189: Tiết Lộ Chút Xíu Đi Mà
Lúc này, Nam Lăng Nhất Nhất đi tới ngồi xuống bên cạnh Diệp Quân, cô ấy thuận thế nằm xuống luôn, đầu gối lên hai tay, nhìn trời cao vời vợi, khẽ nói: “Diệp sư đệ, lần tranh đấu lớn này, đệ có giành được hạng nhất không?”
Diệp Quân cũng nằm xuống, hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Ta không biết, chẳng ai nói rõ được chuyện tương lai cả mà, ta chỉ biết ta sẽ cố gắng hết sức, còn những thứ khác, giao lại cho ông trời!”
Nam Lăng Nhất Nhất quay đầu nhìn Diệp Quân, nhìn Diệp Quân gần trong gang tấc, mặt cô ấy bất giác đỏ ửng.
Sư đệ này, dường như càng ngày càng đẹp trai!
Diệp Quân bỗng nói: “Sư tỷ, khi trước ta nghe sư phụ nói gia tộc Nam Lăng lại tới tìm tỷ nữa!”
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Đúng vậy!”
Cô ấy dừng lại rồi khẽ nói: “Đệ cũng mong ta quay về à?”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta thấy dù tỷ có trở về đó cũng sẽ không được xem trọng”.
Nam Lăng Nhất Nhất gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy! Nhưng sư phụ lại bảo ta quay về!”
Diệp Quân nói: “Sư phụ lo Đạo Môn sẽ khiến tỷ lỡ làng!”
Nam Lăng Nhất Nhất lắc đầu: “Ta thích ở lại đây!”
Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân cười nói: “Vậy thì cứ ở lại đây, chỉ cần ta còn ở đây thì không ai có thể ép buộc tỷ được!”
Nam Lăng Nhất Nhất khẽ nhoẻn môi cười: “Được!”
Diệp Quân lại nhắm mắt lại, cảm nhận gió mát thổi qua, lòng hắn dần tĩnh lặng.
Tu luyện!
Cũng không biết tại sao, từ sau khi ra khỏi Huyền Tháp, hắn không còn nghĩ tới chuyện tu luyện nữa!
Cũng không đúng!
Hắn cảm thấy tu luyện không đơn giản là chỉ thực lực!
Còn có tâm cảnh nữa!
Tu hành, không phải tu cảnh giới, mà là tu tâm!
Mà tu tâm thì cần phải trải qua hồng trần thế tục.
Hồng trần thế tục chính là hòn đá mài tâm cảnh!
Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng hỏi: “Tháp gia, ngươi nói thật cho ta biết, thật ra cha ta không phải là người tới ở rể, đúng không?”
Tiểu Tháp im lặng.
Nữa rồi!
Thằng nhóc này lại nữa rồi!
Diệp Quân tiếp tục nói: “Theo suy đoán của ta, có hai lý do khiến bọn họ để ta ở gia tộc họ Diệp.
Thứ nhất chắc là vì một nguyên nhân bất đắc dĩ nào đó! Thứ hai có thể là muốn ta tu luyện từ đầu, để ta trải nghiệm khổ nạn, đúng không?”
Tiểu Tháp vẫn im lặng.
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, tiết lộ chút xíu đi mà!”
Tiểu Tháp hỏi lại: “Ngươi có hận cha mẹ mình không?”
Đánh trống lảng!
Khi không thể trả lời một câu hỏi nào đó thì dứt khoát đánh trống lảng, để đề tài khác lấn át đi!
Diệp Quân cười nói: “Phải xem tình hình thế nào! Nếu vì một vài nguyên nhân bất đắc dĩ mà phải nuôi ta ở bên ngoài thì ta có thể hiểu được! Nhưng trong lòng cũng sẽ hơi giận! Dù sao ta cũng không phải là thánh nhân, từ nhỏ đã không cha không mẹ, sự chua chát đó, người ngoài không hiểu được đâu!”
Tiểu Tháp thở dài.
Diệp Quân lại nói: “Dù thế nào, Tháp gia, ta cũng phải cảm ơn ngươi.
Nếu không có ngươi, dù ta có nỗ lực thế nào cũng không thể đạt được đến trình độ ngày hôm nay!”
