Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 28



“Sao lại uống rượu?”

Đàn Đạo Nhất khẽ thở dài, “Sau khi quy y sẽ không được uống rượu nữa, tranh thủ cơ hội uống nhiều thêm mấy chén.”

A Na Côi chằm chằm nhìn chàng rót đầy một chén rượu lạnh, còn chưa vào miệng đã bị nàng gọi lại, “Cho muội,” Nàng đầy bụng phiền muộn, thành ra muốn mượn rượu giải sầu, “Muội muốn uống.”

Đàn Đạo Nhất đẩy chén tai qua.

Hai tay A Na Côi bưng chén, ngó ngó rồi ngửi ngửi. Người Nhu Nhiên thích uống rượu, uống say là ầm ĩ nổi điên, rượu cũng mạnh, nhấp một ngụm mà như dao cắt ngang họng. Thoạt đầu A Na Côi thấy sợ, sau đó thì đau lòng muốn chết, nghĩ bụng: Mình dứt khoát say chết đi cho rồi! Ngửa cổ nốc một ngụm to, dòng rượu như mật trượt qua họng, nàng ồ một tiếng, chép miệng, “Ngọt thế.”

“Đây là rượu ngọt Sơn Âm cống,” Đàn Đạo Nhất rót thêm cho nàng một chén, “Êm dịu, không mạnh lắm.”

A Na Côi yên tâm, nàng ôm lòng muốn say một trận, Đàn Đạo Nhất rót chén nào là nàng uống chén ấy, còn chưa cảm thấy có vấn đề gì, lắc lắc âu bạc đã chỉ còn non nửa, nàng ôi chao, “Muội uống hết mất rượu của huynh rồi.”

“Vẫn còn, muội uống đi.” Đàn Đạo Nhất nói muốn tranh thủ uống nốt mấy chén nhưng từ đầu tới cuối lại chỉ lặng yên nhìn A Na Côi, chẳng có vẻ gì là sốt ruột. Thấy A Na Côi lắc đầu, chàng nâng mặt nàng lên, ngón tay mơn trớn làn da đỏ ửng nóng bừng.

Động tác ôn nhu này chớp mắt đã gợi lên nỗi tủi thân dưới đáy lòng A Na Côi. Miệng nàng nghẹn ngào, nhưng biết khóc cũng vô dụng, bèn nhịn xuống. Vươn tay tháo trâm cài tóc của Đàn Đạo Nhất ra, nàng quyến luyến vuốt mái tóc đen nhánh của chàng, ngẩn ngơ một lúc, lại ngồi lên đầu gối chàng, vén tóc ra, bưng mặt chàng ngó trái ngó phải.

Lông mày vẫn là lông mày ấy, con mắt vẫn là con mắt ấy, không có tóc cũng đẹp mà – A Na Côi ra sức thuyết phục bản thân, nhưng vừa nghĩ đến hòa thượng không thể lấy vợ, mũi nàng lại cay xè, Nàng rơm rớm ngước mắt, Đàn Đạo Nhất ngồi rất ngay ngắn, mặc nàng kéo tóc xoa mặt, biểu cảm không mảy may thay đổi. Xuyên qua rèm mi dày, con ngươi chàng soi thẳng vào nàng, trong thần sắc dịu dàng lại giấu đôi nét mỉa mai – quả thực giống y pho bồ tát bạch ngọc thờ trong chùa.

Đáy lòng A Na Côi run lên, lại càng thương tâm hơn, nàng đẩy chàng ra, la lên trong hơi thở nồng nặc mùi rượu, “Tại sao muội vẫn chưa say? Huynh tìm rượu mạnh cho muội!”

Đàn Đạo Nhất đỡ lưng A Na Côi, kéo bàn tay vung vẩy lung tung của nàng xuống, “Muội say rồi.”

A Na Côi lắc đầu, “Muội không say.” Say rồi sao vẫn nhớ được chuyện chàng sắp làm hòa thượng? Không phải người say sẽ rất vui vẻ sao? Nàng ợ rượu, loạng choạng bò dậy, muốn với lấy âu bạc. Đàn Đạo Nhất lại đẩy âu bạc ra xa, nói: “Không uống nữa, uống nữa ngày mai sẽ khó chịu đấy.”

