Vì thế ông ta vẫn luôn âm thầm phái người đi ngăn cản Lý Phi trưởng thành.
Tuy là từ nhỏ Lý Phi đã thông minh hơn người, học cũng rất giỏi.
Nhưng dưới sự chèn ép của Lý Thiên Sách mà Lý Phi cũng chỉ là một học sinh giỏi bình thường thôi.
Nhưng Lý Phong lại xuất hiện, để cho một học sinh cấp ba chưa từng học võ như Lý Phi đấu với một người có thực lực Chiến Vương như Lý Hán Thần.
Chuyện này làm Lý Thiên Sách nghĩ mãi không ra.
Rốt cuộc Lý Phong định giở trò gì.
Lý Thiên Sách tin chắc Lý Phi không thể nào đánh thắng cháu trai của ông ta.
Nhưng ông ta không đoán được sao Lý Phong phải làm như vậy.
Mà không riêng gì Lý Phi, Lý Tấn cũng đến Trường An rồi.
Chuyện này làm ông ta cảm thấy nguy hiểm.
“Lộp cộp!”
“Lộp cộp!”
Lý Thiên Sách nghe thấy tiếng giày cao gót từ sau lưng.
Ông ta rất quen với tiếng bước chân này.
Nếu là mọi khi thì nghe thấy tiếng bước chân này ông ta sẽ cực kì vui vẻ.
Bởi vì chủ nhân của bước chân là đứa con gái mà ông ta yêu thương nhất.
Nhưng giờ ông ta lại cảm thấy hơi cáu kỉnh, bực bội.
Một người phụ nữ mặc bộ đồ rất mốt màu đỏ bước đến.
Lý Thiên Sách nhìn thấy Lý Thiên Kiêu.
Gia tộc Lý Thị có gia phả.
Lúc đặt tên con phải đặt theo quy định của gia phả.
Lúc Lý Thiên Kiêu vừa sinh ra, Lý Thiên Sách đã đặt tên cho bà ta là Thiên Kiêu.
Chuyện này đã làm trái với quy định của gia phả.
Có thể nói, ông ta yêu chiều Lý Thiên Kiêu từ nhỏ.
Lý Thiên Kiêu được bố chiều quen thói, bước nhanh đến trước mặt Lý Thiên Sách.
Mặt bà ta xám xịt.
“Bố, nghe nói thằng Lý Phong đến Trường An rồi à, hắn đang ở đâu thế?”
Lý Thiên Sách ngẩng đầu nhìn Lý Thiên Kiêu nói: “Con đừng xía vào chuyện này nữa”.
Lý Thiên Kiêu trợn to hai mắt, giọng bà ta cao vút.
“Bố, Lý Phong gi3t chết chồng con, bố nghĩ con không xía vào mà được à?”
“Lúc trước ở thủ đô con không làm gì được hắn”.
“Nhưng giờ hắn tự chui đầu vào lưới, chạy đến nhà chúng ta gây chuyện, sao con tha cho hắn được chứ?”
Tần Vạn Hào đã chết mất xác, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Lý Thiên Kiêu không cần đoán cũng biết là Lý Phong giết.
Tuy là tình cảm của hai vợ bình thường không tốt lắm.
Nhưng dù sao trên danh nghĩa Tần Vạn Hào cũng là chồng bà ta, là bố của con bà ta.
Quan trọng hơn là vì Lý Phong ở giữa cản đường mà kế hoạch bà ta chuẩn bị bao nhiêu năm cứ vậy mà bị đổ vỡ.
Bà ta nuốt không trôi cục tức này.
Lý Thiên Sách hơi nhăn mày.
Ông ta nhìn đứa con gái mà ngày thường mình cực kì yêu thương, cố gắng nhẹ giọng nói.
“Lý Tấn và Lý Phong bố sẽ tự mình xử lý, con chỉ cần đứng một bên xem là được”.
Lý Thiên Kiêu nghe ông ta nói sẽ tự mình xử lý thì sửng sốt.
“Bố, bố mà phải hạ thấp bản thân đi xử lí hai bố con chó chết đấy à?”
“Thế có khác nào chuyện bé xé ra to đâu?”
“Bố chỉ cần cử cho con mấy hắc vệ, con lập tức chặt đầu Lý Tấn và Lý Phong ngay”.
Lý Thiên Kiêu được nuông chiều từ nhỏ.
Ở nơi khác còn hô mưa gọi gió được, nói gì đến giờ đang ở Trường An chứ.
Ở đây, bà ta như vương như chúa, muốn làm gì thì làm.
Lý Thiên Sách hơi bực bội phất tay: “Chuyện đến đây thôi. Bố muốn yên tĩnh một lát, con ra ngoài đi”.
