Hai Người Cha Của Tôi

Chương 54: (Kết thúc chính văn)



Dương Hàn học cấp ba, năm nay 16 tuổi.

Cô nàng đọc tiểu thuyết, đánh dấu những đoạn buồn bã đứt ruột gan hay lãng mạn mình lưu luyến lại. Thời thanh xuân của nhân vật chính như một đóa hoa, sẽ luôn sôi nổi dưới sự thôi thúc của cốt truyện bằng một cách thức nào đó và tại một thời khắc nào đó.

Cốt truyện với nhân vật là số phận nơi hiện thực. Tác giả vụng về lĩnh hội thứ khổng lồ này, cô đọng nó lại thành những câu chữ hợp lý logic nhất có thể, họ chậm rãi đi hết, người đọc cũng hoàn thành câu chuyện; có dư vị cảm thán, có mừng rỡ rơi lệ thay nhân vật.

Hoặc là giống Dương Hàn đây, bình thản đóng sách lại.

Dương Hàn là một cô nàng đau sầu đa cảm có cảm xúc cực kỳ sâu nặng với văn chương. Cô nàng đọc sách rất chậm, đến lúc kết thúc cấp hai mới đọc hết một nửa số sách Hàn Thời Vũ giới thiệu. Mỗi một câu chuyện kết thúc, Dương Hàn sẽ giật mình bước ra khỏi thế giới ấy, nhìn chữ “Kết thúc” sau cuối mà ngơ ngác thật lâu.

Sau đó nghĩ, à, hết rồi.

Số phận là thứ mang tính vô tổ chức và vô cùng. Tư duy con người được logic thấm nhuần, sống trong lòng một xã hội hữu hạn có trật tự, dẫu có đặt bút sinh thần cũng không thể nào thấu hiểu tường tận.

Bút rồi sẽ có lúc cất đi, mực rồi sẽ có lúc nhạt phai. Song những thứ không chịu ràng buộc vẫn sẽ tiếp diễn.

Dương Hàn khi ấy còn ngồi trong lớp, mặc đồng phục màu lam đậm chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, tự hỏi bản thân.

Về cuộc đời, về tuổi trẻ, về tình yêu.

Giáo viên Ngữ văn âm thầm đi tới, cầm quyển sách cô nàng đặt trên bàn, nhìn trang bìa rồi đọc lên: “Phong Thái Người Quân Tử… “

Dương Hàn vừa tỉnh táo tức thời: “.”

Giữ nguyên nụ cười lễ phép, trán toát mồ hôi.

Sau đó, thầy Ngữ văn tháo bìa áo xuống, lia mắt nhìn bìa trong, đọc lên: “Vợ Yêu Tổng Giám Đốc Là Bạn Trai Tôi.” Rồi thầy dời xuống phần chữ ký, đọc tiếp: “… Hứa Gia thân tặng Thái công chúa.”

Cả lớp im phăng phắc nín cười. Hứa Gia ngồi cạnh giả bộ nghiêm túc làm bài, vừa bịt miệng vừa không biết nên khóc hay cười.

Thầy Ngữ văn nhướng mày, hơi tò mò quay sang hỏi Hứa Gia: “Vợ yêu tổng giám đốc là nam hay nữ trò nhỉ?”

Cả lớp không nhịn nổi nữa, phá lên cười rần rần.

Dương Hàn nhớ tới giờ quyển sách bị thầy tịch thu đó vẫn chưa quay về.

Hứa Gia bảo không việc gì, quyển đấy tớ đọc xong rồi… Dù gì cô bạn cũng còn cả đống nữa.

Hứa Gia nói nhỏ với Dương Hàn, bữa trước cô bạn đến gặp thầy Ngữ văn hỏi xin lại, thế mà người thầy vẫn luôn ôn hòa không trả, dông dài một hồi lại vơ một quyển truyện ma bị tịch thu khác đổi tạm.

Hứa Gia bảo, tớ nghi thầy đang đọc đó.

Dương Hàn cười đau cả bụng.

“Quyển này hơi bị chất lượng ấy nha, nội dung lẫn diễn đạt luôn… Có cái tựa truyện hơi ảo ma.” Hứa Gia nói, thình lình nhớ ra: “Lần trước tớ bảo cậu giới thiệu truyện cho chị Liễu đọc ấy, cậu giới thiệu cái gì rồi.”

