Không ai ngờ rằng Lam Thần Quang lại quỳ phịch xuống như vậy. Lúc nãy mọi người đều đang bận hỏi thăm An Na, giờ đồng loạt nhìn về phía Lam Thần Quang.
Trông ông ta còn đau đớn hơn cả An Na lúc nãy, đau đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo.
Ngay sau đó tôi phát hiện được khuôn mặt của ông ta thật sự bị méo xệch đi.
Ngũ quan trên mặt ông ta đều dồn về phía bên trái, ở bên phải khuôn mặt bắt đầu bị phồng lên, trông giống như một trái bóng vậy. Cái lớp da phồng lên đó đột nhiên nứt ra, để lộ ra một con mắt, sau đó thì lần lượt xuất hiện mũi, miệng và tai.
Cái khuôn mặt mới mọc ra đó đang liếc mắt, giống như đang nhìn về phía Lam Thần Quang vậy. Nó vẫn còn đang tiếp tục nhô ra và xuất hiện thêm rất nhiều những bộ phận khác, mái tóc ngắn màu đen, một cái cổ thon dài, xương đòn và vai…
Lúc này bỗng vang lên những tiếng loạt xoạt, từ sau lưng của Lam Thần Quang, quần áo bị xé toạc ra, có một cánh tay nhô ra từ sau lưng ông ta. Sau lưng ông ta cũng có một cái cơ thể người đang nhô lên, cái cơ thể đó càng ngày càng được hoàn thiện hơn, trông giống như là một cá thể nối liền với Lam Thần Quang vậy.
“Hừ… Hừ…” Cái người ở sau lưng ông ta đang thở hổn hển, mang theo nét vui sướng và điên cuồng.
Cái đầu người mọc ra từ trên mặt của Lam Thần Quang lại mọc ra thêm một cánh tay nữa, cánh tay đó đè xuống đất, đỡ lấy cái cơ thể càng lúc càng to của mình.
Lam Thần Quang đang rên rỉ vì đau đớn, gân xanh trên người đều nổi lên hết cả.
Ông ta cầm chặt cây kiếm trên tay, tay có hơi run, nhưng đột nhiên ông ta quay ngược cây kiếm lại và chém xuống, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, không có chần chừ do dự gì cả.
Cây kiếm đó rất sắc bén.
Tôi cảm nhận được có một luồng gió xẹt ngang qua, tiếp theo đó thì nhìn thấy một cảnh tượng máu me.
Cái người mọc ra từ trên mặt Lam Thần Quang thét lên những tiếng đau đớn, nửa thân người bị chém đứt rơi xuống đất, máu chảy ồ ạt. Mặt của Lam Thần Quang cũng bị thủng một lỗ lớn, máu tuôn ra liên tục. Lạch bạch, có khúc ruột trong đống nội tạng rơi ra từ trên nửa thân người đó.
Tôi cảm thấy có chút rợn người, nhưng những người khác đều không có phản ứng gì cả.
Dư Chi Đạo kêu lên một tiếng, ông ta áp cái lá bùa trên tay lên mặt Lam Thần Quang, lá bùa đó bùng cháy lên, sau đó bị đốt thành tro, rơi vương vãi ở xung quanh.
Máu đã được cầm lại rồi.
Hoàng Thiên vòng ra sau lưng Lam Thần Quang, đưa tay cầm chặt cái đầu của người đang nối liền với Lam Thần Quang.
“Không!” Cái người đó kêu lên với vẻ giận dữ, hai tay quơ lung tung, nhưng đã bị Nguyệt Lăng Tinh bắt lại rồi.
Suy nghĩ của Hoàng Thiên và tôi nối liền với nhau, thông qua Hoàng Thiên, tôi có thể nhìn thấy rõ được tình hình của cái người nối liền với Lam Thần Quang đó… Anh ta vốn là một người có siêu năng lực, sau khi chết bị biến thành ma. Sau khi bị Lam Thần Quang bắt về thì ông ta đã gán ghép linh hồn người này lên cơ thể của mình, anh ta tồn tại dưới một dạng khác, bình thường cũng sẽ dùng siêu năng lực để giúp Lam Thần Quang làm một vài việc gì đó. Lam Thần Quang từng hứa với anh ta là, mười năm sau sẽ tạo ra một cơ thể hoàn chỉnh cho anh ta.
Lam Thần Quang vốn không có ý định sẽ lừa anh ta, chỉ là do loại năng lực này của Lam Thần Quang cũng không phải là muốn chia tách ra sao cũng được. Ông ta cũng cần một cỗ sức mạnh to lớn để tạo ra những bộ phận cơ thể kia, thậm chí có thể nói là dùng cả tính mạng để tạo ra những bộ phận đó.
