Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?

Chương 94: Nguỵ Chẩm Phong Còn Nói Cảm Ơn Hắn Nữa Chứ



Sự xuất hiện của Triệu Kỳ và Tiêu Thế Khanh đã lập lại hòa bình cho Vĩnh Ninh cung. Đối mặt với câu hỏi của Tiêu Thế Khanh, hai thanh niên vừa lên chức cha đứng thật ngay ngắn, cả hai cùng chết trân.

Triệu Miên dùng dư quang phóng một ánh mắt sắc như dao về phía Nguỵ Chẩm Phong: Hãy xem chuyện tốt ngươi làm, có bản lĩnh thì tiếp tục độc miệng ở trước mặt các phụ thân của ta đi.

Ngụy Chẩm Phong đáp lại Triệu Miên bằng ánh mắt “Ngươi đừng lo”, mặt không đổi sắc trả lời: “Tiêu thừa tướng, vãn bối và Hoàng thượng đang thảo luận về chế độ ăn uống hàng ngày của Phồn Phồn.”

Triệu Miên: “……”

Ngụy Chẩm Phong thật biết nói chuyện.

Triệu Kỳ có chút kỳ quái: “Phồn Phồn mới một tháng tuổi, ngoài bú sữa ra còn có thể ăn cái gì…..”

Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Thái thượng hoàng nói rất đúng.”

Triệu Kỳ bối rối nhìn Tiêu Thế Khanh, muốn hỏi Tiêu Thế Khanh có nhìn hiểu hai thanh niên này đang đánh đố trò gì không.

Trên mặt Tiêu Thế Khanh không nhìn ra cảm xúc gì, nhưng những người có mặt rõ ràng có thể cảm nhận được khí tràng của ông đã trở nên lạnh hơn rất nhiều. Ông nhìn Ngụy Chẩm Phong, không mặn không nhạt nói: “Nghe nói ngươi bị thương.”

Ngụy Chẩm Phong nói năng khéo léo: “Vết thương nhẹ thôi, không đáng để Thừa tướng quan tâm.”

“Hai ba lần bị thương, cũng đủ chứng minh thân thủ của ngươi cần phải cải thiện.” Tiêu Thế Khanh nói, “Đợi vết thương của ngươi bình phục, mỗi ngày để Phù Tư chỉ điểm cho ngươi một ít.”

Ngụy Chẩm Phong không cười nổi nữa. Phù Tư là cao thủ tuyệt đỉnh xếp trong ba thứ hạng đầu của Nam Tĩnh, ngày nào cũng được Phù Tư “chỉ điểm”, có thể tưởng tượng được ý đồ của Tiêu thừa tướng.

Điều không may chính là, cho dù biết ý đồ của Tiêu thừa tướng, Ngụy Chẩm Phong vẫn phải vui vẻ tiếp nhận, sau đó nói lời cảm ơn với nhạc phụ đại nhân: “Đa tạ Thừa tướng.”

Sau khi bốn người ngồi vào chỗ, bắt đầu nói về tình hình gần đây của Bắc Uyên.

Hiện tại, thế lực của Ngụy Chẩm Phong đã bao trùm trong triều Bắc Uyên và Thịnh Kinh, Ngụy Chiếu Tu bị giam lỏng trong thâm cung dưới danh nghĩa bệnh nặng không dậy nổi. Trước khi Ngụy Chẩm Phong rời Thịnh Kinh, đã tạm thời tổ chức lại nội các. Trong những ngày y không ở Thịnh Kinh, các quan lại và tướng quân của nội các do Anh vương đứng đầu sẽ thay hắn lo chuyện quốc gia.

“Phụ chính đại thần giám quốc không phải là kế sách lâu dài.” Tiêu Thế Khanh nói, “Ngai vàng của Bắc Uyên, chung quy phải đổi chủ.”

