Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 1330: Mã số 014 - Ma phá trong nhà (2)



“Bà ấy nhìn thấy có thứ gì đó đứng bên cạnh giường, hay là cảm thấy như vậy?”

“Chuyện này… tôi cũng không rõ lắm, lúc đó không hỏi kĩ. Lúc đó tôi còn nghĩ, vấn đề có thể nằm ở sức khỏe của mẹ tôi. Có lẽ bà hơi… Vợ tôi còn hỏi, phải chăng là do cha tôi và anh …Trước đây mẹ tôi hay bảo vậy mà. Sau đó tôi có hỏi, bà bảo không phải, là thứ khác, nhưng rốt cuộc là thứ gì thì bà cũng không tả được.”

“Vừa rồi ông bảo ông đưa mẹ ông về nhà mình.”

“Đúng, sau khi đón về thì mẹ tôi ở được vài ngày, vẫn cái kiểu… Sao ta… kiểu như nơm nớp lo sợ, nhưng lại không giải thích được mình đang sợ cái gì. Vợ tôi đưa bà đến bệnh viện khám, nhưng cũng chẳng có gì hết. Đêm ngủ không ngon giấc. Vợ tôi ngủ chung một giường với bà, còn tôi thì ngủ với con. Bà thì không nói cho tôi biết, nhưng vợ tôi thì có nói. Bảo là hình như cả đêm bà không ngủ luôn. Không trăn trở, chỉ khiến cho người ta có cảm giác, thân thể căng cứng, không hề ngủ. Cũng chẳng biết tình huống đó là thế nào. Hỏi bà, nhưng bà không vui vẻ trả lời. Chưa được mấy ngày, lại đòi về. Tôi cũng… haiz… thực tình lúc đó tôi chẳng hiểu mẹ tôi bị làm sao nữa. Có lẽ già rồi… tôi còn định bụng sẽ đưa bà đến chỗ chuyên gia khám thử. Sau khi mẹ tôi tự trở về nhà, tôi thường xuyên ghé thăm lúc tan làm, thường xuyên gọi điện, nhưng không nghe mẹ tôi nói gì. Sau đó, vẫn là cảnh sát gọi điện cho tôi…”

“Cảnh sát gọi cho ông là vì…”

“Là do mẹ tôi gọi điện cho cảnh sát. Phù… Bà gọi điện báo với cảnh sát là trong nhà có ma, cha tôi và anh tôi bị con ma đó hành hạ. Tôi… tôi nghe cảnh sát nói là… đây không phải là lần đầu bà ấy gọi cho cảnh sát. Tôi… thường ngày tôi gọi điện, rồi đến thăm, không thấy bà nói gì. Bà còn giấu tôi đi mua bùa, trong nhà dán rất nhiều bùa, dán sau lịch tường, sau khung ảnh, không cho tôi thấy. Tôi cũng chẳng biết nên nói gì. Lúc đó tôi thực sự cảm thấy… bà đã già thật rồi, thật sự đã…”

“Ông Phó, ông có thể nghỉ một chút rồi hãy kể tiếp.”

“Ừ…”

“Bà ấy có tận mắt nhìn thấy con ma đó không?”

“Tôi không biết… lúc đó tôi không tin lời bà nói. Lúc đó tôi còn cãi với bà một trận, năn nỉ đến bệnh viện khám thử, đừng có nghĩ đông nghĩ tây nữa. Bà đốt giấy tiền vàng mã cho cha với anh tôi thì còn chấp nhận được, chứ bảo trong nhà có ma phá thì… Tôi… tôi đã tìm đủ mọi cách, làm sao để khám ra bệnh cho bà. Vợ tôi cũng đã tìm cách dỗ bà đến chùa miếu thắp nhang cho Bồ Tát, mua những bùa hộ thân thật đắt, nghe nói là linh nghiệm lắm… rồi mời sư thầy đến nhà tụng kinh. Hàng xóm cũng có góp ý, khuyên mẹ tôi ban ngày nên thắp hương trong nhà, thắp nguyên cả bó. Tôi còn năn nỉ bà dọn qua nhà tôi ở, bằng không thì đổi nhà, thuê tạm một căn hộ khác. Nhưng tất cả đều bị từ chối. Cứ thế mà rối rắm đến nửa năm trời, mãi đến thời điểm cách đây không lâu. Bà đã… thực sự đã già đi đến mấy tuổi. Người già sọm đi. Tôi nhìn mà đứt cả ruột, nhưng chẳng biết làm sao cả. Mẹ… bà ấy…”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 4 - Chương 6

“Bà ấy làm sao mà mất vậy?”

