Hoàng Thành Có Bảo Châu

Chương 39: Chương 39



“Điện hạ.” Cửu Châu nghiêm mặt nhìn Thần Vương, “Nếu sau này huynh còn nói thế nữa thì ta sẽ giận huynh thật đấy.”
Sư phụ nói nàng thông minh bẩm sinh, sư phụ sẽ không lừa nàng.

“Ừ, ta nói sai rồi.” Thần Vương cười, “Cửu Châu của chúng ta là mây trắng trên trời cao, là thuyền nhỏ giữa dòng sông xanh, là đóa đào hồng trong ngày đổ tuyết.”
Cửu Châu ngơ ngác nhìn Thần Vương, hắn mỉm cười, lại không giải thích gì thêm.

“Đi thôi nào.” Thần Vương nhẹ nhàng cầm tay nàng, lòng bàn tay nàng rất nóng, hơi nóng truyền thẳng từ lòng bàn tay lan đến mấy đầu ngón tay của hắn, rồi chạy khắp toàn thân.

“Đi đâu cơ?” Cửu Châu ngoan ngoãn để mặc Thần Vương dắt đi.

“Vào trong ngồi nghỉ một lát.” Thần Vương thở dài, “Cô chạy đến đây đổ cả mồ hôi, lát nữa ra ngoài gặp gió lạnh lại thêm bệnh.”
“Không đâu.” Cửu Châu vô cùng tự tin, “Ta khỏe lắm đấy.”
“Nghe lời đi, đừng quậy.” Thần Vương không buông tay, dắt người đi thẳng vào trong.

“Điện hạ, ta không phải là mệnh quan triều đình, vào công sở Lễ bộ sẽ gây phiền cho huynh mất.” Cửu Châu vẫn thấy lo.

“Cô là Vương phi tương lai của bổn vương, là huyện chủ do triều đình sắc phong, dĩ nhiên có thể vào Lễ bộ.” Thần Vương dẫn Cửu Châu đến một nơi khuất gió, “Có bổn vương ở đây, ai dám ý kiến?”
Thần Vương dắt Cửu Châu vào thư phòng của mình, đưa khăn khô cho nàng, “Lưng cô cũng đổ mồ hôi rồi, dùng khăn lau đi, ta ra ngoài trông chừng.”
Dứt lời, hắn đóng cửa lại giúp Cửu Châu, lùi về sau vài bước rồi xoay lưng về phía cửa phòng.

“Các ông có thấy gì không, vừa nãy Vương gia dắt một cô gái vào thư phòng của mình.”
“Ngay dưới mí mắt của Minh Thị lang mà hắn dám làm càn như vậy?”
“Suỵt, bé giọng thôi, Minh Thị lang đến kìa.”
“Nom sắc mặt của chư vị đồng liêu có vẻ lạ?” Minh Kính Châu bước vào, bắt gặp ánh mắt chốc chốc lại rơi trên người mình, đến khi ông ngẩng đầu lên thì mọi người lại vội vàng lảng đi, ông cười hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Không có gì, không có gì.” Một vị đại nhân cười gượng, chuyển chủ đề, “Minh huynh định đi đâu thế?”
“À, ta tìm được mấy quyển văn hay, định đem tới cho Thần Vương điện hạ chép lại.” Minh Kính Châu huơ cuốn sách trên tay, “Chư vị đại nhân cứ trò chuyện tự nhiên.”
“Này này này.” Mọi người vội vàng gọi Minh Kính Châu lại, “Minh huynh à, không phải ông đang định chuẩn bị quà đáp lễ cho các nước khác sao? Chi bằng để bọn tôi đưa sang giúp ông nhé?”
Đại hôn của Tề Vương, các quốc gia láng giềng có quan hệ thân thiết đều phái người mang quà đến, Đại Thành phải tặng quà đáp lễ.

