Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 97-98



Chương 97:

 
Edit: Dĩnh Tiệp dư.
Beta: Cát Tu Dung.
 
Bùi Thanh Thù thật sự không nghĩ tới, vậy mà Lệnh Nghi lại đồng ý chuyện này.
Hắn cho rằng bởi vì con cái còn nhỏ, ắt hẳn Lệnh Nghi sẽ lo lắng cho Dung Dạng, ngăn cản không cho huynh ấy đi mới đúng.
Xem ra mấy năm nay Lệnh Nghi thay đổi không ít, đã không còn là cô nương tùy hứng mềm yếu năm xưa nữa.
Lúc trở lại hoàng cung, đầu tiên Bùi Thanh Thù nói lại cho Thục phi về chuyện của tiểu hài tử, sau đó mới cẩn thận nói ra tính toán của Dung Dạng.
Vốn dĩ Thục phi đang tươi cười khi nghe Bùi Thanh Thù kể lại ngoại tôn của mình đáng yêu thế nào, nhưng khi vừa nghe Dung Dạng muốn đi tòng quân đánh giặc, sắc mặt Thục phi lập tức trở nên khó coi.
“Ta sớm biết Dung nhị công tử tuyệt đối không phải loại cá nằm trong ao, đương nhiên sẽ không thoả mãn với một Hàn Lâm Viện nhỏ bé.” Thục phi thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: “Nhưng suy cho cùng, tuổi của hắn còn trẻ như vậy, với tài hoa của hắn mà chỉ ở Hàn Lâm Viện thật sự quá đáng tiếc. Có điều, bao nhiêu chuyện tốt không làm, sao lại muốn đi biên cảnh chịu khổ?”
“Nghe ý tứ của tỷ phu thì dù đi nơi khác làm quan, huynh ấy cũng không thể dẫn theo mẫu tử hoàng tỷ, bởi vì như vậy sẽ rất khó xử. Tốt nhất để hoàng tỷ và ngoại tôn an ổn lưu lại kinh thành, huynh ấy tòng quân học thêm kiến thức. Cũng chỉ có mấy tháng, cùng lắm nửa năm sẽ trở về.”
Thục phi lo lắng sốt ruột nói: “Nhưng tỷ phu của con vừa nhìn là biết thư sinh yếu đuối, hắn đi tòng quân thì có thể làm được cái gì?”

