Để mọi người tiện đi lại nên Lý Phong đã đến showroom ô tô mua một phát mấy chục chiếc.
Tặng mỗi người thân một chiếc.
Điều đáng nói là riêng Hứa Hạo Nhiên thì không có.
Không phải Lý Phong không cho mà là mẹ vợ không đồng ý.
Mẹ vợ nói.
“Con lái xe làm gì? Cái kỹ thuật lái xe của con mà ra đường thì đúng là gây họa cho người khác”.
“Mẹ mà treo một khúc xương trên vô lăng thì chó cũng lái giỏi hơn con”.
Mới sáng sớm Trần Quả đã lái xe đưa Hứa Mộc Tình đi làm.
Lý Phong vừa xuống lầu thì nghe thấy tiếng hét kinh hãi của Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó anh thấy Hứa Hạo Nhiên hùng hục lao từ trong bếp ra.
Nói với anh: “Anh rể ơi, hỏng rồi”.
“Làm sao?”
“Mới sáng sớm mẹ đã nghiến răng nghiến lợi mài dao trong phòng bếp rồi”.
“Anh rể này, có phải hôm qua anh lỡ làm gì để mẹ phiền lòng không thế?”
Nói xong, Hứa Hạo Nhiên cố ý ghé sát vào Lý Phong nói nhỏ: “Ví dụ như chuyện anh với chị em hôm qua trong bếp ý…”
Hứa Hạo Nhiên còn chưa nói xong đã thấy Liễu Ngọc Phân cầm dao phay đứng ở cửa bếp rồi.
“Ối mẹ ơi!”
Hứa Hạo Nhiên sợ nảy người.
“Mẹ ơi, mẹ muốn làm gì thế? Mẹ bình tĩnh lại đi”.
Hứa Hạo Nhiên sợ đến mức vội vàng lùi về sau.
Cậu ta không ngừng giải thích, toàn nói những chuyện bí mật có liên quan đến Viên Đa Đa.
Vốn dĩ Liễu Ngọc Phân cũng không biết nhiều về chuyện của Hứa Hạo Nhiên với Viên Đa Đa.
Cuối cùng nhờ có Hứa Hạo Nhiên kể hết ra nên Liễu Ngọc Phân mới hiểu hết rồi.
Cuối cùng bà ấy cũng cười giải thích.
Bà ấy mài dao vì lát nữa phải đến cửa tiệm của một người bạn.
Bạn?
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên liếc nhìn nhau.
Liễu Ngọc Phân mới đến Thiên Môn mấy ngày.
Bình thường cũng không thấy bà ấy qua lại với hàng xóm láng giềng.
Bạn ở đâu ra vậy?
Sau đó Lý Phong nhanh chóng lái xe chở Liễu Ngọc Phân đến khu phố cổ ở thành Thiên Môn.
Bạn mà Liễu Ngọc Phân nhắc đến là do bà ấy quen ở cuộc thi nấu ăn.
Cũng trạc tuổi Liễu Ngọc Phân.
Những khác Liễu Ngọc Phân ở chỗ bà ta là một đầu bếp chuyên nghiệp.
Liễu Ngọc Phân nói bà ấy đã cố hết sức rồi.
Dù sao thì bà ấy cũng chỉ là một người nội trợ bình thường, không được đào tạo bài bản về kỹ thuật nấu nướng.
Mấy món bà ấy nấu là dựa vào kinh nghiệm mấy năm nay và một số ý tưởng mà thôi.
Ăn may nên mới lọt vào trận chung kết.
Mà quy tắc của trận chung kết sẽ nghiêm ngặt hơn những vòng loại trước đó rất nhiều.
Vì thế bà ấy phải cố gắng nấu được những món ăn khiến giám khảo bất ngờ.
Liễu Ngọc Phân đã gọi điện cho người bạn này, nói bà ấy lập tức đến quán ăn của bạn để học nấu món dùng trong trận chung kết.
Ba người cứ thế đi đến cửa một quán ăn trông cực kì lâu đời rồi.
Quán ăn Lão Dương.
Quán ăn này trông rất bình thường.
Nhưng vừa bước vào Lý Phong phát hiện quán ăn này buôn bán rất được.
Cách bày trí của nó hơi cổ.
Trên tường treo các tấm gỗ được khắc tên món.
Bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, thậm chí là đồ ăn đêm cũng có.
Giờ mà ăn sáng thì hơi muộn rồi nhưng trong quán vẫn đông nghịt người.
Có già có trẻ.
Nhìn những người này cắm đầu cắm cổ ăn ngấu nghiến thế cũng biết đồ ăn của quán này chắc chắn rất ngon.
Một người phụ nữ trung niên bước lên đón.
Bà ta chính là người bạn mà Liễu Ngọc Phân nói đến – Dương Hồng.
Lúc Liễu Ngọc Phân ở Đông Hải quan hệ khá rộng, bà ấy đối xử với mọi người rất chân thành.