“Chút chuyện nhỏ này sao dám làm phiền chư vị.” Minh Kính Châu nhét sách vào tay áo, “Mọi người cứ tự nhiên, ta đi rồi quay lại ngay.”
“Thôi tiêu rồi, thôi tiêu rồi.” Nhóm quan viên Lễ bộ đưa mắt nhìn Minh Kính Châu bước ra ngoài, bắt đầu quýnh quáng.

“Minh huynh tốt tính, ắt không sao đâu nhỉ?”
“Dù có tốt tính thì thế nào, cũng không thể chịu đựng được chuyện con rể mang phụ nữ vào công sở ngay dưới mí mắt mình.”
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
“Còn làm gì nữa?” Thượng thư Lý Ân bước tới, “Hai người đi cùng ta, nếu có đánh nhau thì còn có người can.”
“Đại nhân nói đúng!” Chúng quan viên lấy lại tinh thần, “Nhanh nhanh đi cản Minh huynh lại!”
“Minh Tiểu Trư.” Thần Vương khẽ gõ lên cửa hai tiếng, “Cô xong chưa?”
“Xong rồi.” Cửu Châu mở cửa ra, lắc lắc cổ, “Nhưng mà gáy ta có hơi khó chịu.”
Thần Vương ngắm nhìn cần cổ trắng nõn của Cửu Châu, vội nhìn đi nơi khác, “Không sao đâu, có lẽ do chưa quen thôi, một lát nữa sẽ khỏi.”
“Ừm.” Cửu Châu khó chịu sờ phía sau lưng.

“Vào đi, ta bảo hạ nhân pha một bình trà mới cho cô.

Lát nữa ta sẽ cho xe ngựa đưa cô về nhà.

Sau này ra ngoài nhất định phải mang theo người hầu, đường đường là huyện chủ thì phải có dáng vẻ của huyện chủ.”
Dứt lời, hắn đưa tay kéo cổ tay Cửu Châu.

“Điện hạ, người đang làm gì thế?” Minh Kính Châu vừa đi tới hành lang đã trông thấy mép váy lộ ra ngoài cửa phòng của Thần Vương, ánh mắt ông bỗng lạnh đi.

“Phụ thân.” Cửu Châu nghe thấy giọng của Minh Kính Châu thì nhô đầu ra, “Phụ thân đến đúng lúc quá, con còn định nhờ điện hạ kêu người tìm phụ thân đó.”
“Sao Cửu Châu lại ở đây thế con?” Minh Kính Châu cong môi, gương mặt hiền từ, ánh mắt cũng dịu dàng.

“Vừa nãy có chút chuyện, con…”
“Minh huynh!”
“Minh đại nhân!”
Có hai quan viên vọt lên, một trái một phải túm lấy cánh tay Minh Kính Châu, “Chỗ ta mới có một cuốn sách độc bản, nội dung có vài chỗ vẫn chưa rõ lắm, huynh đến xem giúp ta đi.”
“Tham kiến chư vị đại nhân.” Phúc Quý bưng trà mới pha và điểm tâm đến cho Minh cô nương, thấy nhóm quan viên Lễ bộ đứng chắn trên đường, cười khách sáo, “Chư vị có thể nhường đường cho tại hạ không?”
Nhóm quan viên quay đầu nhìn đồ trên tay Phúc Quý, ồ, trà lài mà con gái thích uống, có cả mấy món điểm tâm mà con gái thích ăn nữa!
Phúc Quý bị ánh mắt của đám người này dọa phải lui về sau một bước, tuy Minh cô nương không phải là người của Lễ bộ, nhưng nàng là vị hôn thê của điện hạ, là huyện chủ do bệ hạ phong thưởng, hơn nữa còn là con gái của Lễ bộ Thị lang, để nàng vào lễ bộ ngồi một chút cũng đâu có sao?
“Chư vị đại nhân đến đúng lúc thật.” Thần Vương nhìn đám quan viên Lễ bộ chen chúc trên hành lang, “Chỗ bổn vương mới có quà vặt trà bánh, mời chư vị đại nhân cùng nếm cho vui.”
Nhóm quan viên Lễ bộ: Cái gì vậy, dám đưa phụ nữ đến đây dưới mí mắt của Minh Thị lang thì thôi không nói, bây giờ còn mời bọn hắn vừa uống trà vừa xem kịch à?
Thần Vương điện hạ, Lễ bộ vất vả lắm mới cậy có điện hạ để trùng tu, chẳng may trong cơn thịnh nộ Minh huynh cầm chén trà nện điện hạ thì đồng liêu chúng tôi đây khó xử lắm.

