Lồ ng ngực rộng lớn của anh ôm chặt lấy cơ thể mềm mại nóng rực của cô.
Cô rúc sâu vào lòng anh, trên người tỏa ra mùi thơm làm người ta mềm nhũn.
Không biết vì thuốc mà Hứa Hạo Nhiên bỏ vào liều lượng quá mạnh hay là do ngọn lửa trong lòng bùng cháy lên.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô đỏ ửng.
Nóng.
Thiêu đốt.
Nóng bỏng.
Tay Hứa Mộc Tình như dây leo.
Ôm chặt cổ Lý Phong.
Hai người tì trán vào nhau.
Chóp mũi khẽ cọ.
Hơi thở thơm như hoa lan.
“Không phải em vẫn chưa khỏe hẳn, chưa thể vận động mạnh à?”
Lý Phong bình tĩnh nhìn cô, cười nói.
“Không sao, anh sẽ cẩn thận”.
Tay của anh dần dần mò lên trên.
“Ư…”
Tiếng rên truyền từ phòng bếp ra.
Cô hơi kháng cự.
Nhưng không phải kháng cự Lý Phong.
Mà kháng cự hoàn cảnh này.
“Cửa…vẫn còn đang mở kìa”.
Giọng Hứa Mộc Tình nhỏ đến mức khó mà nghe rõ được.
Cô xấu hổ.
Cũng chờ mong.
Lý Phong nhẹ nhàng vung tay lên.
Cánh cửa cách đó không xa từ từ đóng lại.
Cửa phòng bếp là cửa lùa.
Ở giữa là kính mờ.
Bên ngoài cánh cửa le lói ánh nắng của hoàng hôn.
Lờ mờ có thể thấy hai bóng người.
Đang quấn quýt nhau như cây lau sậy quấn quanh tảng đá.
Lại giống như dây leo quấn lên cây đại thụ.
Theo chiều gió.
Rên nhẹ.
Khẽ ngân nga.
Đung đưa.
Lắc lư.
Khổ nỗi vì kính mờ nên không thể nhìn rõ.
Cũng không nghe được hết.
Chỉ thấy hình ảnh mơ hồ.
Nghe được âm thanh loáng thoáng.
“Bốp!”
Một bàn tay từ bên trong bỗng vỗ vào tấm kính mờ.
Năm ngón tay đè lên mặt kính dần nắm chặt lại.
Rồi lại xòe ra.
Như muốn nắm lấy.
Như đang gãi cào.
Lại có một bàn tay chống lên mặt kính mờ.
Cửa lùa bắt đầu lắc lư.
Rung lắc.
Ngày càng kêu vang.
Ngày càng mạnh…
Cũng không biết sau bao lâu mọi chuyện mới xong.
Sau cơn mưa sẽ có cầu vồng.
Hiện trường hỗn loạn cũng được dọn dẹp sạch sẽ.
Lý Phong ôm vai Hứa Mộc Tình đang xấu hổ lên lầu.
Đúng lúc này cửa mở từ bên ngoài.
“Chị ơi, anh rể ơi, em về rồi”.
“Ơ? Lạ thế, sao anh rể không ở phòng khách xem Tom và Jerry nhỉ?”
Hứa Hạo Nhiên thấy Lý Phong không ở phòng khách thì xoay người vào phòng bếp xem.
“Két két”.
Cửa vừa được đẩy ra, Hứa Hạo Nhiên cau mũi.
“Quái lạ, sao phòng bếp có mùi gì lạ thế nhỉ?”
“Ơ!”
Bỗng nhiên.
Hứa Hạo Nhiên kêu oai oái.
Hét chói tai.
“Anh rể!”
“Bánh của em, bánh kem của em!”
Tiếng kêu khóc thảm thiết của Hứa Hạo Nhiên từ dưới nhà truyền đến.
Mà trên lầu, Hứa Mộc Tình đang rúc vào ngực Lý Phong.
Mặt mũi đỏ bừng đấm vào ngực anh một cái.
“Tại anh đó, làm em giờ chẳng biết phải xuống nhà kiểu gì đây”.
“Chân em mềm nhũn rồi”.
Lý Phong cười nói: “Không sao, lồ ng ngực anh lúc nào cũng chào đón em, em muốn dựa bao lâu cũng được”.
Hứa Mộc Tình chớp chớp đôi mi cong dài, cười tươi như hoa.
…
Đúng như Lý Phong nói từ đầu, Liễu Ngọc Phân là một đối thủ đáng gờm, ở cuộc thi nấu ăn quốc tế liên tục vượt lên các đối thủ khác.
Một đường đi thẳng vào trận chung kết.
William ban đầu còn nghĩ một người nội trợ bình thường như bà ấy chắc chắn sẽ không vào được trận chung kết.
Nhưng sự xuất hiện của Liễu Ngọc Phân đã vả thẳng vào mặt hắn.
“Rầm!”
Trong phòng khách, William đập mạnh tờ bản tin buổi sáng của ngày hôm nay xuống bàn.
