Hậu Ái

Chương 78: Hoàn chính văn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Bún Thịt Nướng

Chua thì cứ chua thôi, sau khi Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền vào trong thang máy chuyên dụng, anh dập tắt điếu thuốc ở trong tay, tay kia thì nhét vào trong túi quần, đứng đó vứt đầu mẩu thuốc lá xuống.

Dáng người anh cao lớn, khí thế mạnh mẽ. Nhưng hôm nay lại mặc áo sơ mi trắng cùng với quần đen dài, gương mặt lạnh lùng, chỉ đứng đấy, không biết đang suy nghĩ cái gì, cũng đã thu hút không ít ánh nhìn của người khác.

Một lúc lâu sau, Văn Trạch Lệ mới xoay người đi về phía cửa.

Ánh mắt anh lướt nhanh qua hai bên cửa.

Không nhìn thấy tên bảo vệ trẻ kia, anh nhướng mày, không do dự mà bước xuống bậc thang.

Chỉ chốc lát sau, chiếc xe màu đen rời khỏi.

Nhưng vẫn còn tiếng bàn luận về anh.

“Không thể không nói, Văn tổng đẹp trai thật.”

“Còn phải nói, quả là môn đăng hộ với Thẩm tổng.”

“Quá quá quá là xứng đôi luôn á, trời ơi.”

“Chà, cảm giác sau khi Thẩm tổng và Văn tổng ở bên nhau thì đều dịu dàng hơn rất nhiều.”

“Đúng không? Ha ha, tôi cũng cảm thấy vậy, nhưng lúc trước nghe nói hai người bọn họ đều rất mạnh mẽ, tôi còn tưởng sẽ đánh nhau tới dạng sứt đầu mẻ trán ấy chứ.”

“Ôi, tôi cảm thấy thực ra Thẩm tổng là người rất mềm lòng, chỉ là mãi chưa gặp được người hiểu cô ấy thôi.”

Lúc này, xhàng thanh niên đặt đồ ship xuống, quay người liền nghe thấy câu nói này.

*

Gần đây, việc mở rộng công viên sinh thái đã lên lịch, các sản phẩm điện thoại di động trong quý xuân hè lại đang trong giai đoạn tuyên truyền, khoảng thời gian này còn đụng trúng Đại hội trao đổi Tài chính tại Thủ đô.

Thẩm Tuyền rất bận, buổi sáng cô phải uống rất nhiều cà phê để lấy được tinh thần.

Buổi trưa dẫn Thường Tuyết ra khỏi phòng họp, đúng lúc đến giờ cơm trưa.

Hơn 1 giờ chiều phải gặp một nhà đầu tư, Thẩm Tuyền và Thường Tuyết đến căn tin của công ty ăn luôn. Căn tin của Thẩm thị nằm ở tầng 3, cả tầng đều là căn tin, hơn nữa còn phân ra căn tin Trung – Tây, hôm nay là đồ ăn Trung Quốc.

Món ăn các vùng hôm nay cũng rất phong phú, nhìn hoa cả mắt.

Lấy đồ ăn xong Thẩm Tuyền vừa xem tài liệu vừa ngồi xuống cùng với Thường Tuyết. Đúng lúc này Văn Trạch Lệ gửi tin nhắn tới..

Văn Trạch Lệ: “Ăn cơm chưa?”

Thẩm Tuyền: “Đang ăn.”

“Ăn gì thế?”

Thẩm Tuyền tiện tay quay một cái video gửi qua, Văn Trạch Lệ tiếp tục nhắn tiếp: “Sao lại ăn cơm căn tin?”

Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói: “Anh khinh thường căn tin của Thẩm thị bọn em à?”

Văn Trạch Lệ: “Khụ, không dám.”

Ở đầu bên kia anh khẽ cười một tiếng, nhưng cũng chẳng nói chuyện được bao lâu, bên anh lại có việc bận. Thẩm Tuyền cũng để di động xuống, tiếp tục ăn cơm.

Lúc này Thường Tuyết nói: “Đúng rồi, hôm nay có cua gạch, Thẩm tổng, không phải cậu rất thích sao?”

Thẩm Tuyền nhìn tài liệu, sau khi nghe xong thì nhướng mày: “Cậu đi lấy chút tới đây đi.”

“Ok.”

Trong đầu Thẩm Tuyền bỗng chốc hiện lên dáng vẻ Văn Trạch Lệ bóc cua gạch. Chỉ một chốc sau, Thường Tuyết chạy về, nói: “Không còn rồi, vãi, bị lấy hết luôn.”

Thẩm Tuyền: “Thế thôi vậy.”

Thường Tuyết bất đắc dĩ ngồi xuống.

Lúc này, có một cái khay đưa đến trước mặt, bên trong có hai con cua gạch. Thường Tuyết hít một hơi, Thẩm Tuyền ngẩng đầu lên nhìn, nhìn trúng gương mặt hiền hoà của Lâm Tiêu.

Anh ta nói: “Ban nãy tôi lấy thêm 2 con.”

Ánh mắt anh ta nhìn lên mặt Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền không để ý đến anh ta, lạnh nhạt thu hồi ánh nhìn.