“Cậu ấy đọc, cơ mà không thấy hứng thú với đam mỹ.” Dương Hàn kể: “Cậu ấy thích đọc khoa học viễn tưởng không cp.”

“Ồ ok.” Hứa Gia đáp.

Hàn Thời Vũ làm khách mời trong hai ngày là xong xuôi. Dương Hàn chỉ ở xem tới trưa, rồi “bỏ rơi” Tiểu Lộc, được Hứa Gia dẫn về nhà chơi rồi ở lại qua đêm.

Hôm sau Dương Hàn phải về, Hứa Gia tiễn cô nàng ở trạm xe buýt. Cô nàng còn chưa kịp lên xe đã bắt gặp Hàn Thời Vũ lái xe tới đón.

Ekip làm phim gửi tặng hắn gọng kính tròn làm kỷ niệm. Hàn Thời Vũ tháo tròng nhựa ra, gắn tròng có độ vào làm món đồ tùy thân. Hắn kéo cửa xuống nghiêng đầu nhìn Dương Hàn: “Lên xe thôi công chúa.”

Dương Hàn chào tạm biệt Hứa Gia, vào ghế sau mát rượi thở ra.

Cô nàng hỏi: “Đóng máy rồi à Lão Hàn?”

Hàn Thời Vũ đáp: “Bố xong sớm, mấy diễn viên khác còn phải quay chừng hai tháng nữa.”

Dương Hàn rất chờ mong bộ phim này, không chỉ được thấy Diêm Viện mà còn là lần đầu Hàn Thời Vũ xuất hiện trên màn ảnh rộng… Cả Lưu đại gia nữa. Nghĩ tới Lưu Mộc, Dương Hàn lại nghĩ tới Lộc Duyệt Minh, cô nàng nói: “Lưu đại gia với Tiểu Lộc có vẻ hợp nhau ghê.”

“Tên đấy cứ thích trêu con nít.” Hàn Thời Vũ lắc đầu, đánh giá: “Chậc, chả trưởng thành đứng đắn gì.”

“…” Dương Hàn nghiêng đầu, nhìn cái tên trẻ con nhất trên đời kia, nhướng mày: “Bố thì trưởng thành rồi.”

Dương Hàn thích vừa đi xe vừa nghe nhạc. Cô nàng đeo tai nghe mở tiếng mưa rơi thư giãn, nhìn con người mọi thứ vội vàng lướt qua ngoài cửa xe, một quang cảnh rất hợp để suy tư.

Tham Khảo Thêm:  Chương 151: 151: Anh Ấy Là Của Tôi 1

Hàn Thời Vũ chạy xe chậm rãi, hắn bật radio, mấy đài phát thanh kiểu này đã lỗi thời từ lâu rồi, không có chương trình gì mới mẻ, ngày nào cũng chỉ có mấy mẩu quảng cáo và ca nhạc phát đi phát lại. Hàn Thời Vũ vừa nghe vừa phỉ nhổ làm Dương Hàn phải chồm lên tắt.

Tai yên tĩnh rồi, Dương Hàn ngồi xuống chống cằm: “Lão Hàn nè.”

Hàn Thời Vũ: “Gì.”

“Bố rảnh đúng không.” Dương Hàn dựa vào lưng ghế mềm mại, đề nghị: “Kể con nghe chuyện ba với bố đi.”

Hàn Thời Vũ nhếch môi cười: “Thích nghe vậy hả?”

Dương Hàn hiếm được một lần không chọc ngoáy hắn: “Dạ.”

Khi Hàn Thời Vũ và Dương Mạt vừa mới yêu nhau.

Hắn hoang mang cực độ.

Chuyện này thì hồi đó Dương Mạt không hề phát hiện. Thế nên bây giờ nghĩ lại, anh không tài nào tìm ra Hàn Thời Vũ đã bao giờ xấu hổ chưa.

Không bộc lộ sự hoảng loạn ra với người mình yêu, đó là tôn nghiêm của nhóc cún hoang viện quản lý.

Hôm ấy, Hàn Thời Vũ đưa Dương Mạt bị thương về trường. Buổi tối trời mưa dầm, hắn nóng đầu hôn Dương Mạt một cái. Dù nụ hôn đó không đi sâu bao nhiêu, chỉ là môi chạm môi mà thôi, vậy mà trái tim Hàn Thời Vũ như muốn nứt toác.