Bùi Thanh Thù trấn an: “Tỷ phu nói, hắn sẽ không tự mình giết địch. Mà cho dù có muốn, phụ hoàng cũng sẽ không cho hắn có cơ hội đó. Cho nên, hắn muốn chờ xem phụ hoàng sẽ phái ai xuất chinh, đến lúc đó sẽ xin phép chủ soái được đi cùng đoàn quân.”
Thục phi nghe xong, sắc mặt hoà hoãn hơn một chút: “Như vậy còn tạm được. Chỉ là Dung gia cùng Phó gia không có nhân mạch ở trong quân ngũ, tỷ phu ngươi trẻ tuổi như thế, cẩn thận đừng để mấy kẻ xảo trá giở trò.”
Vốn dĩ Bùi Thanh Thù cảm thấy không có gì đáng ngại, nhưng khi nghe Thục phi nói như vậy, trong lòng cũng lo lắng cho Dung Dạng.
Dung Dạng vốn là một công tử thế gia, trắng trẻo sạch sẽ, dáng vẻ như vậy có thể hợp với không khí quê mùa trong quân sao? Vạn nhất có người chướng mắt hắn, cố tình chơi xấu, Dung Dạng có thể ứng phó nổi không?
Lo lắng thì lo lắng, nhưng lời nên hỏi Bùi Thanh Thù vẫn phải hỏi: “Mẫu phi, rốt cuộc người có đồng ý để tỷ phu đi hay không? Hắn còn đang chờ hồi âm của nhi thần đó.”
Thục phi không thể làm gì, nói: “Nhà mẹ đẻ của hắn cũng không phản đối, ta chỉ là một nhạc mẫu, có thể nói cái gì? Hắn thật sự muốn đi thì đi đi. Có điều ta sẽ thương lượng với Vinh tỷ tỷ, xem có thể móc nối quan hệ hay không, an bài cho tỷ phu con thật tốt, đảm bảo hắn sẽ bình an, không xảy ra chuyện.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành. Có một số việc, chẳng hạn như khoa cử khảo thí, đặt nặng vấn đề nguyên tắc, tất nhiên phải tự lực cánh sinh. Chẳng qua nếu thật sự xảy ra chuyện, nếu có thể tận dụng quan hệ, thì không cần phải giả thanh cao làm gì, cái này gọi là sử dụng tài nguyên hợp lý.
“Có điều, đám người Hung Nô đó ở phương Bắc ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, hình như cũng không chiếm được cái gì. Đã qua nhiều năm như vậy, đám người Đại ca con vẫn có thể ứng phó được, hẳn là không có gì nghiêm trọng đâu.” Thục phi ở thâm cung chỉ nghe người khác nói lại Đại Hoàng tử lập được nhiều công lao thì mới biết được người Hung Nô lại tới Đại Tề cướp giết. “Sao tỷ phu con lại biết nhất định sẽ đánh giặc?”
Nếu chỉ xâm phạm quy mô nhỏ ở biên giới, mang mấy ngàn người đi trấn áp là xong chuyện, nếu vậy thì mấy người quan văn đến đó cũng không có tác dụng gì.
“Con cũng không biết. Đây là tỷ phu tự mình suy đoán.”
Thục phi không nói, Bùi Thanh Thù còn không nhận ra. Sau khi nghe Thục phi nói xong, hắn mới cảm thấy khâm phục Dung Dạng. Bản thân hắn kiếp trước đã trải qua chuyện này cho nên mới biết đại quân Hung Nô sẽ san bằng Đại Tề. Nhưng Dung Dạng chỉ là một thư sinh, có thể tiên đoán trước sự tình nhiều năm như vậy, nhìn ra được bọn chúng trước tiên sẽ uy hiếp phương Bắc của Đại Tề, đúng là không dễ.
Bùi Thanh Thù biết tiên đoán của Dung Dạng sớm muộn cũng sẽ trở thành sự thật, chỉ là không nghĩ rằng ngày này sẽ tới nhanh như vậy.
Mùa đông năm Duyên Hoà thứ mười chín, Hung Nô một lần nữa xâm phạm biên giới.
Khác với những lần trước, lần này người Hung Nô không đơn giản là muốn cướp giết, vơ vét một chút của cải của Đại Tề rồi đi, mà là muốn nhanh chóng chiếm được ba toà thành trì, hơn nữa còn muốn một đường đánh xuống phía Nam, chuẩn bị tiếp tục tấn công Đại Tề.
Hoàng đế kinh hãi, vội vàng triệu tập quần thần để thương nghị việc này.
Bởi vì Đại Hoàng tử vốn anh dũng thiện chiến, mấy năm trước đều do Đại Hoàng tử khởi binh đánh đuổi Hung Nô.
Lúc ấy quân Hung Nô còn ở tâm thế không muốn đánh, nên khi gặp được quân đội hùng mạnh của Đại Tề liền liều mạng chạy trốn. Vì thế Đại Hoàng tử thắng trận tương đối dễ dàng.
Nhưng tính chất của trận chiến lần này hoàn toàn không giống trước kia. Nhìn tư thế này của Hung Nô, hẳn là muốn chính thức khai chiến với Đại Tề.
Đại Hoàng tử tuy anh dũng, nhưng vẫn còn trẻ tuổi, trên người lại có thương tích, khó mà đảm đương được chức vị Chủ soái.
Sau một hồi khẩn cấp thảo luận, Hoàng đế quyết định Anh Quốc Công Uông Hồng Đạt sẽ đảm nhận chức vị này, cùng Phiêu Kị Đại tướng quân thống lĩnh mười vạn đại quân nghênh địch.
Anh Quốc Công năm nay 50 tuổi xuất chinh, tổ tiên từng là người có công khi Đại Tề khai quốc, nhiều thế hệ qua đều là võ tướng.
Có điều cũng giống như Thừa Ân Công phủ, Vinh Quốc Công phủ và Ninh Quốc Công phủ, hậu duệ của Anh Quốc Công đều dần dần chuyển mình sang làm quan văn. Bởi Quốc Công là một chức vị cao, nếu nắm quá nhiều quyền lực trong tay sẽ dễ dàng sinh ra lòng không phục, cho nên các đời Hoàng đế đều khống chế chặt chẽ binh quyền trong tay họ, không để họ nắm quá nhiều quyền lực.

