Xương toàn thân của tên vệ sĩ vỡ vụn, hắn rơi xuống đất như một đám bùn nhão.
Cùng lúc đó, Lý Phong đang từ từ tới gần chiếc xe.
Bước đi của anh rất kì lạ, mỗi lần anh bước đi, Ngụy Hàn Siêu lại cảm thấy hơi thở của mình trở nên khó khăn hơn.
Hơn nữa chỉ cần nhìn vào đôi mắt của Lý Phong, hắn liền có cảm giác như đang bị một con dã thú cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm.
Ngụy Hàn Siêu sợ tới mức nhanh chóng đẩy cửa xe ra, chạy vào cổng của hội quán Kim Đao.
Bên trong hội quán Kim Đao.
Cả hai bên đều đã sẵn sàng chiến đấu!
Đúng lúc vô cùng căng thẳng này, thì Ngụy Hàn Siêu xông vào, hô to về phía Ngụy Tiêu Dương: “Ngụy Tiêu Dương, mau bảo vệ tao!”
“Mau giết thằng đàn ông ngoài cửa đi. Tao muốn con đàn bà của hắn. Tao muốn ngay bây giờ!”
Ngụy Tiêu Dương đang hết sức kinh ngạc thì thấy Dương Thiện Tề khiêng một vệ sĩ bị gãy xương khắp người đi vào.
Hắn cau mày, lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Đừng quan tâm đến con chó này, mày đi ra giết thằng ngoài kia đi, tao muốn con đàn bà bên cạnh hắn! Đi nhanh đi!”
“Loạt xoạt, loạt xoạt…”
Đó là tiếng giày da đàn ông bước trên đất.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Lý Phong xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Diêu Nhược Nam lập tức sướng phát điên khi nhìn thấy Lý Phong!
Tại sao anh ta lại đến đây?
Có phải anh ta biết mình đang gặp nguy hiểm nên đến để cứu mình không?
“Thằng kia, mày bước thêm một bước nữa thì đừng trách tao”.
Ngụy Tiêu Dương chắp hai tay sau lưng, mặt hơi vênh lên, kiêu ngạo nhìn Lý Phong.
Lý Phong dường như không nghe thấy lời nói của Ngụy Tiêu Dương, bước thẳng đến.
Ngụy Tiêu Dương lúc này hừ lạnh một tiếng, ra tay!
Cơ thể hắn hoạt bát, tốc độ nhanh như điện, cú đấm mạnh như sấm chớp, hắn…
“Bùm!”
Một tiếng động lớn!
Mọi người nhìn thấy Ngụy Tiêu Dương vừa lao lên đã bay về phía sau với tốc độ nhanh hơn.
Cơ thể hắn bay qua đỉnh đầu của mấy tên thuộc hạ.
Lướt qua tầm mắt của đám Điền Minh Cường.
“Rầm!”, cuối cùng, đập mạnh vào tường.
Cả đại sảnh im lặng.
Không một ai, kể cả Đao Gia, biết Lý Phong ra tay như thế nào!
Điếng người.
Nhanh quá!
Mạnh quá!
“Lắm mồm!”
Lý Phong vô cảm đi về phía Ngụy Hàn Siêu.
Dương Thiện Tề bên cạnh vội vàng đứng trước mặt Ngụy Hàn Siêu, giang hai tay như thể sắp đánh một trận lớn.
“Đừng qua, mày đừng qua đây! Nếu mày dám làm tao bị thương, bố tao sẽ không tha cho mày đâu!”, Ngụy Hàn Siêu hét lên.
“Bốp!”
Dương Thiện Tề còn chưa kịp phản ứng, thì phía sau đã vang lên tiếng bạt tai giòn tan.
Lý Phong tát mạnh vào mặt Ngụy Hàn Siêu.
Lập tức, có ba chiếc răng đầy máu vẽ nên ba vòng cung tuyệt đẹp trên không trung.
“Lúc nãy có một con chó mà mày nuôi chạy đến sủa trước mặt vợ tao, làm vợ tao giật mình, mày tính bồi thường như nào?”
“Thằng kia, mày dám động vài cậu chủ, nhà họ Ngụy chúng tao sẽ không tha cho mày đâu!”
Ngụy Tiêu Dương lúc này mới lảo đảo đứng lên.
Tuy nhiên, hắn vừa mới nói xong, đột nhiên toàn thân run lên, phun ra máu.
Hắn thậm chí còn không đứng vững, vội vàng bám vào tường, không ngừng thở d ốc.
Ngụy Hàn Siêu vừa lùi lại vừa mắng Lý Phong: “Tao là người nhà họ Ngụy, cái loại tạp chủng như mày dám động vào tao à?”
Khóe miệng Lý Phong nhếch lên, anh cười.
Khoảnh khắc anh cười, con ngươi của Ngụy Tiêu Dương lập tức giãn ra!
Không xong rồi!
Ngụy Tiêu Dương nhìn thấy một bàn chân.
Đó là chân của Lý Phong.
Đá vào đũng qu@n của Ngụy Hàn Siêu một cách cực kỳ chính xác!