Đường Chuyên

Chương 560: Kẻ đồ long bé nhỏ (1)



Ở Trường An rất đáng ghét, trống mở chợ bất kể ngươi có muốn hay không đều cứ chui vào tai, Vân Diệp thống khổ mở mắt ra, bỏ một cái chân trên hông xuống, bỏ một cái tay trên cổ xuống, Na Mộ Nhật ngủ rất hỗn, Tân Nguyệt lẻ loi nằm bên trong cùng, đáng thương lắm, không có chăn đắp, đành co người lại, trên đời này nếu nói tới cướp chăn thì Na Mộ Nhật tuyệt đối là đệ nhất cao thủ, chăn của nàng ở dưới gầm giường, chăn của Tân Nguyệt ở trên người nàng, hiện giờ chăn của Vân Diệp cũng có quá nửa trên người nàng.

Vân Diệp gãi đầu, nhớ hôm qua khi đi ngủ thì Tân Nguyệt nằm giữa mà, vì sao thành Na Mộ Nhật nằm giữa? Tân Nguyệt dán sát tường, một chân của Na Mộ Nhật đá vào lưng Tân Nguyệt, còn nửa người mình ở ngoài giường, xoay người một cái là ngã xuống.

Vội vàng kéo cái chân kia của Na Mộ Nhật lại, rồi đắp chăn cho Tân Nguyệt, nếu đợi Tân Nguyệt tỉnh lại, Na Mộ Nhật đừng hòng sống yên lành.

Đắp chăn không khéo lắm, Tân Nguyệt ngáp dài tỉnh lại, mở mắt ra thấy Vân Diệp đắp chăn cho mình, lòng vô cùng ấm áp hạnh phúc, yêu thương trân trọng thể hiện ở việc làm nhỏ như vậy không phải từ lời hay ý đẹp, cười duyên nũng nịu gọi:

– Phu quân.

– Trời còn sớm, ngủ thêm lát nữa đi, hôm qua mệt rồi, ta đi bảo nhà bếp nấu ít cháo uống.

Vân Diệp dịu dàng vuốt tóc Tân Nguyệt, Tân Nguyệt rụt cổ lại cười khúc khích, đại khái cũng nhớ tới sự hoang đường đêm qua, có hơi xấu hổ.

Dùng cành liễu đánh răng, lại nhai một miếng vỏ chanh thơm miệng, rửa sạch mặt, lúc này mới tinh thần phấn chuẩn chuẩn bị nghênh đón ngày mới, rèn luyện vừa vặn rất có lợi, đêm qua hoang đường tới tận canh ba, hôm nay vẫn khỏe như vâm, không tệ.

Đuổi nha hoàn đưa cơm đi, tự mình bê khay vào, chuẩn bị ba vợ chồng ăn bữa sáng lãng mạn trên giường. Qua cửa một cái liền biết mình muốn lãng mạn một hồi đúng là hi vọng xa vời, Tân Nguyệt đang cưỡi trên lưng Na Mộ Nhật, lấy tay đánh mông Na Mộ Nhật, Na Mộ Nhật cắn răng không kêu, Tân Nguyệt rất mạnh tay, cái mông trắng hếu đã có dấu tay rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 27: (Thượng) Được Đó, Chiến Thôiii-

– Được rồi, được rồi, chẳng qua là cướp chăn của nàng thôi mà, có cần ức hiếp Na Mộ Nhật thế không?

Vân Diệp đau đầu đặt khay lên bàn, bế Tân Nguyệt từ trên người Na Mộ Nhật xuống, nhặt cái yếm xanh dưới đất đưa cho nàng. Na Mộ Nhật mặt đầy tùi thân đòi Vân Diệp mặc y phục cho mình.

Nhìn Vân Diệp giúp Na Mộ Nhật mặc y phục, Tân Nguyệt nghiến răng:

– Chàng chỉ biết chiều thôi, hiện giờ ngày càng không còn quy củ nữa, đêm qua ở lỳ không đi, còn đạp thiếp cả đêm, nếu chẳng phải nó vừa cướp chăn, vừa đạp thiếp thì thiếp chẳng biết vì sao đau lưng, còn tưởng bị phong hàn, chàng còn đắp chăn cho thiếp che giấu cho nó, hừm, sẽ có một ngày nó trèo lên đầu chàng ngủ.

– Bà nương của ta trèo lên đầu ta ngủ thì sao, chỉ cần ta không đau cổ thì chẳng hề gì, có giỏi thì nàng cũng trèo lên.

Thấy Vân Diệp mắng Tân Nguyệt, Na Mộ Nhật thích mê, dựa đầu vào lòng Vân Diệp làm nũng, còn cái vươn chân dài ra ngó ngoáy ngón chân với Tân Nguyệt, thế là toi rồi, Tân Nguyệt kéo chân Na Mộ Nhật, nhéo thật mạnh lên mông mấy cái.

Mặc mỗi y phục thôi mà tốn nửa canh giờ, rõ ràng lần nào Na Mộ Nhật cũng chịu thiệt, nhưng nàng cứ trêu chọc Tân Nguyệt, bị đánh không chừa, chẳng hiểu nổi tâm tư nữ nhân, bữa sáng cũng nguội hết cả.

