Hai Người Cha Của Tôi

Chương 53: Chuyện tốt nghiệp (2)



Cảnh quay đang diễn ra là nữ nhân vật chính tốt nghiệp trung học, mấy cô cậu học trò mặc đồng phục thể dục chen chúc nhau trên sân ngày nắng to dự lễ tốt nghiệp.

Hàn Thời Vũ với mái tóc vuốt ngược và cặp kính gọng tròn đọc bài phát biểu rành mạch, giọng nói đi qua loa phóng thanh vang vọng.

Hắn cố tình nhấn mạnh tình tiết cho “tới nơi tới chốn” trong kịch bản. Lúc này sẽ có ống kính chiếu vào nữ chính đứng dưới, bước vào dòng hồi ức, là một cảnh quay đã xong từ trước —— Cô nhớ người chú họ của mình, chính là Hàn Thời Vũ vai hiệu trưởng ngồi trong văn phòng trách cô chỉ biết suốt ngày cắm đầu vào game chứ không lo học hành cho đàng hoàng.

Diêm Viện xử lý biểu cảm gương mặt rất tốt, mặc dù thản nhiên kiên định nhưng đâu đó trong đôi mắt vẫn toát sự tổn thương. Chi tiết khiến cô bé đang trong thời kỳ phản nghịch tuổi dậy thì không chỉ ương bướng lạnh nhạt.

Sau một hồi im lặng, nữ chính lên tiếng: “Không phải chuyện của thầy.”

“Con tưởng chú muốn quản thúc con lắm hả, là ba con…” Hàn Thời Vũ đứng dậy, tức nổ phổi nhìn cô bé tông cửa ra ngoài: “Con quay lại đây ngay!”

Đạo diễn: “Tốt, một lần qua.”

Dương Hàn Hứa Gia đứng gần đó xem tặng Hàn Thời Vũ tràng vỗ tay.

Hứa Gia cảm thán: “Chú Hàn đỉnh quá ta!”

Dương Hàn đưa cho hắn chai nước: “Lão Hàn, diễn tốt nha.”

Hàn Thời Vũ cười: “Phải không đó?”

“Thật mà, con muốn nhào vô đánh bố luôn ấy.” Dương Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Người đâu mà xấu tính quá chừng.”

“Như vậy không phải xấu tính.” Hắn nhướng mày, vừa vặn nắp chai vừa giải thích: “Ở thời đó những nhà giáo dục trên cương vị cao luôn muốn được gần gũi thấu hiểu thế hệ trẻ, song mặt khác vì khoảng cách thế hệ lớn nên rất khó tiếp thu cái mới. Bị thúc đẩy bởi tâm trạng mâu thuẫn này cộng với hiệu trưởng sẵn tĩnh cố chấp, thế nên câu chuyện mới bị thành ra như vậy.”

Dương Hàn ngơ ngác: “À?”

“Nhìn mặt phía sau có thể thấy nhân vật này không hề xấu tính chút nào.” Hắn nhân cơ hội sờ đầu con gái, rồi buông tay: “Đôi khi là như vậy đấy, người trẻ không thể luôn theo đuổi ước mơ một cách khư khư cố chấp. Nhưng trong điều kiện không trái với tâm nguyện ban đầu và bản chất ước mơ, thì có thể thỏa hiệp ôn hòa với người lớn xem. “Hàn Thi Vũ vặn nắp chai, nhờ Dương Hàn cầm giúp rồi nói tiếp: “Nhiều lúc, thiếu thấu hiểu không phải vì hoàn cảnh, nhưng là tự do con người tạo ra.”

Diêm Viện đi đến, chủ trại chăn gà chuyên nghiệp đang nghiêm túc hầm súp gà cho con gái. Cô nghe xong, khen ngợi: “Dù chỉ là khách mời thôi, vậy mà góc độ phân tích của sếp Hàn sâu sắc thật.”

“Đọc kịch bản lâu vậy cơ mà.” Hàn Thời Vũ xua tay, cười cười: “Chậc, hồi bé đứa nào mà chưa từng mơ làm diễn viên.”

Dương Hàn chớp chớp mắt, nghiêng đầu suy nghĩ về những gì Hàn Thời Vũ nói.