Hai người vừa mới trò chuyện được mấy câu nhưng vì trong quán đông khách quá, Liễu Ngọc Phân chủ động đi giúp bà ta bưng bát đĩa, dọn rác.
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên cũng gọi mấy món rồi ngồi một bên chờ.
Không giống Hứa Hạo Nhiên vô tâm, Lý Phong phát hiện mặc dù trong quán buôn bán khá tốt.
Nhưng bà chủ Dương Hồng vẫn hơi nhăn mày.
Giống như đang gặp khó khăn vậy.
Lúc này, Lý Phong nhìn ra cửa.
Có một gã đàn ông mặc bộ vest sặc sỡ sắc màu bước tới.
Miệng gã ngậm một điếu thuốc, hai tay đút vào túi quần, đi đường lắc trái lắc phải.
Đằng sau gã có mười tên vệ sĩ đi theo.
“Rầm!”
Gã đi đến bên cạnh một cái bàn, đột nhiên nhấc chân đá đổ cái bàn đó.
Trong quán vốn còn đang nhộn nhịp bỗng im lặng.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn gã.
“Dương Hồng, chuyện hôm qua tôi nói bà đã nghĩ đến đâu rồi?”
Gã hếch cằm.
Ánh mắt đe dọa nhìn Dương Hồng.
Dương Hồng từ phía sau quầy chạy đến trước mặt gã, hai bàn tay nắm chặt.
“Ông chủ Trương, tôi nói với ông rồi, quán ăn này là do ông nội tôi để lại, dù thế nào tôi cũng sẽ không bán”.
Gã cười khẩy: “Với tình hình này thì sớm muộn gì bà cũng phải bán thôi”.
“Bà tưởng bà có năng lực đạt được quán quân của cuộc thi nấu ăn quốc tế á?”
“Mẹ nó, đúng là nằm mơ”.
Gã với tay cầm lấy cái ghế bên cạnh, nhấc chân giẫm lên.
Gã vừa giẫm lên ghế vừa giơ tay chỉ thẳng vào Dương Hồng.
Vẻ mặt vênh váo, ánh mắt tràn đầy vẻ dọa dẫm.
“Tôi nói cho bà biết, giờ tôi còn đang tốt tính, tôi ra giá ba trăm nghìn tệ để mua cái quán ăn rách nát này của bà”.
“Nếu bà mà còn lần chần thì lần sau tới dù có ba mươi nghìn tệ tôi cũng không cho”.
“Bà có tin đến lúc đấy bà phải khóc lóc kêu cha gọi mẹ quỳ xuống cầu xin tôi mua lại cái quán ăn này không?”
Dương Hồng không trả lời.
Bà ta cúi đầu, ánh mắt không ngừng xoay chuyển.
Do dự.
Bối rối.
Đấu tranh.
“Bà không tin chứ gì?”
“Được đấy, thế cứ chờ xem!”
Nói xong gã vung tay lên, mười mấy người cứ thế vênh váo rời đi.
Lúc này Lý Phong dửng dưng nói một câu.
“Tiểu Thất!”
“Có ạ!”, Vương Tiểu Thất thình lình nhảy ra đứng sau lưng Lý Phong.
Hứa Hạo Nhiên vừa thấy thì giật mình.
“Anh Thất này, may là giờ đang là ban ngày đấy, chứ nếu là buổi tối thì đúng là bị anh dọa chết khiếp rồi”.
Vương Tiểu Thất liếc nhìn Hứa Hạo Nhiên, ánh mắt sắc như dao khiến Hứa Hạo Nhiên sợ rụt cổ.
Hứa Hạo Nhiên chợt nhận ra mấy người đàn em của Lý Phong hình như ngày càng trở nên đáng sợ.
Lý Phong liếc nhìn gã đàn ông vừa ra ngoài nói: “Đi theo điều tra rõ chuyện này đi”.
“Vâng!”
Khách trong quán cũng lần lượt đứng lên rời đi.
Nhân viên trong quán cũng tranh thủ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi.
Dương Hồng dẫn Liễu Ngọc Phân vào bếp.
Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên cũng đi theo.
Nhà bếp nối liền với sảnh của quán ăn.
Ở giữa có một tấm thủy tinh ngăn cách.
Khách hàng có thể nhìn rõ trong bếp.
Trong bếp Dương Hồng đang dạy Liễu Ngọc Phân mấy món ăn đặc sắc.
Nghe hai người nói chuyện, Lý Phong mới biết quán ăn này mở được hàng trăm năm rồi, cũng được coi là một quán ăn nổi tiếng lâu đời ở Thiên Môn.
Nửa năm trước thực đơn của nhà họ bị người ta ăn cắp.
Chẳng bao lâu thực đơn của khách sạn Phương Đông cũng xuất hiện mấy món ăn gia truyền có lịch sử mấy chục năm của nhà họ.