Lúc Triệu Lâm đ ến Vĩnh Ninh cung tìm hoàng huynh, không bất ngờ khi thấy Nguỵ Chẩm Phong lại ở cùng hoàng huynh. Cũng may hai người trông cũng không dính với nhau lắm, hoàng huynh ngồi nghiêm chỉnh ở phía sau long án, Ngụy Chẩm Phong thì cầm một cuốn sách bảo lật lật xem, vẻ mặt khó có thể miêu tả, nếu nhất định phải miêu tả thì đại khái chính là “Làm sao đây khi thực sự có chút ghét bỏ, nhưng nghĩ kỹ lại thì cũng khá tốt, vẫn là đừng kén cá chọn canh, cứ cất đi trước đã.”
Triệu Miên hỏi Triệu Lâm: “Chuẩn bị xong chưa?”
Triệu Lâm nói: “Chuẩn bị xong rồi hoàng huynh. Phụ hoàng và phụ thân nói là bọn họ sắp xuất phát rồi.”
“Đi thôi,” Triệu Miên dặn dò, “Trên đường cẩn thận.”
Ngụy Chẩm Phong đưa mắt nhìn Triệu Lâm rời đi, hỏi: “Ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ tới sao.”
“Đây là cơ hội cuối cùng của bọn chúng.” Triệu Miên nói, “Có muốn đi xem náo nhiệt không?”
“Đương nhiên, chỗ nào có náo nhiệt chỗ đó sẽ có ta.” Ngụy Chẩm Phong vẻ mặt chấp nhận số mệnh, “Nhưng ngươi đợi ta một lát, ta phải cất cẩn thận sách bảo (chiếu thư) phong phi của ta vào hành lý trước đã.”
Phần lớn thế lực của Thiên Khuyết Giáo ở Thượng Kinh xem như đã bị tiêu diệt, nhưng không ai có thể đảm bảo sẽ không có con cá nào lọt lưới. Thái thượng hoàng đưa Hoàng thái hậu và tiểu công chúa đến tạm trú ở Yến Hoà Viên, tuy rằng chỉ cách hai con phố ngắn, nhưng việc bảo vệ cũng nhất quyết không thể lơ là.
Hàng trăm người mang nghi trượng mở đường, người dân lùi ra xa. Hàng ngàn cấm vệ quân do Ảnh Vương dẫn đầu dàn hàng ngang trên đường phố Thượng Kinh, bao quanh xe phượng của Thượng hoàng và Hoàng thái hậu kín mít không một kẽ hở. Đừng nói là thích khách, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào.
Hoàng đế cải trang dẫn theo Nguỵ phi vừa với được sắc phong của hắn đứng trên lầu cao ở bên đường, tựa vào lan can quan sát.
Hoành tráng rầm rộ, ầm ầm dậy sóng, thể hiện toàn bộ khí phái hoàng gia.
“Làm như vậy có thể dẫn dụ thích khách à?” Ngụy phi có chút thắc mắc, “Nếu ta là thích khách, nhìn thấy khí thế này, nhất định sẽ quay đầu bỏ chạy, giữ mạng quan trọng.”
Ánh mắt Triệu Miên mang vẻ khinh thường: “Trẫm mang ngươi tới đây không phải để ngươi xem thích khách.”
Ngụy Chẩm Phong khó hiểu: “Vậy xem cái gì.”
Triệu Miên nói: “Xem phong thái hoàng gia Nam Tĩnh ta, để ngươi có thể biết được sự khác biệt giữa nhà của ngươi và nhà của ta.” Có châu ngọc Nam Tĩnh ở phía trước, phần gia sản kia của Bắc Uyên sẽ không lọt vào mắt đứa nhóc.
Cùng lúc xa giá của Thượng hoàng và Hoàng thái hậu rời khỏi hoàng cung, có ba chiếc xe ngựa gọn nhẹ chạy ra từ cổng phía tây của hoàng cung, hướng về phía Yến Hoà Viên. Người có thể ngồi xe ngựa ra khỏi hoàng cung đều không phải là nhân vật tầm thường, cũng không biết ngồi bên trong là ai, mặc dù chỉ có mười cấm vệ chịu trách nhiệm bảo vệ bọn họ, nhưng người nào cũng là cao thủ, người đứng đầu thế mà lại là Phù Tư quanh năm bên cạnh Thượng hoàng và Tiêu thừa tướng.