Ôm chú nai con chạy vù vù trong lồ,ng ngực, Hàn Thời Vũ giữ vẻ mặt bình tĩnh đưa Dương Mạt về ký túc, sau đó mơ mơ màng màng lết về phòng mình.

Vừa về tới phòng, hắn hét lên.

Phòng bị trừ điểm.

Tạ Thần Mân nằm trên giường giật nảy mình, song kiếm hợp bích với lão Tùy vừa lật đật ra khỏi phòng vệ sinh đè ngửa hắn ra: “Mày định làm cái gì! Điên rồi hả! Trừ thêm hai điểm nữa là tuần này phải đi viết bảng kiểm điểm có biết không!”

Anh Kỳ chưa kịp nhả kem đánh răng nói không ra chữ: “Ăng Mạt bị àm sao à?”

Ba người đều biết Hàn Thời Vũ mất kiểm soát chạy vào viện vì Dương Mạt bị thương. Thấy hắn như thế thì lấy làm lo lắng ngồi xuống sát bên, bao nhiêu câu an ủi chuẩn bị sẵn sàng xổ hết ngoài cửa miệng rồi.

Hàn Thời Vũ nghiêm túc bịt miệng lại, hai mắt đờ đẫn. Tạ Thần Mân vỗ vỗ vai hắn, nói: “Không sao, cứ nói đi, anh em ở đây.”

Giọng Hàn Thời Vũ khàn khàn: “Em…”

“Em hôn Dương Mạt.” Hàn Thời Vũ nói: “Anh ấy không từ chối em.”

Hàn Thời Vũ nhìn bọn họ, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Ảnh không từ chối.”

Ba người im lặng, đồng loạt xổ ra: “Cái **.”

Tình huynh đệ chân thành bị một thau cơm chó đổ ập xuống. Lão Tùy và anh Kỳ là hai thanh niên độc thân mặt mày biến dạng như ăn phải đồ hết hạn: “Dù anh Mân đếch phải người, nhưng mày, riêng mày đúng là đồ con chó.”

Tạ Thân Mân đứng cùng chiến tuyến với họ, tạm thời không tính sổ: “Hết ế ngồi đây xin anh em an ủi mà còn cái loại hành động như mày á??”

Hàn Thời Vũ vô tội: “Nhưng mà nãy giờ em có bảo mình cần an ủi gì đâu…”

Vì ba người hợp sức “tẩn” thằng út, phòng vừa bị trừ thêm một điểm vinh quang vào văn phòng thầy hướng dẫn viết kiểm điểm.

Con người ở đầu đầu tiên hoặc thời điểm bắt đầu, thường rất dễ nghĩ đến mãi mãi. Mà trên thực tế đó là một chuyện khó đến vô cùng, càng trải nghiệm sẽ càng thấy xa vời. Hàn Thời Vũ mới lần đầu trải nghiệm cảm giác yêu rất kiên định và tin tưởng có đến chết cũng không đổi dời.

Nhưng Dương Mạt lạnh nhạt quá đỗi.

Thời gian đầu, Hàn Thời Vũ còn tưởng anh hời hợt với mình. Giống như người lớn tốt bụng qua quýt hồi đáp một đứa trẻ bỗng tò mò muốn thử những điều mới lạ. Hàn Thời Vũ luôn trong trạng thái bất an, nghĩ trăm phương ngàn kế để anh “yêu mình”. Tốt nhất là tới mức chia tay sẽ vật vở nửa chết nửa sống ấy.

Thế là, Hàn Thời Vũ bắt đầu cắp sách đi học món nướng hàng chị chủ. Hắn lăn lê nài nỉ, hứa hẹn thề thốt đủ kiểu mới kiếm được nửa trang giấy, tập tành tới độ ăn thịt dê nôn cả ra.

May mà kế hoạch nướng thịt cho Dương Mạt ở sân sau nhà mình cũng đến. Hắn tự tay đút cho anh ăn, căng thẳng nói ra câu mình đã chuẩn bị từ rất lâu: “Đàn anh ơi, em nướng cho anh ăn cả đời nha?”

Sắc mặt Dương Mạt không mảy may dao động, anh bình thản đáp: “Ừm.”

Hàn Thời Vũ lại bắt đầu hoảng.

Hắn lại càng cảm thấy cho dù bản thân cố gắng đến thế nào đi chăng nữa, người “vật vở nửa chết nửa sống” khi chia tay vẫn sẽ là mình.

