Trạch đang tốt dần.

Nhưng sau đó đối phương lại nói: “Ra ngoài mua đồ, xíu nữa sẽ về.”

Văn Địch thở dài, hồi tưởng cuộc điện thoại trước đây giữa cậu và Tưởng Nam Trạch, truy xét lại thời điểm gần đây nhất mà Thomas xuất hiện – trước ngày Quốc khánh.

Thời gian tồn tại đã vượt xa kỷ lục trước đó, Văn Địch nghĩ ngợi. Dù ngoài mặt Tưởng Nam Trạch khẳng định mình không sao nhưng tận sâu trong thân tâm người này vẫn khao khát tình thương. Chẳng thể trông chờ vào cha mẹ, cậu lại là người bạn duy nhất biết chuyện hắn bỏ học, đột nhiên Văn Địch cảm thấy có trách nhiệm: “Tôi chuyển tới ở với ông nhé?”

Tưởng Nam Trạch nhìn cậu chòng chọc, ánh mắt đầy vẻ chê bai ghét bỏ: “Đây là thánh địa của tôi, đừng phá hoại môi trường sống hoàn hảo của tôi.”

“Điều kiện sống của lũ gián trong nhà tôi còn tốt hơn thế này,” Văn Địch nói, “Ông tìm được điều khiển điều hòa không?”

Tưởng Nam Trạch đưa tay xuống gầm ghế sofa, mò mẫm một lúc rồi móc ra một vật thể bẩn thỉu đầy bụi.

Văn Địch chịu hết nổi, đứng dậy nhét hết vỏ gói đồ ăn trên bàn vào thùng giấy rỗng: “Tôi dọn giúp ông.”

“Đừng,” Tưởng Nam Trạch nói, “Tôi bày bừa có chủ đích, ông mà dọn là tôi không tìm được đồ.”

Văn Địch dập tắt ý thức trách nhiệm trong lòng. Cậu không thể sống trong một hoàn cảnh cực đoan như thế này nhưng bảo cậu để tên này sống một mình thì cậu lại không nỡ. “Đúng là không được mà, ” Văn Địch nói “Ông tìm thằng nào đi. Về nước rồi vẫn chưa gặp được người nào khiến tim ông đập thình thịch hả?”

Tưởng Nam Trạch nói: “Tôi quyết định từ bỏ vòng luẩn quẩn này.”

“Ngoài kia vẫn có đàn ông tốt,” Văn Địch động viên, “Chỉ cần ông chịu cưa thì chắc chắn sẽ cưa được.”

“Cưa được nhưng không giữ được thì có ích gì.”

“Chứ không phải do ông đá người ta à?”

Tưởng Nam Trạch nhướng mày, cười đùa nhìn cậu: “Đó giờ tôi chưa từng đá ai.”

“Ban ngày ban mặt nói chuyện không thẹn với lòng,” Văn Địch nói. “Tôi tận mắt chứng kiến cũng không chỉ một lần.”

“Không phải,” Tưởng Nam Trạch nói, “Tôi chia tay vì tôi biết họ muốn chia tay. Tôi nói trước chỉ để giữ thể diện.”

Văn Địch nhiều lần muốn nói lại thôi. Gần đây thế giới quan của Tưởng Nam Trạch bị đả kích quá nhiều lần khiến hắn cảm thấy siêu thực. Chuyện gì đã xảy ra với thiên chi kiêu tử hoàn mỹ vô khuyết, tài hoa hơn người, nhân sinh viên mãn mà cậu từng biết vậy?

“Chắc do tôi thiếu thốn tình yêu quá nên h.am muốn kiểm soát khi yêu quá mạnh, cuối cùng ép người ta đến mức muốn đi cũng không dám đi, ” Tưởng Nam Trạch nói. “Mỗi lần tôi nói chia tay, trên khuôn mặt họ đều có vẻ nhẹ nhõm. Tôi luôn ngóng chờ có người sẽ níu giữ tôi nhưng không, bọn họ đều quay người dứt áo ra đi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 24: Chương 24

Văn Địch chăm chú nhìn hắn, cảm giác trách nghiệm trong lòng dâng trào đến mức không thể ngồi không yên. Cậu cẩn thận đặt chiếc túi trong tay xuống, dang rộng vòng tay: “Để tôi ôm ông một cái.”

“Đừng có tới đây.”