Tham Khảo Thêm:  Chương 781: Nam Cung kinh biến

“Đa tạ điện hạ.” Minh Kính Châu lên tiếng trước, “Vậy hạ quan xin vào trong nếm thử.”
Dứt lời, ông quay đầu nhìn về nhóm quan viên, “Xin mời chư vị đồng liêu.”
“Mời, mời, mời.” Một nhóm người chen lấn vào thư phòng của Thần Vương, vừa ngồi xuống thì trông thấy cô gái bên cạnh Thần Vương đi thẳng tới chỗ của Minh Kính Châu.

Nhìn thấy cảnh này, trái tim của nhóm quan viên Lễ bộ như bị nhấc lên cao.

Cô gái à, trông cô cũng xinh đẹp dịu dàng, cớ sao lại làm chuyện không suy nghĩ thế này?
“Phụ thân, đây đều là những món mà con đã mua đấy, phụ thân mau nếm thử đi.” Cửu Châu đưa món Minh Kính Châu thích nhất đến trước mặt ông.

Phụ…!phụ thân ư?
Nhóm quan viên dè dặt nhìn sang Thượng thư đại nhân, phát hiện ông đã thong thả ngồi xuống phẩm trà, nét mặt vô cùng thoải mái, rõ ràng đã biết thân phận của cô nương này.

À, bọn họ nhớ lại, Thượng thư đại nhân từng đến Minh gia truyền chỉ, nhất định đã gặp Minh cô nương.

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, không cần phải rối rắm giữa Thần Vương và đồng liêu nữa, tốt quá rồi.

Minh Kính Châu phát hiện mồ hôi vẫn chưa khô trên trán con gái, gương mặt trắng trẻo hơi ửng đó, “Con đi đâu đến đây, sao không dẫn theo người hầu ra ngoài cùng con?”
“Lúc ra khỏi nhà có hơi gấp nên con quên mất.” Cửu Châu mỉm cười lấy lòng Minh Kính Châu, “Phụ thân đừng nóng giận, lần sau con sẽ nhớ mà.”
Trong kinh thành đông người lắm xe, lỡ mà chạm mặt xe ngựa của nhà quyền quý nào còn phải chào hỏi lẫn nhau, tôi nhường cô, cô nhường tôi mất hết cả nửa ngày.

Thế nên ngồi xe ngựa không nhanh bằng chạy bộ, nàng sợ Chu tỷ tỷ đợi ở trà lâu mà không thấy Lục ca đến sẽ hiểu lầm huynh ấy, nên nàng mới chạy bộ một chuyến.

Giúp người có tình đến với nhau cũng là một loại tích đức.

“Còn có lần sau nữa à, để mẹ con cấm chân con cho biết mùi.” Minh Kính Châu ra vẻ nghiêm túc, “Mau chào các thúc bá đi.”
“Vãn bối kính chào chư vị thúc bá.”
“Không dám, không dám, huyện chủ khách sáo rồi.”
Minh Kính Châu mở nắp chén trà, nhìn lướt qua nhóm quan viên trước mắt một lượt, ghi nhớ hết tất cả nét mặt của bọn họ, từ tốn đáp, “Chư vị đồng liêu, con bé là vãn bối, các huynh nhận lễ của con bé là chuyện đương nhiên.”
Mọi người cười ha ha đáp lại, nhưng vẫn không dám nhận lễ của Minh cô nương.

Bàn về phẩm cấp, Minh cô nương là huyện chủ nhị phẩm, phẩm cấp cao hơn so với những người ở đây.