Thường Tuyết vội vàng nói: “Cậu mau đi đi, đừng đứng ở đây, chúng tôi không cần.”

Nhưng Lâm Tiêu không đi, anh ta đặt khay xuống, thoắt cái đã lột vỏ xong, sau đó cũng chẳng nói gì mà đi thẳng luôn. Thường Tuyết nhìn cua gạch trên khay, bĩu môi, nhất thời chẳng biết nói gì.

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn cô nàng một cái: “Cậu muốn ăn thì ăn đi.”

Thường Tuyết trông thấy dáng vẻ hoàn toàn không muốn ăn của Thẩm Tuyền: “Mình không ăn.”

Thế là đ ĩa cua gạch bị bỏ lại đó đến mức không ăn được nữa, cuối cùng bị dì dọn dẹp vệ sinh vứt đi. Thẩm Tuyền quay lên lầu, kêu Thường Tuyết mang bản báo cáo tài vụ vào.

Cô vừa xem vừa đợi nhà đầu tư.

Lúc này di động trong tay cô vang lên, cô nhấc máy.

Người gọi đến là Nguyên đổng, là cổ đông đã giới thiệu Lâm Tiêu tới đây. Thẩm Tuyền lạnh nhạt nói: “Chú, chào buổi trưa, chú ăn cơm chưa ạ?”

Nguyên đổng cười nói: “Ăn rồi.”

Thẩm Tuyền: “Ăn rồi thì tốt, gần đây sức khoẻ chú thế nào?”

“Tốt lắm tốt lắm, Thẩm Tuyền à, lần trước là chú không đúng, chú nóng tính quá, chú xin lỗi con nhé. Mấy ngày nay thằng nhóc Lâm Tiêu ấy nói đi làm rất có ý nghĩa, cho dù chỉ là làm bảo vệ cũng có thể học được rất nhiều thứ. Đột nhiên chú cảm thấy mình đã trách nhầm con, con sắp xếp như vậy chắc chắn có ý riêng của con. Nội quy, quy chế của công ty cũng không thể tùy ý thay đổi được, trước đó là chú yêu cầu quá đáng rồi.”

Lâm Tiêu là người nhà bên vợ của chủ tịch Nguyên, thân thế của vợ chủ tịch Nguyên còn rất vững chắc, cho nên ông ta mới kiên quyết nhét người cho Thẩm Tuyền để lấy lòng vợ mình.

Chủ tịch Nguyên nói tiếp: “Đứa nhỏ Lâm Tiêu này mới bước ra xã hội không bao lâu, vẫn cần con Thẩm Tuyền giúp đỡ dẫn dắt nhiều.”

Thẩm Tuyền không có mảy may suy nghĩ gì về sự thay đổi thái độ của chủ tịch Nguyên, cô chỉ nói: “Cậu ta làm tốt công việc của cậu ta là được rồi.”

“Ha ha ha, đấy là điều chắc chắn rồi.” Ở đầu dây bên kia chủ tịch Nguyên cười ha hả, xem ra cũng đã thu tính thu nết lại rồi.

Tiếp đó ông ta còn nói khen Lâm Tiêu vài câu, cuối cùng bồi thêm một câu, “Lâm Tiêu rất khâm phục con, một mình con có thể chèo chống cả công ty, mấy lão già bọn chú còn không bằng con.”

Thẩm Tuyền: “Chú quá khen rồi, cũng may hồi đó có chú giúp đỡ.”

“Ha ha ha đâu có đâu có, được rồi, con bận đi, không quấy rầy nữa.”

Thẩm Tuyền đợi đối phương tắt máy rồi đặt di động xuống, tiếp tục xem bản báo cáo, còn về người tên Lâm Tiêu kia chẳng để lại dấu ấn gì trong đầu cô. 

Buổi chiều cô đi đến Lâm Thành một chuyến, hơn 8 giờ tối mới quay lại thủ đô, Văn Trạch Lệ gọi điện thoại qua, Thẩm Tuyền day day ấn đường: “Alo.”

“Đến thủ đô rồi hả? Anh để phần cơm cho em nè, em đoán xem là món gì?”

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Không phải lại là cua gạch đấy chứ?”

“Chậc, không phải, là chà bông. Anh bảo dì làm cho em đấy, em thích ăn rong biển chà bông.” Ở đầu dây bên kia Văn Trạch Lệ khẽ cười, giọng nói trầm thấp dễ nghe.

“Cho nên, ông xã đi đón em nhé?”

Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn con đường tắc nghẽn, nói: “Em đang bị kẹt ở ngã tư đường cao tốc.”

Văn Trạch Lệ: “Gửi định vị cho anh.”

Thẩm Tuyền gửi định vị qua. Thường Tuyết mơ mơ màng màng nghe thấy, cô ấy nói: “Kẹt xe tới thế nào, sao Văn thiếu lái xe tới đây được? Kẹt cứng hết cả rồi.”

Thẩm Tuyền chống tay lên trán, không trả lời.