Văn Địch tiến lên hai bước, vòng tay qua vai người bạn học cũ. Tưởng Nam Trạch do dự rồi cũng vỗ nhẹ vào lưng cậu.

“Tôi vẫn luôn cho rằng ông là khổng tước xanh,” Văn Địch nói, “Không ngờ ông lại là giun biển dẹp, là cái loại bại trận ấy.”

Tưởng Nam Trạch vô cùng kinh ngạc: “Tôi còn tưởng rằng đó giờ ông không nghe tôi phổ cập kiến thức khoa học chứ.”

Văn Địch buông hắn ra, ngồi xuống cái thảm bên cạnh hắn, lấy điện thoại ra huơ huơ: “Tôi là fan của ông.”

Weibo của Tưởng Nam Trạch là nơi tập hợp những kiến thức và hình ảnh sinh vật kỳ lạ nhất thế giới. Mặc dù phong cách vẽ tranh có vẻ kỳ lạ nhưng có thể thấy rằng hắn thực sự yêu thích đối tượng nghiên cứu của mình.

“Mặc dù tôi thích nó, mặc dù tôi thấy nó thú vị,” Tưởng Nam Trạch nói, “Nhưng tôi vẫn quyết định từ bỏ.”

“Nỗ lực có thể sẽ phụ lòng ông, nhưng từ bỏ thì không.”

“Tôi yêu ông.”

“Cảm ơn người bạn đã tặng tôi quyển quảng cáo làm quà sinh nhật.”

“Thành thật mà nói thì năm đó tôi còn cứu ông khỏi tình thế dầu sôi lửa bỏng, ” Tưởng Nam Trạch nói, “Ông còn nhớ năm ba đại học ông mất bảy trăm đô, ngồi trong phòng khách sạn khóc lớn…”

“Đừng có bịa, tôi chỉ suy sụp muốn chết, khóc lớn lúc nào.”

“…Tôi cho ông mượn tiền sinh hoạt, còn cho ông điện thoại, ” Tưởng Nam Trạch nói một nửa thì ngừng lại, nhìn vào chiếc điện thoại trong tay Văn Địch, “Đây không phải là chiếc điện thoại năm đó ư? Sao ông không đổi cái khác?”

“Này vẫn đang xài tốt mà?”

“Nó sắp học tiểu học tới nơi rồi.”

Văn Địch cố gắng chứng minh cho hắn thấy rằng cậu giữ gìn điện thoại rất tốt. Kết quả là nhấn nút mở màn hình, nhưng màn hình không có phản ứng, phản chiếu lại gương mặt giễu cợt của cậu: “… Cho tôi mượn cục sạc.”

Tưởng Nam Trạch rút cáp sạc từ khe ghế sofa ra, rút một cái phích cắm trong rừng phích dày đặc ra khỏi ổ cắm. Văn Địch cắm sạc, thầm nghĩ chả trách nãy giờ không thấy động tĩnh gì, thì ra lại sập nguồn.

Màn hình sáng lên, mấy tin nhắn chưa đọc nhảy ra. Tưởng Nam Trạch nhìn cậu chân tay luống cuống mở máy liền biết người gửi chính là đối tượng đang mập mờ của bạn mình.

Văn Địch bấm vào WeChat, bên cạnh hình đại diện P quả thực có một chấm đỏ: [Cuối tuần sau cậu có rảnh không?]

Cuối cùng cũng về nước rồi? Tính trả khăn choàng lại cho cậu trước khi cậu chết cóng đúng không?

Văn Địch ngồi thẳng dậy: [Rảnh, trùng hợp ghê, thứ Hai tuần sau nữa là sinh nhật em.]

Bọn họ đúng là có thần giao cách cảm mà, chọn bừa một ngày cũng có thể chọn trúng sinh nhật của đối phương.

Biên Thành: [ Tôi biết.]

Văn Địch: [?]

Đối diện bắt đầu nhập chữ. Bình thường lúc người này gặp mặt nói chuyện phiếm miệng lúc tốt lúc xấu, sao nhắn tin rồi cũng y chang vậy?

Biên Thành: [Năm ngoái cậu đăng trên vòng bạn bè.]

Được rồi, hợp lý.

Văn Địch: [Đi đâu?]

Một giây tiếp theo, đối phương đã gửi địa điểm. Văn Địch nhìn thấy, suýt nữa thì ném điện thoại đi.

Khách sạn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.