– Thừa Càn, cha mẹ ngươi lúc nào cũng làm cái trò buồn nôn như vậy à?
– Ngươi hiểu cái chó gì, phu thê tình thâm mới như vậy, thực ra ta rất hâm mộ cha mẹ mình, họ sống cùng nhau hai mấy năm rồi mà vẫn có tâm cảnh này, ta và Tô thị mới có vài năm đã chẳng muốn chạm vào nàng nhiều nữa, Hầu thị tuy thích nghịch ngợm, nhưng chỉ cần rời cửa phòng là thành thứ phi thái tử, mắt mọc trên đỉnh đầu rồi.
– Cái đồ có mới nới cũ, nhớ hồi trước ngươi bảo Trường Lạc giúp ngươi hẹn người ra ngoài xem kịch, ta chuyên môn nhường chỗ cho ngươi, ngươi nhân lúc xem kịch thiếu chút nữa xử nàng, giờ mới nói không muốn chạm vào có muộn không?
Tâm tư của Lý Thừa Càn bị một câu nói của Vân Diệp kéo đi tít đâu đâu, nhìn cha mẹ đùa nghịch dưới tuyết nói với Vân Diệp:
– Buổi chiều chúng ta hẵng tới, hôm nay có chuyện lớn bằng trời cũng không quan trọng bằng niềm vui của phụ hoàng mẫu hậu ta.
Vân Diệp cực kỳ tán đồng, thời gian trong cuộc đời mỗi người chẳng có mấy ngày vui vẻ thế này, để chuyện vụn vặt quấy nhiễu là không nên, hai người quay lại đông cung.
Tô thị theo lệ không ra, Hầu thị ưỡn cái bụng to tướng lượn đi lượn lại trước mặt hai người ba lần rồi, mới có ba tháng thôi, bụng có to vậy không?
Lý Thừa Càn tức mình đi tới, kéo dưới y phục Hầu thị ra một cái gói bẹt, ném lên giường sầm mặt nói:
– Vân Diệp biết nàng có thai từ lâu rồi, ta nói với y ngay lập tức, y cũng chuẩn bị xong lễ vật, nếu còn chưa hài lòng thì nàng tới kho nhà y mà chọn, trời lạnh thế này không cho cốc trà nóng.
Hầu thị hầm hầm bỏ đi, Lý Thừa Càn cười khổ:
– Nữ nhân này điên mất rồi, từ khi biết mình có thai cứ hỏi vì sao bụng không to lên, ta nói cần thời gian thai nhi mới lớn lên được, sau đó nàng cho gối vào bụng, không phải là lần đầu nữa, lần trước Thanh Tước tới nàng ấy cũng làm thế.
Vân Diệp cười lớn:
– Có gì đâu, nàng ấy chỉ có thể khoe trước mặt mấy người bọn ta thôi mà, hơn ba năm trời không hoài thai, giờ sắp có con rồi, nếu là ta cũng nhét gối vào bụng.
Đợi Hầu thị đưa trà nước lên, Lý Thừa Càn nghiêm mặt nói:
– Những quan viên mới của triều định dâng tấu tập thể, Phòng tướng, Đỗ tướng duyệt xong mang tới chỗ ta, Phòng tướng nói phương pháp trong tấu chương ngoan độc, từng chứ thấu xương, hiệu quả tát một cái thấy máu, quất một roi rách da, muốn ta xem kỹ, nói không chừng sẽ có ích lớn.
– Ta xem rồi, giật mình tới không ngồi yên được, ai cũng biết Đạo môn chuyến này coi như chịu nhún đâu ngờ lại có thể nhìn ra trong đó nhiều thứ như thế, tấu chương của Đạo môn gần như khắp nơi là bẫy rập, một điều lệ xin nhập thuế đã chiếm hết lợi của triều đình, dùng tiền bù lao dịch nghe có vẻ hấp dẫn, nhưng chuyện tốt như vậy sao chỗ nào cũng đoàn dao nhọn, sau này đạo sĩ theo quân có thể lập quân công? Vì không thể tính là lao dịch, chỉ có thể tính là trưng dụng, hai bên quá khác biệt, hậu quả một trên trời, một dưới đất, sao bọn chúng có thể nghĩa ra được?
Vân Diệp cầm tấu chiết xem lướt qua, sau đó ném qua một bên, mặt mày nhăn nhó:
– Thư viện giáo dục còn chưa tới nơi tới chốn, đám khốn kiếp này bị người ta lợi dụng mà không biết, còn tự đắc tưởng mình giỏi lắm, viết cả tấu nữa.
Lý Thừa Càn ngỡ ngàng:
– Lần này nhờ bọn họ nếu không triều đình thiệt lớn, thể diện cũng không dễ coi, sao ngươi lại đánh giá bọn họ như thế?
– Thừa Càn, ngươi thực sự cho rằng lão hồ ly Phòng Huyền Linh không nhìn ra ảo diệu trong đó à? Ngươi thực sự cho rằng Đỗ Như Hối không phát giác ra? Mấy lão già cổ hủ như Vương Khuê không nhận ra còn thông cảm được, hai lão hồ ly này mà không nhận ra thì lẽ trời khó tha, ngươi tưởng Phòng mưu Đỗ đoạn là đùa à? E rằng trên triều đường không chỉ có hai người nhìn ra, mà tới bốn năm chục người.