“Con mụ Liễu Ngọc Phân này rốt cuộc là chui từ đâu ra thế?”
“Sao bà ta có thể đánh bại cả đầu bếp của khách sạn năm sao chứ?”
“Đám giám khảo đó là một lũ ngu đấy à?”
“Mấy cái món chẳng khác gì quán vỉa hè vậy mà bọn họ cũng ăn ngon lành thế”.
Hậu Thụy Minh cười nói: “Đúng như câu của lạ mới là của quý”.
“Dù sao những món mà Liễu Ngọc Phân nấu đều là mấy món ăn gia đình mà đám giám khảo ấy chưa từng ăn”.
“Món ăn lạ miệng nên đám giám khảo mới đánh giá thế”.
William lạnh lùng hừ một tiếng: “Nếu thế, anh sẽ nâng cao yêu cầu của cuộc thi này lên”.
“Anh sẽ gửi thư mời nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng quốc tế đến Thiên Môn”.
William vừa nói xong, thư kí cũng bước vào.
“Anh William, đội hậu cần của cuộc thi nấu ăn quốc tế vừa nhận được giấy thông báo”.
“Một người Pháp tên là George Polo muốn tham gia vào hội đồng ban giám khảo của cuộc thi nấu ăn quốc tế này.”
“George Polo?”
William nghe thấy cái tên này thì giật mình.
Để chứng minh mình không nghe nhầm, hắn còn hỏi lại lần nữa: “Cậu chắc chắn người này tên George Polo không?”
Thư kí đưa giấy thông báo cho William xem.
William đọc lướt qua.
Vẻ mặt mừng rỡ.
Hậu Thụy Minh chưa từng thấy William vui mừng như thế.
Vội vàng hỏi: “Sao thế, George Polo là ai?”
William cười to: “Không phải người Hoa Hạ có câu đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công à”.
“Anh vừa nói muốn mời nhà phê bình ẩm thực quốc tế mà”.
“George Polo đã chủ động đến tận cửa rồi”.
“Ông ta không giống với những nhà phê bình ẩm thực khác”.
“George Polo xuất thân quý tộc, tổ tiên của ông ta là đầu bếp hoàng gia của quốc vương nước Pháp”.
“Bà ngoại ông ta lại là đầu bếp chuyên dụng của nữ hoàng nước Anh”.
“Hàng năm ông ta đi qua rất nhiều nơi trên thế giới, rất nhiều khách sạn hạng sang muốn mời ông ta viết cho một phần chuyên mục”.
“Nhưng ông ta đâu có dễ dàng động bút thế”.
“Cho dù là nhà hàng nổi tiếng hay là quán nhỏ không có tiếng tăm”.
“Chỉ cần ông ta cầm bút viết thì sẽ lập tức được xếp vào đội ngũ những nhà hàng nổi tiếng thế giới”.
“Thậm chí công ty Michelin sẽ cử người đến nếm thử và đưa nhà hàng đó vào danh sách các nhà hàng của Michelin”.
“Thế thì tốt quá!”, Hậu Thụy Minh nghe xong rất kích động.
Trận chung kết nấu ăn quốc tế sẽ được tổ chức ở khách sạn Phương Đông ở Thiên Môn.
Khách sạn Phương Đông là của nhà họ Hậu, nửa năm trước đã được bình chọn là khách sạn năm sao.
Lần này tổ chức cuộc thi nấu ăn cũng là để tuyên truyền cho khách sạn Phương Đông.
Hậu Thụy Minh dựa vào William cười nói: “À đúng rồi, các sản phẩm của nhà máy Violet đã bắt đầu sản xuất rồi”.
“Làm theo yêu cầu của anh, ba ngày sau cũng chính là ngày tổ chức trận chung kết cuộc thi nấu ăn quốc tế”.
“Chúng ta sẽ tổ chức một buổi họp báo mới nhất”.
“Đợi tung ra những sản phẩm đó, chắc chắn có thể chèn ép mọi mặt của tập đoàn Lăng Tiêu”.
William lạnh lùng cười nói: “Tập đoàn Lăng Tiêu cũng chỉ là môt con kiến mà thôi”.
“Cho tới giờ anh cũng chẳng thèm chấp”.
“Bọn chúng cũng chỉ là món tráng miệng thôi”.
Nói đến đây William liếc mắt nhìn ra cửa sổ.
Hắn từ từ giơ tay lên.
Trên mặt cười tự tin.
Kiêu căng! Hống hách!
“Thiên Môn chỉ là nơi bắt đầu”.
“Anh sẽ xuất phát ở đây, từ từ đi tới đích”.
“Thủ đô”.
“Ở đó, anh sẽ một lần nữa lấy lại vinh quang cho gia tộc”.
“Cờ gia tộc của anh sẽ cắm ở nơi cao nhất của thủ đô”.
Cùng lúc này, Lý Phong đang ở biệt thự ở Thiên Môn.
“Anh rể ơi, anh rể ơi! Hỏng rồi”.