Những đêm không ngủ được Hàn thời Vũ cứ trằn trọc nghĩ hoài tiếng “Ừm” hôm ấy, tự nặn ra tí xíu ý qua loa trong đó, tất cả càng khiến nỗi bất an của hắn phừng lên như châm dầu vào lửa.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41

Hắn nghĩ, sao mình lại thích Dương Mạt.

Vì Dương Mạt đẹp trai, ngoài rắn rỏi trong mềm mại, dịu dàng nói sao làm lại, ân cần chu đáo, rất biết chăm sóc người khác, ở bên cạnh anh sẽ luôn có được cảm giác nhẹ nhàng dễ chịu, lý trí chặt chẽ, xuất sắc không gì sánh được, chưa bao giờ sinh sự vô cớ…

Người ta nói người tình trong mắt hóa Tây Thi. Hàn Thời Vũ kể ra lại càng thấy bản thân hèn mọn, đến mức chán nản ụp mặt vào gối đầu.

Người như anh Dương Mạt sao lại thích mình cơ chứ.

Mình và anh khác chuyên ngành, chỉ riêng chuyện học tập đã mất chủ đề liên kết. Hàn Thời Vũ mua cả đống sách lập trình, đọc hết rồi cũng chỉ đủ khả năng phân biệt mấy khái niệm, còn đâu vẫn chẳng hiểu gì sất.

Hàn Thời Vũ bị yêu đương mụ mị đầu óc chắc quên béng đi một điều —— Rằng là cái thứ mang tên giáo trình là loại sách thần có sức mạnh biến một danh từ dễ hiểu trở thành một mớ câu lằng nhằng khó nuốt. Nếu không có nền tảng mà chỉ cắm đầu vào mà nhai, nó sẽ chỉ càng khiến đầu người ta thêm thưa tóc mà thôi.

Giai đoạn khởi đầu ấy, Hàn Thời Vũ và Dương Mạt chẳng nói chuyện với nhau bao nhiêu. Có lẽ vì bầu không khí quá mức tĩnh lặng, Dương Mạt lên tiếng, hỏi một câu đầy “chính thức”: “Sở thích của em là gì?”

Đúng thật là rất “chính thức”, phù hợp để làm nóng một buổi hẹn hò của tân thủ.

“Dạ?” Hàn Thời Vũ đang thẫn thờ chợt tỉnh táo. Hắn đáp: “Em… bình thường thích đọc sách.”

Dương Mạt: “À.”

Câu chuyện kết thúc. Bầu không khí cũng chưa kịp nóng lên.

Hàn Thời Vũ đành lúng túng tiếp tục, hắn cười: “Anh ơi, anh có đọc sách không, có thích tác giả nào không thế?”

“Có đọc.” Dương Mạt đáp: “Không thích ai.”

Hàn Thời Vũ hé môi không biết nói tiếp gì đây, đành gãi gãi tai.

Dương Mạt hỏi ngược lại: “Còn em?”

Hàn Thời Vũ cười: “Nhiều lắm, đếm không xuể luôn ý. Từ hồi nhỏ em đã mê Dư Quang Trung. Nước ngoài thì thích Kawabata Yasunari ạ.”

Dương Mạt: “Ừm.”

Câu chuyện lại lần nữa kết thúc trong sự im lặng dài dặc.

“Ha ha…” Hàn Thời Vũ ngượng ngập cười khan.

Hắn phát giác, từ khi xác nhận quan hệ đến nay hai người bắt đầu trở nên gò ép. Hàn Thời Vũ không đoán ra ý nghĩa của tiếng “Ừm” ấy, nhưng chung quy cảm nhận được Dương Mạt không hẳn cảm thấy rất hứng thú. Hắn thấy mình chọn nhầm chủ đề mất rồi, buồn bã một thôi một hồi.

Chiếc chuông gỗ trên xe đung đưa, nhưng không có tiếng.

Dương Hàn hỏi: “Rồi sau đó bố vẫn bấu víu lấy ba à?”

“Không chiếm được hồi đáp nhưng u mê không chịu tỉnh ngộ.” Dương Hàn trả lời: “Không phải bấu víu thì là gì.”

Hàn Thời Vũ đang chờ đèn đỏ, rảnh tay cho con gái một cái cốc trời giáng.