Từ nhỏ đến lớn ước mơ của Hàn Thời Vũ luôn lửng lơ bất định. Mà Hàn Lãng lại có cách nuôi dạy con cởi mở, gần như chưa từng từ chối cấm cản con mình làm bất kì điều gì. Thế nên con người Hàn Thời Vũ bây giờ hoàn toàn do bản thân hắn tạo nên.

Ngày xưa hắn muốn làm họa sĩ, lớn hơn một chút lại thích thành ca sĩ diễn viên. Người lớn với các giáo viên ai cũng bảo hắn rất phù hợp với sân khấu, bản tính hắn cũng thích thể hiện, xuất hiện dưới ống kính đã là tài năng bẩm sinh.

Chừng hai mươi tuổi, Hàn Thời Vũ dẹp yên mọi trí tưởng tượng. Ước mơ của hắn là Dương Mạt xa xôi ở bên kia đại dương. Thế là hắn không nghĩ gì thêm nữa, quyết định khởi nghiệp, bởi chỉ như thế hắn mới có cơ hội danh chính ngôn thuận kéo anh về bên mình chỉ bằng một cuộc điện thoại.

Phần lớn nguyên nhân Cực Tấn thất bại nửa chừng là do sự nhiệt huyết thiếu não của hắn ngay từ khi bắt đầu. Hiện thực không phải một câu chuyện cổ “tình yêu sẽ chiến thắng hết thảy” đầy lãng mạn, Hàn Thời Vũ quen tự do buông thả “dồn” hết mọi cảm xúc tiêu cực hắn khuyết thiếu trong những năm đã qua chỉ vì một khoảnh khắc xúc động nhất thời, từ người lớn, bạn bè, thậm chí là cả người yêu.

Một Hàn Thời Vũ kiêu ngạo buộc phải cúi đầu học cách thỏa hiệp.

Nghĩ đến đây, Hàn Thời Vũ chợt bật cười.

Hắn lại nghĩ đến Dương Mạt nữa rồi.

Đúng lúc đó, Hứa Gia liên tục nhìn ngó xung quanh suốt từ nãy đến giờ giật giật tay áo bạn mình, hỏi: “À phải ha, chú Dương Mạt đâu rồi? Tớ kiếm mãi mà không thấy.”

“Ba tớ đi công tác.” Dương Hàn đáp: “Tạm thời chưa về được.”

Dương Mạt đã lén về nước.

Tham Khảo Thêm:  Chương 659

Khi anh kéo vali xuống Bắc Kinh, ngón tay đặt trên bàn phím tần ngần một thoáng, cuối cùng vẫn quyết định không nhắn tin, nhét điện thoại về túi.

Nếu bây giờ anh nhắn cho Hàn Thời Vũ, “Anh về rồi”, hắn sẽ tức khắc phi thẳng đến sân bay.

“Niềm vui bất ngờ” là mưu mẹo Hàn Thời Vũ hay dùng, nhưng chiêu đó không phải chỉ của một mình hắn.

Nhưng mà Dương Mạt không về thẳng nhà, mà ở lại thủ đô đến trước cổng ngôi trường mình xa cách đã lâu.

Nhìn hàng chữ “Đại học Thủ Thành” khắc trên phiến đá, Dương Mạt hồi hộp thở dài.

Từ khi tốt nghiệp đến giờ Dương Mạt chưa một lần quay về trường. Anh không quen gắn bó tình cảm hay xã giao, mỗi kỳ họp lớp không bận thì cũng ra sức tránh né.

Sở dĩ tự nhiên đến đây là vì vài ngày trước ——

Dương Mạt luôn luôn hứng thú đục tường lửa diễn đàn sinh viên Thủ Thành, chuyện này toàn bộ Cực Tấn đề biết. Thế là cuối năm, các đồng nghiệp đang làm việc chui vào group chat bàn đề tài: “Năm nay trưởng phòng Dương thành công chưa?” trở thành truyền thống hằng năm của phòng kỹ thuật.

Đương nhiên, Dương Mạt cũng tìm ra rất nhiều bug trong diễn đàn, nhưng định nghĩa thành công của anh vô cùng khắt khe, lật tới lật lui mãi vẫn cứ cảm giác thiếu điều gì. Thuật toán được thiết kế đơn giản nhưng thần kỳ này khiến Dương Mạt hết sức mới lạ. Thậm chí anh còn tạo phần mềm bẻ khóa cho riêng nó, chuyên tìm tòi lục lọi tường lửa đại học Thủ Thành.

