Đông Hải, tại trụ sở huấn luyện của Lý Phong.
Kể từ khi nhìn thấy sức chiến đấu đáng sợ như khủng long bạo chúa của Lý Phong, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường đã gia nhập hàng ngũ huấn luyện của Lý Nhị Ngưu.
Hai người phụ nữ, Diêu Nhược Nam và Trần Quả, đã trở thành những đóa hoa xinh đẹp trong đội ngũ toàn những người đàn ông thô bạo.
Nhưng trên sân tập, Lý Phong không coi họ là phụ nữ.
Cường độ tập luyện của họ cũng giống như những người khác.
Chỉ sau khi thực sự trải nghiệm chương trình huấn luyện kh ủng bố của Lý Phong, Diêu Nhược Nam và Điền Minh Cường mới biết tại sao những thuộc hạ của Lý Phong có thể chiến đấu ghê gớm đến vậy!
Trong năm ngày liên tiếp, họ ở trên sân tập, không ngừng thử thách giới hạn của bản thân.
Cho đến khi có tin từ tỉnh, Đao Gia đã tỉnh lại.
Diêu Nhược Nam hy vọng Lý Phong có thể trở lại tỉnh cùng cô ta.
Tuy nhiên, Lý Phong đã từ chối.
Lý Phong bây giờ muốn giống như Hứa Hạo Nhiên, hóa thành một đống bùn nhão, ngày ngày bám dính lấy vợ mình.
Phải nói rằng, kể từ khi bị Hứa Hạo Nhiên phá đám ở phòng tắm hơi vào ngày hôm đó.
Hứa Mộc Tình đã mấy ngày nay không dám đối mặt với Lý Phong rồi.
Lý Phong mỗi đêm thu mình lại như “con chim bị lạnh”, ở trong góc kêu “lập cập lập cập, lạnh quá”.
Nhưng Hứa Mộc Tình chẳng thèm quan tâm đến anh.
Mấy ngày nay, Lý Phong đang suy nghĩ xem làm cách nào để lại được ôm vợ?
Làm gì có con chim nào lại đi bận tâm về những điều tầm thường như này cơ chứ.
Trở lại tòa nhà của tập đoàn Lăng Tiêu, Lý Phong bắt gặp Hứa Hạo Nhiên ở sảnh.
Cách nhau khá xa, cậu em vợ liền vẫy tay với Lý Phong: “Anh rể!”
Lý Phong không thèm nói chuyện với cậu ta, xoay người đi vào thang máy.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đi tới, nắm lấy tay Lý Phong: “Anh rể, em phát hiện ra chị em đã không thèm để ý đến anh mấy ngày nay rồi”.
“Bây giờ có phải anh đang cảm thấy rất trống trải và cô đơn không?”
“Anh có cảm thấy bản thân giống như một con mèo hoặc con chó con bị vứt bỏ không? Có …”
Hứa Hạo Nhiên chưa kịp nói xong, thì Lý Phong đã quay đầu lại nói.
“Tôi hỏi cậu nhé, một nam một nữ vui vẻ ở trên giường, thì được gọi là lăn giường”.
“Vậy thì hai người đàn ông vui vẻ trên giường thì được gọi là gì?”
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt.
Lúc này, Lý Phong nói: “Là cút!” ( *bên trung, từ ‘lăn’ và từ ‘cút’ đọc giống nhau)
Lý Phong nói xong cũng là lúc cửa thang máy mở ra.
Lý Phong bước vào ngay lập tức, Hứa Hạo Nhiên cũng mặt dày và cười hì hì theo sau.
“Anh rể, anh rể, em nói anh nghe, con gái thích dỗ lắm”.
“Miễn là dùng đúng cách, đừng nói lăn giường”.
“Muốn làm gì khác cũng được hết!”
Lý Phong chưa kịp nói gì thì Hứa Hạo Nhiên đã thì thầm vào tai Lý Phong.
“Chị gái em là người sống rất tình cảm. Cách tốt nhất để lấy lòng chị ấy là viết một bức thư tình”.
Tiện đó, Hứa Hạo Nhiên lấy trong túi ra một tờ giấy.
“Anh rể, em đã chuẩn bị thư tình cho anh rồi này, em đọc cho anh nghe nhé”.
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên liền say sưa đọc những dòng chữ trên tờ giấy.
“Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã như bị trúng tiếng sét ái tình, yêu em không thể giải thích được, yêu em vô cùng …”
“Bép!”
Lý Phong tát vào mồm Hứa Hạo Nhiên một cái.
“Anh rể, sao anh lại đánh em?”
Lý Phong khẽ nói: “Có muỗi”.
Hứa Mộc Tình ra khỏi văn phòng, đi ngang qua văn phòng nhỏ nơi Lý Phong thường làm biếng.
Nhìn thấy Lý Phong không có ở đó, cô không khỏi khẽ nhíu đôi lông mày xinh xắn.
Cô hỏi Trương Hiểu Bình, Trương Hiểu Bình cũng lắc đầu, nói rằng cô ấy cũng không nhìn thấy Lý Phong.
Nói ra thì, đã ba ngày Hứa Mộc tình không nói chuyện với Lý Phong rồi.
Một mặt là do công ty có quá nhiều việc.
Mặt khác là do ngại.
Bởi vì Hứa Hạo Nhiên đã phá đám vào ngày hôm đó.
Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn đỏ mặt.
Lúc này, Trương Hiểu Bình đột nhiên kêu lên “anh Phong”.
Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn sang, liền thấy Lý Phong cách đó không xa đang tiến đến.
Hứa Mộc Tình đang định chào Lý Phong.
Thì Lý Phong lại như không nhìn thấy cô, anh hỏi xin Trương Hiểu Bình một ít giấy và một cây bút.
Sau đó, Lý Phong quay đầu đi vào căn phòng nhỏ của mình, cầm bút lên viết một cách rất nghiêm túc.