Sau một ngày bận rộn với công việc, cô cũng hơi buồn ngủ rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 72: Bất ngờ trong bất ngờ

Vẫn còn kẹt xe, mấy con đường đều kẹt cứng cả, toàn là ánh đèn chớp nhoáng màu đỏ cam, rọi xuống mặt đất, cộng thêm ánh đèn ban đêm của thành phố phồn hoa này, có hơi nhức mắt.

Mà dưới ánh đèn phồn hoa này, một chiếc xe Kawasaki * từ xa chạy tới, dừng lại bên cạnh chiếc xe màu đen. Trên con đường chật cứng đến mức không thể di chuyển này, chiếc xe hạng nặng cực kỳ ngầu như thể vừa dừng lại đã thu hút ánh mắt của rất nhiều người.

(*)

Người đàn ông đội mũ bảo hiểm màu đen ngồi trên chiếc xe Kawasaki, chân dài giẫm lên mặt đất, chiếc áo sơ mi đen giắt ở ngang hông, phía dưới là quần dài màu đen, vừa nhìn đã thấy tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ.

Thường Tuyết ở trong xe kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Vãi, đẹp trai vậy, ai thế.”

Thẩm Tuyền chẳng có chút hứng thú gì với mấy điều này, cô chống đầu, lật tài liệu.

Lúc này, cửa kính xe bị gõ một cái, Thẩm Tuyền ngước mắt lên, nhìn thấy người đàn ông đội mũ bảo hiểm bên ngoài cũng đang cúi đầu xuống, ngón tay với những khớp xương rõ ràng ở ngay bên cửa kính xe.

Là anh gõ cửa.

Cửa kính xe này của Thẩm Tuyền không dán miếng cường lực nên cô nhìn thẳng vào đôi mắt của anh dưới lớp mũ bảo hiểm kia, hai người lẳng lặng nhìn nhau vài giây, anh lại gõ cửa xe.

Lúc này Thẩm Tuyền mới ấn nút, cửa kính xe hạ xuống.

Giọng nói cô lười biếng: “Sao anh lại tới đây?”

Thường Tuyết ở bên cạnh ngây người: “Ai? Đây là ai vậy?”

Tiếp theo, cô ấy nhìn thấy người đàn ông ngồi trên chiếc xe Kawasaki cúi người, trực tiếp ôm Thẩm Tuyền ra khỏi xe, tốc độ rất nhanh. Thường Tuyết trố mắt mấy giây, không tóm được Thẩm Tuyền bèn nhào tới, hô: “Này…”

Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau chiếc mũ: “Đừng ồn ào.”

Văn thiếu!

Văn Trạch Lệ.

Thường Tuyết lại lần nữa ngơ ra.

Cô nàng nhìn thấy Thẩm Tuyền bị ấn ngồi ra đằng sau Văn Trạch Lệ, cũng may hôm nay Thẩm Tuyền mặc quần dài, Văn Trạch Lệ kéo tay Thẩm Tuyển ôm eo anh.

Anh nâng kính chắn gió lên, liếc mắt nhìn Thường Tuyết một cái: “Cô ấy đi với tôi.”

Thường Tuyết khiếp sợ, tiếp đó cô ấy chỉ kịp đưa túi xách cho Thẩm Tuyền. Cô cầm lấy, sau đó Văn Trạch Lệ quay đầu xe, ầm vang một tiếng, xe chạy đi như bay. 

Cả đời này Thẩm Tuyền chưa từng ngồi loại xe này, cô ôm anh, bình tĩnh nói: “Chậm chút.”

Văn Trạch Lệ ngồi ở trước bật cười: “Ôm chặt vào.”

Chiếc xe rêu rao cả vòng thành phố rồi hòa vào dòng xe. Hai bên đều là ánh đèn rực rỡ, Thẩm Tuyền dựa vào lưng anh, ngửi thấy mùi thơm trên người anh, hương thơm của hai người hoà vào nhau.

Rất thơm, cũng hơi ngọt.

Phần bụng của người đàn ông săn chắc mạnh mẽ.

Thẩm Tuyền nói: “Anh lấy xe này ở đâu đấy?”

“Mượn của Tiêu Nhiên đấy.”

Thẩm Tuyền: “Ừm.”

“Thích không? Lần sau mua một chiếc rồi chúng ta tự lái.”

Thẩm Tuyền: “Được.”

Văn Trạch Lệ lại bật cười. Cổ áo sơmi của anh bị gió thổi tung bay, xương quai xanh lồ lộ, chỉ còn lại tiếng gió lướt qua gò má. Hai người cũng không nói chuyện nữa, hai người đều khá hưởng thụ cảm giác hiện tại.

Đến hầm gara của toà 188, lúc xuống xe, chân Thẩm Tuyển không khỏi run lên. Văn Trạch Lệ khoá xe, xoay người bế cô lên, nhìn cô một cái nói: “Thể lực em thế này quá kém.”

Thẩm Tuyền nghịch cổ áo anh, mặc kệ anh.

Ra khỏi thang máy.

Cửa nhà đã mở, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn. Dì giúp việc ló đầu ra từ trong phòng bếp: “Về rồi hả? Có thể ăn cơm rồi đấy, dì đang chưng chút tổ yến.”

Thẩm Tuyền nói: “Dì vất vả rồi ạ.”