Tứ chi A Na Côi mềm nhũn như không có xương cốt, đặt mông ngã ngồi lên đùi Đàn Đạo Nhất, đầu tựa vào vai chàng, nàng lẩm bẩm: “Bây giờ muội đã khó chịu rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 167

Đàn Đạo Nhất xoay mặt nàng qua, mặt nàng đỏ gay, mắt lờ đờ nheo lại, Đàn Đạo Nhất lại rất tỉnh táo, chàng hỏi: “Buổi chiều muội rời chùa đi đâu?”

A Na Côi chầm chậm chớp mắt, đã quên phéng câu nói phét vườn Đào Hoa lúc trước, “Muội đi tìm họ Tiết kia hỏi thăm chuyện lang chủ,” Nàng ngơ ngẩn, ngẫn ngờ, “Muội còn trông thấy Tạ nương tử khóc ở trong chùa… Nhất định là lang chủ đánh trận thua rồi, huynh sẽ phải làm hòa thượng cả đời,” Nàng cuống quít muốn đứng dậy đi ra ngoài, “Muội phải đi, muội không thể ở đây được…”

Đàn Đạo Nhất đã đoán ra từ sớm, chàng nhẫn nhịn không nổi giận, hai tay siết chặt, ghìm A Na Côi trên đùi, “Muội đi rồi, ta phải làm sao?”

A Na Côi cũng lấy làm khó xử, cái đầu hỗn độn chăm chú suy tư, nhưng không ra một biện pháp gì. Nàng cười nịnh nọt, “Muội còn nhỏ, những gì nói trước kia coi như xí xóa nhé?” Vì chột dạ nên ánh mắt nàng lia tới lia lui, “Huynh thích ở trong chùa, muội không thích, sau này chúng ta ai đi đường nấy…”

Mặt Đàn Đạo Nhất lạnh tanh, nhìn nàng chằm chằm, không nói một lời.

“Huynh không nói gì là đồng ý à?” A Na Côi nhút nhát cười, vẫn nhớ Đàn Đạo Nhất thích nhất là hôn môi, nàng chủ động ngửa mặt lên, “Muội cho huynh hôn này, huynh đừng tức giận…” Nàng dán đôi môi nóng bỏng lên, Đàn Đạo Nhất bất động, nàng luống cuống, đầu lưỡi liếm qua liếm lại môi chàng. Sau cùng, Đàn Đạo Nhất hé miệng, A Na Côi vội vã dâng môi lưỡi mình lên, vốn định qua loa cho có là xong, môi lưỡi vừa dây dưa, đầu óc thân mình nàng tức thì nhũn ra rốt ráo, líu ríu hỏi: “Được chưa?” Tay lại quấn chặt lấy cổ chàng, chăm chăm dính lấy người chàng, rượu ngọt Sơn Âm uống vào miệng đều ngấm thành mật, vừa nóng vừa sệt, đến lưỡi cũng như muốn tan ra.

Miệng chàng rời đi, A Na Côi hí đôi mắt mông lung, mũi khẽ hừ một tiếng bất mãn, chợt thấy dưới thân nhẹ bẫng, rồi mềm mại, A Na Côi nghiêng mặt, là chăn đệm hơi lạnh. Màn lụa xanh rủ xuống như mây trôi, A Na Côi chớp mắt, kiên trì đòi đi, đến giọng nói cũng nhũn nhão, “Muội không thể ở đây được, muội phải đi…”

Đàn Đạo Nhất vén tóc con lỉa chỉa bên tóc mai nàng, chàng không dính một giọt rượu nào, ánh mắt lại dịu dàng chưa từng có. A Na Côi rầm rì, chàng chẳng để ý, chỉ hỏi nàng: “Nhu Nhu, ta có tốt không?”

A Na Côi dừng rầm rì, nàng ngoan ngoãn gật đầu, “Tốt.”

“Muội có yêu ta không?”

“Có,” Trong mắt A Na Côi dập dờn sóng nước, nàng chân thành nói, “Ngoài mẹ ra, muội thích huynh nhất.”

Đàn Đạo Nhất cúi người xuống, hôn từ lông mày đến khóe miệng nàng. Chàng cách rất gần, bình tĩnh nhìn vào con ngươi sáng ngời của A Na Côi, nói vô cùng trịnh trọng: “Ta sẽ tốt với muội.”