Bàn về địa vị, nàng là Vương phi tương lai, sau khi xuất giá chính là người hoàng gia, hoàng thất là quân, khác hẳn với hạ quan như bọn họ.

Ngoại trừ người hoàng gia ra thì ai có gan dám nhận lễ của nàng?
Thần Vương nhìn bọn họ, các vị đại nhân ở Lễ bộ đúng là thông minh hơn đám người Trịnh gia nhiều.

Hắn rất thích những vị quan thông minh lại thức thời thế này.

“Bẩm vương gia, Thượng thư đại nhân, Thị lang đại nhân, Bệ hạ triệu mọi người vào cung gấp.”
Bên ngoài truyền đến giọng nói đầy lo lắng của tiểu lại.

Bệ hạ thình lình triệu kiến nhiều quan viên ở Lễ bộ như thế, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn.

Lý Ân nhìn Thần Vương, phát hiện hắn vẫn đang thong thả nhét đồ ăn vào miệng.

“Điện hạ?” Lý Ân – người đã thay đổi cái nhìn về Thần Vương, hành lễ với hắn, “Chúng thần sẽ theo điện hạ vào cung.”
“Ừ.” Thần Vương nhìn đống quà vặt Cửu Châu mang đến cho hắn, vốc một nắm bỏ vào túi, “Chư vị đại nhân không cần phải lo, phụ hoàng triệu kiến mọi người có lẽ là vì Tề Vương gặp chuyện.”
“Sao cơ?”
“Tề Vương gặp chuyện ư?!”
“Xin điện hạ đừng quá lo lắng.” Minh Kính Châu đứng dậy, thở dài, “Chẳng trách lúc nãy gặp hạ quan lại thấy sắc mặt điện hạ kém như vậy, hóa ra là vì đang lo cho an nguy của Tề Vương điện hạ.”
“Đúng vậy thưa điện hạ.” Lý Ân lên tiếng, “Người tốt như Tề Vương điện hạ ắt có trời độ, ngài vì lo cho Tề Vương mà làm ảnh hưởng đến sức khỏe của mình, thế chẳng phải sẽ khiến bệ hạ lo lắng hay sao?”
Thần Vương nhận khăn từ Phúc Quý lau sạch tay, “Huynh ấy là Tứ ca của bổn vương, sao bổn vương lại không lo cho được? Tuy vết thương ở trên người huynh ấy, nhưng lòng ta rất đau.”
“Điện hạ coi trọng tình thân quả là tốt bụng.”
“Đúng vậy.” Một quan viên Lễ bộ đưa tay áo dụi khóe mắt khô rang, “Tình cảm này đúng là khiến người ta cảm động mà.”
Cửu Châu ngồi một bên, im lặng nhón một miếng bánh bỏ vào miệng, cầm chén trà không dám hó hé câu nào.

Thế giới của người lớn phức tạp quá đi.

Nàng ngửa đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mái hiên của công sở Lễ bộ, ngói lưu ly vừa mới được đổi tựa như những thỏi vàng phát sáng, lấp lánh dưới ánh mặt trời.

***
“Điện hạ văn võ song toàn, sao lại bị thích khách ám toán?” Tôn Thái Dao nhìn Tề Vương nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, nàng ta gọi người hầu thân cận của Tề Vương đến, “Lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?”
“Bẩm Vương phi, với thân thủ của điện hạ có thể tránh được chiêu đánh lén của thích khách…” Hầu cận do dự một lúc, “Nhưng khi điện hạ bước gần đến thích khách, ngài ấy chợt sững người, thích khách nhân cơ hội này mới tấn công ngài ấy.”
Tôn Thái Dao nhìn phu quân đang mê man trên giường, cau mày, điện hạ trước giờ hành sự chu đáo và cẩn thận, sao lại có thể thất thần khi tiếp cận người xa lạ?
“Lúc ấy đã có chuyện gì mà khiến điện hạ để ý như thế?”
Hầu cận cụp mắt, “Bẩm Vương phi, không có ạ.”
“Có thật không?” Tôn Thái Dao nhìn tên người hầu cúi gầm mặt, không nhìn rõ nét mặt hắn ra sao.