“Ha ha, không có gì đâu.”

Thẩm Tuyền cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Mạc Điềm, nói mình không về nhà ăn cơm. Mạc Điềm biết chắc Thẩm Tuyền đã đi đến chỗ Văn Trạch Lệ, thái độ bà mềm mỏng hơn trước rất nhiều 

Cúp máy, dì giúp việc dọn dẹp chuẩn bị về nhà. Bình thường hai người đều bận, hiếm khi được ở riêng, đương nhiên bà ấy sẽ không ở lại làm bóng đèn.

Sau khi đóng cửa, trong căn nhà trên tầng cao nhất này chỉ còn lại hai người Thẩm Tuyền và Văn Trạch Lệ, anh múc một thìa chà bông rong biển to bỏ vào trong chén cho Thẩm Tuyền ăn.

Chà bông mới làm chưa được bao lâu, hương vị cực thơm.

Thẩm Tuyền ăn một miếng to rồi nói: “Ngon.”

Văn Trạch Lệ nhìn cô, cười nói: “Cái này phải ăn hết trong ba ngày đấy vì không có chất bảo quản, cho nên ba ngày nay em lại chỗ anh ăn cơm nhé.”

Thẩm Tuyền: “Không, em mang đi được mà.”

Cô thản nhiên nói: “Khoảng thời gian này em bận quá.”

Văn Trạch Lệ nghe xong thì chậc một tiếng nhưng cũng không ép buộc cô. Hai người ăn cơm tối xong, Văn Trạch Lệ bỏ chén vào trong máy rửa chén, Thẩm Tuyền đi đến cửa sổ sát đất gọi điện thoại cho Thường Tuyết, bảo cô ấy gửi bản thiết kế xây dựng công viên sinh thái cho cô. Đây đã là bản thứ 12 nhưng cô vẫn chưa hài lòng.

Sau khi để điện thoại xuống, Thẩm Tuyền đợi Thường Tuyết gửi tài liệu đến.

Tòa nhà 188 quả thật rất cao, ngắm được toàn bộ thủ đô, có thể ngắm trọn cả các điểm mốc của thủ đô. Văn Trạch Lệ rửa tay, lau khô tay rồi đi về phía Thẩm Tuyền, ôm lấy cô từ phía sau.

Cửa sổ sát đất in bóng hai người.

Thẩm Tuyền bỏ tay xuống, nhẹ nhàng khoác lên cánh tay anh.

Nhất thời, cả hai đều im lặng nhưng bóng dáng in lên cửa sổ lại vô cùng cân xứng, chiều cao chênh lệch cũng vừa đẹp. Lúc này, di động của Thẩm Tuyền vang lên.

Cô cúi đầu nhìn.

Không phải tin nhắn Thường Tuyết gửi tới, là tin nhắn của chủ tịch Nguyên.

Ông ta gửi liên tiếp 2 tin nhắn, cái trước không nhìn thấy, cái cuối cùng chưa mở ra nhưng đã hiển thị là: “Thẩm Tuyền, con kết bạn với thằng bé đi.”

Văn Trạch Lệ người cao nên chỉ cần rũ mắt cũng nhìn thấy được.

Sắc mặt anh trầm xuống, hỏi: “Ai vậy?”

Thẩm Tuyền: “Đây là cổ đông của công ty.”

“Ông ta bảo em kết bạn với ai?”

“Không biết, bình thường ngoài chuyện công việc ra thì em không quan tâm.”

Nghe vậy sắc mặt Văn Trạch Lệ mới tốt hơn chút, anh ôm chặt Thẩm Tuyền, nhỏ giọng nói: “Tối nay ngủ ở đây nhé? Sáng mai anh đưa em đến công ty.”

“Đúng rồi, ở đây có quần áo của nhãn hiệu mà em thích đấy.”

Nói xong, Văn Trạch Lệ kéo Thẩm Tuyền đi vào phòng ngủ. Chỗ của anh chỉ có một phòng ngủ, thông với phòng để quần áo. Trong phòng để quần áo có một cái tủ, kéo ra, bên trong toàn là trang phục nữ mùa này, cũng là nhãn hiệu mà Thẩm Tuyền thường mặc, thậm chí quần áo lót cũng có. Văn Trạch Lệ đứng dựa vào cửa, cười nói: “Thế nào?”

Thẩm Tuyền nhướng mày, liếc anh một cái: “Sao anh biết kích cỡ của em?”

Văn Trạch Lệ khụ một tiếng: “Anh lén chụp số đo quần áo của em đấy.”

“Ở lại đi? Nhé?”

Thẩm Tuyền nhìn anh, đang định nói gì, thì lúc này chuông điện thoại vang lên, là tin nhắn Thường Tuyết gửi tới, cô mở ra, nắm lấy cổ tay anh, nói: “Tới phòng sách của anh đi, em mở cái tài liệu này đã.”

Thư phòng của Văn Trạch Lệ ở tầng 2, anh ngoan ngoãn bị cô dắt lên, anh hỏi: “Vậy tối nay em có ở lại không?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 63: Thay y phục (2)

Thẩm Tuyền không trả lời.

