Mấy ngày sau, Lễ Bộ xác định ngày Thái tử Điện hạ đăng cơ, là ngày mồng sáu tháng bảy, tức là còn gần ba tháng nữa.
Các loại long bào mà Thái tử Điện hạ sẽ mặc trong tương lai sẽ bắt đầu được may thêu, thường phục, triều phục, cát phục cho bốn mùa,…… nhiều vô cùng tổng cộng hơn mấy chục cái. Người của Thượng Phục Cục đến Đông Cung để đo kích thước của Triệu Miên, Ngụy Chẩm Phong và Triệu Lâm ở bên cạnh vừa xem vừa ồn ào.
“Vòng eo này của ngươi cũng quá mảnh mai rồi.” Ngụy Chẩm Phong nhìn cung nhân đang ghi lại vòng eo của Triệu Miên, “Cần ăn nhiều hơn một chút nha Thái tử.”
Bạch Du cười nói: “Tiểu Vương gia đừng mù quáng đưa ra ý tưởng. Lỡ như trong ba tháng này Điện hạ thực sự tăng cân, lúc đăng cơ long bào không vừa người thì làm thế nào?”
“Vậy thì không thể nào.” Triệu Lâm trên mặt thoa kem dưỡng trân châu mật ong nói, “Hoàng huynh là tạng người ăn không mập được. Nếu huynh ấy mập lên chắc chắn không phải vì ăn.”
Triệu Miên thích những màu sắc rực rỡ chói mắt, bình thường hầu hết đều mặc những màu như đỏ, hồng và vàng mơ, chỉ có màu sắc đế vương tượng trưng cho cửu ngũ chí tôn là hắn chưa từng mặc. Hắn tưởng tượng dáng vẻ mình mặc long bào, nhịn không được hỏi Ngụy Chẩm Phong: “Ngày sáu tháng bảy ngươi có thể đến đây xem lễ không?”
Đầu lông mày của Ngụy Chẩm Phong nhíu lại: “Sợ rằng có chút khó khăn.” Theo kế hoạch của y, suốt đầu tháng bảy y đều không cách nào thoát thân khỏi Thịnh Kinh, nhanh nhất cũng phải đến cuối tháng bảy mới có thể đến Thượng Kinh.
Triệu Miên khá thất vọng, nhưng hắn cũng không biểu hiện ra ngoài: “Không sao, ngươi cứ tập trung vào việc của ngươi đi.”
Ngụy Chẩm Phong không muốn hứa hẹn chuyện gì mà mình không chắc chắn, nhưng y vẫn không kềm được nói thêm một câu: “Nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để đến, ta cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ ngươi mặc long bào.”
Triệu Miên lo lắng Ngụy Chẩm Phong sẽ bỏ lỡ kế hoạch để nhìn thấy hắn đăng cơ, vì vậy nhàn nhạt nói: “Cô sẽ mặc long bào rất lâu, ngươi không cần gấp gáp nhất thời.”
***
Những ngày có Ngụy Chẩm Phong bên cạnh trôi qua rất nhanh, tựa như chỉ là một cái chớp mắt, thời hạn mười ngày đã đến rồi.
Ngụy Chẩm Phong dự định khởi hành vào ban đêm, như vậy lúc y đến Thịnh Kinh sẽ là sáng sớm, có thể nhiều thêm được một ngày.
Thái tử Điện hạ dường như đã nghĩ thoáng rồi, biểu hiện rất điềm tĩnh đối với cuộc chia ly sắp tới, thậm chí không đề nghị tiễn Ngụy Chẩm Phong ra khỏi cổng thành, diễn một màn từ biệt cuối cùng, tiễn người ngàn dặm.
Hai người cùng nhau dùng bữa tối, giống như chín ngày vừa qua, sau đó ngồi vào bàn nhìn nhau chằm chằm.
Triệu Miên hỏi: “Khi nào ngươi đi?”
