Có vẻ như cái thứ đó không định hiện thân, cũng có thể là do nó không cần lộ diện ra, hoặc là chưa tới lúc nó hiện hình.
Mấy lượt sau, mỗi người đều có nói dối hoặc là từ chối nhiệm vụ. Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh cũng không phát hiện có gì bất thường. Hình phạt vẫn chưa ập đến.
Đợi đến khi mọi người đều phạm lỗi hết rồi, Hoàng Thiên tuyên bố chấm dứt cuộc chơi.
Tim tôi khẽ nảy lên một cái.
Bảy người này có biết là, sau khi trò chơi kết thúc, cái thứ đó vẫn có thể tiếp tục gây chuyện không?
Tiểu Trương chỉ nói sơ qua thôi, bản thân cậu ta chắc cũng không biết rõ tình hình cụ thể ra sao. Có thể chắc chắn một điều là, đám bạn học của Tiểu Trương vào khoảng ba năm trước đã chơi trò nói thật hay mạo hiểm, ba năm sau gặp lại, bọn họ không hề nhắc đến cái trò chơi đó, nhưng cuộc chơi vẫn tiếp diễn và còn bị thêm vào những hình phạt rất đáng sợ.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng cho bảy người này, sợ họ sẽ nói gì đó dưới tình huống không biết gì, dẫn đến việc bị trừng phạt, nhưng nghĩ lại thì trong cuộc chơi lúc nãy, họ đã có hành vi nói dối và từ chối nhiệm vụ, họ đã mang án phạt trên người rồi. Có thêm án phạt đi nữa thì hình như cũng không có ảnh hưởng gì cả. Chỉ là cái hình phạt đó có thể sẽ khác với những gì họ tưởng.
Hình như Hoàng Thiên là người đứng ra tổ chức cuộc chơi lần này, sau khi kết thúc trò chơi ông ta lên tiếng hỏi: “Không phát hiện được gì sao?”
Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh vẫn tiếp tục lắc đầu.
Tô Phỉ lấy quả cầu thuỷ tinh ra, đưa tay vuốt nhẹ lên mặt quả cầu thuỷ tinh, nhắm mắt lại, miệng lẩm nhẩm gì đó.
Những người khác đều nhìn về phía cô ta.
Tô Phỉ cúi đầu xuống, buông hai tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía quả cầu thuỷ tinh.
Tôi thấy cái quả cầu thuỷ tinh màu tím nhạt này không có gì khác biệt so với lúc nãy cả.
Tô Phỉ khẽ chau mày lại.
“Sao rồi?” Lam Thần Quang lên tiếng.
“Tôi nhìn thấy một tương lai mờ mịt, rất không tốt…” Tô Phỉ nói tiếp: “Bóng tối, máu me… Là màu của tuyệt vọng và cái chết. Chỉ có thể nhìn thấy nhiêu đây thôi.”
Lúc cô ta nói những lời này, vẻ mặt trông rất nghiêm trọng, nhưng không có sợ hãi gì mấy. Những người khác có vẻ như cũng đã chuẩn bị tâm lí từ trước rồi, không tỏ vẻ sợ sệt, họ đều đang ra vẻ trầm tư suy nghĩ.
Dư Chi Đạo đưa tay ra bấm ngón tay, giống như những vị đạo sĩ trong các bộ phim truyền hình bấm ngón tay nhẩm tính gì đó.
Những người khác lại đồng loạt nhìn về phía Dư Chi Đạo.
Dư Chi Đạo lắc đầu: “Cũng giống vậy, không bói được một cách chính xác là thứ gì, chỉ biết là không tốt thôi.”
Nguyệt Lăng Tinh lên tiếng: “Kết quả này khá giống với kết quả bói toán trước khi bắt đầu cuộc chơi của hai người.”
Hoàng Thiên nói thêm: “Huyền Thanh cũng bói ra được kết quả này.”
Tôi nhìn về phía Hoàng Thiên với ánh mắt ngạc nhiên.
Thật không ngờ rằng ông ta lại quen với Huyền Thanh Chân Nhân.
Cái ý nghĩ này tự nhiên nảy ra trong đầu tôi, sau đó tôi liền nhận được thông tin từ chỗ Hoàng Thiên.
Vẻ ngoài của Huyền Thanh Chân Nhân hiện lên trong đầu tôi.
Ông ta đang ngồi trong một mái đình cổ xưa, trên tay cầm một cốc trà cổ, nói với vẻ nhàn hạ: “Lúc nãy tôi có bói một quẻ, chuyến đi lần này, các cậu sẽ có nguy hiểm.”