Vào phòng sách, Văn Trạch Lệ mở máy tính lên, tay chống lên mặt bàn, dán sát vào cô, đôi mắt hẹp dài nhìn cô, nói: “Em còn chưa trả lời anh đấy.”

Thẩm Tuyền đẩy anh ra rồi ngồi xuống, sau khi đăng nhập rồi thì nói: “Được.”

Văn Trạch Lệ nghe vậy, trong mắt tràn ngập sự vui vẻ, anh cúi người hôn lên khóe môi cô, nói: “Em bận đi, anh qua bên kia xem tài liệu.”

“Được.”

Mở bức vẽ mở rộng của công viên sinh thái ra, Thẩm Tuyền di chuyển chuột, bắt đầu nghiên cứu.

Văn Trạch Lệ cầm lấy tài liệu, dựa vào cạnh bàn vừa xem vừa nhìn cô.

Cho dù không làm chuyện gì, chỉ là yên lặng ai làm việc nấy trong phòng sách cũng cảm thấy rất thoải mái. Thỉnh thoảng Thẩm Tuyền xử lý các hạng mục có liên quan tới Văn Trạch Lệ, sẽ ngẩng đầu lên trao đổi với anh.

Thẩm Tuyền xử lý chuyện trong tay xong rồi đi xuống tắm trước.

Tắm rửa xong sắc trời đã tối muộn nhưng Văn Trạch Lệ vẫn còn chưa lên. Thẩm Tuyền liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, sau đó đi lên lầu, đèn trong phòng sách cũng không sáng lắm.

Văn Trạch Lệ ngồi trên sofa, nhìn laptop.

Hai tay anh đan lại chống ở dưới cằm, có vẻ đang gọi video với người khác, bên cạnh tay anh có mấy tập tài liệu.

Cổ áo sơ mi hơi hở, thoạt nhìn có phần gợi cảm.

Thẩm Tuyền đứng nhìn một lúc, chuẩn bị xoay người đi xuống, đúng lúc này người đàn ông đột nhiên cầm cổ tay cô, kéo xuống, Thẩm Tuyền ngã ngồi xuống.

Văn Trạch Lệ ôm cô kéo về phía mình.

Ánh mắt Thẩm Tuyền lạnh nhạt nhìn qua.

Trong video, Lâm Tập nhìn thấy Thẩm Tuyền thì đờ ra, sau đó vội vàng cất tiếng: “Bà chủ.”

Gần như là buột miệng nói ra.

Thẩm Tuyền sững sờ.

Văn Trạch Lệ cũng sửng sốt, vài giây sau, anh nghiêng đầu nhìn Thẩm Tuyền, cười nói: “Bà chủ?”

Thẩm Tuyền thản nhiên nói: “Mau làm việc của anh đi, ông chủ.”

Sau khi Văn Trạch Lệ nghe xong thì bật cười, mấy giây sau anh cúi người lấp kín môi cô, khiến cho Lâm Tập ở đầu dây bên kia đờ người ra tròn mắt mà nhìn, một lúc lâu sau anh ta vẫn không biết có nên tắt video hay không…

Khốn khổ thân tôi.

Ăn cơm chó no căng.

*

Hôm sau mưa phùn rả rích, Văn Trạch Lệ đưa Thẩm Tuyền đến Thẩm thị, đích thân mở dù đưa Thẩm Tuyền lên bậc thềm. Đôi mắt anh hời hợt liếc mắt nhìn hai bên cửa nhưng lại không nhìn thấy tên bảo vệ trẻ kia. Văn Trạch Lệ vẫn còn chưa gập dù lại, anh cúi đầu hôn lên khóe môi Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền thản nhiên chỉnh cổ áo cho anh, nói: “Lái xe chú ý an toàn.”

“Ừm.”

Thẩm Tuyên thu tay lại, cùng Thường Tuyết đang đợi ở bên cạnh đi vào trong sảnh. Văn Trạch Lệ nhét tay vào trong túi quần, nhìn một hồi rồi xoay người đi xuống bậc thang.

Chỉ chốc lát sau, chiếc xe màu đen dần dần rời khỏi cổng.

Thường Tuyết nhìn gương mặt Thẩm Tuyền, cười nói: “Bây giờ trông cậu y như hôm kết hôn ý, mặt mày hạnh phúc.”

Thẩm Tuyền liếc nhìn cô ấy một cái rồi chẳng nói gì.

Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ, Thẩm Tuyền đang định quay người lại nhìn thì đã bị người ta đụng mạnh một cái, cả người cô ngã sang bên cạnh.

Thường Tuyết phản ứng quá chậm, không kịp tóm cô.

Mặt đất rất trơn, Thẩm Tuyền vốn không đứng vững, đúng lúc ấy có một cánh tay ôm lấy eo Thẩm Tuyền, kéo cô lại. Gót chân Thẩm Tuyền đứng vững lại, cô liếc mắt nhìn người đó một cái.

Còn chưa kịp nhìn rõ thì đằng trước lại bị đụng một cái.

Lâm Tiêu vội vàng ôm cô lùi về sau mấy bước.