Bây giờ hắn đang là Bán Bộ Kiếm Đế, nhưng hắn hiểu rõ mình có được điều này là nhờ sự giúp đỡ của Tháp gia!
Thiên phú?
Nỗ lực?
Không phải không quan trọng, nhưng nếu không có quý nhân giúp đỡ, dù ngươi có thiên phú, dù ngươi rất nỗ lực thì ngươi cũng không đi xa được!
Thế giới này phân chia tầng lớp rất rõ ràng, nếu không có cơ duyên hay vận khí lớn, muốn bước qua tầng lớp khác còn khó hơn lên trời!
Tiểu Tháp khẽ nói: “Không cần phải khách sáo!”
Diệp Quân khẽ cười: “Tháp gia, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng, hỏi rồi thì sau này sẽ không hỏi lại nữa!”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Hỏi đi!”
Diệp Quân hỏi: “Cha mẹ ta, bọn họ có phải là người tốt không?”
Tiểu Tháp đáp: “Là người rất rất tốt!”
Diệp Quân bật cười.
Vậy là đủ rồi!
Thời gian một tháng chớp mắt đã tới gần.
Hôm nay trời vừa hửng sáng, cửa phòng của Diệp Quân đã mở ra.
Ngày hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu mây trắng, tóc dài buộc sau đầu, mày kiếm mắt sáng, chậm rãi bước đi, ung dung không hấp tấp, trầm ổn nhưng lại hệt như một thanh kiếm mới tuốt vỏ một nửa, để lộ sự sắc bén!
Tĩnh: Ta là người tốt!
Động: Ta là kẻ tàn nhẫn!
Diệp Quân đi về phía xa, nhưng lúc này, hắn bỗng đứng ngây ra như phỗng!
Vì gần đó có hai người đang đứng, chính là Đạo hoà thượng và Nam Lăng Nhất Nhất!
Nhìn thấy hai người, Diệp Quân trầm lặng.
Hắn vốn dĩ định lặng lẽ rời đi, vì hắn không thích khoảnh khắc chia ly!
Đặc biệt là lần này, lần này có lẽ không phải là chia ly, mà là vĩnh biệt!
Rất nhanh, Diệp Quân đã ngự kiếm biến mất ở phía cuối chân trời.
Diệp Quân vừa đi không lâu, một cô gái bước tới nơi hắn vừa đứng, đó chính là Nam Lăng Nhất Nhất!
Nam Lăng Nhất Nhất nhìn chân trời, một hồi rất lâu sau, cô ấy mới quay người trở về đại điện.
Cô ấy chầm chậm quỳ xuống trước bàn thờ, hai tay chắp lại, thành kính nói: “Sư tổ, người nhất định phải bảo vệ tiểu sư đệ bình an trở về! Con nguyện dùng tính mạng của mình để đổi lấy sự bình an của tiểu sư đệ…”.
190: Cô Ấy Không Tới Được!
Cuộc chiến tranh giành số mệnh!
Mỗi một lần tổ chức cuộc chiến tranh giành số mệnh, có thể nói là sự kiện trọng đại nhất của Trung Thổ Thần Châu!
Vì tất cả yêu nghiệt đỉnh cấp nhất đều sẽ xuất hiện!
Số mệnh đại đạo!
Cái gì là số mệnh đại đạo?
Đại đạo chính là chỉ chủ nhân của Đại Đạo Bút, nhân vật trong truyền thuyết này năm xưa đã đích thân giáng trăm vạn số mệnh đại đạo xuống vũ trụ Quan Huyên.
Phàm những ai có được sẽ được số mệnh đại đạo bảo vệ.
Số mệnh!
Nói trắng ra là vận may!
Tu hành tu hành, ai cũng phải tự tu riêng mình, mà mỗi người tu hành, ngoài việc cần phải nỗ lực, cần phải có thiên phú, cần phải có thế gia bối cảnh thì còn cần gì nữa?
Cần vận may!
Từ một góc độ nào đó, có thể nói vận may còn quan trọng hơn cả thiên phú và sự nỗ lực của ngươi!
