Sát khí!
Càng lúc càng nồng nặc!
Những người giấu mặt trong mũ bảo hiểm này chẳng khác nào dao giấu trong bao kiếm!
Sắc bén!
Nguy hiểm!
Lưu Tĩnh Tây nói tiếp.
“Gia đình bốn người của Lý Phong, tao sẽ đích thân dẫn người đi giải quyết, còn lại chúng mày tự phân bổ”.
“Nhớ, trước 12 giờ đêm nay phải giải quyết xong hết đám người này”.
“Ai chưa hoàn thành nhiệm vụ thì tăng ca”.
Nói xong, trong mắt Lưu Tĩnh Tây chợt lóe một tia lạnh lẽo.
“Chúng mày rõ chưa!”
Đúng lúc này, hai trăm người có mặt ở đó đồng thanh.
“Thủ lĩnh, yên tâm, chúng em sẽ liều mạng để hoàn thành nhiệm vụ!”
Sát khí tràn ngập trong xưởng nhà máy!
Tiếng hò hét vang vọng trong xưởng nhà máy!
Làm người ta kinh hãi!
…
Cùng lúc đó tất cả thành viên Hổ Báo Kỵ rời thủ đô.
Tứ hợp viện nhà họ Lý ở thủ đô.
Quản gia Lý Lâm vội vàng vào phòng làm việc.
Lý Tấn, tộc trưởng của nhà họ Lý, đang viết thư pháp trên bàn làm việc như thường lệ.
So với trước đây, chữ viết trên tờ giấy bây giờ đã mượt hơn rất nhiều.
Điều này cũng cho thấy rằng gần đây Lý Tấn có tâm trạng tốt.
Dù mối quan hệ của ông ta và con trai Lý Phong vẫn chưa được hàn gắn.
Hai người cũng chưa từng mặt đối mặt mà nói một lời nào với nhau.
Tuy nhiên, bây giờ Lý Phong đang ở Thiên Môn.
Mà giữa mối quan hệ của ông ta và Lý Phong còn có một mắt xích mới.
Đó chính là cô con dâu tương lai Hứa Mộc Tình.
Về cô con dâu tương lai này, cho dù là bố Lý Tấn hay mẹ Lục An Lam, đều rất vừa lòng.
Bây giờ không có nhiều cô gái tốt bụng và chân thành như Hứa Mộc Tình.
Quan trọng hơn, Hứa Mộc Tình có thể nói là người duy nhất trên thế giới này có thể giữ chân được Lý Phong.
Vị thần của Hồng Hải.
Đó là sự tồn tại trên đỉnh thế giới.
Nhìn ra cả thế giới, chỉ có Hứa Mộc Tình là có thể trói buộc anh, người con trai tài giỏi về mọi mặt này, ở bên cạnh cô.
Sau khi suy nghĩ, một chữ “hỷ” lớn xuất hiện trên tờ giấy.
Trước khi Lý Tấn cầm nó lên để xem xét cẩn thận, Lý Lâm đã vội nói.
“Chủ nhân, không ổn rồi”.
Lý Tấn cau mày: “Nói đi, có chuyện gì”.
“Tôi vừa nhận được tin tức, Hổ Báo Kỵ ở khu vực phía Nam đột nhiên phát binh, hung hăng hướng về phía Thiên Môn”.
“Hổ Báo Kỵ này là lực lượng chính của Hậu Thụy Minh, tộc trưởng mới của gia tộc họ Hậu”.
“70% là bọn họ đi tìm cậu chủ”.
Nghe vậy, Lý Tấn, với tư cách là cha ruột, không những không lo lắng, mà trên mặt còn nở một nụ cười nhạt.
“Đừng lo lắng, không cần căng thẳng”.
“Chẳng qua cũng chỉ là hơn hai trăm con chuột trên xe máy”.
Nói xong, Lý Tấn cúi xuống và quan sát cẩn thận chữ mình đã viết.
Ông ta càng xem càng hài lòng.
Ông ta nói với Lý Lâm: “Ông thấy tôi có nên đóng khung cái chữ này không?”
“Khi hai đứa nó chính thức tổ chức hôn lễ, sẽ treo chữ này trong phòng “.
So với vẻ điềm tĩnh của cha ruột Lý Tấn, quản gia Lý Lâm có vẻ rất căng thẳng.
“Chủ nhân, đó là Hổ Báo Kỵ đấy!”
“Mặc dù trong mắt ông, chúng chỉ là một lũ chuột”.
“Nhưng nền tảng của cậu chủ là ở Ninh Châu. Ở Thiên Môn, không có nhiều người có thể trợ giúp cậu chủ”.
“Hổ Báo Kỵ hung hăng lao đến như thế, cho dù bản thân cậu chủ có thực lực cỡ nào, một mình cậu ấy cũng khó mà đối phó được”.
“Thuộc hạ nghĩ, hay là phái “đội Hắc Phong’ đi chặn bọn chúng?”
Lý Tấn mỉm cười.
Ông ta tươi cười nhìn Lý Lâm.
“Lý Lâm, ông theo tôi mấy chục năm rồi”.