A Na Côi không hiểu ý chàng, chỉ cảm thấy chàng rất tốt với mình, tốt đến không thể bắt bẻ. Nàng rưng rưng ngấn lệ, nói: “Muội cũng tốt với huynh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 120

Đàn Đạo Nhất đáp: “Được.” Lại cúi đầu hôn A Na Côi, vừa quấn quít lưỡi môi, tay vừa cởi vạt áo nàng. A Na Côi đầu váng mắt hoa, cũng chẳng ngăn cản, còn chủ động giơ cánh tay lên, mặc chàng trút bỏ xiêm áo. Da thịt nóng rực gặp không khí lạnh lẽo ban đêm, A Na Côi không khỏi so vai, ngay sau đó lại nảy sinh hứng thú dạo dào với cơ thể chàng, ngón tay cào cào lên người chàng, cười hì hì.

Bất đồ đau nhói một trận, A Na Côi hét lên, giật nảy mình, chân đá lung tung vào Đàn Đạo Nhất, kêu: “Đau đau đau.”

Đàn Đạo Nhất bị nàng quấy phá toát mồ hôi, kìm chặt hai tay A Na Côi, không dám vào, cũng chẳng dám lui, hễ thoáng động đậy, A Na Côi lại ngoác miệng ra. Lồng ngực mướt mồ hôi của chàng dán lên người nàng, chàng bịt miệng A Na Côi, nói nhỏ: “Xong ngay thôi, muội có thể đừng kêu được không?”

Đầu A Na Côi mờ mịt, tứ chi mềm oặt, giãy lại giãy không ra, chỉ có thể nằm trên gối nhìn chàng bằng đôi mắt đẫm lệ, chờ một chớp mắt, hỏi: “Xong chưa?” Đàn Đạo Nhất không trả lời, A Na Côi lại kéo tóc chàng, “Xong chưa?”

Chút đau đớn này đối với A Na Côi vốn chẳng thấm vào đâu, cơn khiếp sợ ban đầu qua rồi, nàng thả chân xuống, tay còn sờ sờ bên dưới, có phần ngây thơ nhưng cũng có phần sáng tỏ, “Muội chảy máu rồi.”

“Không phái máu…” Đàn Đạo Nhất không nói tiếp, chỉ đặt một nụ hôn lên môi A Na Côi.

A Na Côi hơi ấm ức, tay ôm cổ chàng, rúc vào lòng Đàn Đạo Nhất, áp má lên mặt chàng, nàng nói: “Muội chảy máu thật mà.”

Đàn Đạo Nhất chẳng những không hoảng hốt mà còn cười giòn, chàng nựng nựng hai má A Na Côi, nói: “Điều này chứng tỏ muội là của ta rồi.”

A Na Côi rầu rĩ không vui, “Muội không phải của huynh.”

Đàn Đạo Nhất bỏ ngoài tai những lời ngớ ngẩn của nàng, chàng khoác áo, đích thân xuống giường lấy một cái khăn ẩm, quay lại vén màn lên, thấy A Na Côi đầu tóc bù xù đang co ro trong chăn, chàng sửng sốt, tưởng là nàng đang khóc, nhẹ nhàng xoay vai nàng lại mới thấy mặt A Na Côi hây hây, miệng hơi há, thế mà đã ngủ rồi.

Chuông sớm đánh ong ong, A Na Côi mở đôi mắt nhập nhèm, lơ mơ nhìn Đàn Đạo Nhất gần trong gang tấc.

Hiếm khi nào chàng dậy muộn hơn nàng, giờ khắc này đang say giấc nồng, từ mũi đến cằm, nét nào nét nấy đẹp đẽ sáng láng, mày vẫn cau như bất mãn điều gì. A Na Côi nhẹ nhàng dùng ngón tay chọc chọc ấn đường chàng, lông mày chàng khẽ nhúc nhích, không tỉnh, cánh tay đặt ngang eo nàng siết lại, A Na Côi bị ấn vào một lồng ngực nhẵn nhụi nóng như lửa.

