Cơ bắp của ông ta nhanh chóng nổi lên cuồn cuộn, mang theo sức mạnh ghê gớm và khí thế trước nay chưa từng thấy, điên cuồng lao về phía Lý Phong!
“Ầm!”, một đòn đánh mạnh mẽ giáng xuống!
Bay! Lôi Vũ Giáp thực sự đã bay!
Ông ta tức giận lao đến, nhưng lại giống như một con diều bị đứt dây, bay ngược trở lại.
Ông ta đập mạnh vào một chiếc ô tô, làm lõm nửa thân xe!
Lúc này, Lý Phong hành động.
Anh tiến lên một bước.
Khoảnh khắc ngón chân của Lý Phong giẫm xuống nền xi măng.
“Rắc” một tiếng, nền xi măng nhanh chóng lún xuống, nứt toác ra!
Nứt! Vết nứt nhanh chóng lan rộng ra như một cái mạng nhện.
“Vù!”
Cơ thể Lý Phong lao thẳng về phía Lôi Vũ Giáp.
Lôi Vũ Giáp vừa ra khỏi vết lõm của chiếc xe, thì đồng tử ông ta lập tức giãn ra.
Ông ta còn chưa kịp nhìn rõ bóng người trước mặt thì một nắm đấm đã đập mạnh vào trán ông ta.
“Ù—”
Ông ta không nghe thấy gì nữa!
Trong đầu chỉ nghe thấy tiếng ong ong.
Trong tầm mắt của Lôi Vũ Giáp, ông ta chỉ thấy Lý Phong chậm rãi đưa tay phải ra.
Tay anh như mây cuộn trên bầu trời xanh trên đỉnh đầu, mềm dẻo và chậm rãi.
Tay của Lý Phong nhẹ nhàng, từ từ đập vào ngực của Lôi Vũ Giáp.
“Thụp!”
Bay!
Cơ thể Lôi Vũ Giáp không hề di chuyển.
Tuy nhiên, chiếc xe địa hình phía sau ông ta lại như bị một chiếc xe tải hạng nặng đâm trúng, lập tức bay sang bên cạnh, lăn liên tục rồi rơi xuống ruộng cách đó hàng chục mét!
“Khục khục!”
Sau vài tiếng ho khan, hai chân của Lôi Vũ Giáp từ từ mềm nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Lý Phong.
Ông ta gục đầu xuống, máu từ khóe miệng tràn ra, hai mắt từ từ nhắm lại.
Lúc này, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ!
Vua của thế giới ngầm Lôi Vũ Giáp – đã chết!
Vào lúc này, tất cả những người còn sống sót đều chỉ có một suy nghĩ trong đầu.
Đông Hải thật sự là một cấm địa!
Lý Phong, là một kẻ không thể đụng vào!
…
“Cái gì? Bị tiêu diệt hết rồi sao!?”
Trong biệt thự ở trang viên của nhà họ Tô, Tô Chính Quốc kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha.
“Làm sao có thể thế được? Đó là Lôi Vũ Giáp đấy!”
“Làm sao mà vua của thế giới ngầm, người mà khiến Đao Gia cũng phải kiềng mặt, lại bị hạ gục ở cái Đông Hải bé tẹo thế được?”
Người quản gia đứng bên cạnh cúi đầu, ông ta không biết phải nói gì, bởi vì sự thật đã ở ngay trước mắt.
“Lôi Vũ Giáp và em trai của ông ta đã chết rồi”.
“Bốn trăm quân tinh nhuệ ông ta dẫn theo cũng đã bị quét sạch trên đường đi rồi ạ”.
“Những người sống sót, mỗi khi nghe đến hai chữ ‘Đông Hải’ lại run lên cầm cập”.
Nghe vậy, Tô Chính Quốc cầm lấy tách trà, ném mạnh xuống đất: “Đúng là tức chết mà, tôi nhất định phải xử thằng Lý Phong đó!”
Sắc mặt Tô Chính Quốc ngày càng xấu đi.
Ông ta nóng lòng muốn chém cơ thể Lý Phong ra thành nhiều mảnh.
Ông ta nhanh chóng nói với quản gia bên cạnh: “Ông mau đến Bắc Phương tìm gia tộc chống lưng cho Lôi Vũ Giáp nhanh lên”.
“Nói với họ là Lôi Vũ Giáp chết rồi, chết ở Đông Hải”.
“Đồng thời, báo cho bọn họ biết tin Đao Gia bị bệnh nặng”.
“Nếu bọn họ không tới vào lúc này, thì thế giới ngầm tỉnh chúng ta sẽ giống như một chiếc bánh gato, sẽ bị người khác xâu xé mất”.
Quản gia nghe vậy không khỏi giật mình, toát mồ hôi lạnh: “Lão gia, không thể làm thế được đâu ạ, quá nguy hiểm”.
“Nhà họ Ngụy Thị sau lưng Lôi Vũ Giáp là gia tộc không biết nương tay bao giờ đâu”.
“Nếu đưa họ vào, tỉnh chúng ta sẽ thành một bãi chiến trường đấy”.
“Đến lúc đó, sản nghiệp của nhà họ Tô chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng”.
Tô Chính Quốc ảm đạm nói: “Tôi biết là vậy, nhưng Lý Phong lại giết cháu của tôi. Tôi nhất định phải trả thù!”