Ngụy Chẩm Phong vì chuyến đi đến Thượng Kinh lần này có thể nói rất là lao tâm khổ tứ. Y biết mình không thể trốn mãi ở Đông Cung, y nhất định sẽ bị Tiêu thừa tướng phát hiện. Nghĩ một cách khoa trương hơn, nói không chừng từ khi y bước vào lãnh thổ Nam Tĩnh, Tiêu thừa tướng đã nắm hành tung của y trong lòng bàn tay.
Vì vậy, y đã chuẩn bị hậu lễ từ rất sớm, ra lệnh cho người đưa suốt một đường từ Thịnh Kinh đến Thượng Kinh, còn bản thân mình thì nhanh chóng phi ngựa đi trước. Y đã ở Đông Cung cùng với Triệu Miên trọn vẹn năm ngày, mấy xe hậu lễ mới từ từ đưa tới.
Thái tử Điện hạ bận rộn lên triều xử lý chính sự, Chu Hoài Nhượng phụng mệnh Điện hạ theo tiểu Vương gia ra ngoài mang hậu lễ vào cung. Chu Hoài Nhượng nhìn hết xe này đến xe khác chở trân phẩm bảo vật, trông cứ như khí thế tới cửa cầu hôn vậy, nói đùa: “Nhà kho trong vương phủ của tiểu Vương gia có phải lại bị dọn sạch rồi không?”
“Tuy rằng đáng lẽ ngươi rất hiếm khi nghe thấy lời nói kiểu này, nhưng ngươi nói đúng.” Ngụy Chẩm Phong ngẩng đầu nhìn quần thể cung điện lộng lẫy xa hoa của Nam Tĩnh, lặng lẽ thở dài: “Đáng tiếc, cho dù bổn Vương dọn sạch hoàng cung Bắc Uyên, cũng không lấy ra được thứ nào có thể lọt vào mắt Bệ hạ và Tiêu thừa tướng.”
Ngụy Chẩm Phong và Chu Hoài Nhượng về đến Đông Cung, tinh tế nhận ra bầu không khí ở Đông Cung có chút không ổn, hình như nặng nề ngột ngạt hơn nhiều so với mấy ngày trước, mà bầu không khí ở Đông Cung luôn phụ thuộc vào tâm trạng của Thái tử Điện hạ. Nói cách khác, hôm nay tâm tình của Triệu Miên không tốt.
Chu Hoài Nhượng chỉa mũi dùi đúng mục tiêu: “Tiểu vương gia, ngài lại chọc giận gì Điện hạ của chúng ta rồi?”
Ngụy Chẩm Phong có chút vô tội: “Bốn vương không làm gì hết.”
Nếu phải nói, thì có lẽ y biết hôm nay Triệu Miên phải lên buổi triều sớm, mà sáng ra vừa tỉnh dậy lại lôi kéo Triệu Miên làm chút chuyện, sau đó cố ý nói không rửa sạch cho hắn, để người ta đường đường là Thái tử giám quốc mang thứ kia của y đi lên triều.
Nhưng đây thực ra chỉ là một lần độc miệng khác của y mà thôi, xong việc y không chỉ cẩn thận rửa sạch cho Triệu Miên, mà còn bị Triệu Miên một cước đá xuống giường, hẳn là Triệu Miên không đến nỗi tức giận vì chuyện nhỏ này.
Ngụy Chẩm Phong tìm thấy Triệu Miên trong thư phòng.
Thái tử Điện hạ vừa trở về sau buổi triều sớm, lúc này đang ngồi sau bàn, cầm bút trong tay nhưng nửa ngày không viết ra được chữ nào, không biết nghĩ cái gì mà nghĩ đến nhập tâm như vậy.
“Sao vậy Triệu Miên,” Ngụy Chẩm Phong từ phía sau ôm lấy Triệu Miên, sờ sờ đầu hắn, “Ai làm ngươi không vui?”
Triệu Miên quả thực không có tinh thần như mấy ngày trước. Tâm trạng không tốt của hắn bắt nguồn từ việc hôm nay là ngày thứ năm Ngụy Chẩm Phong ở Đông Cung —— Thời gian mà hắn và Ngụy Chẩm Phong có thể sớm tối ở bên nhau đã trôi qua hết một nửa rồi.