Hắn đáp: “Vậy thì trường hợp của đây không gọi là bấu víu nhé.”

Dương Hàn cảm thán: “Ồ?”

“Có lần bố đi thư viện tình cờ bắt gặp ba, sợ lại xấu hổ nên không chào hỏi mà chỉ rón rén ngồi sau lưng.” Khóe môi Hàn Thời Vũ đầy ắp ý cười.

Hàn Thời Vũ ngồi đằng sau Dương Mạt như ngồi bàn chông.

Hắn lưỡng lự mình có nên lại chào hỏi không. Dương Mạt chăm chú đến mức không nhìn thấy hắn, bây giờ lại đi ngắt ngang anh thì có kỳ cục quá không.

Đang lúc Hàn Thời Vũ đứng dậy. Có một cô gái đến trước mặt Dương Hàn, ra là Hách Nghiên, cô bạn mời gia sư cho cô em họ.

Cô hạ giọng cười: “Dương Mạt, cậu cũng ở đây à.”

Dương Mạt đáp: “… Chào cậu.”

Cô quang minh chính đại ngồi trước mặt Dương Mạt. Hàn Thời Vũ nghẹn lòng thở hắt ra một hơi, về vị trí cũ.

Hẳn chẳng dám ung dung như thế.

Hách Nghiêng tò mò nghiêng sang, nhìn vào trang sách Dương Mạt đang dừng lại nhẩm đọc trong giây lát, do dự đoán: “Xứ Tuyết nhỉ?”

Hàn Thời Vũ đang xoa tay liên tục chợt sững người.

Dương Mạt ngẩng lên nhìn cô, gật đầu: “Ừm…”

“Mình tưởng đại thần khoa học tự nhiên như cậu chỉ thích làm bạn với con số, không dính gì tới tiểu thuyết chứ.” Hách Nghiên cười trêu: “Cậu thích đọc Kawabata à?”

Hàn Thời Vũ nghe Dương Mạt “Ừm” một tiếng không chút do dự. Sau đó anh nói thêm: “Bạn trai thích.”

Nụ cười Hách Nghiên giật mình cứng đơ trên mặt. Cô không nghĩ Dương Mạt biết đùa, thế là sau một hồi xử lý thông tin, cô tỏ ra hơi ngạc nhiên. Mãi lâu sau đó, cô mới khó tin cười: “Cậu là…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1864: Hàng tỉ ngư quân tấn công (1)

Hàn Thời Vũ ngu ngơ quay sang, phát hiện mình và anh sát gần nhau như thế, lưng gần như dựa vào nhau, bất quả chỉ là khoảng cách một cái quay đầu mà thôi.

Vậy mà anh vẫn chẳng mảy may phát hiện hắn. Chỉ tiếp tục “Ừm” thêm cái nữa đáp lời cô gái.

Mà rõ ràng, hắn trông thấy tai anh ửng đỏ.

Dương Hàn: “Á —— “

Hàn Thời Vũ: “Con nhỏ tiếng lại coi.”

Dương Hàn chôn đầu trong gối ôm, ngữ nghĩa lộn tùng phèo: “Aa, sao ba đáng yêu dữ vậy, hức con sắp chết mất.”

Khóe môi Hàn Thời Vũ cong cong, phách lối nói: “Cỡ gì thì cỡ cũng là của bố nhé.”

Dương Hàn dội cho hắn một gáo nước lạnh: “Bố nghĩ cho kỹ thử xem vì sao ba giận bố tới độ ra nước ngoài đi.”

“…” Hàn Thời Vũ đáp: “Con không hiểu đâu.”

Dương Hàn: “À.”

Cô nàng dời mắt về trước, vỗ vỗ mặt, vẫn nghĩ về câu chuyện vừa nãy.

Lúc này, cô nàng chợt nhìn thấy có người đứng ven đường vẫy tay như đang bắt taxi.

Dương Hàng nghi hoặc, hỏi: “Đằng trước đó là paparazi à bố?”

Hàn Thời Vũ nhướng mày, người ấy đeo kính râm và khẩu trang đen, trông cũng giống mấy tay săn ảnh ra phết. Nhưng hắn nghiêng sang, cảm bóng dáng này sao mà thân thuộc, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì thấy tuyệt đối không thể nào.

Nhưng trực giác khiến hắn dừng xe trong vô thức.

Dương Hàn hỏi: “Hở, bố dừng xe chi vậy?”