Từ Phái ở trại huấn luyện ngựa hộ giá thành công cách đây không lâu, nhận được sự trọng dụng của Thiên tử, cũng được đưa vào chuyến đi này. Hắn cũng giống như những cấm vệ khác, không biết thân phận của người mà bọn họ đang bảo vệ, nhưng chỉ cần có chút đầu óc cũng có thể nghĩ ra ai đang ngồi trong xe ngựa.
Thiên Khuyết Giáo có thể hoành hành bá đạo ở Đông Lăng, có thể ngang ngược bừa bãi ở Bắc Uyên, thậm chí có thể âm thầm tàn phá Nam Tĩnh, đủ để chứng minh thành viên nòng cốt của Thiên Khuyết Giáo không chỉ là một đám người ô hợp, dựa vào nửa tháng thanh trừng của Thiên Cơ Viện, chỉ có thể tóm ra được phần lớn những kẻ có vai trò không quan trọng. Những kẻ này đối với Thiên Khuyết Giáo mà nói thì chỉ là những đứa trẻ bị vứt bỏ, có thể vứt bỏ bất kỳ lúc nào, Thiên Cơ Viện có tra hỏi thế nào, cũng không thể lấy thêm được thông tin gì từ bọn họ.
Trong Thiên Khuyết Giáo chắc chắn còn có những kẻ cấp cao giấu mình quá kỹ đã thoát được cuộc thanh trừng của Thiên Cơ Viện, bọn chúng vẫn đang ẩn nấp đâu đó ở Thượng Kinh, nhìn chằm chằm như hổ đói vào tiểu công chúa còn trong tả lót.
Với tài năng của Bệ hạ, không thể không nhìn ra điều này, chắc hẳn đã sớm có biện pháp đối phó. Đội quân ngàn người do Ảnh Vương hộ vệ chỉ là một cái bẫy dành cho Thiên Khuyết Giáo, nếu y đoán không lầm, thì Thượng hoàng, Hoàng thái hậu và tiểu công chúa lúc này đang ở trong ba cỗ xe đó, xếp theo thứ tự, tiểu công chúa hẳn là ở trên chiếc xe cuối cùng.
Từ Phái tận tâm thực hiện nhiệm vụ của mình, không dám lơ là chút nào. Lúc mới đi được nửa chặng đường, Phù Tư đang đi đầu tiên đột nhiên giơ tay lên, hét lớn: “Có thích khách, hộ giá!”
Vừa dứt lời, ba mươi người mặc đạo bào từ những con hẻm ở hai bên nhảy ra. Mỗi người trong số họ tay cầm kiếm sắc, thân thủ điêu luyện, đối diện với các cấm vệ hoàng gia võ công cao cường mà trên mặt không hề có chút sợ hãi, thậm chí không ngần ngại dùng thân mình chặn kiếm, để đồng đội có thể giẫm lên tấm thân tàn cánh tay gãy của bọn họ tiến gần tới ba cỗ xe ngựa kia.
Những người này nối tiếp nhau tiến tới, mục tiêu rõ ràng, nhưng dưới sự phòng thủ vững chắc như đá của cấm vệ Nam Tĩnh, vẫn không cách gì đến gần ngự giá được. Thấy tổn thất sắp vượt quá một nửa, nam tử dẫn đầu đột nhiên hét lên: “Lấy máu của tam quốc, làm nền tảng cho Thiên Khuyết ta!”
Lời này vừa nói ra, những người khác giống như phát điên, đồng loạt hét lên, liều mạng lao về phía trước.
Đúng vào lúc hai bên đang giao tranh không có thời gian để ý đến điều gì khác, Từ Phái nhanh chóng nhảy lên chiếc xe ngựa gần hắn nhất. Giống như hắn dự đoán, ngồi trong xe ngựa là một người phụ nữ đang bế đứa bé. Người phụ nữ này chính là nhũ mẫu của tiểu công chúa, đứa bé trong tay bà đương nhiên là Công chúa Nam Tĩnh, vừa mới ra đời đã gây ra hạn hán nghiêm trọng ở vùng ngoại ô kinh thành.
Chỉ có đưa công chúa đi, ông trời mới có thể cho mưa xuống, vấn đề khó khăn đầu tiên sau khi bệ hạ đăng cơ mới có thể dễ dàng giải quyết.
Khi bệ hạ còn là Thái tử, hắn ở Đông Cung nhìn thấy Bệ hạ từ xa, bảo vệ Bệ hạ. Hắn biết Bệ hạ chưa bao giờ để hắn vào mắt, hay nói cách khác, Bệ hạ chưa bao giờ để bất cứ ai vào mắt.