– Bệ hạ chỉ huy toàn nhân tài đã vượt qua phong vân biến ảo, đám người trên triều đường béo tới độ hận không thể đá một phát lăn đi, nhưng ngươi thử lật lý lịch bọn họ xem là rõ, ai không phải là tinh anh, một hai người bị che mắt, chẳng lẽ mấy trăm người đều bị che mắt?
– Bản lĩnh này ta tự hỏi mình cũng không có, nên mấy năm qua luôn tuân theo quy củ. Nghĩ mà xem, đã mười ngày rồi, đủ đám lão già đó đọc mỗi chữ ba lần, toàn hạng lọc lõi, chẳng lẽ không nhìn rõ?
Lý Thừa Càn thấy cũng có lý, ngờ vực hỏi:
– Vậy sao trên triều đình toàn lời tán dương?
– Đều đang đợi, đợi kẻ ngốc xuất hiện, đắc tội với Đạo môn có lợi lộc gì chứ? Không tin ngươi cất tấu chiết này đi, đợi bệ hạ tuyên bố nhất định sẽ có rất nhiều người nhảy ra ngăn cản, dù sao giả ngốc là một chuyện, ngốc thật là chuyện khác, nếu như không có đám ngốc thư viện nhảy ra, đám Phòng Đỗ sớm muộn cũng vạch trần trò hề của Đạo môn, đồng thời định ra thủ đoạn đối phó tàn nhẫn.
– Thừa Càn, ngươi ngàn vạn lần đừng quên, đám lão hồ ly đó đều lập nghiệp bằng nghề tạo phản, người có thể hỗ trợ Lý gia có được thiên hạ trong loạn thế sao có thể đơn giản? Mười tám lộ phản vương nay ở đâu? Đậu Kiến Đức hào hùng, Lý Mật âm độc, bốn biển của Tiêu Tiễn, giàu có của Vương Thế Sung, hùng mạnh của cha con họ Tiết, đều là nhân kiệt trăm người mới có một, hào kiệt trong hào kiệt, cuối cùng kết cục thế nào hai ta đều biết, tới giờ ngươi còn dám xem thường nhân vật dưới trướng phụ hoàng ngươi à?
Trong đầu Lý Thừa Càn không ngừng hiện lên những sự tích về đám đại thần trên triều, giật mình nói với Vân Diệp:
– E rằng đúng thế thật, Phòng Huyền Linh chuyến này coi ta như kẻ ngốc, không muốn dính dáng nhân quả với Đạo môn. Ta nhất định không làm kẻ ngốc đệ họ đắc ý.
– Nói vớ vẩn, người khác có thể không làm kẻ ngốc, ngươi không thể không làm kẻ ngốc, giang sơn là của phụ hoàng ngươi, tương lai không xa là của ngươi, ngươi không làm kẻ ác thì ai làm? Phòng Huyền Linh không làm sai, ngươi là nhân tuyển tốt nhất làm kẻ ngốc, cái đám ngớ ngẩn kia đã cho ngươi cơ hội này thì ngươi phải làm tốt để phụ hoàng ngươi yên tâm.
Nói xong rồi, giờ có gặp hoàng đế hay không đều không quan trọng, Vân gia còn có đống chuyện đợi xử lý, bộ khoái huyện Trường An đã phát hiện một chiếc thuyền nhỏ, trên thuyền chỉ có thi thể không có người sống, trong đó một lão nhân tay cầm nửa cái đĩa đồng, thi thể bị đông cứng, bộ khoái bẻ ngón tay mới lấy được nửa cái đĩa đồng.
Thanh Thủy Phổ vốn là bến tàu ngoại ô Trường An, bốn bề thông thoáng, không có gì che chắn, gió lạnh thổi qua sông mang theo băng giá, nếu như không phải có thương lữ tranh thủ Vị Thủy chưa đóng băng chuẩn bị đi xa phát hiện ra, nói không chừng chiếc thuyền này trôi thuận theo dòng, lật úp ở lòng sông.
Đại trưởng lão râu tóc bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo chất chứa bi ai, có điều không phải bi ai với người chết, mà là với đĩa đồng.
Nửa cái đĩa đồng vào tay, ông ta biết ngay đây là đồ thật, ông ta muốn biết hung thủ là ai, nhưng không sao giải thích được vì sao thủ hạ mình mặc áo dạ hành, đôi tay đầy vết nám run rẩy tựa lá cây trong gió.
Hung thủ chính là Vân gia, khi tất cả mọi người đang phẫn nộ chuẩn bị biến Vân gia thành tử địa thì một quản sự Vân gia tới, cùng một hộ vệ cầm hỏa diễm lệnh của trưởng lão đã tử vong yêu cầu trả ba nghìn lượng hoàng kim.
– Ngươi có biết vì sao ta phải trả vàng cho Vân hầu không?
Đại trưởng lão cố kìm chế phẫn nộ hỏi:
– Trưởng lão, tiểu nhân không biết, hầu gia chỉ đưa tiểu nhân tấm lệnh bài này, để tiểu nhân giao cho ngài, sau đó lấy vàng về, cái khác thì tiểu nhân không biết. À phải, Hầu gia còn nói, xử nữ thì thôi, Vân gia là nhà lương thiện, không lấy nữ nhân.