Lỗ Diệu Quang cười khanh khách nói với Ngô Chí Vinh: “Ông Ngô nhìn thấy chưa?”
“Người tôi chọn đi cùng cậu Uông rất được đúng không?”
“Giờ chắc hắn đang bày cho cậu Uông cách chơi gái như thế nào?”
“Lát nữa chắc chắn cậu Uông sẽ tự mình chơi đùa”.
“Hai chúng ta chỉ cần nhìn cho kĩ là được”.
Ngô Chí Vinh hơi nhíu mày nói: “Sao tôi thấy tiếng kêu thảm thiết này nghe quen tai thế nhỉ?”
“Không giống tiếng phụ nữ mà giống tiếng đàn ông kêu hơn”.
Lỗ Diệu Quang cười nói: “Không phải ông nói cậu Uông khẩu vị nặng à, chắc là cậu ấy thích chơi cả nam cả nữ đấy”.
Giờ Lỗ Diệu Quang vui muốn chết.
Vì ông ta muốn nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ngô Chí Vinh.
Ông ta chỉ cần hơn Ngô Chí Vinh.
Thì ấn tượng của Uông Nghị Sinh với ông ta sẽ càng thêm sâu sắc.
Nếu thế chờ sau khi Uông Nghị Sinh xong việc ông ta càng được lợi.
Nhưng Ngô Chí Vinh càng nghe càng thấy lạ.
Bởi vì Trình Lỗi cứ lắc lư suốt.
Mà người nằm trên đất hai tay ôm mặt không ngừng uốn éo.
Làm Ngô Chí Vinh nhìn không rõ mặt người đàn ông bị đánh là ai.
Nhưng ông ta thấy giọng người này nghe rất quen tai.
Càng nghe ông ta càng thấy giọng của hắn giống giọng Uông Nghị Sinh.
Nhưng sao thế được chứ.
Trình Lỗi là cái thá gì?
Sao dám làm thế với Uông Nghị Sinh?
Gã đàn ông nằm trên đất đã bị lột s@ch quần áo.
Trên người toàn là vết thương.
Trình Lỗi lấy một món đồ treo trên tường nhét vào người Uông Nghị Sinh.
Sau đó lấy hai cái kẹp sắt từ cái giá bên cạnh xuống.
Hắn cười điên cuồng.
“Lúc mới tới không phải mày nói với tao muốn thấy cảnh dùng cái kẹp sắt này kẹp đàn bà à?”
“Giờ tao để mày thử cho biết vị, xem cảm giác bị hai cái kẹp sắt này kẹp thế nào nhé?”
Nói xong Trình Lỗi kẹp vào người gã.
“Aaaa!”
Hét lên!
Tiếng hét thảm thiết vang vọng cả phòng khách.
Thấy cảnh này Lỗ Diệu Quang ngồi một chỗ vỗ tay cười to.
“Thằng nhóc Trình Lỗi này được phết đấy”.
“Làm mẫu mà diễn như thật vậy”.
“Đơi lát nữa cậu Uông làm theo thì phê phải biết”.
Lúc này tiếng kêu thảm thiết vẫn chưa ngừng, bỗng nhiên Trình Lỗi hét to.
“Tao sẽ không tha cho mày, tao nhất định sẽ không tha cho mày”.
“Tao sẽ giết mày, tao sẽ giết cả nhà mày”.
“Mày chết chắc rồi, cả nhà mày chết chắc rồi”.
Trình Lỗi nắm lấy tóc Uông Nghị Sinh.
Đến giờ khuôn mặt của Uông Nghị Sinh mới đập vào mắt Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh.
Đơ người!
Hai người đứng đầu của hai gia tộc lớn lập tức giống như hai lão già ngốc nghếch.
Há hốc mồm kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!”
Đó là cảnh Trình Lỗi tát liên tiếp vào mặt Uông Nghị Sinh.
Dù làm vậy nhưng hắn vẫn chưa thấy hả giận.
Lại nắm chặt đầu Uông Nghị Sinh đập mạnh vào bức tường sắt bên cạnh.
“Mày muốn tao chết, vậy tao sẽ chơi chết mày trước”.
“Chỉ cần mày chết rồi thì ai biết là do tao làm chứ?”
“Ha ha ha! Tao chỉ cần đổ lên đầu thằng Lý Phong là xong”.
Vừa nói hắn vừa giữ chặt đầu Uông Nghị Sinh đập mạnh vào tường.
“Bịch! Bịch!”
Tiếng đập mạnh truyền vào tai.
“Dừng lại! Dừng lại ngay!”
Lỗ Diệu Quang đang ngồi trên sô pha nhảy dựng lên.