Bàn tay của Nguyệt Lăng Tinh giống như có sức mạnh đặc biệt gì đó vậy. Nhìn vào thì thấy cô ta cũng không có ra sức gì mấy, chỉ nắm lấy cái người đó thôi nhưng lại có thể khiến cho người đó không còn sức lực để phản kháng nữa, giống như một con dê đang chờ bị đưa vào lò mổ vậy.
Vẻ mặt của Hoàng Thiên rất nghiêm túc, hai mắt trợn tròn, trên mu bàn tay có nổi cả gân xanh. Chỉ trong thoáng chốc, tôi cảm nhận được cỗ sức mạnh của Hoàng Thiên.
Đó là một cảm giác rất kì lạ, giống như có thứ gì đó xẹt qua linh hồn vậy.
Cái cảm giác này rất chân thực, tác động trực tiếp lên linh hồn.
Tôi sững người trong chốc lát, sau khi hoàn hồn lại thì phát hiện cái người đó không phải là bị mất hết sức lực để phản kháng mà là bị hút hồn rồi, cả người mềm oặt ra, đôi mắt vô hồn.
Lam Thần Quang thở hổn hển: “Là tác dụng phụ… Tôi không có cảm nhận được… Cái khác…”
Vừa mới dứt lời, bầu không khí lại trở nên căng thẳng hẳn.
“Cái thứ này phải làm sao đây?” Hoàng Thiên nói: “Tôi chỉ hút hồn của cậu ta thôi.”
Dư Chi Đạo đỡ Lam Thần Quang ngồi xuống: “Phải cắt bỏ…” Ông ta cầm chặt cây kiếm, không đưa cho người khác: “Tạm thời cứ để đó đi.”
Không ai lên tiếng phản đối về cái quyết định này của ông ta cả.
Tô Phỉ lên tiếng: “Cái thứ tự như vậy, hình như không đúng lắm.”
Sau khi tôi nghe lời này của cô ta thì mới sực tỉnh lại.
Nếu như theo đúng kết quả của cuộc chơi lúc nãy, An Na nói dối, bị trừng phạt đầu tiên, vậy thì người thứ hai bị trừng phạt phải là Ngải Phi chứ.
Ngải Phi trầm tư suy nghĩ một hồi: “Tôi không cảm thấy có gì bất ổn cả, cũng không có bị khống chế.”
Lam Thần Quang và An Na đều đang nghỉ ngơi, những người khác thì bắt đầu vắt óc suy nghĩ.
Tôi có cảm giác rất khó chịu. Nhìn xuống nửa thân người đang nằm dưới đất kia, tôi lại cảm thấy mắc ói, như có thứ gì đó đang cuộn trào trong dạ dày vậy.
Hoàng Thiên hỏi An Na: “Lúc nãy nói đến thành phố bóng đêm… Có nhìn ra được là ở đâu không? Có chi tiết gì không?”
An Na nằm dưới đất, mắt nhìn lên trên trần nhà: “Không có, tôi chỉ nhìn thấy sơ sơ hình ảnh một thành phố thôi. Một thành phố hiện đại, có rất nhiều những toà nhà cao tầng, chỉ có vậy thôi. Không nhìn thấy có kiến trúc đặc trưng gì, cũng không nhìn rõ được từng chi tiết.”
Nguyệt Lăng Tinh hỏi: “Năng lực của cô chỉ đơn thuần là có thể biến những con chữ viết trên giấy thành sự thật sao?”
An Na gật đầu với vẻ uể oải: “Đúng vậy. Lúc nãy tôi nghi ngờ nó muốn mượn tay tôi để làm gì đó. Nhưng cái cảm giác đó…”
“Không có mãnh liệt lắm, đúng không?” Lam Thần Quang đã bình tĩnh lại, vết thương trên mặt cũng đang dần lành lại.
“Đúng vậy, không có mãnh liệt lắm, không mãnh liệt đến nỗi tôi không thể chống cự được. Cái cảnh tượng đó vừa xuất hiện thì tôi liền thấy không ổn rồi. Lúc cầm bút lên, tôi đã kịp thời kìm nén lại.”
“Rất có thể sự khống chế của nó đối với chúng ta không có đạt mức tuyệt đối như nó khống chế người khác.”
“Điều này rất bình thường thôi.”
Họ đang bàn bạc với nhau.