Thủ Thành không ngờ lại có sinh viên tốt nghiệp hơn mười năm vẫn còn chấp nhất bám trụ trong diễn đàn trường, một sự kiện đáng ghi vào tuyển tập truyền thuyết.

Cái thứ khiến Dương Mạt chấp nhất đó xuất phát từ Trình Thiệu.

Trình Thiệu là người thầy có ơn khai sáng và dìu dắt Dương Mạt. Năm đó thầy hướng dẫn cậu sinh viên Dương Mạt ngoài ngành hiếu kỳ hiếu học nhập môn, giúp anh giải đáp mọi thắc mắc nghi hoặc.

Nhưng rồi thân thiết dần, Dương Mạt mới phát hiện tính tình Trình Thiệu không khác gì Lão Dương, thế là hai thầy trò bắt đầu tranh chấp nhau đầy khó hiểu.

Khả năng móc xỉa đâm thọc của thầy không hề kém cạnh trò. Người không chửi bậy lấy một câu như Dương Mạt còn cảm giác được Trình Thiệu đang ẩn ý chửi mắng mình sa sả.

Một ngày trước khi về nước, Dương Mạt mở chương trình đặc biệt do mình làm theo thói quen, lại chạy đi moi móc bug trong bảo mật diễn đàn.

Anh siết tay chống lấy bên môi, nghiêm túc đắm mình vào đoạn code trên màn hình.

Đột nhiên, phần mềm phát cảnh báo nghi ngờ có lỗ thủng. Dương Mạt mở to mắt, nhích ghế lại gần bàn, ấn vào vị trí chỉ định bắt đầu thao tác.

Dương Mạt chăm chú một phút chốc, không khí căng thẳng đến độ nín thở. Sau khi kim phút chậm chạp nhích một quãng, Dương Mạt thở dài tựa lưng vào thành ghế, trên vẻ mặt bình thản ẩn giấu một chút mừng rỡ. Anh nâng tách nhấp một hớp cà phê.

Anh vừa xâm nhập thành công không gian của một người dùng. Người này sử dụng plug-in không chính thức nào đó khiến quá trình bảo mật trở nên bất thường.

Nhưng không thể nói nó do một mình Dương Mạt giải được. Anh nuối tiếc định thoát ra, tiện thay hảo tâm vô hiệu hóa plug-in của người nọ phòng khi thông tin cá nhân bị rò rỉ.

Không ngờ là, anh không thoát được.

Dương Mạt chau mày, ấn phím cách vài lần, hệ thống nhảy thông báo client đã bị khóa.

Anh bỗng nảy dự cảm xấu, di chuột nhấp vào “Thông tin đăng ký của tôi” của người nọ, phát hiện đây là tài khoản nội bộ của Thủ Thành.

Người dùng Trình Thiệu.

Dương Mạt: “…”

Anh dứt tay khỏi bàn phím, vô thức cúi người tắt CPU mới nhớ đang mình đang dùng laptop.

Mà lúc này, có cửa sổ nhảy ra trên màn hình.

“Dương Mạt anh khỏi có thoát, tôi biết là thằng nhãi nhà anh rồi.”

Dương Mạt: “.”

Quả nhiên anh vừa đâm đầu xuống cái hố của Trình Thiệu.

Anh đỡ trán, tính đường nào cũng không ngờ bug là mồi nhử.

Màn hình hiển thị văn bản:

“À chưa đúng, bây giờ phải gọi là Starry cơ ấy nhỉ. Sao, thay được cái mã đã tưởng mình là sinh vật biển không sống trên đất liền à? Thỏ con thì mãi là thỏ con thôi, có xuống dưới nước thì cũng chỉ là con thỏ biết bơi.”

“Hơn mười năm không về ổ sao không, sao không thành con thỏ muối cho rồi.”

Nghe thấy câu nói hết sức thân thuộc này, Dương Mạt lại: “…”

“Nếu anh không lộ mặt thì tôi làm sao tin anh là cái cậu Starry gì kia. Mấy thầy cô khác nói với tôi, CTO Cực Tấn là thằng bé Dương Mạt anh dạy hồi mấy năm trước. Tôi mới bảo có cái rắm, thằng oắt con ở nước ngoài về rồi sao mà tôi không biết cho được.” Vẻ bất mãn của Trình Thiệu như muốn xổ ào ào ra từ trên chữ.