Ngô Chí Vinh còn nhanh hơn.
Ông ta lao vọt ra khỏi phòng khách, hét lên với một đám vệ sĩ bên ngoài: “Nhanh lên! Nhanh đi cứu cậu Uông đi”.
Cả đám vệ sĩ lao đi.
“Vèo!”
“Vèo!”
“Vèo!”
Từng chiếc ô tô lao nhanh ra khỏi biệt thự.
Lúc Lỗ Diệu Quang đi ra từ phòng khách, Ngô Chí Vinh quay đầu trơ mắt nhìn ông ta.
“Ông Lỗ, chuyện này rốt cuộc là sao?”
“Ông mau nói đi!”
Lỗ Diệu Quang sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh.
Uông Nghị Sinh bị đánh tơi bời, máu chảy lênh láng.
Ông ta lao lên đẩy Ngô Chí Vinh ra: “Sao tôi biết được chứ? Giờ không phải lúc chúng ta ở đây trách móc lẫn nhau, phải đi cứu cậu Uông trước”.
Hai mắt Ngô Chí Vinh đỏ bừng.
Ông ta tức điên người nhìn chằm chằm Lỗ Diệu Quang: “Nếu cậu Uông chết thì hai nhà chúng ta cũng xong đời”.
Hơn nửa tiếng sau, cuối cùng bọn chúng cũng đến chỗ chiếc xe container mà Uông Nghị Sinh đang ở trên đó.
Lúc này chiếc xe container đang đỗ bên đường lớn ở ngoại ô.
Lúc đám vệ sĩ đến nơi thì lái xe đã chạy mất rồi.
Cũng không thấy bóng dáng Trình Lỗi đâu.
Trong thùng xe có ba cái xác.
Trong đó có hai gã tông sư.
Tình trạng lúc chết của Uông Nghị Sinh cực kì thê thảm.
Cả người hắn không còn chỗ nào lành lặn.
Máu thịt be bét!
Cực kì thảm!
Lúc nhìn thấy xác Uông Nghị Sinh, Lỗ Diệu Quang thẫn thờ ngồi bệt xuống đất.
“Toi rồi! Toi rồi!” Ông ta ôm đầu, sợ đến cả người run lên cầm cập.
Uông Nghị Sinh là đứa con mà người đứng đầu nhà họ Uông – Uông Tố Lung thương yêu nhất.
Giờ hắn chết ở Thành Hải.
Mà còn chết dưới tầm mắt của hai người bọn họ.
Chuyện này liên quan trực tiếp đến hai nhà bọn họ.
So với Lỗ Diệu Quang thì Ngô Chí Vinh phản ứng nhanh hơn.
Ông ta nhíu mày nhìn xác hai gã tông sư: “Sao lại thế? Sao hai gã tông sư này lại chết ở đây chứ?”
“Thành Hải rộng lớn vậy, nhà ai có năng lực giết cả hai hai gã tông sư cùng lúc thế chứ”.
Lỗ Diệu Quang lắc đầu lia lịa: “Tôi không biết, tôi không biết”.
Đầu óc Lỗ Diệu Quang đặc quánh lại như hồ, không nghĩ ra được cách gì.
Ông ta chỉ nghĩ được mình sẽ chết thảm cỡ nào.
Nhà họ Uông nhất định sẽ không tha cho ông ta.
Lúc này Ngô Chí Vinh bước lên vung tay tát cho Lỗ Diệu Quang một cái thật mạnh.
“Giờ ông có khác gì đồ bỏ đi không, ngồi ở đây thì làm được gì”.
“Mau nghĩ cách gì đi”.
“Nếu không hai nhà chúng ta sẽ bị nhà họ Uông xử đẹp đấy”.
Cái tát này làm Lỗ Diệu Quang chảy cả máu mồm.
Nhưng ông ta vẫn liên tục lắc đầu.
“Tôi không biết thật mà”.
“Cho dù tôi dẫn theo tất cả cao thủ trong gia tộc cũng không thể giết hai tông sư trong một không gian nhỏ như vậy được”.
Ngô Chí Vinh bình tĩnh nói: “Chẳng lẽ thằng cha Trình Lỗi vẫn luôn che giấu thực lực à?”
“Tôi không biết.”, Lỗ Diệu Quang vẫn lắc đầu.
Ngô Chí Vinh một tay nắm lấy cổ áo Lỗ Diệu Quang nhấc lên.
Ông ta trợn trừng mắt nhìn Lỗ Diệu Quang nói: “Ông phải nói ông biết”.
“Tất cả mọi chuyện là do Trình Lỗi làm”.