Smith nhìn Lý Thiên Kiêu cười.
“Bà Tần, tôi đã gặp rất nhiều kiểu phụ nữ”.
“Nhưng trong số bọn họ tôi ấn tượng với bà nhất”.
“Nếu không phải bà đã lấy chồng có con, tôi chắc chắn sẽ theo đuổi bà”.
Lý Thiên Kiêu cười lả lướt với Smith: “Hai chúng ta làm bạn tình không tốt à?”
“Giờ chồng tôi chết, tôi cũng tự do”.
“Không có hôn nhân trói buộc, tôi muốn làm gì mà chả được”.
“Nhưng dù thế nào tôi cũng phải báo thù cho Tần Vạn Hào – chồng mình”.
Lý Thiên Kiêu nhìn chằm chằm Smith.
“Làm theo những gì chúng ta nói lúc trước, chỉ cần ông gi3t chết Lý Phong rồi xách đầu hắn đến gặp tôi, tôi không cần bảo tàng gì hết”.
“Được lắm, tôi thích tính cách thẳng thắn này của bà”.
Vừa nói Smith vừa vỗ tay hai cái.
“Bốp!”
“Bốp!”
Lúc này, có người đẩy cửa ra.
Có một người đàn ông cao tầm một mét bảy, làn da rám nắng, nhìn rất bình thường bước vào.
Ngoại hình anh ta chả có gì đặc biệt.
Đi trên đường cũng không thu hút ánh nhìn.
“Bà Tần, tôi giới thiệu một thuộc hạ đắc lực dưới trướng tôi – Chachai”.
“Chachai đến từ Siam, anh ta luyện Muay Thái từ năm ba tuổi và giành danh hiệu vô địch Quyền vương Muay Thái khi mới mười ba tuổi”.
“Con đường ngôi sao của anh ta rất rộng mở, ngay cả đạo diễn Hollywod cũng mời anh ta đến nước Mễ phát triển”.
“Nhưng tiếc là em gái anh ta bệnh nặng”.
“Vì em gái mà anh ta từ bỏ toàn bộ tiền đồ rộng lớn của mình”.
“Biến thành một cỗ máy giết người vì tiền chuyện gì cũng dám làm”.
“Tính đến nay số người chết trong tay anh ta đã vượt qua số này”.
Vừa nói Smith vừa giơ hai ngón tay ra với Lý Thiên Kiêu.
Lý Thiên Kiêu nói thì cười khẩy: “Mới có hai mươi người à”.
Smith khẽ lắc đầu.
Lý Thiên Kiêu ngạc nhiên.
“Hai trăm người à?”
Smith vẫn lắc đầu, ông ta cười nói: “Hơn hai nghìn người”.
Lý Thiên Kiêu sốc, bà ta giơ tay che miệng.
Vẻ mặt khó tin nhìn Chaicha: “Ông Smith này, ông đang đùa tôi đấy à?”
“Cho dù anh ta là đao phủ thì cũng không thể giết nhiều người như vậy được”.
Smith cười nói: “Số mà tôi nói là thật”.
“Còn anh ta giết người thế nào tôi sẽ không nói”.
“Bà chỉ cần biết rằng, Chachai mà ra tay thì Lý Phong chết là cái chắc”.
Lý Thiên Kiêu cười ha hả: “Nếu đã thế tôi sẽ chờ tin vui từ ông Smith”.
Smith cầm lấy cái phong bì từ trên bàn đưa cho Chachai.
Ông ta nói với Chachai: “Tôi nghe thuộc hạ nói cậu mới đưa em gái từ Siam đến Trường An”.
“Ở bệnh viện hữu nghĩ quốc tế Trường An có một bác sĩ là giáo sư nổi tiếng thế giới, tôi đã đánh tiếng trước với bọn họ rồi”.
“Chỉ cần cậu giết được Lý Phong, người bác sĩ này sẽ đích thân chữa bệnh cho em gái cậu”.
“Viện phí của cô bé cũng mất khoảng năm trăm nghìn tệ”.
“Trong phong bì có một tấm ảnh và một cái thẻ ngân hàng, trong thẻ có sáu trăm nghìn tệ”.
“Gi3t chết Lý Phong, chữa khỏi bệnh cho em gái, còn thừa một trăm nghìn cũng đủ để hai người về Siam sống thoải mái”.
Chachai mở cái phong bì, liếc mắt nhìn qua.
