Hay là người của mấy địch quốc kia không cam tâm, muốn nhân cơ hội này mượn tay kẻ khác để diệt trừ hắn?
Thú vị đấy! Càng lúc càng thú vị.
Nghĩ tới đây, Lâm Vũ ra hiệu bằng ánh mắt cho Bạch Diệu Thủ, mà bản thân thì xoay người rời đi.
Bạch Diệu Thủ hiểu ý.
Coong một tiếng, một thanh trường kiếm xuất hiện.
Tiền Vạn Kim lập tức nhíu mày, sắc mặt không tốt, hỏi: “Ông chủ Bạch, như này là ý gì?”
Trong mắt Bạch Diệu Thủ lập tức hiện ra ý muốn giết người: “Những chuyện mà bọn tôi muốn hỏi cũng đã hỏi xong rồi, ông đã không còn giá trị gì nữa, có thể chết rồi!”
“Các…các người…”
Sắc mặt Tiền Vạn Kim lập tức thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Các người nói lời không giữ lời!”
“Không phải vậy!” Mũi kiếm của Bạch Diệu Thủ chĩa xuống đất, nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Phàm là những kẻ giúp người khác luyện chế Xích Luyện Thiên Hương, thì võ giả trong thiên ha đều cùng tay tiêu diệt!”
“Rõ ràng là tiểu nhân nói lời không giữ lời, bớt giả bộ đứng đản đi!” Tiền Vạn Kim tức giận không thôi, cười lạnh, nói: “Tôi chưa chắc đã là đối thủ của các anh, nhưng anh muốn giết tôi, cũng không dễ thế đâu!”
Lời này vừa nói ra, Tiền Vạn Kim đấm cả hai tay.
Từng tầng khí như rời non lấp biển, ào ào ập lên người Bạch Diệu Thủ.
Trong mắt Bạch Diệu Thủ lập tức hiện ra ý chí chiến đấu, trường kiếm trong tay tiếng ong ong.
Đột nhiên, Bạch Diệu Thủ nhấc tay. Kiếm vung lên!
‘Trường kiếm sắc lẹm chém vào không trung, các tầng khí trùng điệp kia bị chẻ làm hai. ”
“Quả nhiên là rất mạnh:
Trong lòng Tiền Vạn Kim chấn động, không có một chút do dự nào, lập tức lui thân trốn chạy.
“Ông không chạy thoát đâu!” Vẻ mặt Bạch Diệu Thủ tràn đầy tự tin, lập tức truy đuổi.
Nhìn thân ảnh hai người không ngừng di chuyển, Lâm Vũ cong khóe miệng, lại lần nữa trở về bàn trà, nhấc ấm trà lên tự rót cho mình một chén.
Uống trà ở một nơi rải đầy vàng thế này, thật đúng là mới lần đầu đấy. Sau hơn mười phút, Tiền Vạn Kim vừa mới chạy trốn lại vòng trở về.
‘Thấy Lâm Vũ vậy mà lại ngồi ở đó ung dung uống trà, Tiền Vạn Kim vô cùng vui mừng, không nói lời nào liền nhào về phía Lâm Vũ.
Trước đó là bởi vì Bạch Diệu Thủ ngăn cản nên ông ta không tóm được Lâm
Vũ. Bây giờ, Bạch Diệu Thủ đang truy đuổi về phía này.
Tuy đã nhìn thấy bóng Bạch Diệu Thủ rồi, nhưng chút thời gian này cũng đủ để ông ta tóm được ông chủ Lâm rồi!
Chỉ cần tóm được hắn, thì ông chủ Bạch kia tuyệt đối không dám manh động!
Nhìn thấy Tiền Vạn Kim nhào tới, Lâm Vũ vẫn ngồi thản nhiên uống trà như cũ, giống như không hề phát hiện ra nguy hiểm.
“Đúng là trời giúp ta!”
Trong lòng Tiền Vạn Kim cười lớn, một tay vươn ra, trực tiếp túm lấy cổ Lâm
Chính vào lúc này, ngón tay Lâm Vũ chấm vào nước trà. Hành động chỉ trong nháy mắt, nước trà bị hất ra. “Không ổn!”
Sắc mặt Tiền Vạn Kim lập tức thay đổi, vội vàng né.
Chỉ là, vẫn chậm một bước.
Cảm giác nóng rát, đau đớn trên cổ khiến cho ông ta ý thức được, bản thân bị thương rồi.
Bị một giọt nước trà khiến cho bị thương!
Tiền Vạn Kim đột ngột dừng lại, vô cùng kinh hãi, nhìn Lâm Vũ.
Ông ta vô thức sờ lên cổ, mới phát hiện cổ chỉ là bị giọt nước trà làm rách da. Nếu như thêm một ít nước trà nữa thì sẽ lấy đi tính mạng của ông ta. Người này thật đáng sợ!
Chả trách mà hắn có tự tin ngồi ở đây uống trà, hắn hóa ra là một nhân vật còn mạnh hơn cả ông chủ Bạch!
Ngay khi Tiền Vạn Kim đang vô cùng khiếp sợ, Bạch Diệu Thủ lại đuổi tới, chặn đường của ông ta.
Trước có sói, sau có hổi
Tiền Vạn Kim căng thẳng nhìn hai người, trong lòng đầy tuyệt vọng. Đối diện với hai người họ, ông ta căn bản là không thể chạy thoát. Sắp phải chết ở đây sao?
Rối cuộc cũng vẫn khó thoát khỏi cái chết sao?
Sắc mặt Tiền Vạn Kim không ngừng thay đổi, trong mắt đầy vẻ không cam lòng.
Không thể chết!
Nhất định không thể chết!
Chưa tới giây phút cuối cùng thì tuyệt đối không thể từ bỏ! Nghĩ tới đây, trong lòng Tiền Vạn Kim chợt nổi lên hy vọng. “Các vị không thể không giết tôi sao?”
Tiền Vạn Kim căng thẳng nắm chặt tay, trầm giọng hỏi hai người.