“Hỏa hoạn. Lúc tôi biết chuyện, lúc tôi được thông báo, thì người đã đi rồi. Trong nhà bị bén lửa, do… do mẹ hít quá nhiều khói nên không xong. Là hàng xóm báo cảnh sát dùm. Nhân viên chữa cháy nói có nhang đang cháy nằm trên ghế sofa, xem ra… Chúng tôi đều ngỡ rằng đó chỉ là tai nạn. Chuyện đó chỉ có thể là tai nạn thôi…”

“Đến lúc nào thì ông cảm thấy đó không phải là tai nạn?”

“Ngay lúc đó tôi đã có cảm giác là lạ rồi. Mặt của bà… trên người không có vết cháy, chỉ là hít quá nhiều khói thôi. Mắt bà mở trừng trừng, miệng cũng đang mở, giống như muốn nói gì đó… cụ thể thế nào tôi cũng tả không được. Chỉ có điều nhìn thấy bộ dạng của bà như vậy, tôi cảm thấy phải chăng… phải chăng đó không phải là tai nạn… Rồi sau đó nữa, lễ tang hoàn tất, thì thu dọn đồ đạc trong nhà, sắp xếp di vật của bà. Buổi sáng, thì tôi và vợ cùng làm… Ở trong nhà, tôi cảm thấy… Vợ tôi đến trưa thì đi chợ. Chỉ còn mỗi mình tôi. Ngay lúc đó tôi đã cảm thấy… có thứ gì đó, có người… không chắc, nhưng chắc chắn là cảm thấy có thứ gì đó… Tôi đang ở trong phòng khách, đang dọn dẹp sách báo cũ thì chợt nghe thấy trong phòng vang ra tiếng động. Cũng không phải có thân thể cụ thể gì… chỉ là cảm thấy có người đang… lột sột lột sột… Tôi vào xem. Cửa sổ đang mở, khiến tôi cứ ngỡ là cửa sổ… Lúc tôi đóng cửa sổ, thì… thì nhìn thấy… một cái bóng… qua phản quang của kính cửa sổ, tôi đã nhìn thấy một cái bóng. Không phải tôi, cũng không phải vợ, mà là một người rất cao, cao hơn tôi nhiều… Tôi… lúc đó không dám nhúc nhích… cảm giác đó, mọi người cũng xem phim kinh dị rồi đúng không? Giống hệt trong phim kinh dị, đang đóng cửa sổ hoặc đóng cửa nhà thì thình lình nhìn thấy ma. Ban đầu tôi cứ nghĩ đầu óc mình có vấn đề rồi, do khoảng thời gian đó mẹ tôi cứ hay nói những chuyện kiểu này suốt. Tôi… nổi hết da gà, tự bảo với mình là mình chỉ bị hoa mắt thôi. Tôi cố gắng nhìn thật kĩ… không phải… không phải hoa mắt, là thật… Cao hơn tôi nhiều, có vẻ là một người đàn ông… Lúc đó vợ tôi đã về, vừa mở cửa, chỉ một tiếng động vang lên, cái bóng đó liền biến mất.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 32

“Ông chắc chắn là mình nhìn thấy một người đàn ông?”

“Không phải, không thấy rõ mặt, chỉ là cảm thấy… vóc dáng đó, chắc là một người đàn ông. Tôi đoán đó là đàn ông. Người đó biến mất ngay trên kính cửa sổ, tôi đã chụp con dao thái rau vào phòng tìm thử. Lúc đó tôi vẫn chưa tin… tôi tìm một lượt, không có. Trong nhà chẳng có ai trốn hết. Vợ tôi bị tôi làm cho hết cả hồn. Hai vợ chồng cũng chẳng rõ… Vợ còn hỏi, có phải cha hoặc anh tôi không. Chắc chắn không phải đâu. Anh tôi mất trong lúc vẫn còn đi học. Cha tôi thì không cao như thế. Sau đó, chúng tôi lại mời người đến. Do chuyện của mẹ mà tôi đã mời người hai lần, một lần là trước đó, một lần là lúc làm đám tang. Lần này chúng tôi lại thu dọn đồ đạc, nhờ mấy người khỏe mạnh vạm vỡ, đều là đồng nghiệp trong công ty hết. Mà hình như đông người thì chẳng có gì nữa hết. Chúng tôi cũng không hiểu chuyện này rốt cuộc là sao. Bèn nhanh chóng thu dọn một vài thứ, sau đó nhờ bên môi giới nhà đất. Nhưng mà… nhưng mà…”

“Con ma đó đã đi theo hai người về nhà?”