Ngụy Chẩm Phong nhìn sắc trời, nói: “Chắc là khoảng nửa canh giờ nữa.”
Triệu Miên lại hỏi: “Nửa canh giờ cuối cùng ngươi muốn làm gì.”
Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn.
Triệu Miên: “……”
Ngụy Chẩm Phong: “……”
Triệu Miên được Ngụy Chẩm Phong bế vào tẩm cung, đặt trên chiếc giường lớn bằng gỗ đàn hương đỏ rực, cũng đã viết thêm nét cuối cùng trên sổ ghi chú, vừa vặn viết hoàn chỉnh năm chữ “正”.
Khoảng thời gian này ở Đông Cung, Ngụy Chẩm Phong đã cùng Triệu Miên chơi rất nhiều kiểu, đôi khi Triệu Miên cũng rất tò mò y học được mấy thứ này ở đâu. Nhưng lần này, Ngụy Chẩm Phong không chơi kiểu gì khác người mới mẻ cả.
Tư thế bình thường nhất, đơn giản nhất, Ngụy Chẩm Phong ở trên, hắn ở dưới, không có động tác kịch liệt nào, Ngụy Chẩm Phong cũng không ép hắn nói những lời khó nói, hoặc cố ý để hắn nhìn thấy chỗ thất lễ nào đó như trước đây. Ngụy Chẩm Phong chỉ nhìn hắn, không ngừng nhìn hắn, cuối cùng không kềm được cúi đầu hôn hắn.
Là phương thức mà hoàn toàn có thể dùng bốn chữ “tuân theo quy củ” để hình dung, bởi vì thời gian gấp rút không thể chuẩn bị đầy đủ, Ngụy Chẩm Phong an an tĩnh tĩnh ở trên giường càng khiến người ta cảm thấy có chút không quen. Nhưng Triệu Miên vẫn say mê chìm đắm không thôi, đạt được sự thỏa mãn trong bầu không khí chậm rãi nhu hoà.
Xong việc, Ngụy Chẩm Phong muốn giúp Triệu Miên rửa sạch như thường lệ. Ngoại trừ lần đầu tiên y không biết, sau này y không bao giờ để Triệu Miên cảm thấy khó chịu vì lý do đó nữa. Tuy nhiên Triệu Miên lần đầu tiên từ chối y: “Thời gian không còn sớm nữa, ngươi đi đi.”
“Không thiếu chút thời gian này.” Ngụy Chẩm Phong định đến ẵm hắn, “Ta đi tắm cùng ngươi.”
Triệu Miên đẩy Ngụy Chẩm Phong ra: “Cô có chút mệt mỏi, nằm nghỉ một lát rồi mới đi.” Thái tử Điện hạ nhắm mắt lại, không nóng không lạnh nói: “Ngươi hẳn là không cần Cô tiễn đi đúng không?”
“Không cần, ngươi mệt rồi thì đi ngủ sớm một chút.”
Triệu Miên “Ừm” một tiếng, rồi vùi mình vào trong chăn. Hắn nghe thấy tiếng mặc quần áo sột sà sột soạt, rất nhanh, Ngụy Chẩm Phong đã mặc xong quần áo.
Ngụy Chẩm Phong phải đi rồi.
Ngụy Chẩm Phong nhìn cục tròn to đang phồng lên trong chăn, cười nói: “Ngươi buồn ngủ đến thế à? Không nhìn ta lần cuối sao?”
Triệu Miên giọng nghèn nghẹt nói: “Muốn đi thì đi nhanh đi, bớt nói nhảm.”
Ngụy Chẩm Phong thong thả nói: “Xong việc liền rời đi, cảm giác giống như đang vụng trộm vậy.”
“…… Cút.”
Ngụy Chẩm Phong bật cười, cúi người ôm Triệu Miên qua tấm chăn: “Hẹn gặp lại vào đầu thu, Miên Miên.”
Thân hình dưới tấm chăn run rẩy.
Ngụy Chẩm Phong thật sự phải đi rồi.