Ngụy Chẩm Phong gật đầu: “Điều ta suy nghĩ trước mắt là, chọn một người từ các ấu đệ của ta……”

Ngụy Chẩm Phong còn chưa nói xong, đã bị Triệu Miên không vui cắt ngang: “Nói đùa cái gì vậy, giang sơn mà ngươi thiên tân vạn khổ giành được, phải để lại cho đệ đệ cùng cha khác mẹ của ngươi sao?”

Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Ta thật ra muốn để lại cho Phồn Phồn, ngươi bằng lòng không?”

Câu trả lời của Triệu Miên nằm ngoài dự đoán của Ngụy Chẩm Phong.

“Ta không kêu ngươi để lại cho Phồn Phồn.” Giọng điệu Triệu Miên khinh thường, “Nó khẳng định lớn lên ở Nam Tĩnh, tương lai chưa chắc xem trọng giang sơn Bắc Uyên.”

Triệu Kỳ cười tủm tỉm nhìn con trai lớn của mình: “Loại thời điểm này mà cũng không quên kéo xuống chà đạp, không hổ là Miên Miên.”

Triệu Miên khẽ mỉm cười đáp lại phụ hoàng, nhưng khi quay sang Ngụy Chẩm Phong thì ý cười nhạt đi.

“Khoác long bào lên người, có thể tận hưởng quyền sinh sát mọi người trên thế gian, tận hưởng sự nghiệp cai trị sơn hà. Vị thế tối cao, vô địch thiên hạ.” Ánh sáng trong mắt Triệu Miên hơi lóe lên, “Việc “k1ch thích” như vậy, ngươi khẳng định không muốn thử sao?”

Trái tim Ngụy Chẩm Phong nảy lên thình thịch.

Triệu Miên như thể nhìn thấu y: “Không ai trên thế gian có thể cưỡng lại được h@m muốn đối với quyền lực, ngươi cũng vậy.”

Ngụy Chẩm Phong trầm mặc một lát, cười nói: “Cho nên ta phải chọn kỹ càng một tiểu đệ đệ hoặc tiểu điệt tử (cháu trai) dễ khống chế.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 281: Tần trạch chúng nhân, Biểu tiểu thư

Tiêu Thế Khanh không đồng ý cũng không phản đối: “Ấu đệ một ngày nào đó sẽ lớn lên, hắn sẽ có suy nghĩ của chính mình, có đôi cánh của chính mình và có con cháu của chính mình. Lúc đó ngươi nên xử lý thế nào? Lại chơi một lần cung biến nữa, phù tá một hoàng đế nhỏ tuổi mới lên ngôi sao?”

Những gì Tiêu Thế Khanh nói cũng là chuyện Nguỵ Chẩm Phong lo lắng, nhưng đến giờ y vẫn chưa nghĩ ra cách nào tốt hơn. Ngai vàng của Bắc Uyên hẳn nhiên hấp dẫn, y rất muốn ngồi lên đó, nhưng y càng muốn ở bên cạnh Triệu Miên thường xuyên hơn.

Ngụy Chẩm Phong hướng về Tiêu Thế Khanh cầu xin giúp đỡ: “Xin hỏi Tiêu thừa tướng có cao kiến ​​gì?”

“Cá và tay gấu không thể có cả hai, trên đời có rất nhiều chuyện khó vẹn toàn cả đôi đường.” Tiêu Thế Khanh nói, “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, đối với việc truyền thừa ngai vàng mà nói, huyết thống mới là thứ ổn định nhất.”

Ngụy Chẩm Phong trầm tư suy nghĩ: “Cảm ơn Thừa tướng đã chỉ bảo.”

Mấy người cùng nhau dùng cơm trưa, Triệu Kỳ và Tiêu Thế Khanh bước ra khỏi Vĩnh Ninh cung dưới sự tiễn đưa cung kính của mọi người. Triệu Kỳ nghĩ tới một chuyện, nói: “Anh, anh nói chúng ta có nên nhắc nhở mấy đứa nhỏ một chút không?”