Bệ hạ sinh ra đã vinh diệu, cực kỳ tôn quý, trên đời không có ai thích hợp ngồi trên ngai vàng hơn Bệ hạ, ngài ấy hẳn là nên ở trên mây nhìn xuống chúng sinh.
Nhưng Bệ hạ mới lên ngôi được một tháng, hạn hán ở ngoại ô kinh thành đã trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn trong lòng Bệ hạ. Hắn từng nghe cung nhân của Vĩnh Ninh cung nói, Bệ hạ vì chuyện hạn hán ở ngoại ô kinh thành mà tâm trạng không vui, thậm chí còn muốn giảm chi phí ăn mặc của mình, để cứu trợ cho người dân bị thiên tai.
Không thể để cho trận hạn hán và tin đồn vặt vãnh kia đe dọa đến giang sơn của Bệ hạ, cho dù là muội muội ruột của Bệ hạ cũng không được.
Cho dù hắn phải gánh tội danh thông đồng với tà giáo, hắn cũng phải giải quyết mọi mối nguy hiểm tiềm ẩn cho Bệ hạ.
Khắp trong đầu Từ Phái chỉ có ý nghĩ này, đến nỗi hắn hoàn toàn không chú ý đến vẻ mặt của nhũ mẫu vô cùngbình tĩnh không hề giống với biểu hiện của một người bình thường nên có. Hắn đoạt lấy đứa bé từ tay của người phụ nữ, ngay sau đó, một thanh kiếm dài đã kê trước cổ họng hắn.
Từ Phái chợt sửng sốt, hắn cúi đầu nhìn đứa bé trong vòng tay, thì chỉ thấy một chiếc gối mặc quần áo.
Tĩnh đế và Ngụy phi đứng trên cao uống trà xem xong một màn náo nhiệt này. Ngụy Chẩm Phong tò mò hỏi: “Nhóm người phụ hoàng ngươi rốt cuộc đang ở đâu?”
“Vẫn còn ở trong cung.” Triệu Miên nói, “Bọn họ ăn Tết Trung thu xong mới đi.”
Ngụy Chẩm Phong bật cười: “Thì ra là vậy.”
Cuộc chiến bên dưới vẫn đang tiếp tục, Ngụy Chẩm Phong xem say sưa, cơ thể nằm yên hơn nửa tháng đã ngo ngoe rục rịch.
“Dưỡng thương đến mức tay chân của ta ngứa ngáy hết rồi,” Ngụy Chẩm Phong khởi động bả vai, “Ta đi thả lỏng gân cốt một chút.”
Nói xong, không đợi Triệu Miên cho phép, đã tung người nhảy từ trên lầu xuống.
Ngụy Chẩm Phong vừa vặn đáp xuống sau lưng một thích khách. Y vỗ vai tên thích khách giống như chào hỏi bạn bè, còn gọi một tiếng “huynh đệ”. Ngay khoảnh khắc “huynh đệ” quay người lại, cùng với tiếng răng rắc giòn giã, cổ của tên thích khách bị vặn đứt một cách gọn gàng, còn chưa kịp nhìn rõ cái người gọi hắn huynh đệ là ai thì đã ngã xuống.
Không chỉ Ngụy Chẩm Phong ngứa tay, mà trong lòng Triệu Miên cũng ngứa ngáy.
Kể từ khi biết mình có thai, hắn chạy cũng chưa từng chạy, chứ đừng nói cưỡi ngựa bắn tên.
Kê Tấn Chi ở phía sau Triệu Miên nói: “Bệ hạ, chuyện của Từ Phái đã được điều tra rõ ràng.”
Cấm vệ bên cạnh mình bao nhiêu năm vậy mà dính líu đến tà giáo, Triệu Miên vô cùng không vui: “Nói.”
“Một tháng trước, Từ Phái rời cung vào ngày hưu mộc, đi đến ngoại ô kinh thành để bái Phật cầu mưa bị tín đồ của Thiên Khuyết Giáo nhắm tới. Thiên Khuyết Giáo muốn lôi kéo hắn gia nhập giáo phái, nhưng Từ Phái không những nghiêm khắc cự tuyệt, còn bắt giữ giao cho quan phủ, nhưng không biết Thiên Khuyết Giáo dùng phương thức gì thể hiện khả năng hô mưa gọi gió trước mặt hắn, gọi đó là “thần tích” “. Từ Phái nóng lòng cầu mưa, ngu ngốc tin vào câu nói hoang đường rằng mệnh cách của công chúa trái ngược với vận nước Nam Tĩnh.” Giọng điệu của Kê Tấn Chi vừa cảm thán vừa thống hận, “Hắn thực sự không gia nhập Thiên Khuyết Giáo, nhưng hắn đồng ý hợp tác với Thiên Khuyết Giáo, bắt cóc tiểu công chúa tế trời, để đổi lấy việc ông trời giáng mưa xuống, giải quyết tình trạng hạn hán nguy cấp.”