Triệu Miên nghe tiếng bước chân Ngụy Chẩm Phong dần dần rời xa, hình như y còn gặp Chu Hoài Nhượng ở ngoài cửa. Chu Hoài Nhượng hỏi y: “Tiểu Vương gia đi bây giờ sao?”
Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Đi đây.”
Ngụy Chẩm Phong thế mà vẫn có thể cười được.
Triệu Miên mặt không biểu tình chui ra khỏi chăn, tuỳ tiện khoác áo ngoài vào, đi đến bên cửa sổ rồi dừng lại.
Bên ngoài cửa sổ là con đường duy nhất để rời khỏi Đông Cung, nhưng hắn lại không nhìn thấy bóng dáng của Ngụy Chẩm Phong, đủ để chứng minh Ngụy Chẩm Phong đi nhanh như thế nào.
Một ngọn lửa giận bùng lên trong lòng Thái tử Điện hạ, hắn cảm giác được có thứ gì đó chảy dọc xuống chân mình, khóe mắt thoáng thấy sổ ghi chép trên bàn, chợt cảm thấy chán nản, đột nhiên quơ tay một cái, bút mực giấy nghiên đều bị tay áo quét xuống hết, mực bắn tung tóe khắp sàn nhà, nghiên mực đập xuống mặt đất phát ra âm thanh trầm đục.
Mặt đất hỗn độn
Tiếng động lớn này khiến Triệu Miên tỉnh táo trở lại. Sau khi nhận ra mình mất phong độ như thế nào, hắn nhắm chặt mắt lại, cố gắng đè nén ngọn lửa kia xuống.
Hắn không phải giận Ngụy Chẩm Phong, hắn đang giận chính mình.
Giận bản thân nói được làm không được, hoàn toàn không cách gì bình thản đối mặt với sự chia ly.
Giận bản thân vẫn luôn lừa mình dối người, hắn ngây thơ cho rằng mình đã bỏ được tật xấu dính người và thích khóc, thực ra chỉ vì chưa gặp được người mà hắn muốn dính lấy mà thôi.
Nhưng hắn thật sự đúng là đã trưởng thành, hắn không phải là tiểu Thái tử năm tuổi, cho dù không dính chặt được vào người mình thích, hắn cũng có thể ổn định được cảm xúc, mọi chuyện đều vì đại cục, nên sẽ không bao giờ khóc nữa.
Khi Triệu Miên mở mắt ra lần nữa, cả người đã khôi phục lại dáng vẻ uy nghi mà Thái tử Điện hạ nên có. Hắn quay người lại, đang định kêu cung nhân mang nước nóng vào, thì kinh ngạc phát hiện Ngụy Chẩm Phong thế mà đang đứng trước mặt mình.
Chuyện gì xảy ra? Ngụy Chẩm Phong không phải đã đi rồi sao?
Dáng vẻ mất bình tĩnh vừa rồi của hắn có phải đều đã bị Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy hay không?
Triệu Miên ép mình bình tĩnh lại, hỏi: “Tại sao quay lại?”
Ngụy Chẩm Phong chăm chú nhìn hắn.
Thái tử Điện hạ đứng giữa đống lộn xộn, mái tóc dài xoã tung. Hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác nhẹ, mơ hồ có thể nhìn thấy đôi chân trắng nõn thẳng tắp cùng với thứ đang chảy xuống.
Màu đen trong mắt Ngụy Chẩm Phong tối xuống, lộ ra một tia buồn bã: “Ta vốn định hôn ngươi lần cuối trước khi rời đi.”
“Ồ,” Triệu Miên vẻ mặt kiêu ngạo, “Lại đây.”
Ngụy Chẩm Phong đi tới trước mặt Triệu Miên, hai tay ôm lấy má hắn, cúi đầu chạm một cái vào môi hắn, sau đó trầm giọng hỏi hắn: “Tại sao lại phát cáu nữa?”