Tiêu Thế Khanh hỏi: “Nhắc nhở cái gì?”

Triệu Kỳ uyển chuyển nói: “Trong thời gian ngắn Miên Miên không thích hợp có bảo bảo thứ hai.”

“Miên Miên biết chuyện này, hắn đã ở độ tuổi nhược quán, ngươi đừng luôn xem hắn như trẻ con.” Tiêu Thế Khanh dừng một chút, “Nếu ngươi thật sự lo lắng, kêu Giang Đức Hải nhắc nhở hắn là được.”

Thái thượng hoàng, người lúc nào cũng ghi nhớ trách nhiệm của bậc gia trưởng, không đồng ý: “Nhưng chuyện này nên do những người làm cha chúng ta làm sẽ tốt hơn.”

Tiêu Thế Khanh nói: “Ngươi có thể đi.”

“Sao lại là em đi nữa?” Triệu Kỳ phản đối, “Lớp phong nguyệt của Miên Miên và a Lâm đã do em dạy rồi, bây giờ hẳn là đến lượt anh đúng không?”

Tiêu Thế Khanh: “……”

Triệu Kỳ liếc xéo Tiêu Thế Khanh, nhìn khắp Nam Tĩnh, cũng chỉ có ông dám dùng loại ánh mắt này nhìn Tiêu thừa tướng: “Lần này anh trốn không thoát đâu.” Ông vỗ vỗ vai Tiêu Thế Khanh, “Đi đi, Thừa tướng đại nhân.”

Tiêu Thế Khanh quay lại đường cũ, lúc đi đến cửa nội điện, cuộc trò chuyện của hai tiểu bối tình cờ lọt vào tai ông.

Ngụy Chẩm Phong nói: “Phụ thân của ngươi lúc nào thì có thể thích ta hơn một chút đây, hiện tại ông ấy rõ ràng là có thành kiến ​​với ta.”

“Nói nhảm.” Triệu Miên không đồng ý, “Phụ thân ta khá tán thưởng ngươi.”

“Tán thưởng và thành kiến lại không mâu thuẫn với nhau.” Ngụy Chẩm Phong thở dài, “Trong mắt Tiêu thừa tướng, ta chỉ là một tên súc sinh có chút bản lĩnh ngủ với con trai ông còn làm cho con trai ông có thai.”

Ngụy Chẩm Phong vừa nói xong, nhạy bén cảm nhận được một cơn ớn lạnh từ phía sau truyền đến. Y quay người lại, thấy Tiêu thừa tướng đang đứng ngay cửa.

Ngụy Chẩm Phong đứng bật dậy, giãy giụa trong tuyệt vọng bày ra nghi thái trầm ổn nghiêm túc, hơi mỉm cười nói: “Tiêu thừa tướng.”

Triệu Miên nghi hoặc kêu: “Phụ thân? Tại sao phụ thân quay lại?”

Tiêu Thế Khanh nhìn Ngụy Chẩm Phong, lạnh giọng nói: “Lát nữa ngươi đến Ung Hoa cung một chuyến.”

Ngụy Chẩm Phong: “……. Dạ.”

Mặc dù Triệu Miên muốn biết phụ thân có chuyện gì cần phải nói chuyện riêng với Nguỵ Chẩm Phong, nhưng cũng sẽ không can thiệp vào quyết sách của phụ thân. Hắn đến Cần Chính điện bận rộn nửa ngày, khi trở về Vĩnh Ninh cung Ngụy Chẩm Phong đã từ chỗ phụ thân hắn trở về, đang nằm nhoài lên thành nôi, tay vung vẫy một cọng cỏ đuôi chó không biết lấy từ đâu, trêu chọc con trai của bọn hắn.

Triệu Miên nhìn tiểu hoàng tử đang cười khanh khách một lúc, hỏi: “Phụ thân ta đã nói gì với ngươi?”