Tham Khảo Thêm:  Chương 514

“Bẩm không ạ.” Hầu cận chắp tay đáp, “Thưa Vương phi, lần này đi cùng Vương gia ngoại trừ hộ vệ và hầu cận của Vương phủ, còn có cả Hộ bộ đại nhân và Cấm vệ quân, không còn ai nữa.”
“Được rồi, ta hiểu rồi.” Tôn Thái Dao thở dài, lấy khăn lau trán cho Tề Vương.

Bên Lan Nhứ cung phái người đến báo, Ninh phi triệu nàng vào cung.

Vương gia bị thương, đang là lúc cần có người chăm sóc, sao mẫu phi lại triệu nàng vào cung? Còn có chuyện gì quan trọng hơn an nguy của Vương gia ư?
***
“Nhiều người như thế mà vẫn để Tề Vương bị thương, rốt cuộc các ngươi đang làm gì hả?” Long Phong đế nhìn phó thống lĩnh Cấm Vệ quân, “Trẫm phái người đi là để bảo vệ an nguy cho Tề Vương và quan viên Hộ bộ, nhưng ngươi đã làm gì?”
Thống lĩnh Cấm Vệ quân bị Bệ hạ mắng đến nỗi không dám thở mạnh.

“Bẩm Bệ hạ, quan viên Lễ bộ và chư vị hoàng tử đã đến rồi ạ.”
“Cho bọn họ vào.” Long Phong đế ném tấu chương đang cầm trên tay lên bàn, nhìn phó thống lĩnh Cấm vệ quân, “Đứng dậy đi.”
Phó thống lĩnh cảm kích nhìn Long Phong đế, Bệ hạ vẫn nể mặt hắn, không để hắn quỳ trước mặt các hoàng tử và quan viên lục bộ.

“Ngũ đệ sao thế?” Hoài Vương đứng bên ngoài cửa Thái Ương cung, thấy Vân Độ Khanh được quan viên Lễ bộ dìu đến, nom như không còn sức đến nơi.

“Bẩm Hoài Vương điện hạ, Thần Vương điện hạ nghe nói Tề Vương điện hạ gặp chuyện, bồn chồn không yên, tức giận công tâm nên tinh thần không được khỏe.” Lý Ân hành lễ với Hoài Vương, “Xin điện hạ chớ lo, mọi người trong Lễ bộ sẽ chăm sóc Vương gia rất tốt.”
Bồn chồn không yên?
Tức giận công tâm?
Nói ra ba cái chuyện hoang đường này mà bản thân Vân Độ Khanh cũng tin ư?
Hắn nhíu mày nhìn Lý Ân, Lý Ân thuộc phái trung thành với hoàng thượng, hẳn sẽ không giúp Vân Độ Khanh nói chuyện.

Xem ra trong thời gian lão Ngũ làm việc ở Lễ bộ này, kỹ năng diễn xuất cũng được trau dồi không ít.

Nghĩ đến đây, hắn thong thả mở miệng, “Xưa nay Ngũ đệ luôn mềm lòng lương thiện, phiền chư vị đại nhân chăm sóc cho đệ ấy.”
Oẹ!
“Xin Vương gia cứ yên tâm.” Lý Ân vờ như không biết Hoài Vương đang nghĩ một đằng nói một nẻo, bước tới bên cạnh Thần Vương, đỡ tay hắn, “Điện hạ đã khỏe hơn chưa?”
“Đa tạ Lý Thượng thư, bổn vương đã khá hơn nhiều rồi.” Thần Vương nhướn mắt, yếu ớt mỉm cười nhìn Hoài Vương và hai vị hoàng tử khác, “Thấy ba vị ca ca ở đây, bổn vương cũng yên lòng.”
Ba vị hoàng tử, “…”
Oẹ, ọe, ọe, từ khi nào mà Vân Độ Khanh lại buồn nôn như thế?
Rốt cuộc hắn đã học thứ quỷ quái gì ở Lễ bộ vậy?
Đợi mọi người vào điện, Long Phong đế nhìn con trai được Lý Ân dìu đi, mặt mày biến sắc, “Lý Thượng thư, Độ Khanh sao thế?”
“Bẩm Bệ hạ, nghe Tề Vương điện hạ bị thương nên điện hạ tức giận công tâm, cơ thể suy yếu.” Lý Ân thở dài, nét mặt đầy sầu lo, “Xin Bệ hạ nghiêm trị hung thủ, để an ủi Tề Vương điện hạ và Thần Vương điện hạ.”
Những quan viên ở năm bộ còn lại nhìn Lý Ân qua khóe mắt, dường như bọn họ nghe được một chuyện hoang đường kinh thiên động địa.