Anh ta nhìn ảnh của Lý Phong, sau khi nhìn kĩ thì hai tay chắp trước ngực cúi chào Smith rồi rời đi.
Sau khi Chachai đi khỏi, Lý Thiên Kiêu nói: “Nhìn người này hơi đần, anh ta có đánh được Lý Phong không?”
“Chachai là một cao thủ rất có tiềm năng, anh ta mới hai mươi ba tuổi thôi”.
“Ngày nào cũng cố gắng luyện Muay Thái”.
“Cho dù không biết anh ta có giết được Lý Phong không”.
“Thì chỉ cần anh ta ra tay, chúng ta sẽ biết được thực lực thực sự của Lý Phong”.
Smith vừa dứt lời, ông ta lấy điều khiển bật TV lên.
Hình ảnh bên trong cũng không phải chương trình của TV.
Mà là hình ảnh từ camera theo dõi.
Lý Thiên Kiêu thấy thế thì ngạc nhiên: “Ông vẫn luôn theo dõi anh ta à?”
Smith cười nói: “Chachai không giống với lính đánh thuê bình thường”.
“Về cơ bản anh ta không vì tiền mới giết người”.
“Anh ta chỉ muốn cứu đứa em gái đáng thương của mình thôi”.
“Nếu em gái anh ta chết hoặc có người chữa khỏi bệnh cho con bé”.
“Tôi cũng không lợi dụng anh ta được nữa”.
“Chachai cũng đoán được chuyện này”.
“Tôi cho người theo dõi anh ta, chắc anh ta có biết”.
“Mà mục đích tôi làm thế cũng rất đơn giản, tôi rất thích nhìn quá trình anh ta giết người”.
Lý Thiên Kiêu cười nói.
“Ông đừng nói nữa, tôi từng này tuổi còn chưa thấy cảnh giết người bao giờ đâu”.
“Hôm nay được tận mắt nhìn cũng hay đấy”.
Vừa nói xong, phục vụ đấy xe thức ăn từ ngoài vào.
Smith đã chuẩn bị sẵn đồ ngọt và hoa quả.
Ông ta và Lý Thiên Kiêu giống như hai người đang xem bộ phim điện ảnh.
Nhìn Chachai ngày càng đến gần Lý Phong.
Chachai ngồi taxi đến biệt thự của Lý Phong.
Đây là khu biệt thự riêng biệt.
Chachai xuống taxi, bước đến góc tường rồi nhảy bật lên.
Anh ta linh hoạt tránh né camera và bảo vệ biệt thự.
Anh ta nhanh chóng đứng ngoài cửa biệt thự mà Lý Phong ở.
“Sao cửa biệt thự lại mở thế”.
Lúc Lý Thiên Kiêu thấy cửa biệt thự Lý Phong mở thì kinh ngạc.
Smith kinh nghiệm dày dặn, ông ta tự tin nói.
“Rõ ràng Lý Phong biết Smith sẽ đến”.
Smith vừa dứt lời, một chàng trai mặc bộ đồ đơn giản từ trong bước ra.
Lúc Lý Thiên Kiêu nhìn thấy người này thì nhíu mày.
Bởi vì cậu nhóc là người mấy năm nay luôn bị nhà họ Lý bắt nạt – Lý Phi.
“Sao thằng nhóc đó lại ở đây?”
Smith không quen biết Lý Phi.
Mà ông ta cũng chả them để ý đến Lý Phi.
Vì ông ta thấy Lý Phi chỉ là người bình thường không đáng nhắc tới.
Smith cầm bộ đàm.
Ông ta nói với Chachai: “Không cần để ý thằng đó, cậu đi tìm thằng Lý Phong đi”.
Nhưng Lý Thiên Kiêu ngồi cạnh Smith, giật lấy bộ đàm nói.
“Chachai, gi3t chết thằng nhóc đó, tôi cho cậu một trăm nghìn”.
Smith không hiểu gì nhìn Lý Thiên Kiêu.
Trên gương mặt trang điểm đậm của Lý Thiên Kiêu hiện ra nụ cười tàn nhẫn.
“Tôi muốn Lý Phi chết từ lâu rồi”.
“Nhân cơ hội này gi3t chết nó, coi như nhổ được cái gai trong lòng tôi”.
Nhưng trong bộ đàm, Chachai nói.
“Tôi từ chối”.
Chachai phát âm không chuẩn nhưng giọng rất vang.
“Khốn nạn! Cậu chê ít tiền à, tôi cho cậu thêm một trăm nghìn”.