“Sao ông vẫn không hiểu tại sao con trai tôi lại được gọi là Thần Hồng Hải nhỉ”.
“Ông nghĩ rằng nó chỉ có một đôi tay của thần thôi sao?”
“Ở Ninh Châu, đối với Phong Nhi mà nói, chỉ là trò trẻ con, làm sao có thể gọi là nền tảng của nó chứ?”
Lý Lâm chớp mắt.
“Chủ nhân, theo như lời ông nói, thì nền tảng của cậu chủ ở đâu ạ?”
Lý Tấn chỉ tay xuống đất dưới chân.
Nở nụ cười nơi khóe miệng.
Mà nụ cười này đầy tự hào.
“Nơi nó đặt chân đến chính là nền tảng của nó!”
Vừa nói xong, Lý Tấn liền cầm bút lên, vẩy một chút mực lên tờ giấy, vừa nói vừa viết.
“Nếu như hai người bọn nó kết hôn, một chữ này nhất định không đủ”.
“Xem ra còn phải viết thêm một vài chữ nữa, sau đó sẽ đưa cho ông thông gia một ít”.
…
Thiên Môn, buổi tối.
Chiếc xe Mercedes-Benz S-class Lý Phong mới mua cho Hứa Mộc Tình lái khỏi tòa nhà chi nhánh Thiên Môn của tập đoàn Lăng Tiêu.
Chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng này lái chậm trên con đường về phía Nam ngoại ô Thiên Môn.
Khi ra khỏi thành phố và vào tỉnh lộ, một vài chiếc mô tô hạng nặng bất ngờ lao ra khỏi con hẻm nhỏ.
Hai chiếc mô tô hạng nặng chạy phía trước nhanh chóng lao tới tông vào hông chiếc sedan Mercedes-Benz màu trắng.
Có hai tên đang ngồi trên một chiếc mô tô hạng nặng.
Người đàn ông ngồi sau, tay cầm một thùng sơn.
Trước khi chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng phản ứng kịp, lớp sơn đen đã trực tiếp hất lên kính chắn gió của chiếc ô tô Mercedes-Benz.
Lập tức, tài xế trên xe cuống lên, liều mạng bẻ lái.
Hai chiếc xe máy phân khối lớn hất sơn nhanh chóng rút lui.
Ở phía sau, bốn chiếc xe máy khác lập tức lao lên.
“Choang!”
“Choang!”
Chúng nhanh chóng đập vỡ kính cửa ô tô.
Sau đó, đốt bom cháy trong chai bia được làm thủ công.
Thuận theo cửa kính ô tô bị vỡ mà ném vào trong xe!
Lửa!
Ngọn lửa lập tức thiêu đốt bên trong xe!
Từ trong ô tô nghe thấy tiếng hét của đàn ông!
Mấy chiếc xe máy hạng nặng sau khi hoàn thành việc này, đã phóng đi như bay.
Chiếc Mercedes-Benz màu trắng bất ngờ húc đổ lan can bên đường rồi lao xuống ruộng.
Xe chạy trên ruộng được một đoạn thì bất ngờ có tiếng nổ dữ dội!
Lúc này, một chiếc xe máy hạng nặng đi qua đường bên cạnh.
Nhìn ngọn lửa bốc cháy ngùn ngụt, người trên xe máy lấy máy bộ đàm ra nói với giọng trầm thấp.
“Hứa Mộc Tình đã chết, nhiệm vụ một đã hoàn thành!”
Khi các thành viên Hổ Báo Kỵ rời đi, Ngưu Đại Tráng bước nhanh ra cùng đám người.
Anh ta nhìn hai thi thể cháy đen trong xe cười lạnh.
“Quả đúng như đại ca dự đoán!”
“Sớm đã đoán được lũ nhà họ Tống sẽ gây khó dễ cho chị dâu!”
“Các người tưởng rằng chỉ có một chiếc Mercedes Benz màu trắng à?”
“Đại ca à, chúng tao đã mua hàng chục chiếc Mercedes-Benz màu trắng từ lâu rồi!”
“Giờ các người chết trong tay người của mình, cũng có thể coi là chết có ý nghĩa đấy!”
Cùng lúc đó, một chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng phóng ra từ khu chợ rau và hướng đến một biệt thự ở ngoại ô thành phố.
Bên ngoài thành phố, có tương đối ít ô tô trên đường.
Đặc biệt khi đến gần khu dân cư biệt thự, con đường như thể đã bị bỏ trống, vô cùng vắng vẻ.
Khi chiếc xe Mercedes-Benz màu trắng chỉ cách khu biệt thự chưa đầy một hai km.
Tám chiếc xe máy hạng nặng bất ngờ vọt lên từ phía sau.
Làm y hệt như lúc nãy.
Hai tên với thùng sơn đen trên tay nhanh chóng tiếp cận chiếc Mercedes Benz màu trắng.
Khi một chiếc mô tô hạng nặng đang lái cạnh buồng lái của chiếc ô tô Mercedes-Benz màu trắng và định văng sơn lên kính chắn gió của chiếc xe, thì cánh cửa xe nhanh chóng mở ra!