Giữa hàng lông mày của Triệu Miên hiện lên một tầng tức giận lạnh giá: “Không có gì khác biệt giữa một tên ngốc gây cản trở và một kẻ không trung thành.”
Trong lúc nói chuyện, Từ Phái đã bị ám vệ cải trang thành nhũ mẫu đưa ra khỏi xe ngựa, buộc quỳ dưới lầu. Đại khái là biết mình sắp chết, Từ Phái cuối cùng cũng có dũng khí nhìn thẳng vào thiên nhan. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hoàng đế, trong mắt là sự cuồng nhiệt gần như thành kính, giống như một tín đồ đang ngước nhìn thần linh, mặc dù hắn biết mình chỉ là một con kiến trong mắt thần linh.
Kê Tấn Chi hỏi: “Bệ hạ muốn xử trí Từ Phái thế nào?”
“Nên xử thế nào thì xử thế nấy.” Triệu Miên liếc xéo nói, “Có cần Trẫm dạy ngươi không?”
Kê Tấn Chi trong lòng hiểu rõ: “Thần đã hiểu.”
Cuộc chiến ở dưới lầu sắp đến hồi kết thúc. Ba mươi người mạnh nhất của Thiên Khuyết Giáo ẩn núp trong thành Thượng Kinh lần lượt ngã xuống, chỉ còn lại vỏn vẹn vài người cuối cùng đang ngoan cố chống cự.
Ngụy Chẩm Phong đang chơi đùa rất vui vẻ, những tên thích khách còn lại rất nhanh đã trở thành món đồ chơi giải trí của y, nếu không ra tay nữa thì sẽ không còn cơ hội.
Triệu Miên đưa tay ra, Thẩm Bất Từ lập tức dâng cung tên lên. Khi Triệu Miên kéo dây cung, đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này tựa như đã từng gặp.
Nhiều lần trước đây cũng là thế này, Ngụy Chẩm Phong cầm kiếm ở phía trước, hắn giương cung ở phía sau. Chuyện cũ hôm nay lại tái diễn, như thể quay lại quãng thời gian hắn và Ngụy Chẩm Phong cùng nhau chu du thiên hạ, tung hoành giang hồ.
Triệu Miên nhếch khóe môi lên, nhắm chính xác vào tên thích khách đang chiến đấu với Ngụy Chẩm Phong, đúng lúc hắn định buông tay, thì tay hắn đột nhiên chệch đi một cái, mũi tên sắc bén lao ra, hơi lệch khỏi chỗ hắn đã nhắm chuẩn, bay sượt qua mái tóc của Ngụy Chẩm Phong, cuối cùng ghim vào cửa sổ xe ngựa.
Ngụy Chẩm Phong quay người nhìn Triệu Miên, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, như muốn nói: Ngươi á??
Vị hoàng đế trẻ tuổi cũng không biết đang cảm thấy cái gì đó, cứng đờ tại chỗ, hai mắt mở to kinh ngạc, trên nét mặt hiện lên một tia mê man không thể tin nổi.
Ngụy Chẩm Phong không có tâm tư đùa giỡn nữa, giải quyết hết đám người còn lại của Thiên Khuyết Giáo rồi quay lại bên cạnh Triệu Miên: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi là muốn ban chết cho Ngụy phi vừa mới tấn phong à?”
Lúc này, Triệu Miên đã khôi phục bình thường: “Lâu rồi không dùng cung tên, có chút cứng tay mà thôi.”
“Ngươi thế này là không được nha Bệ hạ,” Ngụy Chẩm Phong dùng giọng điệu can gián của Ngự sử, nói một cách chân thành, “Trước đây ngươi là bách phát bách trúng đó.”
“….. Câm cái miệng chó của ngươi lại.”