Hàn Thời Vũ: “… Bố cũng không biết.”

Người ấy gõ cửa sổ. Dự cảm của Hàn Thời Vũ càng nhảy số mãnh liệt, thế là hắn chậm rãi hạ cửa xe xuống.

“Bác tài, còn nhận chở thêm không?” Dương Mạt tháo khẩu trang xuống, giọng thản nhiên như là một người qua đường rất bình thường.

Hàn Thời Vũ nhìn anh, giọng nói nhớ thương ấy khiến trái tim hắn ngừng đập.

Dương Hàn ngơ ra, sau một hồi phản xạ rất dài, cô nàng mới mừng rỡ xác nhận người ấy là Dương Mạt.

“Ba ơi ba!” Dương Hàn mở cửa ào xuống, phấn khích chảy cả nước mắt. Cô nàng nhảy bổ đến ôm chầm Dương Mạt: “Sao ba về rồi!!”

Dương Mạt cười nhẹ xoa đầu con gái.

Hàn Thời Vũ kiềm chế tâm trạng đang dậy sóng điên xuồng. Hắn bình tĩnh về vị trí cũ, tay đặt trên vô lăng vào vai anh lái taxi, đáp: “Đương nhiên là nhận, anh lên xe đi.”

Dương Mạt vào ghế phó lái.

Anh đã về nhà rồi, nhưng không gặp hai bố con nên đi kiếm, đang lòng vòng thì bắt gặp biển số xe quen thuộc.

Giọng Hàn Thời Vũ không giấu nổi đắc ý: “Đã vợ chồng già rồi còn chơi trò niềm vui bất ngờ nữa chứ.”

Dương Mạt vừa thắt dây an toàn vừa trả lời: “Như em thôi.”

Dương Hàn ngồi sau lăn lộn, vội vã chồm lên: “Ba ơi ba, con kể ba nghe hai tháng rồi…”

“Chậc, đang chạy xe, ngồi về chỗ.” Hàn Thời Vũ ngắt lời: “Thời gian còn nhiều mà, về nhà nói tiếp.”

Dương Hàn đốp chát: “Con không muốn, bố cản không lại con đâu!”

Về cuộc đời, về tuổi trẻ, về tình yêu.

Hôm ấy, Dương Hàn trong bộ đồng phục màu lam nhạt chống má nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia là mùa hè hối hả và đầy tràn sức sống.

Cô nàng nhịp tay trên trang sách, nhập tâm đến mức bỏ qua cả tiếng gọi nhỏ của Hứa Gia, cũng không để ý thầy Ngữ văn đang từ từ bước đến gần mình.

Cô nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trên môi là nụ cười.

Cô nàng nghĩ.

Thời gian còn dài mà.

Kết thúc.

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện đến đây là kết thúc! Cảm ơn sự ủng hộ của tất cả các bạn. Mọi món quà và bình luận tôi đều nhìn thấy và luôn cảm kích vô cùng!

Sẽ có hai ngoại truyện nữa (ban đầu theo dự định là 4, nhưng 2 ngoại truyện về Hàn Thời Vũ và Dương Mạt tôi đã đăng trước đó rồi).

Về Tiểu Lộc Lưu Đại gia cũng như chị Liễu Tiểu Dương sẽ được viết trên weibo sau nha.

Editor cũng có lời muốn nói:

Hai ngoại truyện tiếp tới viết về gia đình siêu dễ thương và ấm áp, đừng bỏ qua nha nha ~

Cảm ơn tác giả, cảm ơn những sự giúp đỡ mình nhận được suốt thời gian qua, và cảm ơn các bạn đã đọc câu chuyện dễ thương này cùng mình suốt thời gian qua.

Mình biết bản edit này còn rất nhiều sai sót, cảm ơn các bạn đã góp ý chỉnh sửa giúp mình. Mình cũng có khá nhiều khó khăn khi bắt tay vào edit câu chuyện này, nhưng sau tất cả thì cũng đã đến được đây, cảm ơn và mong các bạn thông cảm nếu còn nhiều chỗ chưa được như ý.

Mình đã nhận được rất nhiều niềm vui và sự ấm áp trong quá trình edit, mong rằng các bạn cũng đã có một ngày vui vẻ và nhiều năng lượng. Cùng đón đọc các ngoại truyện cuối cùng với mình nha ~

12.2023


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.