“Kết quả thì sao?” Tiếng của Hoàng Thiên cũng hiện lên trong đầu tôi.
Ông ta không phải đang hỏi về an nguy của bản thân mình mà là hỏi về kết quả của cuộc hành động lần này.
Tôi có thể cảm nhận được rằng, ông ta đã không xem cái chết ra gì nữa rồi.
“Trong tuyệt vọng có một tia hy vọng. Phải xem cậu có biết nắm bắt không.” Huyền Thanh Chân Nhân ngẩng đầu lên, chắc là đang nhìn Hoàng Thiên, nhưng bây giờ tôi đang đứng ở vị trí của Hoàng Thiên, có thể cảm nhận được cái nhìn nghiêm túc của Huyền Thanh Chân Nhân.
“Chỉ có một tia hy vọng thôi, cậu phải lựa chọn cho đúng. Ngoại trừ cái đó ra, lựa chọn những cái khác thì sẽ dẫn đến vạn kiếp bất phục. Vả lại…” Huyền Thanh Chân Nhân đặt ly trà xuống, cúi thấp đầu: “Trước đó tôi có đi tìm lão hòa thượng.”
Hoàng Thiên kinh ngạc đến nỗi làm đổ cả ly trà.
Nước trà chảy lênh láng trên bàn, nhỏ giọt chảy xuống đất, nhưng chẳng ai quan tâm đến chuyện này cả.
“Lão hoà thượng viên tịch rồi.” Huyền Thanh Chân Nhân lên tiếng cảm thán.
Tôi không hiểu câu nói này của Huyền Thanh Chân Nhân là sao, nhưng rất nhanh sau đó tôi đã biết được câu trả lời từ chỗ Hoàng Thiên.
Nhìn trộm thiên cơ, bị trời phạt.
Chỉ là bói về một tương lai mờ mịt thì sẽ không có ảnh hưởng gì lớn đến người thầy bói, tích tụ dần qua từng ngày thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng nếu như cố hết sức để có thể nhìn thấy trước được tương lai, dù cho có nhìn thấy hay không thì Ông Trời cũng sẽ không để yên đâu.
Cũng giống như cái người tên Nguyên Thuần từng xuất hiện trong tập hồ sơ của Thanh Diệp, người đó nhìn trộm thiên cơ, nhìn trộm được quá nhiều thông tin, không chỉ có bản thân mà ngay cả con cháu sau này của người đó cũng có thể sẽ bị Ông Trời trừng phạt, bị dày vò trước khi chết.
E rằng vị hoà thượng mà Huyền Thanh Chân Nhân vừa nhắc đến cũng giống vậy.
Ông ta đã qua đời như vậy đấy, không để lại một câu di ngôn gì. Nghĩ cũng nghĩ ra được, cái thứ mà ông ta muốn nhìn trộm hoặc là cái thứ mà ông ta nhìn thấy có ý nghĩa quan trọng đến cỡ nào.
Hoàng Thiên bỗng trở nên uể oải, một lúc sau, ông ta mới lên tiếng nói với vẻ kiên định: “Tôi đã chuẩn bị xong rồi.”
“Rất nhiều người đã chuẩn bị xong rồi.” Huyền Thanh Chân Nhân bỗng nở nụ cười: “Có thể là các cậu chỉ đi trước một bước thôi, sau này sẽ có thể gặp được chúng tôi rồi.”
Hoàng Thiên cười cười, dựng ly trà lên: “Nếu là như vậy thì đến lúc đó sẽ uống trà với nhau tiếp.”
Ý thức của tôi bỗng trở nên trống rỗng trong chốc lát, tôi vẫn còn đang chìm đắm trong đoạn đối thoại của hai người họ, đợi đến khi tôi hoàn hồn lại thì thấy bảy người đó vẫn ngồi im như lúc nãy, không có gì khác thường cả.
Họ giống như đang ngồi đợi mọi chuyện xảy ra vậy, đang tích tụ sức mạnh lại.
Từng phút từng giây trôi qua, tôi đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy càng lúc càng hồi hộp hơn, còn bảy người kia thì vẫn rất bình tĩnh, giữ nguyên trạng thái và tư thế từ nãy đến giờ.
Tôi không biết rốt cuộc đã trôi qua bao lâu rồi. Ngay cả việc là thời gian thật sự đã trôi qua rất lâu rồi hay là do tôi quá hồi hộp mà cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm mà tôi cũng không biết nữa.