Ngụy Chẩm Phong vừa hỏi ra câu này, Triệu Miên liền không thể giả vờ được nữa. Hắn nghiến chặt răng, vừa tức vừa hận: “Ta phát hiện mình đã lún quá sâu, còn sâu hơn ta tưởng tượng.”
Ngụy Chẩm Phong đại khái hiểu được Thái tử Điện hạ đang tức giận cái gì, an ủi nói: “Đừng hoảng sợ, có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi có lún sâu đến đâu cũng không sâu bằng ta.”
“Nói nhảm.” Trong loại chuyện này Triệu Miên cũng không quên tranh giành hơn thua. “Rõ ràng là ta lún sâu hơn.”
Ngụy Chẩm Phong ngạc nhiên: “Tại sao ngươi nghĩ như vậy?”
“Ngươi nói đi là đi, tiêu sái muốn chết, dáng vẻ không có chút xíu luyến tiếc nào.” Triệu Miên thấp giọng lên án, “Ta nói ta không nỡ rời xa ngươi, ngươi cố tình độc miệng để chọc tức ta —— Tại sao ta không thể làm được như ngươi?”
Ngụy Chẩm Phong hơi nhướng mày, nói: “Nếu ngươi nói như thế, vậy ta hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng buông bỏ chính sự trong tay, rời khỏi Nam Tĩnh, đi hẳn một tháng vì ta hay không?”
Triệu Miên lộ ra vẻ mặt do dự.
Ngụy Chẩm Phong hỏi: “Ta lại hỏi ngươi, ngươi có bằng lòng từ bỏ ngai vàng Nam Tĩnh vì ta không?”
Triệu Miên ngẩn người ra, lắc đầu: “Không bằng lòng.”
“Vậy không phải là được rồi hay sao.” Ngụy Chẩm Phong thở dài một hơi, tay hơi dùng lực bóp miệng Triệu Miên thành cái mỏ vịt, “Ngươi đừng có lúc nào cũng nhìn những gì ta nói nha Triệu Miên, ngươi phải nhìn những gì ta làm —— Ngươi cảm thấy ta tiêu sái ư? Nhưng ta không tiêu sái thì có thể làm gì đây, ôm ngươi vào lòng khóc lóc sướt mướt nói ta sẽ không đi, không trả thù hay sao? Như thế cũng quá yếu đuối rồi, ngươi còn thích ta không?”
Triệu Miên muốn nói mình vẫn thích, nhưng hắn xưa nay không thích những người yếu đuối.
Ngụy Chẩm Phong nói: “Cũng giống như ngươi dùng sự kiêu ngạo để che đậy chính mình, sự tiêu sái của ta chẳng nhẽ lại không phải là một kiểu che đậy hay sao.”
Triệu Miên sửng sốt. Không biết có phải là ảo giác của hắn không, đôi mắt của Ngụy Chẩm Phong hình như…… hơi đỏ?
Ngụy Chẩm Phong khẽ cười một tiếng: “Ngươi hoàn toàn không biết ta muốn ở lại bên cạnh ngươi đến thế nàođâu.”
Triệu Miên nhắm mắt lại, tim đập thình thịch không thôi. Hắn tựa vào trong ngực Ngụy Chẩm Phong: “Thực xin lỗi.”
Nhưng Ngụy Chẩm Phong nghiêm túc thâm tình chỉ một lát, giọng điệu lại trở nên nửa đùa nửa thật: “Cho nên nha, ta mới là người lún sâu hơn, Triệu Miên, ngươi đừng tranh giành với ta.”
Triệu Miên bật cười, rồi khổ sở nói: “Nhưng chúng ta không thể thế này được, Ngụy Chẩm Phong.” Hắn bất lực túm lấy quần áo của Ngụy Chẩm Phong, “Những người như ngươi và ta, trong lòng ngoại trừ giang sơn xã tắc, còn có thể có cái gì……”
“Còn có thể có ngươi.” Ngụy Chẩm Phong nói.