Lý Thiên Kiêu không làm gì được, chỉ có thể quay người rời đi.
Lúc đến cửa phòng, ánh mắt bà ta lóe lên sự độc ác.
Lý Thiên Kiêu lập tức gọi quản gia đến.
“Ông mau gọi hai hắc vệ đến đây cho tôi”.
Vẻ mặt quản gia khó xử nói: “Cô chủ, ông chủ đã dặn dò rồi”.
“Giờ đang là lúc đặc biệt, không có lệnh của ông chủ không ai được sai phái hắc vệ”.
Lý Thiên Kiêu giậm mạnh chân.
“Lý Phong cùng lắm cũng chỉ là con chó được nuôi bên ngoài mà thôi”.
“Sao mọi người cứ quan trọng hóa vấn đề, làm như hắn ghê gớm lắm thế”.
“Tôi không có nhiều kiên nhẫn để đối phó với đồ chó đấy”.
“Được rồi, nếu đã không ai làm thì tôi sẽ tự mình làm”.
Lý Thiên Kiêu vội vàng xoay người rời đi.
Bà ta vừa đi vừa rút điện thoại ra gọi.
“Ông Smith, giờ ông có rảnh không? Chúng ta gặp nhau đi”.
Nhìn bóng lưng Lý Thiên Kiêu đi xa, trong lòng quản gia bất an.
Ông ta vội vàng đi tìm Lý Thiên Sách.
Nghe thấy lời quản gia nói, Lý Thiên Sách cười lắc đầu.
“Con bé bị tôi chiều hư từ nhỏ rồi”.
“Nhưng Trường An đúng là nhà của con bé”.
“Cho dù ở nhà có quậy phá ra sao cũng sẽ có người dọn dẹp cho”.
“Cứ để nó chơi đi, chỉ cần không động đến lực lượng gia tộc là được”.
Vừa nói, mắt Lý Thiên Sắc vừa hiện lên sự xảo trá thâm độc.
“Tôi cũng nhân cơ hội lần này xem xem thực lực của Lý Phong rốt cuộc thế nào”.
…
Buổi tối, phòng tổng thống khách sạn Hilton.
Sau khi Lý Thiên Kiêu và Smith mây mưa, bọn họ vui sướng đi tắm nước nóng.
Hai người mặc áo tắm thảnh thơi ngồi trên ghế sô pha.
Smith rót cho Lý Thiên Kiêu một ly rượu vang đỏ.
“Cạch!”
Hai người chạm ly.
Lý Thiên Kiêu một hơi uống cạn ly rượu.
Trận mây mưa vừa rồi làm Lý Thiên Kiêu thấy rất đã.
Bề ngoài Smith là một người lịch sự, giống như một doanh nhân thành đạt.
Nhưng vừa mới bắt đầu làm tình, ông ta cứ như con thú phát cuồng vậy, làm Lý Thiên Kiêu thấy rất tận hứng.
Sau khi hai người khen ngợi nhau mấy câu, Lý Thiên Kiêu nhìn Smith nói.
“Giờ Lý Phong đang ở Trường An, tôi nghĩ ông nên hành động ngay vì hắn đã chọc đến bố tôi rồi”.
“Ông cũng biết thân thế của bố tôi rồi đấy, xử lí hắn dễ dàng như xử lí một bao rác, quá dễ”.
“Nhưng giờ bố tôi đang thả mồi nhử cá”.
Smith hai mắt sáng rực nói: “Ý bà là bố bà cũng có hứng thứ với bảo tàng Sấm vương hả?”
Lý Thiên Kiêu cười: “Trên đời này sợ là không có ai không có hứng thú với tiền đâu?”
Smith gật đầu, ông ta nhã nhặn lắc nhẹ lý rượu trong tay.
“Bà nói vậy cũng đúng, giờ chắc chỉ có Lý Phong mới biết vị trí thật sự của bào tàng Sấm vương thôi”.
“Đàn em Mallory của tôi và ông chồng Tần Vạn Hào của bà cũng vì bảo tàng Sấm vương mới chết”.
“Món nợ này đương nhiên chúng ta phải tính lên đầu Lý Phong rồi”.
“Nhưng có điều này tôi cứ nghĩ mãi, cho dù là đàn em của tôi hay là chồng bà”.
“Vì tìm bảo tàng mà dẫn theo một đám cao thủ”.
“Sao cả hai bên đều chết trong tay Lý Phong được”.
“Chẳng lẽ sau lưng Lý Phong có một đám cao thủ bảo vệ à?”
Lý Thiên Kiêu lạnh lùng nói: “Có hay không tôi không biết”
“Dù sao giờ ông chỉ cần cho người đi xử Lý Phong”.
“Sau khi đánh nhau là ông sẽ rõ”.