“Đúng! Đúng! Ngay tại trong nhà…. Hôm đó tôi đang tắm cho con trai, nó chợt hỏi tôi… Nó cứ nhìn chằm chằm đằng sau tôi, sau đó hỏi tôi… Trên gương soi… Trong nhà vệ sinh đang đầy hơi nước nóng, trên gương cũng có. Tấm gương soi trên bồn rửa tay nhà tôi rất lớn, rộng một mét, cao gần một mét. Thường ngày hai vợ chồng tôi lau kính, phải dùng đến cây lau nhà loại nhỏ. Ngay trên đó, phía trên cao nhất… có dấu tay… mà vị trí đó… trong nhà tôi… đúng ra không ai với tới hết. Đó là tay của người trưởng thành, kích cỡ to hơn tay tôi một cỡ, một dấu tay rất rõ ràng. Tôi… bế nó đi ra khỏi buồng tắm ngay. Sau đó mời người đến xem. Cũng nhờ đồng nghiệp giới thiệu, một người khác chuyên về mảng phong thủy, trấn trạch này nọ. Người đó đưa cho chúng tôi vài lá bùa. Tôi cũng không biết nữa… Có thể là dân lừa đảo, cũng có thể là cái thứ đó quá lợi hại… Tối đó… tối đó tôi đã nghe thấy tiếng động… giống như mẹ tôi nói, tiếng bước chân và cả tiếng nước nhỏ giọt nữa… Tôi còn cảm thấy cực kì lạnh, giống như bị người ta ném vào trong hồ băng vậy. Có thứ gì đó đi từ phòng khách đến phòng ngủ, mở cửa rồi đi vào. Với khí trời mùa này… mà cái thứ đó vừa vào, lại trở nên cực kì lạnh, lạnh đến mức tôi phát run luôn. Vợ tôi cũng vậy, cũng đang run cầm cập… nhưng cô ấy không thức giấc, còn tôi thì thức dậy luôn. Cái thứ đó đứng ở đằng sau tôi. Hơi lạnh phà ra từ người nó. Tôi còn thở ra cả khói cơ mà, giống như… giống như đang mùa đông vậy… Suốt một đêm, tôi cứ mở mắt mà nhìn, cái thứ đó thì cứ đứng yên đấy. Hôm sau, hai vợ chồng tôi bị cảm hết, mà cũng không phải bị cảm nữa… chỉ là suốt ngày cứ cảm thấy lạnh cóng… Hai vợ chồng đã đi chùa, rồi lại mời người đến xem, nhưng đều vô dụng. Cái thứ đó… bám theo chúng tôi… Hiện nay chúng tôi đã thuê nhà ở tạm, mà nó… nó cũng đi theo… Con trai tôi cũng cảm nhận được. Nó bảo lúc đi vệ sinh trong trường, đang rửa tay đột nhiên thấy lạnh cóng… Chúng tôi chẳng biết phải làm sao cả, thử đủ mọi cách rồi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 15

“Ông đừng sốt ruột.”

“Sao tôi không nóng ruột được chứ! Cầu xin các cậu đấy! Cứu gia đình tôi với! Tôi thực tình là hết cách rồi! Chúng tôi… chúng tôi sắp bị giết… sắp bị giết rồi…”

“Ông Phó!”

“Á!”

“Mong ông cố gắng giữ bình tĩnh. Ông càng hoảng sợ thì sức mạnh của thứ đó càng tăng lên.”

“Tôi…”

“Chúng tôi đã nhìn thấy âm khí thuộc về ma trên người ông. Cái thứ đó chắc là một con ma. Hiện tại nó không có bên cạnh ông. Có thể sắp xếp để chúng tôi gặp mặt cả gia đình ông một lần không? Sau đó, chúng tôi sẽ đến nhà ông kiểm tra. Nếu thuận lợi thì chuyện này rất dễ giải quyết.”

“Thật thế à?”

“Vâng, âm khí trên người ông rất nặng, con ma đó đã bám theo ông một khoảng thời gian rất lâu. Có điều, bản thân nó cũng không quá mạnh. Ông an tâm, chúng tôi sẽ giải quyết nó dứt điểm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.