Ngụy Chẩm Phong phát ra tiếng cười không rõ ý nghĩa, thâm thuý nói: “Hiện giờ ta xem như đã hiểu trước đây những phi tần bị Thái hậu gọi đến nói chuyện riêng là cảm giác như thế nào.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 45: Xâm nhập

Triệu Miên nhướng mày: “Ngươi so sánh phụ thân ta với Thái hậu? Cũng không sợ chết nhỉ.”

“Ta nói sai sao.” Ngụy Chẩm Phong chẳng hề lo lắng lắc lắc cọng cỏ đuôi chó, “Tiêu thừa tướng là chính cung của Thái thượng hoàng, không phải Thái Hậu thì là cái gì.”

Triệu Miên bèn nói: “Vậy Tiêu thái hậu đã giáo huấn Ngụy phi cái gì?”

Ngụy Chẩm Phong nhìn Triệu Miên ngập ngừng muốn nói lại thôi, ngay sau đó lại mỉm cười: “Đương nhiên là muốn ta toàn tâm toàn ý phục vụ Bệ hạ, hoàn thành thật tốt chức trách cùa phi tần Nam Tĩnh.”

Nói xong, Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bên cạnh chiếc nôi vươn tay ra, kéo Triệu Miên vẫn đang đứng trước mặt mình, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tối nay Bệ hạ có muốn thị tẩm ta không?”

Triệu Miên cảm giác được chỗ eo của mình đang bị Ngụy Chẩm Phong nắm giữ truyền ra độ nóng bất thường, đến mức hai má của hắn sắp bỏng tới nơi.

Lần hoan ái trước đã cách đây nửa năm, trong khoảng thời gian này ngay cả suy nghĩ tự mình giải quyết hắn cũng chưa từng nghĩ. Nhưng thân thể hắn đã trải qua đạo phong nguyệt, đã là thực tuỷ biết vị, cho dù bình ổn nửa năm, cũng vẫn sẽ lại vì Ngụy Chẩm Phong mà hưng phấn trở lại.

Trên thực tế, nếu không phải vì trận hiểu lầm suýt nữa khiến hai người tan vỡ, đêm đó chắc hẳn hắn đã mang Ngụy Chẩm Phong lên long sàng rồi.

“Tại sao phải đợi tối nay,” vẻ mặt Triệu Miên kiêu ngạo, “Trẫm hiện giờ vừa vặn đang rảnh.”

Ánh mắt Ngụy Chẩm Phong đột nhiên biến đổi khác thường, nhưng lại cố ý bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, làm như thật mà bịt tai tiểu hoàng tử lại: “Lời nói bạch nhật tuyên dâm cỡ này không thể để con trai nghe thấy được.”

Triệu Miên: “……”

***

Trong tẩm cung của Hoàng đế, lư hương đã châm toả ra khói xanh liên tục, khi tấm màn lụa của long sàng được hạ xuống, bên trong dường như trở thành một không gian kín cách biệt với thế giới.

Theo quy định về thị tẩm của phi tần Nam Tĩnh, Ngụy Chẩm Phong ở trên giường lần lượt cởi từng món quần áo của Hoàng đế. Kỹ năng cởi quần áo cho người khác của Ngụy tần hiển nhiên không tốt lắm, khúc sau càng cởi càng mất kiên nhẫn, món cuối cùng là bị xé ra.

Triệu Miên bị hành động của y làm cho cổ áo lỏng lẻo, lộ ra cả một vùng ngực trắng nõn, không khỏi chán ghét nói: “Ngươi đây là thị tẩm hả? Ai không biết còn tưởng rằng ngươi muốn cưỡng gian Trẫm.”

Thời khắc hoàng hôn, tấm màn lụa không thể che được ráng chiều rực rỡ, nhưng Ngụy Chẩm Phong lại có thể ngắm rõ thân thể Triệu Miên.