“Nhưng tôi không thể cảm nhận được nó.” Ngải Phi chau mày lại.
Bộ dạng bên ngoài của cô ta trông như một bé gái bảy tám tuổi thôi, lúc này chau mày lại, nhìn vào trông giống như một bà cụ non vậy.
Nguyệt Lăng Tinh cũng phụ họa.
Hoàng Thiên lên tiếng: “Nếu như ngay cả hai người các cô cũng không thể cảm nhận được nó, vậy thì chúng ta có thể thử suy nghĩ theo hướng khác.”
Mọi người đều nhìn về phía ông ta.
Trước khi Hoàng Thiên lên tiếng, tôi đã nhận được thông tin từ ông ta.
Hoàng Thiên nói tiếp: “Rất có thể nó là một thứ vô định hình.”
Những người khác đều trầm tư suy nghĩ.
Tôi có chút không hiểu lắm.
Vô định hình sao? Theo chúng tôi thấy, cho dù là hồn ma hay là linh hồn đều có hình dạng xác định cả, có thể nhìn thấy, nghe thấy hoặc cảm nhận được nó. Tôi không thể tưởng tượng ra được cái thứ vô định hình là như thế nào.
Trong đầu tôi nảy ra câu hỏi thắc mắc này, có thể tôi sẽ nhận được câu trả lời từ chỗ Hoàng Thiên.
Thông tin truyền đến từ chỗ Hoàng Thiên lại có liên quan đến Ngải Phi.
Ngải Phi đang trầm tư suy nghĩ gì đó.
“Hình như cô cao lên rồi.” Hoàng Thiên nhìn Ngải Phi, khẽ chau mày lại.
Ngải Phi sững cả người, cúi đầu xuống quan sát cơ thể của mình.
Tô Phỉ đứng ở kế bên Ngải Phi, đưa tay ra đo: “Trước đó cô cao tới chỗ này của tôi…”
Cao thêm khoảng 5cm, đây là một sự khác biệt rất lớn.
Sắc mặt Ngải Phi bỗng trở nên trắng bệch.
E rằng những người khác cũng đã đoán ra có chuyện gì rồi.
Hoàng Thiên buột miệng hỏi ra: “Năng lực của cô có tác dụng phụ không?”
“Không, chưa từng có, những người trước đây cũng…” Ngải Phi còn chưa nói hết câu thì bắt đầu ho khan.
Cô ta ho rất dữ dội, ho đến nỗi giống như muốn khạc cả phổi ra ngoài luôn vậy. Cô ta đưa tay che miệng mình, tay còn lại thì áp lên lồng ngực, lưng cô ta dần dần còng lại.
Tôi nhìn thấy trên bàn tay của Ngải Phi có xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, từ một bàn tay bụ bẫm biến thành một bàn tay già nua, sần sùi. Mái tóc của cô ta cũng dần bạc trắng, trông giống như màu tóc của Lam Thần Quang vậy.
Hoàng Thiên nói với vẻ khẩn trương: “Linh hồn của cô đang già đi.”
Nguyệt Lăng Tinh bước nhanh đến bên cạnh Ngải Phi, đặt tay lên lưng của Ngải Phi.
Ngải Phi bớt ho dần, thở hắt ra một hơi, nở một nụ cười miễn cưỡng: “Muốn lấy mạng tôi rồi… Tôi…”
Cô ta buông tay xuống, cơ thịt trên mặt cũng hơi chảy xệ xuống, khoé mắt có thêm những nếp nhăn.
Chỉ trong chốc lát thôi, vẻ ngoài của cô ta đã không còn là của một cô bé bảy tám tuổi nữa mà bị rơi vào một tình trạng rất kì lạ, trông giống như là một đứa con nít đội lốt bà già, trông rất kì quặc.
Ngay cả giọng nói của cô ta cũng trở nên già nua.
“Nó có thể tiến hành trừng phạt dựa theo năng lực của ba người.” Tô Phỉ thở dài: “Đây được xem như là tấn công vô hình rồi. Vậy còn chúng tôi thì sao?”
Cô ta ngẩng đầu nhìn về phía Nguyệt Lăng Tinh và Dư Chi Đạo. Ba người họ không phải là người có siêu năng lực mà họ nhờ vào việc tu luyện, thừa hưởng những “kĩ năng” được truyền lại từ mấy trăm, mấy ngàn năm trước, sự khác nhau giữa hai loại này cũng gần giống như sự khác nhau giữa vô hình và hữu hình vậy.
Nguyệt Lăng Tinh chớp chớp mắt, đôi mắt bị biến thành màu bạc.