Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 783: Lý tinh phương (1)



Câu này vốn là của nhà chúng tôi nói để giảm áp lực cho con bé.

Với thành tích học tập của em gái tôi thì nó dư sức để thi qua điểm sàn. Tuy nhà chúng tôi không đưa ra yêu cầu quá cao đối với nó, nhưng người có ý chí đều muốn đạt được thành tích tốt hơn.

Với lứa tuổi của em gái tôi mà nói thì việc thi đỗ vào một trường tốt, ít nhất trong bốn năm tới đều có thể nở mày nở mặt, ngẩng cao đầu, đi tới đâu cũng được khen ngợi rất có tiền đồ.

Nghĩ xa hơn thì tốt nghiệp từ một trường danh tiếng chính là một bước đệm tốt cho tương lai sau này.

Chắc chắn trong lòng của em gái tôi cũng muốn thi đỗ vào một trường tốt, dù sao không thể lấy qua điểm sàn là mục tiêu được.

Nó không biết là tôi đang lo lắng tới vấn đề an toàn trong ăn uống hàng ngày của nó sau này, những lời nó an ủi tôi và chuyện mà tôi lo lắng chẳng liên quan gì với nhau, nhưng tôi cũng không thể phụ lòng tốt của con bé.

Tôi chỉ xoa xoa đầu nó, không nói gì cả.

Điểm được công bố lúc 0 giờ, cả gia đình tôi đều chuẩn bị thức đêm chờ đợi.

Khoảng hơn 9 giờ thì điện thoại của tôi vang lên.

Là tin nhắn trong nhóm chat.

Trần Hiểu Khâu nói chú út của mình đã trở về từ Hối Hương vào sáng nay. Cô ấy có chuyện muốn hỏi Trần Dật Hàm, việc điều tra chuyện của Từ Phong cũng phải nhờ tới Trần Dật Hàm.

Có điều, những chuyện này đều không gấp. Trần Dật Hàm là Cục trưởng của Cục Cảnh sát, đã đi ra ngoài lâu như vậy nên chắc chắn có rất nhiều việc cần xử lý.

Trần Hiểu Khâu cũng chỉ là thông báo tin mừng cho mọi người biết thôi.

“Vụ án Hối Hương kết thúc rồi sao?” Tí Còi hỏi.

“Chắc bản tin thời sự tối nay sẽ đưa tin này.” Trần Hiểu Khâu trả lời.

Hơn 9 giờ, cũng là lúc bộ phim chiếu lúc 8 giờ vừa hết.

Cả nhà cùng nhau chờ kết quả thi của em gái, nên lúc này mọi người đều ngồi hết ở phòng khách xem tivi.

Bộ phim mẹ chồng nàng dâu mà mỗi ngày mẹ tôi đều xem đã kết thúc rồi, cha tôi bảo muốn xem tin tức.

Tôi và em gái không có hứng thú với mấy chương trình trên tivi.

Chuyển sang kênh tin tức liền nhìn thấy hình ảnh mở đầu chương trình bản tin buổi tối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 15: C15: Chương 15

Sau khúc nhạc dạo đầu bản tin là vào phần tóm tắt tin tức chính.

Đúng như Trần Hiểu Khâu nói, vụ án của Hối Hương đã được phá, tất nhiên bản tin cũng phải đề cập tới để thu hút sự chú ý.

Một tổ chức tội phạm lớn khét tiếng được nhắc tới trong bản tin.

Do vụ án vẫn chưa đi đến giai đoạn xét xử, cho nên bản tin cũng chỉ đề cập đơn giản, còn phát cả hình ảnh cảnh sát ập vào kiểm tra hang ổ tội phạm.

Cả nhà chúng tôi không có hứng thú với bản tin này. Nó quá xa vời với cuộc sống gia đình chúng tôi. Cha mẹ tôi thì quan tâm tới tin tức vật giá leo thang do thiên tai, giá nhà lên xuống thất thường hơn. Còn năm nay, gia đình chúng tôi quan tâm nhất đó là những tin tức có liên quan tới kì thi đại học.