So với trước khi sinh con, thân thể Triệu Miên gần như không thay đổi gì mấy, đôi chân thon dài, vòng eo vừa một bàn tay, làn da trắng như ngọc. Điều duy nhất hình như hơi khác một chút, chính là……

Triệu Miên phát hiện Ngụy Chẩm Phong cứ luôn nhìn chằm chằm vào hai điểm kia, liền đá một cước qua, cảnh giác nói: “Ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì, ngươi đừng nghĩ nhiều.” Ngụy Chẩm Phong chụp lấy mắt cá chân của hắn, vẻ mặt thản nhiên, “Ta chỉ xem thử.”

Triệu Miên bất mãn nói: “Ngươi nhìn quá lâu rồi, trên người Trẫm chẳng lẽ chỉ có hai chỗ đó đẹp?”

“Đương nhiên không phải nha.” Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Trước đây ta cũng có chơi đùa chỗ này, đây xem như là truyền thống, cho nên giải thích trước, tí nữa ta có chơi đùa thì chỉ là tuân theo truyền thống, không phải vì muốn xem thử ngươi có hay không…… ngươi đừng tức giận.”

“Đủ rồi.” Triệu Miên thu đôi chân dài của mình lại, lạnh giọng ngắt lời, “Ở trên giường Trẫm cần cái miệng của ngươi không phải là dùng để nói lời thiếu đánh.”

Ngụy Chẩm Phong chống cánh tay lên nằm sấp trên người hắn, cúi đầu nhìn hắn: “Vậy dùng để làm gì?”

Triệu Miên choàng hai tay lên vai Ngụy Chẩm Phong, chủ động dâng đôi môi của mình lên.

Nụ hôn này, hai người hôn đến khi gần như cạn kiệt không khí trong lồ ng ngực. Lúc tách ra, kéo những sợi tơ giữa hai đôi môi một cách dâm mỹ, giống như một bức tranh Xuân Cung đồ tinh tế.

Tham Khảo Thêm:  Chương 61

Ánh mắt của Ngụy Chẩm Phong đã phủ một tầng tối tăm từ lâu, đôi môi của y dần dần hạ xuống, khi đến trước ngực Triệu Miên, vẫn là nhịn không được độc miệng một câu: “Hình như đỏ hồng hơn trước một chút.”

Triệu Miên nghiến răng nghiến lợi nói: “Đừng ép Trẫm gọi cấm quân vào lúc này.”

Ngụy Chẩm Phong trêu chọc: “Ngươi xác định muốn người khác nhìn thấy bộ dạng này của ngươi?”

“Tất nhiên Trẫm sẽ mặc quần áo rồi mới……”

Triệu Miên “Ưm” một tiếng, không nói thêm được lời nào nữa.

Dưới sự phục vụ của Ngụy tần, vị hoàng đế trẻ tuổi lộ ra vẻ mặt vui sướng. Vào giây phút cuối cùng, đôi mắt lim dim, hai tay vô thức túm chặt sang hai bên, một lúc sau mới từ từ buông ra.

Ngụy Chẩm Phong nằm nghiêng người ở bên cạnh hắn, một tay chống thái dương, một tay ướt đẫm vuốt v e gương mặt hắn: “Thoải mái không.”

Triệu Miên nhắm mắt lại không chịu nhìn, già mồm nói: “Cũng tạm, ngươi thụt lùi rồi.”

“Cũng đã lâu như vậy, có thể không thụt lùi sao. Nhưng cho dù thụt lùi, cũng vẫn khiến ngươi cảm thấy thoải mái.” Ngụy Chẩm Phong ghé sát vào tai hắn, thấp giọng cười: “Thật không ngờ nha, Bệ hạ oai phong lẫm liệt trên long ỷ, trên giường lại là như vậy……”

Triệu Miên uể oải uy hiếp: “Ngươi còn nói thêm một chữ nữa, Tần vị của ngươi cũng bị rút lại luôn.”