Tham Khảo Thêm:  Chương 338

“Tôi chờ anh về nước báo cho ông thầy này hay, anh lại giỏi quá rồi, không hó hé lấy một chữ. Để tôi sờ vào ngực anh coi, có còn lương tâm nhét trong đó không hả?”

Văn bản chậm chạp hiển thị.

Dương Mạt thoáng lóe dòng hồi ức. Anh nhớ hồi tốt nghiệp, anh cứ khăng khăng tìm Trình Thiệu hỏi mình có nên ra nước ngoài đầu quân lấy kinh nghiệm.

Khi ấy Trình Thiệu tỏ vẻ đắc thắng, phân tích cặn kẽ giúp anh, sau đó khoe khoang với cậu “trò cưng” mình đấu đá suốt ba năm qua: “Anh coi đó, gừng càng già càng cay.”

“Nếu anh tự nguyện nhặt cái lương tâm anh lên đặt về chỗ cũ, vậy thì quay lại Thủ Thành đi, không muốn thì thôi, dù sao bán anh cũng không được đồng bạc nào.”

Thầy như dự đoán được Dương Mạt sẽ không dao động, nhẹ nhàng bồi thêm: “Không chần chừ mãi trong quá khứ cũng là chuyện đáng mừng. Nghê Khuông nói rồi, nhân loại tiến bộ là nhờ người trẻ không nghe lời người đi trước mà thành.”

“Câu này đúng lắm, tôi thấy bao nhiêu năm vậy rồi, không nói mấy vụ khác đi, da mặt cậu dày dạn lên nhiều đấy.”

“Cứ coi mấy lão già này là bã đậu cũng được, tự hành động theo lựa chọn của mình cũng được. Nhưng mà, có một số thứ anh luôn phải giấu kỹ trong tim, không được phép quên.”

Dương Mạt nhìn màn hình đăm đăm hồi lâu. Mặc dù đã lên chuẩn bí sẵn sàng rồi, vậy mà dường như giờ phút này ở bên kia màn hình thật sự có một lão già tóc chấm bạc cố chấp ngồi lặng im không nói nửa lời.

Cuối cùng, màn hình hiện dòng cuối cùng ——

“Anh luôn là học trò thầy tự hào nhất.”

Ngày tháng ở cuối cùng là ngày anh và Hàn Thời Vũ xuất hiện trên livestream. Không biết Trình Thiệu nghe từ đâu mà vào xem, vừa nhìn thấy đôi mắt Dương Mạt đã tức khắc nhận ra là đứa học trò ranh của mình.

Dương Mạt có thể tưởng tượng ra thầy vừa gõ những dòng này vừa chửi bới tưng bừng cỡ nào.

Client được mở, Dương Mạt sững người hồi lâu mới tắt phần mềm bẻ khóa ấy đi.

Dương Mạt đi vào cổng đại học Thủ Thành, đi dần vào mới nhận ra ngôi trường này bỗng trở nên xa lạ với anh, nhiều thứ mới mẻ hơn, cũng có nhiều nơi loang lổ hơn.

Anh tìm đường vào Viện khoa học và kỹ thuật máy tính theo trí nhớ. Đã sắp đến giờ cơm, các sinh viên rải rác xuống dần các khu tự học.

Dương Mạt dừng trước tòa giảng đường.

Anh nhìn thấy mấy cậu trai tranh nhau chiếc xe đạp dùng chung, cậu nào hơi “giàu” được một tí thì chạy chiếc xe đạp địa hình của mình, hú hét ùa vào sân bóng rổ giật chỗ không thì bị đám ngoài trường chiếm mất.

Mấy cô nàng thì đi thành nhóm cười đùa, vừa chuyện trò về kỳ nghỉ hè sắp tới vừa bàn tán mấy vụ trong trường.

Hay là một đôi nam nữ sóng vai nhau, bàn tay chần chừ thẹn thụng chạm phải mu bàn tay cô bạn khác giới, nửa nắm nửa buông.

Đàn em trò chuyện rôm rả cười đùa, khuôn mặt ngây ngô có hơi giống bọn họ hồi xưa đó.

Khi ấy Hàn Thời Vũ sắm một chiếc xe đạp cũ rồi tự thay yên, một hai đòi Dương Mạt phải ngồi thử mới chịu.

Dương Mạt chịu thua ngồi sau xe hắn.