Thần Vương vì Tề Vương bị thương mà đau lòng đến độ không thể đi nổi?
Trò cười gì thế này?
“Lưu Trung Bảo, nhanh mang ghế ra cho Thần Vương ngồi.” Long Phong đế thở dài, “Con trai ta đúng là dễ mềm lòng, trọng tình cảm.”
Các hoàng tử khác, “…”
Thôi được rồi, phụ hoàng vui là được.

Thần Vương ngồi xuống ghế đã được lót nệm êm, thậm chí còn “vừa khéo” chỉnh lại tư thế ngồi vô cùng thoải mái.

Long Phong đế vờ như không nhìn thấy, thậm chí còn lo Thần Vương bị lạnh, để thái giám khoác áo choàng lên cho hắn, thiếu điều không để người hầu đứng bên cạnh đút trái cây, điểm tâm cho Thần Vương.

Hoài Vương nhìn sang chỗ khác, thôi nhìn cảnh tượng chướng mắt ấy, hắn chắp tay nói, “Bẩm phụ hoàng, nhi thần nghĩ chuyện này cần phải điều tra thật nghiêm, tuyệt đối không cho phép chuyện như thế xảy ra lần hai.”
“Ừ.” Long Phong đế gật đầu, “Vì đảm bảo an toàn cho các vị hoàng tử và công chúa, trẫm đã cho phép điện Trung Tỉnh tra rõ thân phận của tất cả hạ nhân trong phủ, chỉ cần là người hầu của công chúa hay hoàng tử, đều phải tra lại thân phận và những mối quan hệ xung quanh, nếu có chỗ khả nghi, lập tức đuổi đi.

Trưởng sử* trong phủ sẽ do trẫm lựa chọn lại lần nữa.”
*Trưởng sử.

(cổ) chức quan lớn thời phong kiến, trưởng nhóm giúp việc cho một người quan trọng, như chức tổng thư ký bây giờ.

Quan viên lục bộ cảm thấy lạ, Bệ hạ đang bảo vệ các hoàng tử vào công chúa hay là muốn kiểm soát bọn họ?
“Đa tạ phụ hoàng đã suy nghĩ cho sự an toàn của nhi thần.” Thần Vương duỗi hai tay ra khỏi lớp áo khoác dày, chắp tay với Long Phong đế, “Nhi thần vô năng, đã khiến phụ hoàng bận tâm.”
Nụ cười trên mặt ba vị hoàng tử còn lại rất gượng gạo.

Để cài thám tử vào phủ của các huynh đệ, bọn họ đã bỏ ra biết bao nhiêu tâm huyết và tinh lực có biết không hả?
Nếu mệnh lệnh của phụ hoàng ban xuống, chưa nói tới việc toàn bộ tâm huyết suốt bao nhiêu năm qua của bọn họ tan thành mây khói, mà thậm chí lúc nào cũng bị nằm trong tầm ngắm của phụ hoàng.

Bọn họ còn có thể làm gì, còn dám làm gì được nữa?
Từ nay trở đi, bọn họ sẽ trở thành kẻ mắt sáng nhưng lại mù, tai to mà lại điếc.

Ngoại trừ đồ bất tài như Vân Độ Khanh ra thì có ai vui vẻ nổi.