Ở phía trên bức tường trong nhà kho có một cái dãy cửa sổ kính, nhìn ra ngoài thấy sắc trời không có gì thay đổi cả.
Nhưng mà những ngọn nến vẫn đang cháy tiếp, ở dưới có thêm những vũng sáp nến.
Lam Thần Quang cầm chặt cây kiếm dài của mình. Tô Phỉ ôm lấy quả cầu thuỷ tinh. Dư Chi Đạo ngồi xếp bằng, để cây kiếm gỗ trên đầu gối, cả ba người đều đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Giấy bút trước mặt An Na vẫn còn để ở đấy. Hoàng Thiên nhìn chằm chằm ngọn nến trước mặt.
Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh chốc chốc lại quay đầu nhìn xung quanh.
Tôi bị ảnh hưởng, không dám bay lung tung, nhưng có cảm giác càng lúc càng khó chịu.
Trên ngọn nến trước mặt Hoàng Thiên có một giọt sáp đang chảy xuống đất với tốc độ rùa bò.
An Na đột nhiên đưa tay ra.
Cái hành động này đã phá vỡ không khí im lặng trong kho.
Mọi người đều nhìn về phía An Na, nhưng không ai ra tay ngăn cản cô ta lại cả.
Đôi mắt của cô ta vẫn bình thường, không giống như là đang bị người ta điều khiển.
Tôi khẽ bay lên cao, hai chân rời khỏi mặt đất, cả người đều cứng đơ vì hồi hộp.
An Na cầm chặt cây bút trước mặt, trông động tác của cô ta giống như là đang cầm một cây gậy chứ không phải đang cầm bút, cầm rất chặt. Cô ta cầm chặt cây bút, ngẩng đầu lên, nhìn về phía sáu người còn lại.
Hoàng Thiên hỏi: “Sao vậy?”
“Đến rồi.” An Na chỉ nói có một câu như vậy thôi, khuỷu tay bị bẻ lại, ngòi bút đâm thẳng lên tờ giấy, phát ra những tiếng khe khẽ, ngòi bút gãy vụn ra, phát ra tiếng rất vang.
Hai tiếng động này giống như một tín hiệu gì đó vậy, trên mặt An Na hiện lên vẻ đau đớn.
“An Na!” Dư Chi Đạo kêu lên một tiếng, một tay cầm chặt cây kiếm gỗ, tay kia thì rút từ trong túi ra một lá bùa, nhưng vẫn chưa ra tay.
An Na quỳ trên mặt đất, tay kia ôm đầu: “Nó đang muốn khống chế tôi.”
Tô Phỉ bật dậy, kêu lên: “Để cô ấy nằm xuống đi.”
Hoàng Thiên kẹp chặt lấy vai của An Na, kéo cô ta nằm xuống.
Tô Phỉ đã chạy đến trước mặt An Na, đặt tay lên trán cô ta, bắt đầu lẩm nhẩm gì đó.
Lam Thần Quang nhìn về phía Ngải Phi và Nguyệt Lăng Tinh: “Các cô đã phát hiện được gì?”
Sắc mặt cả hai người bỗng trở nên trắng bệch.
“Không có.”
“Không có… Gì cả…”
Hai người không trả lời đồng thanh, nhưng lại cho ra một câu trả lời giống nhau.
Sau khi nghe xong, sắc mặt của những người khác dần tối sầm lại.
“An Na, bây giờ cô cảm thấy sao?” Hoàng Thiên hỏi: “Nó là thứ gì vậy?”
“Á…” An Na đột nhiên trừng to mắt, đưa tay nắm lấy cổ tay của Tô Phỉ, thét lên một tiếng chói tai.
Sau tiếng hét đó, cả người cô ta dần thả lỏng lại, nằm trên mặt đất.
An Na thở hổn hển: “Là… Hình ảnh. Một loại xúc động… Tôi muốn vẽ nó lại… Đó là… Bóng tối… Một mảng đen thui… Dưới mảng đen thui hình như có… Thành phố… Tôi nhìn không rõ lắm…”
“Thành phố về đêm sao?” Ngải Phi hỏi.
An Na lắc đầu, mắt vẫn trừng to: “Không, không phải thành phố về đêm, là thành phố trong bóng tối. Không có ánh sáng, không có trời sáng hay trời tối gì cả… đó là…”
An Na vẫn chưa nói xong thì Lam Thần Quang đột nhiên quỳ phịch xuống đất.