“Tôi sẽ không giết người vô tội, mà với tôi thì một trăm vạn đã là rất nhiều rồi”.
Nói xong Chachai định đi lướt qua người Lý Phi.
Nhưng anh ta mới bước lên mấy bước.
Lý Phi bỗng nhiên giơ tay chặn đường anh ta.
Chachai sững sờ, quay đầu nhìn chằm chằm Lý Phi.
Mặt Lý Phi vô cảm.
Cậu ta nói với Chachai.
“Chú tôi nói đánh thắng tôi anh mới có tư cách gặp chú ấy”.
Vẻ mặt Chachai ngạc nhiên, anh ta từ từ lùi lại.
Anh ta lập tức bày ra dáng vẻ chuẩn bị lao vào đánh.
Chachai lớn lên trong hoàn cảnh cực kì khó khăn.
Anh ta chưa bao giờ coi thường bất kì ai.
Vì anh ta hiểu rõ coi thường đối thủ sẽ chết.
Lý Phi hít sâu một hơi.
Cậu ta giơ nắm đấm lên, nhìn dáng đấm cực kì buồn cười.
Lý Thiên Kiêu ngồi trước TV cười to.
“Hahaha! Thằng chó này bị ngu hay sao mà xông lên chịu chết thế”.
Nhưng sắc mặt Smith lại xám xịt.
Ông ta nhìn chòng chọc vào Lý Phi, ánh mắt lóe sáng.
Lúc này, Chachai tấn công.
Chachai luyện Muay Thái.
Rất giỏi đánh úp, tấn công bất ngờ.
Tốc độ của anh ta rất nhanh.
Trong nháy mắt nắm đấm đã lao đến trước mặt Lý Phi.
Ngay lúc nắm đấm mạnh mẽ đủ để đập nát tảng đá sắp đấm vào mặt Lý Phi.
Bóng người cậu ta chợt lóe lên một cái.
Smith và Lý Thiên Kiêu ngồi trước màn hình TV giật mình.
“Sao lại thế?”
“Chuyện gì vậy?”
Lý Thiên Kiêu nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Lúc này, Lý Phi đã đứng ở chỗ Chachai vừa đứng lúc nãy.
Trong chớp mắt hai người đã đổi vị trí cho nhau.
Sau những giây ngạc nhiên ngắn ngủi, Smith nở nụ cười thích thú.
“Hóa ra đây là võ công Hoa Hạ mà người ta hay nói à?”
“Hay thật đấy!”
Smith vừa dứt lời, Chachai lại lao lên tấn công.
Nhưng cho dù tốc độ của anh ta có nhanh thế nào.
Thì nắm tay của anh ta cũng không thể chạm vào được Lý Phi.
Lý Phi cứ như một cơn gió luồn lách bên cạnh Chachai.
Không thể tìm ra quỹ đạo di chuyển của cậu ta.
Ban đầu anh ta cứ như rắn mất đầu.
Nhưng Chachai nhanh chóng tìm ra được quỹ đạo di chuyển của Lý Phi.
Chachai đột nhiên vung tay đấm về phía bả vai Lý Phi.
Trong chớp mắt, có một giọng nói như từ trên trời vọng xuống lọt vào tai Lý Phi.
“Chân trái bước lên, tránh đi”.
Thời khắc mấu chốt, Lý Phi lập tức làm theo lời Lý Phong.
Nắm đấm mạnh mẽ của Chachai vừa hay sượt qua vai Lý Phi.
Cơ thể Lý Phi xoay một vòng quanh Chachai.
Sau đó nhảy ra xa hơn mười mét.
Hai người cách một khoảng nhìn chằm chằm vào nhau.
Giọng Lý Phong lại truyền vào tai Lý Phi.
“Cậu ta luyện Muay Thái phương Bắc”.
“Tốc độ cực nhanh, nắm đấm cực cứng”.
“Người này tầm ba, bốn tuổi bắt đầu luyện Muay Thái”.
“Lúc cháu đánh với cậu ta không cần phải tránh mãi”.
“Mà phải cẩn thận quan sát nắm đấm của đối phương”.
“Ai cũng có lối suy nghĩ độc đáo của riêng họ”.
“Lối suy nghĩ cũng quyết định kiểu võ của họ”.