“Các con là huyết mạch của trẫm, trẫm chỉ mong các con bình an, vô bệnh vô tai.” Nhìn nét mặt khác nhau của đám con trai, Long Phong đế thở dài, “Trước khi hạ nhân trong phủ được điều tra rõ ràng, tất cả hoàng tử và công chúa phải chuyển vào cung sinh sống.”
“Hôm nay các con không cần xuất cung, tạm thời nghỉ việc ở các bộ.” Long Phong đế nhìn đám con trai, “Trẫm đã cho người chuẩn bị chỗ ở trong cung cho các con rồi, cứ yên tâm mà ở lại.”
Các hoàng tử không dám nhìn vào mắt Long Phong đế, sợ bị ông nhìn thấu tất cả những suy nghĩ của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 18

Quan viên lục bộ có thể đứng đây không phải là đồ ngốc, vào lúc này không một ai dám lên tiếng.

Triệu hồi tất cả hoàng tử và công chúa hồi cung, vào rồi thì đừng hòng ra được, sau đó phái người tra rõ phủ đệ của bọn họ.

Chiêu rút củi dưới đáy nồi này đúng là quá độc.

Xưa nay Bệ hạ vốn nhân hậu, nếu ông đã quyết định làm thế thì hẳn là một trong những hoàng tử và công chúa này đã làm chuyện gì đó giẫm vào ranh giới của ông, chẳng trách chư vị hoàng tử có mặt gần như không kiềm nén nổi.

Lý Ân khẽ nghiêng đầu nhìn Thần Vương đang ngồi trên ghế, à không, ở đây vẫn còn một ngoại lệ.

Không ngờ trong mấy vị hoàng tử, Thần Vương lại là người không quan tâm đến chuyện này nhất.

Theo lý thuyết, Thần Vương ngang ngược càn rỡ, trời sinh thích xa hoa lãng phí, hẳn hắn phải là người sợ bệ hạ điều tra nhất mới đúng, nhưng vì sao lại là người ngoan ngoãn nhất như vậy?
“Phụ hoàng, Vương phi của nhi thần còn ở trong phủ, nhi thần…”
“Không cần lo.” Long Phong đế ngắt lời Hoài Vương, “Trẫm đã phái người đưa Vương phi của các con vào cung rồi.”

Lông mày của nhóm quan viên nhướng lên.

Tiêu, giờ đúng là có chạy cũng chạy đằng trời.

Chút hy vọng cuối cùng trong đáy mắt ba vị hoàng tử đã bị dập tắt.

Thần Vương liếc nhìn ba vị ca ca nhà mình, tâm trạng phức tạp, tiếc là hắn và Minh Tiểu Trư vẫn chưa thành hôn, nếu không hắn cũng sẽ nhờ phụ hoàng đưa Minh Tiểu Trư vào cung, thế thì hắn có thể đưa nàng đến cung của mẫu phi ăn chực mỗi ngày rồi.

Chỗ của mẫu phi không những có nhiều đồ ăn, mà vải vóc, trang sức, ngọc ngà châu báu cũng nhiều nữa, chọn vài món thích hợp cho Minh Tiểu Trư, tốt biết bao nhiêu.

Hoài Vương, An Vương, Tĩnh Vương thấy Vân Độ Khanh nhìn mình bằng ánh mắt hâm mộ, bọn họ cố nhịn không trừng mắt với hắn.

Đồ thần kinh!
“Độ Khanh, con nhìn các huynh của mình làm gì?” Long Phong đế mỉm cười nhìn Vân Độ Khanh.

“Bẩm phụ hoàng, nhi thần chỉ cảm thán phụ hoàng là phụ thân yêu thương con mình, sợ các huynh sống một mình cô đơn nên đưa cả Vương phi vào cùng.”
“Quan viên lục bộ, “…”
Đâu phải khi không lại có nhiều người ghét Thần Vương đến vậy?
Chỉ câu này đã cực kỳ xát muối vào tim!
Đến nữ chủ nhân Vương phủ cũng đi mất thì khác nào đã mất đi quyền khống chế Vương phủ.