Thật ra, năm mà tôi thi đại học thì tôi có cảm giác như cả thế giới đều đang quan tâm tới kỳ thi đại học vậy. Nhưng sau kỳ thi đó, mãi cho đến năm nay đến lượt em gái tôi thi, tôi mới phát hiện những bản tin liên quan tới kỳ thi đại học rất nhiều, dường như mấy năm trước không hề thấy bản tin tràn ngập như vậy.

Bản tin thời sự buổi tối xem việc công bố điểm thi đại học là phần quan trọng nhất, nên dành thời gian nhiều hơn so với thời gian nói về vụ án Hối Hương.

Bản tin kênh địa phương đã vậy, kênh thời sự trung ương cũng chẳng quan tâm nhiều tới vụ án Hối Hương. Mục chuyên đề của bản tin thời sự buổi tối cũng là nói về kỳ thi đại học.

Bộ phim mà mẹ theo dõi phát sóng lúc 8 giờ, từ lúc hết phim cho tới 0 giờ, cả nhà bốn người chúng tôi đều xem chương trình thời sự để giết thời gian.

Lúc 11 giờ, tôi bị bắt mang laptop ra ngoài phòng khách, vào trang web tra cứu điểm đại học.

Đến 0 giờ, cha mẹ giục em gái đăng nhập để xem kết quả thi.

Không thể không nói, hệ thống của trang web tra cứu điểm thi đại học này đúng là ngàn năm không đổi.

Hồi tôi thi đại học, lúc tra cứu điểm thì bị nghẽn mạng khủng khiếp, đến giờ em gái tôi tra cứu điểm thi vẫn như vậy.

Chẳng mấy chốc con bé đã mất hết kiên nhẫn, giao nhiệm vụ vinh quang này lại cho tôi.

Còn cha mẹ thì cầm điện thoại, gọi cho tổng đài tra cứu điểm thi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 410: Tôi kêu tiểu từ tìm chỗ ở cho bà

Tra cứu điểm thi thông qua tổng đài lại không bị nghẽn, điểm thi của em gái tôi vượt xa mức điểm sàn năm ngoái.

“Thấy chưa, không vấn đề!” Em gái đứng chống nạnh, vừa cười vừa nói.

“Ừ, ừ.” Mẹ tôi không yên tâm, đổi điện thoại khác gọi lại tra cứu thêm một lần nữa.

Cha tôi thì giục tôi tiếp tục tải lại trang web.

Tôi đành phải liên tục bấm F5.

Trong vòng một tiếng đồng hồ, mẹ tôi đã dùng hết tất cả điện thoại của cả nhà và đều nhận được câu trả lời như nhau từ phía tổng đài. Cuối cùng tôi cũng đăng nhập được vào trang web, tra cứu được điểm thi của em gái, điểm số giống như con số mà tổng đài báo.

Cả cha và mẹ đều thở phào nhẹ nhõm.

Tôi cũng mệt đến toát hết cả mồ hôi.

“Mẹ, có thể trả điện thoại cho con được chưa? Con phải gọi điện thoại cho bạn bè nữa.” Em gái nhảy tới bên cạnh mẹ, ôm lấy cánh tay của bà.

“Trả con, trả con này.” Mẹ tôi cười hì hì.

Tôi thì đơn giản hơn, gửi một tin nhắn lên nhóm chat là xong.

Cha mẹ tôi thì có vài đồng nghiệp cũng cần báo tin vui này.

Nhà chúng tôi ít người nên cũng đỡ được chuyện thông báo. Tôi còn nhớ lúc tôi vào đại học, có một lần nói chuyện, Gã Béo nói cái đêm công bố điểm thi, mẹ cậu ta đã gọi điện thoại báo tin mừng cho họ hàng suốt đêm luôn, đến những cuộc gọi sau thì biến thành: “Ồ, chị cả biết rồi hả? Nghe em út nói sao?”. Gia đình Gã Béo đông người, quan hệ trong trong gia đình lại rất tốt. Có điều, theo như lời của Gã Béo thì nhà cậu ta có tiền, bà con họ hàng cũng không nghèo khổ, mẹ cậu ta lại thích vung tiền, đương nhiên là tốt người, tốt ta, tốt cho tất cả rồi. Trước khi nhà cậu ta giàu lên thì quan hệ trong gia đình cậu ta cũng bình thường thôi, không tranh cãi gì to tát nhưng cũng có những lúc cự nự nhau.