Sau đó, Triệu Miên triệu kiến Hàng Hưng Triều và Kê Tấn Chi, ba người quân thần thảo luận về Thiên Khuyết Giáo cho đến tận đêm khuya. Khi Triệu Miên trở lại Vĩnh Ninh cung, người chào đón hắn không phải là Ngụy phi tràn đầy sức sống, mà là hai kẻ say rượu bét nhè buông thả, truy đuổi đánh nhau náo loạn trong tẩm cung của hắn.
Chỉ thấy đệ đệ ngốc của hắn hai tay cầm hai kiếm, đuổi theo phía sau Nguỵ Chẩm Phong gào rú như một con gấu. Còn Ngụy Chẩm Phong một tay cầm bình rượu, tay kia cầm Kinh Hồng kiếm của hắn, thoải mái có thừa khi ứng phó với các chiêu thức của Triệu Lâm, trong lúc đó vẫn có thể tranh thủ thời gian nhấp một ngụm rượu.
Triệu Miên đứng ở cửa, tâm bình khí hoà nói: “Ai có thể cho Trẫm một lời giải thích.”
Bạch Du nhịn cười nói: “Hồi bẩm Bệ hạ, buổi tối Nhị điện hạ tới tìm Vương gia uống rượu, nói là muốn tiễn Vương gia, tiện thể ăn mừng bọn họ đã tóm cổ hoàn toàn đám người Thiên Khuyết Giáo. Uống một hồi Vương gia khoe sách bảo ngài mới ban cho y, sau đó Nhị điện hạ không biết tại sao đột nhiên suy sụp, uống rượu liền biến thành đấu kiếm.”
Triệu Miên vốn đã quen với những sự kiện to lớn nên đối với chuyện này không chút ảnh hưởng: “Nấu hai bát canh giải rượu cho bọn họ, uống xong bảo Thẩm Bất Từ ném Triệu Lâm về tẩm cung của hắn —— Nhớ bỏ một ít thuốc ngủ vào bát của Ngụy Chẩm Phong.”
Bạch Du còn tưởng rằng mình nghe nhầm: “Sao cơ?”
“Hễ Ngụy Chẩm Phong mà còn một chút tỉnh táo, thì nhất định sẽ động tay động chân với Trẫm.” Triệu Miên điềm tĩnh nói, “Ngày mai y phải đi một chặng đường xa xôi trở về Bắc Uyên, tối nay để cho y ngủ yên ổn một chút đi.”
Cả Ngụy Chẩm Phong và Triệu Lâm đều không hề đề phòng đối với những gì Bạch Du cho họ uống. Uống xong một bát canh giải rượu, Triệu Lâm được bế về tẩm cung của mình, Ngụy Chẩm Phong cười tủm tỉm tiễn cậu ta đi, sau đó nằm xuống long sàng của Triệu Miên.
Đêm đầu tiên được phong phi của y, cũng là đêm cuối cùng ở Nam Tĩnh trong năm nay. Lần thị tẩm này, chắc chắn là y rồi.
Vì vậy, đến khi Triệu Miên tắm xong đi đến trước giường, Ngụy phi đang ôm gối ngủ ngon lành.
Ngụy Chẩm Phong đã sớm phát triển thành dáng vẻ của một người nam tử trưởng thành, nhưng góc nghiêng khuôn mặt khi ngủ vẫn còn lại một chút xíu nét trẻ con. Nhìn hàng lông mi dài rũ xuống và hai nốt ruồi chìm trong trong bóng tối của y, Triệu Miên nhịn không được tưởng tượng tát một cái vào mặt y sẽ sướng thế nào.
Triệu Miên ngồi xuống mép giường, đưa tay về phía mặt của Ngụy Chẩm Phong, dùng lòng bàn tay vỗ hai cái cực nhẹ lên mặt y: “Lúc đó ngươi nhìn Trẫm với ánh mắt gì hả?”
Nếu là Ngụy Chẩm Phong lúc bình thường, cho dù trong tình trạng say rượu, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể làm y tỉnh lại, nhưng có thuốc ngủ của Bạch Du, đừng nói hai cái vỗ nhẹ hều này, cho dù là thật sự tát không thương tiếc, Ngụy Chẩm Phong cũng không có phản ứng.
Bắc Uyên thân vương bất khả chiến bại, bách chiến bách thắng của trước kia, giờ phút này đang nằm trên giường của hắn, mặc cho hắn bài bố, hắn có thể muốn làm gì thì làm đối với thân thể này.
Nhưng khi Ngụy Chẩm Phong tỉnh táo, hắn cũng có thể muốn làm gì thì làm với toàn bộ cơ thể Ngụy Chẩm Phong từ trên xuống dưới, chuyện này không có gì đáng ngạc nhiên. Ngụy Chẩm Phong hiếm khi say rượu đến bất tỉnh nhân sự, hắn phải làm vài chuyện mà bình thường hắn không thể làm.