Năm ngày này thực sự trôi qua quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn sợ hãi. Vốn hắn cho rằng mười ngày đã là rất dài, đủ để hắn và Ngụy Chẩm Phong làm rất nhiều việc, nhưng rồi hắn chợt nhận ra Ngụy Chẩm Phong chỉ vừa đến không bao lâu, thậm chí hắn còn không có thời gian đưa Ngụy Chẩm Phong đi dạo một vòng Thượng Kinh cho đàng hoàng, những cái hay của Nam Tĩnh, Nguỵ Chẩm Phong chưa thưởng thức được một phần trăm,mà Nguỵ Chẩm Phong lại sắp rời đi rồi.
Cảm giác này giống như lúc nhỏ đi học, có một kỳ nghỉ mà hắn tràn ngập mong chờ từ lâu, mãi rồi cũng tới, kỳ nghỉ còn tuyệt vời hơn hắn tưởng tượng, lẽ ra hắn nên dành hết tâm huyết để tận hưởng, nhưng đến nửa sau của kỳ nghỉ lại cảm thấy lo lắng bởi vì ngày kết thúc kỳ nghỉ càng lúc càng đến gần.
May mà chút thương cảm này không ảnh hưởng lớn, kềm nén một chút thì cũng có thể vượt qua, không đáng nói ra để Ngụy Chẩm Phong cùng buồn bã với hắn.
Cho nên, khi Ngụy Chẩm Phong ôm hắn hỏi hắn hôm nay xảy ra chuyện gì, không vui chỗ nào, thì hắn nói thế này: “…… Ngươi lập tức sắp đi rồi.”
Đạo lý hắn đều hiểu, người khác hỏi hắn, có lẽ hắn sẽ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu “Cô không sao”, nhưng Ngụy Chẩm Phong vừa hỏi một câu là hắn chịu không nổi phải nói thật ra luôn.
Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Ở đâu ra “lập tức” chứ, không phải vẫn còn năm ngày hay sao.”
Triệu Miên nhẹ giọng nói: “Năm ngày trôi qua rất nhanh.”
Ngụy Chẩm Phong sao lại không cảm thấy những ngày ở bên Triệu Miên trôi qua rất nhanh cơ chứ, nhưng đại cục quan trọng, y không thể không đi. Y không biết làm thế nào để an ủi Triệu Miên, bèn dứt khoát dùng chếnhạo đại pháp: “Cho nên, ngươi là đang luyến tiếc rời xa ta sao?”
Triệu Miên gật đầu.
“Ơ kìa, không biết hôm kia là ai nói, “Ta ngược lại cảm thấy vẫn còn có thể chịu được“,” Ngụy Chẩm Phong nói với vẻ âm dương quái khí, “Cái gì mà “Hàng ngày công việc rất nhiều, ba tháng chớp mắt trôi qua, ta vẫn luôn khá bình tĩnh.””
Thái tử Điện hạ trong nháy mắt mất đi biểu cảm.
Ngụy Chẩm Phong bắt chước hoàn hảo giọng điệu mạnh mẽ của Triệu Miên: “Người đó dường như còn nói rằng, nếu ta vì “chút xíu xiu” tình cảm trai gái mà không quan tâm đ ến đại cục, thì ta cũng không xứng lên giường hắn.”
“Hay lắm, Ngụy Chẩm Phong.” Triệu Miên cảm thấy chút thương cảm kia trong lòng hắn đã biến mất hơn phân nửa, “Một câu độc miệng này của ngươi hình như khiến ta không còn luyến tiếc rời xa ngươi như vậy nữa.”
Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Vậy mới đúng chứ. Ta cũng không tốt lắm, ngươi hoàn toàn không cần phải luyến tiếc rời xa ta.”
Lời này không phải giả, Ngụy Chẩm Phong chắc chắn không phải là một “Thái tử phi” hoàn hảo. Trước tiên không nói đến ngoại hình, tính tình của y quá mức phóng khoáng thoải mái, hành vi xử sự đều theo đuổi sự mạo hiểm và k1ch thích, thỉnh thoảng còn độc miệng chọc cho hắn tức giận, làm gì có dáng vẻ của một người trấn giữ hậu cung. Cho dù bỏ tính khí của y sang một bên không nhắc tới, chỉ riêng việc y thuộc hoàng thất Bắc Uyên đã có nghĩa là ở cùng với y chắc chắn sẽ liên tục gặp rắc rối, gần nhau thì ít xa nhau thì nhiều.
Nhưng dù cho Ngụy Chẩm Phong có nhiều điều không phù hợp như vậy, mình vẫn thích y.
Triệu Miên im lặng một lúc, rồi nói: “Ngụy Chẩm Phong.”