Thư viện Quan Huyên ở Trung Thổ Thần Châu sở dĩ tổ chức cuộc chiến tranh giành số mệnh này là nhằm mục đích tuyển chọn nhân tài cho tổng viện thư viện Quan Huyên!
Lựa chọn nhân tài siêu cấp giỏi nhất!
Thư viện cần nhân tài!
Nhân tài cần số mệnh!
Hai cái hỗ trợ nhau!
Có thể nói, phàm những người có số mệnh lớn thì sẽ một bước lên trời!
Hơn nữa, mang theo cả gia tộc của mình một bước lên trời!
Tuy cám dỗ của việc này rất lớn nhưng một số thế lực không dám cử thiên tài của nhà mình tham gia!
Vì không có hy vọng!
Mỗi một cuộc chiến tranh giành số mệnh đều sẽ có một vài yêu nghiệt siêu cấp, mà những kẻ này đủ để khiến vô số người tuyệt vọng!
Lần này thì càng ít thế lực dám phái người tham gia!
Vì tất cả các thế lực đều biết lần tranh giành số mệnh này không đơn giản!
Lần này là để giết người!
Diệp Quân!
Cái tên này bây giờ vô cùng nổi tiếng ở Trung Thổ Thần Châu!
Đại Kiếm Tiên trẻ tuổi nhất ở Trung Thổ Thần Châu tính đến bây giờ!
Có thể nói rằng danh tiếng của Diệp Quân còn trên cả Đông Lý Mạch kia!
Đại Kiếm Tiên!
Đặc biệt là trong thời buổi kiếm tu vô cùng hiếm hoi như bây giờ, xuất hiện một vị Đại Kiếm Tiên, đây là một việc vô cùng vô cùng hiếm gặp!
Đương nhiên, tất cả mọi người đều tò mò hơn về người hộ đạo đứng sau lưng Diệp Quân!
Người hộ đạo!
Thiên tài giống như Diệp Quân, nếu nói không có người hộ đạo, có đánh chết họ cũng không tin!
…
Nơi tổ chức cuộc chiến tranh giành số mệnh chính là dưới chân núi thư viện Quan Huyên. Dưới chân núi là một quảng trường đá rộng rãi, rộng đến cả trăm trượng, xung quanh là những ngọn núi cao chọc trời.
Hôm nay, cuộc chiến vẫn chưa bắt đầu mà những ngọn núi quanh đó đã đông nghịt người!
Quan sát cuộc chiến ở cự ly gần!
Đương nhiên, cần phải trả một giá tiền nhất định cho việc này!
Giá vé thấp nhất cũng đã lên đến hàng chục nghìn kim tinh!
Mà lần này số người đến xem đã lên đến hàng triệu người, hơn nữa người ta vẫn còn nườm nượp kéo đến!
Vì những nhân vật lớn ở cuộc chiến lần này quá nhiều!
Hơn nữa còn có một vị yêu nghiệt tuyệt thế được xưng là người mang thiên mệnh nữa!
Người mang thiên mệnh đó!
Phải biết rằng, Kiếm Chủ Nhân Gian viện trưởng thư viện Quan Huyên chính là người mang thiên mệnh đời trước!
Mà thư viện cũng rất thông minh, trước khi cuộc chiến diễn ra đã quảng cáo rất rầm rộ!
Thư viện điên cuồng tuyên truyền về các vị thiên tài siêu cấp, chính vì vậy mà cuộc chiến chưa bắt đầu thì bầu không khí đã được đẩy lên đến đỉnh điểm như thế này.
Điều đáng nói là, cuộc chiến tranh giành số mệnh không có bất kỳ yêu cầu nào, ai cũng có thể tham gia.
Đương nhiên, có một đợt kiểm tra, không vượt qua kiểm tra thì bị loại ngay!
Trên đỉnh Quan Huyên, viện trưởng thư viện Cố Triều Nguyên đứng bên triền núi, nhìn xuống bên dưới, trầm lặng!
Bên cạnh ông ta là viện chủ viện Chấp Pháp Lý Khưu!
Lý Khưu hỏi: “Cậu ấy sẽ tới chứ?”
Cố Triều Nguyên: “Sẽ tới!”
Lý Khưu nhìn Cố Triều Nguyên: “Biết là sẽ chết mà vẫn tới sao?”