Sau đó, anh ta nhỏ giọng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Thẩm Tuyền híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng, nắm lấy cánh tay Thường Tuyết, sau khi đứng vững lại thì nói: “Chuyện gì thế này?”

Lâm Tiêu không trả lời ngay, cùng hai đồng nghiệp của mình bước tới ngăn cặp chị em đang làm loạn kia. Quay người lại, anh ta mới liếc mắt nhìn Thẩm Tuyền một cái, cúi đầu nói: “Bọn họ tới tìm Giám đốc Bộ phận Marketing, họ nói ông ta nợ tiền bọn họ. Tới hôm nay đã tới ba lần rồi, hai lần trước Thẩm tổng cô không có ở đây.”

Thẩm Tuyền nhìn hai người vẫn đang làm loạn kia.

Hơn nữa có lẽ họ phát hiện Thẩm Tuyền đang ở đây bèn xông về phía này, hiện tại đều bị ngăn lại. Thẩm Tuyền không còn hứng nhìn tiếp nữa, cô nói với Thường Tuyết: “Gọi điện thoại cho Giám đốc Bộ phận Marketing, bảo ông ta lập tức bay về xử lý chuyện này. Còn những người khác tiếp tục ở lại Đông Thành, tiếp nhận việc trong tay ông ta.”

Thường Tuyết nghe vậy, gật đầu: “Được.”

Vì thế cô ấy nhanh chóng gọi điện thoại cho Giám đốc Bộ phận Marketing, Thẩm Tuyền cúi đầu nhìn chân một cái, cũng may không trẹo lần nữa, hai người ra khỏi thang máy.

Thường Tuyết gõ điện thoại, đi theo Thẩm Tuyền vào văn phòng, đột nhiên, cô ấy ngẩng đầu nói: “Đúng rồi, hồi trước CV của cậu tên Lâm Tiêu này không phải là nộp vào vị trí Giám đốc Bộ phận Marketing sao?”

Thẩm Tuyền đang bấm điện, nghe vậy thì sững lại, nhìn về phía Thường Tuyết.

Thường Tuyết nhún vai nói: “Mình chỉ thấy trùng hợp thôi, lúc trước chưa từng nghe tới việc giám đốc bộ phận Marketing nợ tiền ở ngoài.”

Thẩm Tuyền để điện thoại xuống, nói: “Bảo ông ta về xử lý trước, chuyện tiếp theo tính sau.”

Thường Tuyết: “Được.”

Buổi trưa Giám đốc Bộ phận Marketing đã về, sau khi tìm hiểu rõ mới biết quả thực ông ta nợ tiền người ta, Thẩm Tuyền bảo Thường Tuyết đi xử lý, lúc này lại có người gõ cửa văn phòng.

Cô nhìn máy tính, nói: “Vào đi.”

Cửa văn phòng đẩy ra, Thẩm Tuyền ngước mắt lên nhìn, là Lâm Tiêu, trong tay cầm một hộp cơm, anh ta đặt lên trên bàn, nói: “Buổi trưa tôi có lấy đồ ăn ở căn tin, hôm nay có món cô thích ăn.”

Món cô thích.

Thẩm Tuyền híp mắt, cô trầm ngâm nhìn hộp cơm kia, vài giây sau, cô giấu đi chút cảm xúc trong mắt, nói: “Được, cậu ra ngoài đi.”

Lâm Tiêu gật đầu, cũng không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài.

Sau khi cửa văn phòng đóng lại, Thẩm Tuyền nhìn hộp cơm kia, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn. Một lúc sau, cô cầm điện thoại lên, tìm kiếm danh thiếp do chủ tịch Nguyên gửi tới.

Bên trên chỉ có một chữ [Tiêu].

Thẩm Tuyền nhướng mày, cô nhìn một hồi rồi gửi lời mời kết bạn.

Sau đó, cô vươn tay vứt hộp cơm kia vào thùng rác.

*

Máy bay hạ cánh tại Lê Thành lúc 3 giờ chiều, Văn Trạch Lệ ngồi trên xe Chu Dương, kéo kéo cổ áo, nói: “Sao bên này vẫn còn lạnh thế vậy?”

Miệng Chu Dương ngậm điếu thuốc, cười nói: “Không thể so được với phương Bắc bọn cậu, bây giờ bên này đang là mùa nồm, tường trong nhà cũng khỏi động tay rửa luôn.”

Văn Trạch Lệ chậc một tiếng, lấy di động ra, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Thẩm Tuyền, kết quả tin nhắn còn chưa gửi thì nhìn thấy một video, là Lâm Tập gửi tới.

Sau khi bấm mở video, sắc mặt anh bỗng chốc thay đổi.

Bàn tay cầm di động nổi gân xanh.

Trong video, Thẩm Tuyền bị người ta đụng hai lần liên tiếp, mà cả hai lần đều ngã vào lòng cái tên bảo vệ Lâm Tiêu kia. Đầu tiên tay người đó ôm vai, sau đó lại ôm eo.

Văn Trạch Lệ đột nhiên nói: “Quay đầu.”