Trải nghiệm thanh xuân của Hàn thiếu nữ đưa đến hậu quả là, cả hai bị thầy chặn đường, chép kiểm điểm vì chạy quá tốc độ và chở người trái quy định.

Dương Mạt đứng sững hồi lâu, si mê nhìn hai bóng hình lướt qua trong hồi ức. Dương Mạt đi đằng trước cất tiếng: “Anh mà ngồi lần nữa thì anh là con chó.” Hàn Thời Vũ tò tò đáng thương theo sau: “Lần này em bảo đảm…”

Dương Mạt ngẩn ngơ bị ngoái lại nhìn mấy lần.

Anh dồn mắt về giảng đường, trông thấy một người đàn ông bước đến, ầm ĩ với cậu sinh viên năm nhất đi bên: “Trời đất ơi! Sao mấy anh mấy chị năm nhất chuyên gia mắc cái tật, chương trình dính bug khoan hãy hỏi đã, mình thử tự sửa sang lại thì làm sao. Anh thử đi, không thử thì làm sao biết mình dốt chỗ nào.”

“Anh là một đứa thông minh, sao cứ mất bình tĩnh như thế hả. Bữa trước tôi đã dạy rồi…” Cậu sinh viên gật đầu đáp lại, xem ra lại bị ép nghe một tràng mắng mỏ đạo lý nữa đây. Mà đang lúc quay đầu, Trình Thiệu vô tình nhìn thấy Dương Mạt cách đó không xa.

Miệng thầy còn mấp máy nhưng tiếng đã tắt, cứ thế nhìn chòng chọc Dương Mạt.

Cậu sinh viên nọ không nghe thấy gì nữa, thắc mắc gọi: “Thầy Trình ạ?”

Dương Mạt bước đến, ra sức mấp máy lên tiếng: “Đã lâu không gặp ạ.”

Trình Thiệu nhìn anh chăm chú. Sau khi hít sau một hơi, thầy cầm sách đập vào cánh tay cậu sinh viên kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 38: Những người có tư cách để ngồi vào

Cậu sinh viên: “?”

Trình Thiệu bật thốt: “Thằng ranh con bơi vào bờ rồi kia à?”

Dương Mạt đi sau thầy. Trình Thiệu chắp tay sau lưng lải nhải suốt đường.

Dương Mạt hỏi: “Không về phòng làm việc à, còn đi đâu?”

Trình Thiệu đáp: “Quảng trường nghệ thuật, thanh niên mấy đứa toàn thích chỗ đấy còn gì.” Thầy quay lại nhìn Dương Mạt: “Anh đầu ba rồi, chẳng nhẽ còn thích trải nghiệm bị giảng viên thỉnh vào văn phòng uống trà?”

Dương Mạt: “… Không muốn.”

Trình Thiệu thở dài, chậm rãi bước. Từ khi biết Starry là Dương Mạt thầy tìm tòi đủ chuyện, bao gồm cả tưởng lửa, thầy nói: “Nghe bảo anh kéo nhân viên Cực Tấn đi phá tường lửa trường cũ, còn biến trò này thành trò luyện tay hằng ngày nữa.”

Dương Mạt: “Vâng…”

Trình Thiệu nói: “Anh coi đó, đâu ra cái loại sinh viên xúi quẩy như anh.”

Dương Mạt trả lời: “Nhờ Lão Trình dạy dỗ ra còn gì.”

Trình Thiệu hừ một tiếng, đến quảng trường tìm băng ghế đá ngồi xuống.

Thầy nói: “Cực Tấn là một công ty rất khá. Tôi không ngờ Hàn Thời Vũ lại làm nên trò trống cỡ này, càng không ngờ anh lại cam tâm làm lính cho thằng nhóc đó.”

“Hồi xưa tôi thật sự không vừa mắt được cái thằng nhóc đó, suốt ngày cứ quấn quýt anh, vừa nghịch ngợm gây sự vừa dỗ ngon ngọt lừa gạt cô thầy, trông có khác gì…” Đang nói, thầy vô tình thấy chiếc nhẫn trên tay Dương Mạt quên tháo xuống, khựng lại một lát sau đó hỏi tiếp: “Tôi coi trên báo… nghe bảo thằng nhóc đó kết hôn rồi.”

