“Cửu công tử”
Dưới sự uy hiếp của Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ, Tiền Vạn Kim cuối cùng cũng mở miệng.
“Ai?”
Sắc mặt Bạch Diệu Thủ trở nên lạnh lùng, sự nguy hiểm trong mắt hiện ra: “Ông giốn mặt với chúng tôi đấy à?”
“Tôi không giỡn mặt với các anh.” Tiền Vạn Kim nghiêm túc nói: “Tôi không biết anh ta tên là gì, người đi theo anh ta cũng gọi như vậy, tôi cũng cứ theo đó mà gọi thôi.”
“Ông bán linh dược cho người ta mà ngay cả người ta tên là gì cũng không biết?”
Bạch Diệu Thủ hừ lạnh, hiển nhiên là không tin.
Tiền Vạn Kim cười khổ, hỏi: “Ông chủ Bạch, ông chủ Lâm, tôi có biết tên của hai vị không?”
Nghe thấy lời này của ông ta, Lâm Vũ và Bạch Diệu Thủ đồng thời im lặng.
Hình như, Tiền Vạn Kim đúng thật là không biết tên của bọn họ.
Tiền Vạn Kim nhìn hai người họ không rời mắt, tự giễu: “Tôi trước giờ không bao giờ hỏi tới thân phận của những người tới chỗ tôi mua linh dược, cũng không
hỏi họ dùng với mục đích gì.”
“Bởi vì tôi biết càng nhiều chuyện thì càng phiên phức.”
“Tôi không muốn dính vào phiền phức, chỉ muốn yên tâm kiếm tiền, sống thật tốt.”
Người thông minh!
Lâm Vũ khẽ gật đầu, đột nhiên bắt đầu tán thưởng Tiền Vạn Kim. Biết tiến biết lui, có chừng mực, đủ thông minh!
Hơn nữa, da mặt cũng đủ dày!
Quan trọng nhất là, thực lực của ông ta cũng khá mạnh!
Với tu vi của ông ta, có thể làm được những điều này, quả thực không dễ dàng.
Loại người này, là người có thể làm việc lớn.
Sau khi tán thưởng, Lâm Vũ lại vòng về chủ đề cũ, hỏi: “Ông ngoại trừ biết anh ta được gọi là Cửu công tử ra, còn biết những gì nữa? Ví dụ như, tướng mạo anh ta có gì đặc biệt không.”
Tiền Vạn Kim suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Anh ta không có điểm gì đặc biệt về tướng mạo cả, các vị nếu bắt tôi nhất định phải miêu tả thì tôi chỉ có thể nói, anh ta là một anh chàng đẹp trai, so với hai vị thì có lẽ là đẹp trai hơn một chút xíu.”
Lâm Vũ thở dài, lại hỏi tiếp: “Thực lực của anh ta như thế nào?”
“Chưa từng đấu qua, không biết chắc chắn.” Tiền Vạn Kim lại lắc đầu: “Nhưng mà trên người anh ta có khí thế của người bề trên, hẳn là gia thế rất tốt.”
Nói thừa! Bạch Diệu Thủ nhìn ông ta với vẻ khó chịu.
Người có thể tới sơn trang Quy Hư để mua linh dược, gia thế có thể kém được sao?
Nếu tốn một trăm cân vàng ròng chỉ mua được một chút xíu thông tin như này, thì chuyến này của bọn họ thực sự là lỗ to rồi.
“Còn gì nữa không?” Lâm Vũ lại hỏi.
“Cái này…”
Tiền Vạn Kim đảo mắt một vòng, lắc đầu nói: “Chắc là hết rồi.”
“Ông chắc chứ?”
Anh mắt Lâm Vũ nhìn chằm chằm ông ta: “Ông vẫn nên nghĩ cho kỹ hơn đi, bây giờ nói vẫn còn kịp đấy! Nếu như tôi tra ra được ông giấu diếm điều gì, tôi đảm bảo, tôi sẽ khiến cho ông và sơn trang Quy Hư cùng nhau biến mất!”
Tiền Vạn Kim rất giảo hoạt, trong đầu có rất nhiều mánh khóe.
Không thể không đề phòng ông ta giấu diếm tin tức quan trọng nào đó.
Tiền Vạn Kim bày ra dáng vẻ vô tội, cười khổ: “Thật sự không có gì đặc biệt mà, chính là một người đẹp trai, các vị còn muốn tôi mô tả chỉ tiết mắt mũi miệng của người ta ra sao?”
“Được!”
Lâm Vũ khế gật đầu, lại hỏi: “Anh ta tới chỗ ông mua linh dược là khi nào?”
“Một tháng trước.” Tiền Vạn Kim thành thật đáp.
Một tháng trước?
Lâm Vũ khế nheo mắt.
Một tháng trước, không phải là lúc hắn vừa mới hủy đi bảy mươi vạn liên quân hay sao?
Lúc đó, hắn đang giương cao móng vuốt của mình. Vậy mà đã có người chuẩn bị ra tay với hắn rồi hay sao? Là vì sự tồn tại của hắn đã uy hiếp tới lợi ích của một số người hay sao?