Chu Dương nghe vậy lập tức chạy xe tới bóng râm bên cạnh, nói: “Sao thế?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 163

Văn Trạch Lệ không nói tiếng nào, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vào video kia. Chu Dương liếc mắt nhìn một cái, sau khi nhìn rõ video, anh ta suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu bình tĩnh chút đi, cậu ta ăn mặc thế này là bảo vệ mà phải không? Một nhân viên bảo vệ bảo vệ cấp trên là rất bình thường.”

Văn Trạch Lệ ngước mắt lên nhìn Chu Dương.

“Vợ cậu bị người ta ôm như vậy, cậu có vui không?”

Chu Dương nhướng mày: “Tôi chưa có vợ, hơn nữa, ôm thì ôm thôi, có gì ghê gớm đâu.”

Văn Trạch Lệ cười khẩy một tiếng nhưng không nói gì nữa. Chu Dương nói: “Cậu gọi điện thoại cho Thẩm tổng, hỏi chuyện này chút đi.”

Văn Trạch Lệ trầm mặc mấy giây.

Anh nhớ đến chuyện Nhiếp Thừa ở Hải Thành lúc trước.

Anh cắn chặt răng, cầm di động nhắn tin cho Thẩm Tuyền: “Hôm nay ở Thẩm thị xảy ra chuyện gì vậy, em có sao không?”

Chu Dương nhìn anh gửi tin nhắn rồi thì nói: “Vậy chúng ta đi trước.”

“Hứa Điện còn đang đợi.”

Văn Trạch Lệ không lên tiếng, mặc cho Chu Dương lái xe. Anh nghịch di động, yên lặng đợi Thẩm Tuyền trả lời, mãi đến lúc đi đến công ty Hứa Điện.

Đàm phán xong một vòng rồi.

Thẩm Tuyền mới trả lời: “Không có gì đâu, người nhà của nhân viên gây rối thôi.”

Văn Trạch Lệ nhìn tin nhắn này, anh nhắm mắt lại, được rồi, cô không sao là được, xử lý xong chuyện gây rối là được, một nhân viên bảo vệ mà thôi có gì mà ghê gớm.

Nhưng hai ngày trôi qua, Văn Trạch Lệ lại nhận được một vài bức ảnh và một ít video.

Lâm Tiêu thường xuyên đưa cơm trưa cho Thẩm Tuyền, có lúc Thẩm Tuyền đi tới căn tin với Thường Tuyết, Lâm Tiêu cũng sẽ ở đấy, thậm chí còn có ảnh chụp Lâm Tiêu bóc cua gạch cho Thẩm Tuyền trước đó.

Văn Trạch Lệ bỗng chốc bùng nổ, nhưng những chuyện này, Thẩm Tuyền không nói với anh một lời. Sắc mặt anh âm u, anh đứng phắt dậy, miệng ngậm điếu thuốc đi đi lại lại trong phòng.

Hứa Điện chỉnh lại mắt kính, dựa vào sofa nhìn anh, nói: “Chậc? Chuyện gì thế, sao lại tức giận ghê vậy?”

Văn Trạch Lệ bỏ điếu thuốc trong miệng xuống, giọng nói trầm thấp lạnh lùng, giấu đi chút lạnh lùng tàn ác: “Có phải bên cậu có một cái mạng lưới tài nguyên không, giúp tôi tra cái người tên Lâm Tiêu này đi.”

Anh cúi người, cầm bút lên, viết cái tên này xuống vở.

Hứa Điện cúi người, nhìn thoáng qua: “Được chứ.”

Sáng sớm hôm sau, Văn Trạch Lệ ở phòng tập gym, di động vang lên một tiếng, anh cầm lên nhìn. Hứa Điện không chỉ tra ra thân phận của Lâm Tiêu, mà còn tra được gần đây Lâm Tiêu còn hẹn Thẩm Tuyền.

Thẩm Tuyền không từ chối, mà còn đồng ý nữa.

Văn Trạch Lệ bỗng chốc chỉ cảm thấy từng chút đau đớn đang đâm vào lòng mình, đến giờ người phụ nữ này vẫn chưa nói gì với anh.

*

Thẩm Tuyền cũng bảo người điều tra Lâm Tiêu, ngay sau đó là những câu hỏi ân cần dịu dàng thường xuyên của Lâm Tiệu, thậm chí anh ta còn kể lại cả nỗi lòng từng thầm mến của mình dành cho cô cho cô nghe.

Thẩm Tuyền không trả lời, cô bảo người tiếp tục điều tra anh ta. Hôm nay, Lâm Tiêu gửi tin nhắn hỏi cô: “Hôm nay là sinh nhật tôi, có thể mời cô ăn bữa cơm không?”

Thẩm Tuyền nhìn thời gian, lạnh lùng trả lời: “Ăn ở đâu?”

Lâm Tiêu: “Đi ăn món Nhật nhé, hồi cấp 2 cô rất thích.”

Thẩm Tuyền: “Được.”

Buổi chiều tan làm, trước khi xuất phát, Thẩm Tuyền gửi một tin nhắn Wechat cho Văn Trạch Lệ.

Thẩm Tuyền: [Mấy giờ anh hạ cánh? Em làm việc xong thì đi đón anh.]

Đầu bên kia không trả lời.