Dương Mạt muốn nói lại thôi: “Phải…”

“Vậy thì tốt.” Trình Thiệu cười: “Tôi còn tưởng thằng nhóc đó nửa nạc nửa mỡ kia.” Thầy tiếp tục quay về Dương Mạt: “Anh cũng kết hôn rồi à?”

Dương Mạt đáp: “Em kết hôn rồi.”

“Giờ đã có con chưa.” Trình Hiệu như cảm thấy chuyện anh tìm được nửa kia phù hợp là chuyện không tưởng.

Dương Mạt lại đáp: “Em có rồi…”

“Vậy cũng khá khẩm lắm.” Trình Thiệu bắt đầu nhiều lời y hệt mấy phụ huynh khác: “Người kia quen hồi ở nước ngoài à? Hay là ở đâu?”

Dương Mạt im lặng, xoa ngón tay thật khẽ, sau đó quay về phía Trình Thiệu, chân thành bộc bạch: “Thật ra em, ở với Hàn Thời Vũ.”

“Tôi biết hai anh làm chung với nhau rồi.” Trình Thiệu nói: “Anh vừa về nước là tót theo thằng nhóc đó khởi nghiệp ngay, Cực Tấn cũng giữ một ghế cho anh đấy thôi, mấy thầy cô khác bảo với tôi cả.”

“Không phải chuyện công việc.” Dương Mạt nói: “Mà là chung sống với nhau.”

Trình Thiệu: “… Hả?”

Dương Mạt đánh vỡ không khí tĩnh lặng trước: “Em và Hàn Thời Vũ quen nhau được mười bảy năm, đã kết hôn.”

Trình Thiệu: “.”

Không gian ngưng đọng trong giây lát.

Biểu cảm gương mặt Trình Thiệu đơ cứng hồi lâu, cuối cùng mới thốt ra: “Đứa con… là thế nào?” Thầy săm soi Dương Mạt một lượt, sau khi phát hiện mọi thứ đều bình thường thì hoảng hốt hỏi: “Hàn Thời Vũ đi chuyển giới à?”

Dương Mạt: “.”

Tư duy của thầy anh quả đúng là khác hẳn người bình thường.

Dương Mạt: “… Nhận nuôi ạ.”

Trình Thiệu: “Giật cả mình.”

Thầy thở thật dài: “Cũng vì chuyện này mà bao nhiêu năm qua anh không quay về gặp tôi?”

Dương Mạt không nói gì.

“Lần đầu biết đó, mặt mũi anh lại mỏng dính cỡ này.” Trình Thiệu cảm thán: “Chuyện bé như hạt vừng, hồi đó không phải Lâm Sơ cũng bình an vô sự học với tôi ba năm trời…”

Lúc nhắc đến cái tên này môi Trình Thiệu run rẩy. Thầy mím môi, đập đập vào đầu gối mình rồi đứng dậy, gợi chuyện khác: “Không việc gì phải tránh né ai, phải nói ra người ta mới có thể từ từ chấp nhận được, nếu không làm thì mọi chuyện mãi mãi giậm chân tại chỗ.”

Dương Mạt nhìn chăm chăm ngón tay mình.

Chỉ là anh nghĩ Trình Thiệu không thích mình, và cũng lựa chọn như đã từng với Lão Dương, chọn bế tắc.

Quảng trường thưa thớt người, đa số sinh viên đều đã về nhà nghỉ hè. Chỉ có một già một trẻ ngồi trên ghế đá như thời gian qua đi.

Trình Thiệu đứng dậy: “Thôi được rồi, không có việc gì thì anh về đi, chắc công ty phải bận rộn lắm. Anh tốt nghiệp lâu rồi, tôi không xen vào chuyện của anh được, anh có về hay không là tùy anh…”

“Em cảm ơn.” Dương Mạt bỗng thốt lên. Trừ vài lần nói chuyện ban đầu với Trình Thiệu, còn đâu suốt ba năm sau đó anh đều gọi “Lão Trình”, không hề nhắc lại xưng hô đó —— Anh bổ sung: “Thầy.”

Trình Thiệu đứng yên hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được khẽ nhếch nhếch môi, nhưng vẫn phải làm bộ nghiêm túc nên ho khẽ một tiếng, không hề quay đầu. Dương Mạt không thấy chuỗi biểu cảm phức tạp của thầy, chỉ nghe thầy nói: “Thầy không ép anh đâu đấy.”

Tác giả có lời muốn nói:

Còn 1 chương cuối nữa nha.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.