Tân Nguyệt gọi nha hoàn mang thức ăn nóng tới, Vân Diệp không bao giờ ăn cơm hâm lại, phu thê nhiều năm sớm đã hiểu rõ. Hiện giờ cái danh Vân gia đại thiếu gia là của Vân bảo bảo rồi, đứa bé hai tuổi vừa mới học đi, vừa tới đại sảnh ngốc nghếch hành lễ với cha mẹ. Nhìn nó khoanh tay trước ngực, chổng mông lên, Vân Diệp yêu vô kể, ôm trong lòng, lấy một cái bánh bao thịt đút cho con, Tân Nguyệt tức giận đẩy tay trượng phu ra:

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

– Con còn nhỏ, chưa ăn được thứ đó.

– Vớ vẩn, khi ta hai tuổi sư phụ ta lấy xương đút cho ta, tuy không có thịt, gặm xương là để luyện răng, có trẻ con nhà ai hai tuổi còn bú, sau này không cho bú nữa.

Vừa nói lời này nhũ nương theo Vân bảo bảo hai năm lập tức nước mắt ào ào, kỳ thực tới giờ Vân Diệp vẫn chưa hiểu, nữ nhân thời đại này sao có thời cho sữa lâu tới hai ba năm, trước kia con mình bú có một năm, đến khi hai tuổi thì rau xanh, cơm, cá đã chén hết rồi, Vân bảo bảo giờ vẫn bú sữa, hết sức quái dị.

Xuất phát từ tôn trọng nhũ nương, Vân Diệp nói:

– Ngươi không cần thương tâm, đứa bé chỉ không bú nữa thôi, phu nhân cho nó bú gần một năm, ngươi cũng cho nó bú một năm, phu nhân là mẫu thân của nó, làm thế là phải, nhưng ân tình của ngươi, Vân gia sẽ không quên. Chỉ cần ngươi thích cứ chăm sóc đứa bé này lớn lên, về sau trẻ con Vân gia không được bú quá một năm rưỡi, mọc răng là phải ăn cơm.

Do Vân Diệp nói ở đại sảnh, Tân Nguyệt và Na Mộ Nhật dù không muốn đến mấy cũng phải gật đầu, đồng thời sau này chấp hành nghiêm ngặt, đây là do uy nghiêm của gia chủ quyết định.

Vân bảo bảo đoán chừng cũng không thích bú sữa nữa, thứ đó chẳng có vị gì, sao ngon bằng bánh bao thịt, mặc dù chỉ là vỏ bánh bao, nhưng ăn ngon lành, còn không ngừng nhòm ngó bát cháo của cha.

Nha dầu còn nhỏ, Vân Diệp bế một lúc đã phải thay y phục hai lần, mặt dù Vân Diệp không bận tâm, nhưng Tân Nguyệt tuyệt đối không cho một vị hầu gia có mùi khai ra phố.

Ăn xong Vân Diệp xem sách trong sân, thư viện đưa tới cuốn ( Văn tự khảo cứ) của Nguyên Chương tiên sinh, mục đích của cuốn sách này là lật đổ truyền thuyết Thương Hiệt tạo chữ, ông ta cho rằng văn tự hiện nay đều có từ trong cuộc sống, có lẽ Thương Hiệt tiến hành chỉnh sửa bổ xung, nhưng văn tự dứt khoát xuất hiện trước thời Thương Hiệt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 767: 767: Ba Cô Gái Dũng Cảm Đấu Với Con Vật Nhỏ

Ông ta lấy chữ Giáp Cốt, Đại Triện, Tiểu Triện ra so sánh nghiên cứu, đem chữ giống nhau tách ra, liền nhìn thẫy rõ manh mối, đúng là cuốn sách hay.

Hiện giờ thư viện luôn có sách mới xuất hiện, Triệu Duyên Lăng lấy được một khoản tiền, thuê rất nhiều người, quan sát sao ở thời gian và địa điểm khác nhau, ông ta phát hiện sao nhìn thấy ở Lĩnh Nam và Bắc Hải khác nhau, cho nên đốt tiền in một cuốn Thiên Tượng Luận, cuốn sách mà chẳng ai hiểu, Vân Diệp cũng không hiểu.

Gấp sách lại, gõ lên đầu, nhìn đống sách cao vút trên bàn, lòng đắc ý vô cùng, đều là thành tựu gần đây của thư viện,Vân Diệp yêu cầu tác phẩm của thư viện không được dùng ngôn ngữ ngắn gọn, không phải tiếc nhân côn in sách, trước tiên phải làm rõ kiến thức đã, tuyệt đối không cho xuất hiện thứ ngu xuẩn như ” lấy gỗ, nối xa, thành phường xa”, con mẹ nó ai mà biết chế tạo phường xa từ bảy chữ đó.

Thư viện hiện giờ ngay cả thông báo cũng in ra, còn dùng thứ ngôn ngữ đó thì đúng là xỉ nhục con người, Lý Cương tiên sinh rất tán thành, cho rằng viết sách là để cho người xem, muốn truyền bá học thức mình biết mà viết lờ mờ thì ai mà hiểu, viết càng thẳng thắn rõ ràng càng được ưa chuộng, tri thức truyền bá đi chẳng tốt sao?

Quản gia đã thò đầu vào mấy lần rồi, cũng không biết có chuyện gì, có điều xem chừng chẳng phải chuyện lớn, không phải chuyện lớn thì mặc, cái nhà này là của Tân Nguyệt và Na Mộ Nhật, các nàng thích quản những chuyện nhỏ này, mình sớm đi tối về, chuyện trong nhà không hiểu, làm sai sẽ tổn hại tới uy nghi của Tân Nguyệt, nên kệ là hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.