Ngụy Chẩm Phong cười vui vẻ: “Hửm?”
Triệu Miên hất hàm ra lệnh: “Ngươi gọi Cô một tiếng “Miên Miên”, Cô nghe thử.”
Yêu cầu của Thái tử Điện hạ quá bất ngờ, Ngụy Chẩm Phong có chút ngơ ngác: “…… Gì cơ?”
“Với mối quan hệ hiện tại của chúng ta, ngươi có thể gọi ta bằng nhũ danh.”
Ngụy Chẩm Phong bày ra vẻ mặt do dự: “Việc này rất xấu hổ, ta ngại lắm.”
Triệu Miên tức quá hoá cười: “Thời điểm thế này ngươi biết ngại, tại sao trên giường không thấy ngươi ngại?”
“Vậy thì không giống.” Ngụy Chẩm Phong châm chước rồi nói: “Hai nam nhân chúng ta gọi nhau bằng nhũ danh, có phải hơi rờn rợn một chút không?”
Triệu Miên chỉ cảm thấy một bụng dịu dàng của mình đã cho chó ăn rồi: “Phụ hoàng muốn gọi Cô như vậy, Cô cũng không vui, Nguỵ Chẩm Phong ngươi ngược lại hay ha, kêu ngươi gọi ngươi còn không gọi?”
“Ngươi nói như vậy ta càng không thể gọi được.” Ngụy Chẩm Phong đầy vẻ nghiêm túc nói, “Nếu không bị phụ hoàng ngươi biết được, ông ấy sao có thể tha cho ta.”
Triệu Miên lạnh lùng nói: “Cực kỳ tốt. Chi bằng ngày mai ngươi cứ thu dọn đồ đạc, trở về……”
“Miên Miên.”
Tiếng gọi này của Ngụy Chẩm Phong thực là không kịp đề phòng, trước đó một khắc y còn õng à õng ẹo không chịu kêu, bây giờ lại kêu tự nhiên như vậy, khiến Thái tử Điện hạ sững sờ.
Giọng của Ngụy Chẩm Phong vốn đã dễ nghe, âm sắc trong trẻo sảng khoái, lúc này lại mang một chút ý vị dung túng, tựa như một lần đã rất quen thuộc.
Có thể nhìn thấy bằng mắt thường gương mặt Triệu Miên dần dần ửng đỏ, nhưng giọng điệu vẫn bình thản như cũ: “Ừ.”
Ngụy Chẩm Phong muốn cười Thái tử Điện hạ thoạt nhìn có vẻ cao cao tại thượng, thực ra lại thích được ôm, thích được hôn, còn thích được gọi bằng nhũ danh, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ vui mừng khôn xiết nhưng lại cố giữ vẻ uy nghi của đối phương chỉ vì một tiếng “Miên Miên” này của mình, y không khỏi cảm thấy nhịp tim tăng tốc một trận, hầu kết lăn lăn, cười nói: “Triệu Miên, ta có từng nói với ngươi là ta rất thích ngươi chưa?”
“Điều này còn cần ngươi nói hả?” Triệu Miên khinh thường nói, “Chu Hoài Nhượng và Triệu Lâm đều có thể nhìn thấy.”
Triệu Miên đối diện với ánh mắt của Ngụy Chẩm Phong, có một loại dự cảm rằng số ghi chép của mình sắp thêm vào một nét. Thực ra ngoại trừ đêm đầu tiên sau một thời gian dài xa cách, những lúc khác bọn hắn đều khá kiềm chế, chữ “正” thứ tư trên sổ ghi chép mới viết xong vào sáng nay, đêm qua bọn họ đều là đắp chăn đi ngủ thuần tuý, nói ra ngay cả bản thân Triệu Miên cũng không tin…… Đương nhiên, còn lâu hắn mới nói ra.
“Buổi trưa chúng ta phải dùng cơm với các phụ thân.” Triệu Miên nhắc nhở Ngụy Chẩm Phong, đồng thời cũng nhắc nhở chính mình: “Đừng phát tình.”
Triệu Miên vừa nhắc đến các phụ thân, Nguỵ Chẩm Phong lập tức trở nên thanh tâm quả dục, cúi người vùi cái đầu ẩn ẩn đau vào vai Triệu Miên: “Ở Nam Tĩnh quá khó khăn rồi, coi chừng ta trở về Bắc Uyên ngay trong đêm.”
Triệu Miên lạnh lùng nói: “Không coi.”