Ngụy Chẩm Phong nắm tay hắn, nói: “Vậy ngươi cũng giúp ta một chút đi.”

Triệu Miên mở mắt ra, thấy Ngụy tần vẫn ăn mặc chỉnh tề, nhưng trên trán lại lấm tấm một lớp mồ hôi, chắc hẳn đã nhịn rất vất vả. Hắn gần như đã bình thường lại, nói: “Ngươi nằm xuống đi.”

Ngụy Chẩm Phong vô cùng nghe lời nằm xuống bên cạnh Triệu Miên. Triệu Miên ngồi dậy, đang định ngồi lên thắt lưng Ngụy Chẩm Phong, đột nhiên bị người dưới thân giữ chặt eo mình.

Ngụy Chẩm Phong không cho hắn ngồi xuống, hỏi: “Ngươi…… làm gì?”

“Giúp ngươi.” Triệu Miên cho rằng Ngụy Chẩm Phong cảm thấy chưa chuẩn bị kỹ, làm như thế hắn sẽ bị thương, “Có thể rồi, không dùng thuốc mỡ vẫn được.”

Hầu kết Ngụy Chẩm Phong lăn lộn hai lần, cố nhẫn nhịn nói: “Không cần phiền toái như vậy, ngươi dùng tay là được.”

Triệu Miên khẽ cau mày: “Tại sao? Ta muốn ăn thế này.” Vừa nói, lại vừa cố gắng tiếp cận.

“Đừng đừng đừng Triệu Miên.” Ngụy Chẩm Phong bế Triệu Miên lên, đặt xuống bên cạnh mình, sau đó tránh sang một bên, “Ta sẽ nhịn không được, không phải ngươi nói sau này sẽ không làm nữa sao? “

Triệu Miên vẻ mặt một lời khó nói hết nhìn Ngụy Chẩm Phong: “Kiểu nói giận lẫy đó mà ngươi cũng tin?”

Ngụy Chẩm Phong lấy tay che mặt, không dám nhìn Triệu Miên nữa: “Nhưng nếu như ngươi lại mang thai, ta còn có thể sống sót ở Nam Tĩnh không?”

Triệu Miên nói: “Không đâu.”

“Lời này ai nói chắc được, chuyện này không thể ôm tâm lý ăn may.” Ngụy Chẩm Phong kéo chăn che hạ thân của mình lại, chân thành nói: “Cho ta một con đường sống đi, Bệ hạ, ngươi dùng tay là tốt rồi.”

“Không hiểu ngươi đang sủa cái gì.” Triệu Miên chậm rãi nói, “Nhưng, nếu ngươi không muốn, Trẫm cũng sẽ không ép ngươi.”

Ngụy Chẩm Phong thở phào nhẹ nhõm: “Cám ơn.”

Triệu Miên cười khẩy trong lòng.

Ngụy Chẩm Phong còn nói cảm ơn hắn nữa chứ.

Nửa canh giờ sau, sắc trời đã tối, bên trong màn yên tĩnh trở lại. Ngụy Chẩm Phong lau sạch cho Triệu Miên, sau đó lần lượt mặc từng món long bào cho Triệu Miên.

Sau khi làm thoả đáng mọi việc, Ngụy Chẩm Phong cúi đầu hôn một cái lên trán Triệu Miên, nhanh nhẹn bước xuống long sàng: “Ăn cơm ăn cơm, đói rồi.”

Triệu Miên gọi Giang Đức Hải: “Truyền thiện.”

Giang Đức Hải lên tiếng dạ, hỏi: “Bệ hạ, có cần nô tài giúp ngài chuẩn bị thuốc tránh thai không?”

Ngụy Chẩm Phong đang đợi ăn cơm: “?”

Triệu Miên nhẹ nhàng thản nhiên nói ra hai chữ: “Không cần.”

Ngụy Chẩm Phong: “.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.