Thẩm Tuyền tính toán thời gian, có lẽ anh đang ở trên máy bay nên không gửi tin nhắn nữa, cô cầm chìa khoá xe và túi xách, lái chiếc Range Rover ra đường lớn.

Phía sau còn có vệ sĩ của nhà họ Thẩm đi theo.

Lái thẳng đến đến quán đồ ăn Nhật ở trường cấp 2 tại thủ đô.

Sau khi xuống xe, Thẩm Tuyền đi vào, vừa đẩy cửa phòng bao ra, trong phòng bao chỉ có mỗi mình Lâm Tiêu, anh ta còn mua một cái bánh ga-tô, trên mặt bàn toàn là các món ăn Thẩm Tuyền thích.

Anh ta đã trút bỏ đồng phục bảo vệ, mặc áo sơ mi trắng và quần dài, nhìn thấy cô đến, anh ta lập tức đứng dậy: “Tôi còn tưởng cô không đến.”

Thẩm Tuyền không ngồi xuống, cô đứng trước mặt anh ta.

Cô rất lạnh lùng, kiểu lạnh lùng không ai bì nổi.

Lâm Tiêu ngập ngừng một lúc, nói: “Những món này đều là món cô thích ăn.”

Lúc này, di động của Thẩm Tuyền vang lên, cô bấm mở xem. Lâm Tiêu, nhị thiếu gia của nhà họ Lâm ở thủ đô, ra nước ngoài vừa mới trở về, từng là bạn ngồi ở bàn trước Thẩm Tuyền hồi cấp 2, nhưng chỉ có nửa học kỳ. Lần này, anh ta theo ý của chủ tịch Nguyên, theo đuổi Thẩm Tuyền, hy vọng sẽ chiếm được Thẩm Tuyền bằng sự dịu dàng của mình, để trợ giúp chủ tịch Nguyên một tay.

Nguyên văn lời của chủ tịch Nguyên là: Người giống như cô ta rất dễ bị đánh gục bởi sự dịu dàng, cậu cứ việc thể hiện đi.

Anh ta thầm mến cô là thật, nhưng mục đích đằng sau sự theo đuổi cũng là thật.

Sau khi Thẩm Tuyền xem xong, cô bước tới trước một bước, cười khẩy nói: “Cậu tưởng dùng sự dịu dàng là có thể cảm hoá được tôi? Chỉ cần bền lòng là có thể theo đuổi tôi? Cậu nghĩ nhiều quá rồi, trên thế giới này chỉ có một người đàn ông có thể làm được, có thể khiến tôi liếc mắt nhìn anh ấy một cái, đó chính là Văn Trạch Lệ.”

*

Ở cửa quán đồ Nhật, chiếc Jaguar* màu đen vút cái dừng lại, một người đàn ông cao lớn bước từ trên xe xuống, anh mặc áo sơ mi đen và quần dài, gương mặt đẹp trai mang theo sự u ám. Anh lạnh lùng liếc mắt nhìn vệ sĩ ở cửa một cái, ý là mấy người muốn đánh nhau không?

(*) 

Cả đám vệ sĩ nhìn không chớp mắt, không dám đối đầu với anh. Văn Trạch Lệ đi thẳng vào quán đồ ăn Nhật, đi thẳng đến phòng bao kia nhưng chỉ dừng ở cửa, anh không đi vào ngay.

Anh bóc một viên kẹo bạc hà bỏ vào miệng, cảm giác mát lạnh khiến anh bình tĩnh hơn chút rồi anh mới đưa tay đẩy cửa ra.

Sau khi cửa được đẩy ra một ít, anh dừng lại, trong đầu thoáng qua nỗi lòng yêu thầm của Lâm Tiêu dành cho Thẩm Tuyền, đầu ngón tay anh hơi hơi run lên, có chút sợ hãi tình cảm sâu đậm của Lâm Tiêu sẽ mê hoặc Thẩm Tuyền.

Anh cắn răng rắc vài cái, nuốt hết viên kẹo bạc hà trong miệng, cuối cùng ngước mắt lên, đẩy mạnh cửa ra.

“Chỉ cần bền lòng là có thể theo đuổi tôi? Cậu nghĩ nhiều quá rồi, trên thế giới này chỉ có một người đàn ông có thể làm được, có thể khiến tôi liếc mắt nhìn anh ấy một cái, đó chính là Văn Trạch Lệ.”

Giây tiếp theo, những lời này đập vào mặt anh.

Văn Trạch Lệ ngẩn người.

Thẩm Tuyền nói xong lời này bèn bấm di động, xoay người, định gọi vệ sĩ đến xử lý, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy người đàn ông đang nhét tay vào túi quần đứng ở cửa.

Hai người nhìn nhau mấy giây.

Thẩm Tuyền thản nhiên hỏi: “Anh xuống máy bay rồi à?”

Vừa dứt lời, Văn Trạch Lệ bước vào, đi tới trước mặt cô, nâng cằm cô lên, đôi mắt ửng đỏ, giọng nói khàn khàn: “Bé Tuyền, chúng ta tái hôn đi.”

Thẩm Tuyền: “… Được.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.