A Na Côi chợt biến sắc, lặng lẽ vén chăn xem. Vừa nhìn, nàng đã nhăn mặt, dời cánh tay Đàn Đạo Nhất đi, trèo ra khỏi ổ chăn, lại duỗi dài cổ nhìn phía bên dưới mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 956: Thói xấu của võ sĩ (1)

Đàn Đạo Nhất cẩn thận, trong đêm đã lau cho nàng một lượt, A Na Côi không mò ra được manh mối gì, cảm nhận chăn đệm động đậy, nàng vội chui vào chăn, hai tay nhanh chóng mặc quần vào, sau đó nhắm mắt vờ ngủ.

Đàn Đạo Nhất lại kéo nàng vào lòng, hôn một cái lên gáy nàng, thêm một cái nữa lên lưng.

A Na Côi hất tay chàng ra như cáu kỉnh, đi chân trần xuống giường, nàng liếc thấy bầu rượu và chén tai trên bàn, bên trong hãy còn chút rượu dư. A Na Côi nhất thời giận không biết trút vào đâu, cầm bầu rượu và chén tai lên ném ra ngoài cửa sổ.

Đàn Đạo Nhất cũng ngồi dậy, không cất tiếng, chỉ lưu ý động tĩnh của A Na Côi – chàng hơi thấp thỏm trong lòng, đã liệu trước A Na Côi sẽ ầm ĩ một trận, nào ngờ A Na Côi cứ như không có việc gì, ném bầu rượu xong bèn xỏ giày chạy ra ngoài. Đàn Đạo Nhất đứng bên cửa sổ trông, A Na Côi đang soi mình vào giếng nước, nghiêm túc chải tóc.

Chải tóc xong, A Na Côi chạy về như một con chim nhỏ, khuôn mặt trắng ngần, hai mắt long lanh, chẳng biết có phải vì chuyện đêm qua hay không mà môi cũng đỏ dị thường.

Đàn Đạo Nhất hết thấp thỏm, còn có chút đắc ý, lười biếng tròng áo đơn lụa trắng lên người, chàng ngồi ở mép giường gọi A Na Côi: “Nhu Nhu.”

A Na Côi giả vờ không nghe thấy, cài một chùm hoa nhài mới ngắt lên vạt áo mình.

Đàn Đạo Nhất lại gọi: “A Tùng.”

Bị ánh mắt sáng quắc của chàng nhìn chòng chọc, cả người A Na Côi mất tự nhiên, nàng không nhịn được hỏi: “Gọi muội làm gì?”

Tâm trạng Đàn Đạo Nhất đang tốt, không thèm bực nàng, chàng dịu dàng nói, “Muội lại đây.”

A Na Côi ngó chàng, rề rà đi tới, Đàn Đạo Nhất kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, nàng cảnh giác dịch ra cách chàng một cánh tay.

Đàn Đạo Nhất mỉm cười, xáp lại, ôm A Na Côi vào lòng, A Na Côi cấu chàng, chàng cũng không buông tay, “Nhu Nhu,” Môi chàng thân mật mơn trớn tóc mai nàng, cửa sổ vẫn đang mở rộng, sắc trời bên ngoài sáng trưng, chàng cũng chẳng quan tâm, trong mắt chỉ có mình A Na Côi. Sau đêm hôm qua, ánh mắt chàng trở nên sâu xa ý tứ, đôi phần mập mờ, đôi phần thương yêu. Gảy gảy hoa nhài thơm nức mũi trên vạt áo A Na Côi, chàng nói: “Ta bảo người mang một cái gương đồng đến đây, muội còn cần gì nữa không? Son phấn, trâm thoa?”

A Na Côi nhíu mày, chẳng lấy làm cảm kích, “Ăn diện xinh đẹp vậy mà có cho người khác ngắm được đâu, để làm gì?”

Đàn Đạo Nhất nói: “Ta ngắm.”

“Ngày nào cũng ngắm, huynh không chán à?”

“Ta không chán.”

A Na Côi câm nín, nàng nén giận trong lòng, vừa phiền muộn vừa bức bối, nàng nói: “Muội muốn đi mua son phấn.” Đoạn giãy ra khỏi lòng Đàn Đạo Nhất, chạy một mạch ra ngoài chùa. Bên ngoài là trời xanh nắng vàng, nàng lại bực dọc không vui, men theo lề đường dạo bộ một hồi, đi về phía chùa Thê Vân.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.