Tôi nhìn đồng hồ, khuyên cha mẹ đi nghỉ sớm. Còn em gái thì giờ nó đang vui mừng phấn khởi. Hơn nữa là thanh thiếu niên mà, lâu lâu thức khuya cũng chẳng sao.

Tôi ôm laptop về phòng, chuẩn bị đi ngủ.

Sau khi nằm lên giường, tôi phát hiện mình lại không ngủ được.

Cũng chẳng phải là nghĩ tới em gái, mà là nghĩ tới những lời đêm ấy Lý Tinh Phương nói. Sau đó não tôi bị mất kiểm soát, tự động nghĩ tới Kim Hải Phong, nghĩ tới Từ Phong, nghĩ tới Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, nghĩ tới cái phòng nghiên cứu lạnh lẽo kia…

Tham Khảo Thêm:  Chương 82: Ngọc Hoàng Cung

Những kí ức trong hơn một năm gần đây lũ lượt ùa về.

Tất cả nội dung đều vô cùng bi thương.

Lý Tinh Phương phì phèo khói thuốc, bình tĩnh kể về quá khứ của mình…

Kim Hải Phong tuyệt vọng đến vô hồn trong bệnh viện…

Từ Phong, kẻ miệng quạ đen mà Lý Tinh Phương nhắc tới, cũng gặp nhiều biến cố cuộc đời…

Thái độ châm biếm mỉa mai của Cổ Mạch…

Thái độ bình tĩnh lạnh lùng của Nam Cung Diệu…

Còn cả Diệp Thanh…

Tôi toát mồ hôi lạnh.

Không khí gia đình vui vẻ lúc nãy đè nặng lên người tôi, khiến tôi ngạt thở.

Tôi siết chặt nắm đấm.

Không, tôi sẽ không biến thành người như họ.

Kim Hải Phong… Tôi từng cứu Kim Hải Phong mà! Chuyện lần trước của Kim Hải Phong được tôi xoay chuyển, nên Kim Hải Phong và chồng chị ta mới bình an và sống hạnh phúc đó chứ.

Tôi cũng từng cứu Cổ Mạch và Nam Cung Diệu.

Không có vấn đề gì đâu…

Chắc chắn sẽ không có chuyện gì cả.

Tôi nhắm mắt lại, trong đầu liên tục lặp đi lặp lại suy nghĩ này.

Nhưng không biết tại sao, tôi cứ nghĩ tới thái độ bình tĩnh kia của Lý Tinh Phương.

Sự bình tĩnh của Lý Tinh Phương khác sự bình tĩnh của Nam Cung Diệu. Nam Cung Diệu có niềm tin chắc chắn, tin rằng Diệp Thanh sẽ thay đổi được tất cả, tin rằng mọi chuyện sẽ trở nên ổn thỏa. Cho dù Diệp Thanh thất bại thì anh ta cũng thản nhiên chấp nhận. Còn Lý Tinh Phương thì…

Điện thoại của tôi vang lên, trong đêm hôm khuya khoắt, tiếng chuông điện thoại và tiếng rung của nó có chút chói tai.

Tôi bật dậy, chỉ cảm thấy dường như bản thân bị thứ gì đó kìm lại, nhịp tim và hô hấp đều hỗn loạn.

Tôi cầm lấy điện thoại, nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị tên Trần Hiểu Khâu.

Tiếp điện thoại, tôi vẫn chưa kịp lên tiếng thì Trần Hiểu Khâu đã lên tiếng trước: “Lâm Kỳ, Lý Tinh Phương có liên hệ với anh không?”

“Không có.” Tôi có dự cảm không lành.

Trần Hiểu Khâu thấp giọng nói: “Ông ấy mang theo súng rời khỏi Cục Cảnh sát rồi, hiện giờ không rõ tung tích!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.