“Chỉ cần cháu hiểu rõ cách đánh của cậu ta”.
“Trận này cháu sẽ thắng”.
Lý Phong vừa dứt lời, Lý Phi đã lao về phía Chachai.
Lý Phi cứ như cá trạch luồn lách xung quanh Chachai.
Thỉnh thoảng giọng Lý Phong lại truyền đến.
Lý Phong coi Chachai như đối thủ huấn luyện thực chiến cho Lý Phi.
Dưới sự hướng dẫn của Lý Phong, cho dù nắm đấm của Chachai nhanh thế nào cũng không đấm trúng được Lý Phi.
Lúc này, Lý Thiên Kiêu dần mất kiên nhẫn.
Bà ta nói với Smith bên cạnh: “Thằng ranh này sao mà đáng ghét như ruồi thế?”
“Ông có cách nào gi3t chết nó không?”
Smith cười tự tin, trên bàn trước mặt ông ta có ba cái bộ đàm.
Ông ta cầm lấy một cái lạnh lùng nói: “Nhắm vào chân thằng ranh này, bắn thủng chân nó cho tôi”.
“Vâng thưa ông chủ!”
Smith nói xong, Lý Thiên Kiêu tò mò nhìn ông ta.
“Hóa ra ông cho cao thủ nằm vùng bên cạnh rồi à”.
Sau đó, hình ảnh trong TV bỗng thay đổi.
Có người cố ý quay đến một chỗ.
Đó là bụi cỏ bên cạnh biệt thự.
Bên trong có một gã đang nằm sẵn.
Gã nằm bò trên đất, trong tay cầm một cái nỏ.
Nhìn thấy cảnh đó, trên mặt Smith vẫn rất vênh váo, nụ cười huyền bí như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay ông ta.
Ông ta giải thích cho Lý Thiên Kiêu nghe tác dụng đặc biệt của thứ vũ khí lạnh này.
“Cái nỏ đen này được chế tạo đặc biệt, có thể bắn xa khoảng hai trăm hai mười mét”.
“Nếu bắn trong phạm vi một trăm mét có thể bắn nát cả đầu voi đấy”.
Lý Thiên Kiêu ngạc nhiên nhìn Smith: “Lực bắn của cái thứ này lớn thế á?”
Smith cười nói: “Giờ bà nhìn là biết”.
Nghe lệnh của Smith, gã nằm trong bụi cây bắt đầu nhắm vào Lý Phi.
Smith cực kì huênh hoang giới thiệu với Lý Thiên Kiêu gã đang nằm trong bụi.
Ông ta nói: “Gã tên là Madden”.
“Là một tay xạ thủ cừ khôi”.
“Gã từng dùng một cây cung đơn sơ nhất để gi3t chết hơn một trăm tên lính đánh thuê nước ngoài vây bắt gã”.
Smith cười nói: “Có thể nói Madden là vũ khí bí mật bên cạnh tôi”.
“Chỉ cần có gã ở bên, không có bất kì ai có thể đến gần tôi”.
Cùng lúc đó, Smith dùng bộ đàm nói với Madden.
“Được rồi, giải quyết các mạng sống đáng thương này đi”.
“Tôi nhìn mà phát phiền”.
Smith vừa dứt lời, Madden đã ngắm chuẩn lập tức bóp cò.
“Vút!”
Một tiếng rít xé gió.
Một mũi tên lao vun vút về phía chân trái Lý Phi.
Ngay khi mũi tên sắp đâm thủng chân trái cậu ta.
Đột nhiên có một cái bóng đen lao vút từ cửa sổ ra.
“Keng!”
Múi tên Madden bắn bị một đồng tiền xu chặn lại.
Lúc này không chỉ có Smith trước TV.
Mà ngay cả Madden đang nằm bò trên đất cũng sốc, hai mắt gã trợn to.
Tốc độ mũi tên bay trong không khí ít nhất cũng là một trăm ba mười mét một giây.
Người thế nào?
Dùng cái gì?
Mới có thể bắn một đồng tiền xu xa thế, chuẩn thế chứ?
Ngay khi Smith và Madden còn đang kinh hãi.
Có một bóng người cao lớn từ cửa biệt thự bước ra.