Cố Triều Nguyên khẽ nói: “Không tới cũng chết! Nếu đã vậy thì sao không chết một cách oanh oanh liệt liệt!”
Lý Khưu im lặng một lát rồi nói: “Diệp chủ tịch có tới không?”
Cố Triều Nguyên lắc đầu: “Cô ấy không tới được!”
Lý Khưu nhìn Cố Triều Nguyên, Cố Triều Nguyên khẽ cười: “Cô ấy rất ưu tú, cực kỳ cực kỳ ưu tú, thực lực cũng nghịch thiên, nhưng tuyệt đối đừng xem thường đám thế gia và tông môn ở thư viện Quan Huyên, với thực lực của bọn họ, Diệp chủ tịch bây giờ vẫn chưa thể đấu lại!”
Lý Khưu lắc đầu thở dài.
Cố Triều Nguyên bỗng nhìn về phía bên phải, ở đó có một người phụ nữ xinh đẹp đứng trên đỉnh của ngọn núi bên phải!
Người này chính là gia chủ của nhà họ An, An Nhã!
Bên cạnh An Nhã là một ông lão mặc áo bào đen, toàn thân ông ta đều được bọc trong áo bào, không có chút khí tức nào cả.
Cố Triều Nguyên nhìn ông lão áo bào đen kia một cái, mà lúc này, ông lão kia bỗng nhìn về phía Cố Triều Nguyên. Ánh nhìn này hệt như hồn ma đoạt tâm trí người khác, khiến tinh thần của Cố Triều Nguyên chao đảo.
Cố Triều Nguyên thầm cả kinh, vội thu lại ánh mắt!
Lý Khưu trầm giọng nói: “Đúng là kiêu căng!”
Ông lão áo bào đen kia làm như vậy là không hề nể mặt thư viện Quan Huyên của Trung Châu!
Cố Triều Nguyên khẽ nói: “Người này rất mạnh, ít nhất cũng đã đến cảnh giới Thần Kiếp”.
Nghe vậy, Lý Khưu cảm thấy kinh hãi.
Cảnh giới Thần Kiếp!
Trên cảnh giới Địa Pháp là cảnh giới Thiên Pháp, trên Thiên Pháp là Tiểu Kiếp, trên nữa là Đại Kiếp, rồi đến Pháp Kiếp và Đạo Kiếp!
Trên cảnh giới Đạo Kiếp mới đến cảnh giới Thần Kiếp!
Dường như bây giờ không có ai đạt cảnh giới Thần Kiếp ở Trung Thổ Thần Châu!
Ít nhất là công khai thì không có ai!
Mà bây giờ nhà họ An lại dẫn tới một vị!
Rõ ràng không có thiện ý gì!
Lý Khưu lạnh giọng nói: “Nhà họ An không phải bá đạo bình thường thôi đâu!”
Cố Triều Nguyên cười nói: “Bọn họ có tư cách đó! Dù sao cũng đã có đến hai vị Võ Thần, hơn nữa cả hai vị đều có quan hệ thân thiết với người mang thiên mệnh đương thời! Nếu muốn so về chỗ dựa và mối quan hệ, mấy thế gia và tông môn siêu cấp ở tổng viện thư viện Quan Huyên đều không thể so được với bọn họ đâu! Thế nên, bọn họ có tư cách để kiêu căng như vậy!”
Lý Khưu khẽ thở dài.
Cố Triều Nguyên nhìn phía bên phải, ở một nơi rất dễ thấy trên một ngọn núi khác có một người đàn ông trung niên, ông ta mặc một bộ hoa bào, hai tay chắp sau lưng.
Người này chính là Đông Lý Trần tộc trưởng hiện tại của đế tộc Bất Tử.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Cố Triều Nguyên, Đông Lý Trần bỗng quay đầu lại nhìn Cố Triều Nguyên rồi khẽ mỉm cười!
Cố Triều Nguyên cũng khẽ cười, xem như là chào hỏi.
Sau khi chào hỏi, Cố Triều Nguyên lại nhìn quanh bốn phía, lúc này, người của những gia tộc lớn và các tông môn lớn đều đã tới!