“Là cảm thấy công phu cưỡi ngựa bắn cung của Trẫm thụt lùi sao?” Triệu Miên vừa tức giận vừa ủy khuất, nhéo thật mạnh vào mặt Ngụy Chẩm Phong, “Trẫm trượt tay còn không phải bởi vì hạt giống của ngươi ở trong bụng đá Trẫm hay sao.”
“Nó mới bốn tháng tuổi đã biết đá người ta rồi.”
“Ngươi hỏi Trẫm làm sao Trẫm có thai ư, Trẫm còn muốn hỏi ngươi đó.” Những lời lẽ nghẹn trong bụng tuôn ra như suối, bản thân Triệu Miên cũng không ngờ hắn lại có nhiều chuyện muốn nói với Ngụy Chẩm Phong như vậy: “Trách ngươi trước đây cứ luôn thắc mắc Trẫm có thể sinh con hay không, ai có thể ngờ Trẫm thực sự có thể sinh con. À, ngươi đừng vui mừng quá sớm. Trẫm nói cho ngươi biết, đợi đến khi đứa nhỏ này sinh ra, đời này của ngươi đừng hòng được bắn vào lần nữa.”
Gương mặt Ngụy Chẩm Phong đỏ bừng vì bị nhéo, cơn tức giận trong lòng Triệu Miên hơi giảm đi một chút.
Vị vua trẻ tuổi quỳ xuống bên cạnh giường, mái tóc dài xõa sau lưng, đầu ngón tay cầm bút vuốt v e lông mi của Ngụy Chẩm Phong, khẽ nói: “Ta biết ngươi thích con, cũng thích ta. Nếu như bây giờ nói cho ngươi biết chuyện này, ngươi sẽ ở lại Thượng Kinh với ta đúng không?”
“Ta biết ngươi sẽ làm như thế.”
“Ta không thể để ngươi ở lại.”
“Lúc xảy ra chuyện, ngươi không được phép nhớ đến ta. Những lúc khác, phải nhớ đến ta thật nhiều, sau đó phải nhanh chóng quay lại ở cùng ta lúc sinh nó, có biết không? Không phải là ta yếu ớt, đổi thành ngươi sinh,chắc chắn ngươi cũng muốn ta ở cùng.”
“Đúng rồi, ngươi có muốn xem nó thử không? À, ngươi không xem được.” Triệu Miên đứng dậy, “Ta cho ngươi sờ một chút nhé.”
Triệu Miên tháo đai lưng của mình ra, để lộ phần bụng dưới trước mặt Ngụy Chẩm Phong.
Mang thai bốn tháng, hắn đã bắt đầu lộ bụng, may là mặc long bào vẫn chưa nhìn ra. Vòng eo của hắn vẫn thon mảnh như trước, bụng hơi phồng lên một vòng cung trắng nõn. Hắn thỉnh thoảng nhìn vào gương thấy được bộ dạng này của mình, đều sẽ cảm thấy xấu hổ.
Nhưng nếu bây giờ Ngụy Chẩm Phong không chạm vào, sau này có thể sẽ không bao giờ có cơ hội chạm vào nữa.
Triệu Miên cố nén sự xấu hổ, cầm lấy một bàn tay của Nguỵ Chẩm Phong, lòng bàn tay hướng vào trong, áp sát lên vòng cung đó.
Vào khoảnh khắc Ngụy Chẩm Phong chạm vào bụng hắn, vòng eo của Triệu Miên liền mềm ra, thân thể cũng rung lên một cái.
Không biết có phải là do say rượu hay không, lòng bàn tay Ngụy Chẩm Phong nóng hơn bình thường một chút, ấm áp, có chút thoải mái, cảm giác hoàn toàn khác với khi hắn tự chạm vào.
Triệu Miên dắt tay Ngụy Chẩm Phong di chuyển lên xuống trên bụng hắn, hắn hy vọng hai cha con (trai) hoặc hai cha con (gái) có thể chào hỏi nhau, tuy nhiên Ngụy Chẩm Phong sờ hồi lâu, vật nhỏ trong bụng hắn lại không có một chút phản ứng nào.
“Tại sao không chuyển động hả?” Triệu Miên ra lệnh, “Nhanh chuyển động đi, đây là…… phụ phi của ngươi đó?”