Với bản lĩnh điều tra nghiêm túc của người Hoàng gia, chỉ e trong Vương phủ có bao nhiêu tổ kiến cũng sẽ bị tra ra hết.

Tâm trạng của một vài quan viên có hướng đi riêng như chìm xuống đáy cốc, Bệ hạ bắt đầu nghi ngờ các vị hoàng tử rồi.

Nhớ khi tiên đế còn tại vị, vì chư vị hoàng tử tranh đoạt hoàng vị mà tạo ra thảm án, quan viên lục bộ lại càng trở nên im lặng.

Thế cũng tốt, nếu Bệ hạ có thể khống chế các hoàng tử và công chúa, chí ít sẽ không tái hiện lại chuyện vào năm Hiển Đức thứ ba mươi nữa.

Khi Tề Vương mở mắt ra, phát hiện hoàn cảnh bốn phía có phần lạ lẫm, hắn cảnh giác đưa mắt quan sát xung quanh, một thái giám lạ mặt bước tới, “Vương gia đã tỉnh rồi?”
“Đây là đâu?” Tề Vương nhìn quần áo trên người thái giám, nằm lại xuống giường.

“Bẩm vương gia, đây là Chương Lục cung.

Bệ hạ lo lắng cho an nguy của điện hạ nên đã phải người đón điện hạ vào cung tĩnh dưỡng.”
Đây không phải là chỗ ở của các hoàng tử trước khi thành niên ư?
Hắn bị thương, nhưng trong lúc hắn hôn mê, phụ hoàng lại đưa hắn vào cung?
Ông ấy đang lo lắng cho hắn hay là muốn kiểm soát hắn?
“Cảm tạ sự yêu mến của phụ hoàng.” Tề Vương mỉm cười, “Ngươi tên là gì, những người theo hầu bổn vương đâu hết cả rồi?”
“Tiện danh của tiểu nô là Nhị Thành, những hạ nhân thường phục vụ bên người điện hạ đều ở lại Vương phủ.

Nếu điện hạ và Vương phi cần gì thì cứ việc dặn dò chúng nô tài.”
Hắn và Vương phi đã bị phụ hoàng giam lỏng rồi sao?
Sắc mặt Tề Vương trắng bệch, trong nháy mắt, hắn cảm giác như mình đã quay trở về năm Hiển Đức thứ ba mươi.

Tiếng cãi vã từ ở ngoài viện truyền vào, hắn loáng thoáng nghe thấy hình như có giọng của Hoài Vương.

“Sao bên ngoài lại ồn ào thế?”
“Bẩm Vương gia, cung nhân ở bên ngoài đang sắp xếp lại tẩm điện cho các vị điện hạ.” Nhị Thành cười, “Vì Vương gia gặp chuyện, Bệ hạ không an tâm về các điện hạ.

Cho nên Bệ hạ đã hạ lệnh, trước mùa xuân sang năm thì các hoàng tử đều chuyển vào Chương Lục cung ở tạm.”
“Ý ngươi là tất cả hoàng tử đều vào cung cả?”
“Đúng vậy thưa Vương gia.

Tất cả hoàng tử phi và cả công chúa đều được đưa vào cung.” Nhị Thành nói, “Các công chúa đều ở lại Tây Ngọc cung, chờ sau khi vết thương của ngài tốt lên thì có thể đi lại.”
Tề Vương, “…”
Hắn chỉ dùng Ma phí tán* để trị thương nên mê man mấy canh giờ mà thôi, sao sau khi tỉnh lại thì đã có sự thay đổi lệch trời thế này?
(*Hoa Đà được cho là đã biết áp dụng kỹ thuật gây mê bằng một hỗn hợp rượu và thảo dược được gọi là Ma phí tán.)
***
Tác giả: Lễ bộ: Đừng hỏi, là vì điện hạ đã làm vì Lễ bộ rất rất rất nhiều!.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.