Lần này, Hoàng đế lệnh cho Anh Quốc Công nắm giữ chức vị Chủ soái cũng là bất đắc dĩ phải làm như vậy. Phóng mắt nhìn quan văn quan võ toàn triều, người thì tuổi già sức yếu, người thì trẻ tuổi chưa đủ kinh nghiệm, tướng lĩnh ở độ tuổi trung niên thì chỉ có Anh Quốc Công là xem như là có tâm huyết nhất.
Chẳng qua Anh Quốc Công có một khuyết điểm đó chính là tương đối dễ dàng khinh địch, không xem chuyện của người Hồ là chuyện lớn, cảm thấy bọn chúng không có khả năng xoay chuyển giang sơn Đại Tề. Vì để đảm bảo an toàn, Hoàng đế chọn thêm cho ông ấy hai người Phó soái tương đối ổn trọng, một người là Cửu hoàng thúc của Bùi Thanh Thù – Lễ thân vương, người còn lại là ca ca của Toàn Quý phi – Diệp Luân.
Lễ thân vương nhỏ hơn Hoàng đế vài tuổi, đang lúc trẻ trung khoẻ mạnh. Chỉ có điều trước kia hắn chưa từng ra chiến trường. Lúc này, Hoàng đế phái hắn đi không phải vì muốn hắn đích thân giết địch, mà chỉ là hắn hành sự tương đối cẩn thận, thân phận lại cao quý, có thể khuyên được Anh Quốc Công trong một vài thời điểm.
Còn ca ca của Toàn Quý phi là Diệp Luân, Hoàng đế thực sự muốn tìm không phải là hắn, mà là phụ thân của hắn – Diệp lão gia.
Phụ thân của Toàn Quý phi thời còn trẻ đã từng xuất chinh đến Tây Bắc, giữ đến chức Hộ quốc Đại tướng quân. Nhưng lúc trẻ hắn từng bị thương trên chiến trường, đến già thì trở về, hiện tại thực sự là không có khả năng nghênh chiến, vì thế mới đề cử trưởng tử là Diệp Luân với Hoàng đế.
Mà Hoàng đế từ khi còn trẻ đã biết Diệp Luân, biết hắn đọc sách không tính là thông, nhưng người thực sự linh động, võ công cũng không tồi. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng đế lệnh hắn làm phó soái.
Sau khi có được lựa chọn tốt nhất cho chủ soái và phó tướng, những chuyện khác liền dễ làm hơn.
Bởi vì sự việc xảy ra khẩn cấp, đám người Anh Quốc Công nhanh chóng từ kinh thành xuất phát.
Không nghĩ đi chuyến này lại mất hơn nửa năm.
Thời điểm bọn họ vừa đi, người trong cung đều cảm thấy bọn Hung Nô là đám man di mọi rợ, chỉ thích làm loạn, không biết đánh trận, đám người Anh Quốc Công chắc chắn sẽ mau chóng đại thắng trở về.
Ai ngờ được, người Hung Nô lại cực kỳ giảo hoạt,sử dụng chiến thuật “Du kích” với đám người Anh Quốc Công. Nói đánh là đánh, nói lui liền lui, không khác gì đang cùng đám quân binh chơi mèo vờn chuột, tổn thất không ít binh mã.
Hơn nữa, khí hậu phương Bắc rét lạnh, rất nhiều binh lính Đại Tề không chịu đựng nổi, cho nên ngay từ khi bắt đầu, ngoại trừ quân số đông đảo thì thật ra cũng không chiếm được ưu thế nào.
Cơ hội chuyển mình xuất hiện vào mùa xuân, khi băng tuyến tan rã, xuân về hoa nở, quân binh Đại Tề dần dần điều chỉnh tốt trạng thái, lấy chủ động đánh bị động, cuối cùng bởi vì quân số áp đảo, đánh cho người Hung Nô từ phương Bắc của Đại Tề ra khỏi biên cương.
Anh Quốc Công chém chém giết giết đỏ cả mắt vẫn còn muốn tiếp tục truy đuổi đến quốc thổ Đại Hạ nhưng lại bị hai phó tướng ngăn cản. Lễ thân vương cùng Diệp Luân khuyên can mãi mới khuyên được Anh Quốc Công trở về kinh thành.
Bởi vì lúc mùa đông, tình hình chiến đấu không lạc quan lắm, nên Hoàng đế rất lo lắng Anh Quốc Công sẽ bại trận.
Cũng may, tuy rằng tổn thất không ít binh mã, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc trong thắng lợi. Cho nên, Hoàng đế mới có thể thở dài nhẹ nhõm, ở trong cung mở yến hội, ban thưởng cho đám người Anh Quốc Công.
Bùi Thanh Thù tham gia yến tiệc, phát hiện rằng Đại Hoàng tử luôn ngồi ở một góc uống rượu giải sầu, rõ ràng là không được vui vẻ.
Không cần hỏi cũng biết, chính là bởi vì lúc đánh giặc không được Hoàng đế coi trọng.
Mặt ngoài, Hoàng đế nói là lo sợ vết thương cũ của Đại Hoàng tử tái phát, muốn hắn ở lại trong kinh thành tịnh dưỡng. Nhưng trong lòng Đại Hoàng tử rất rõ ràng, Hoàng đế đang nghi ngờ năng lực của hắn.
Hơn nữa, dạo gần đây ở trên triều, Tam Hoàng tử không ngừng tiến bộ, dường như là để an ủi Tam Hoàng tử, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Hoàng đế cũng sẽ không muốn trọng dụng Đại Hoàng tử.
Mắt thấy quân binh xuất chinh dù ít hay nhiều cũng sẽ được phong thưởng, Đại Hoàng tử vô cùng không cam lòng, lại vì Kính Phi đã dặn dò nên không dám oán giận câu nào. Chỉ đành dùng cánh tay không bị thương liên tục rót rượu cho bản thân.
Đối lập với Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử ngồi ở cách đó không xa, tâm tình đang cực kỳ vui sướng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 47: Khói trong phòng dần dần tan đi, mọi thứ xung quanh bắt đầu rõ ràng. Tạ Đào luống cuống ra khỏi ngực Vệ Uẩn, nế

Lúc này, Tề quân thắng lợi, cữu cữu của hắn phải nói vô cùng vinh quang. Hoàng đế đã hạ chỉ phong Diệp Luân làm Trung Võ tướng quân, không ngừng tán thưởng, không cần nghĩ cũng biết tiền đồ nhất định sẽ xán lạn.
Bùi Thanh Thù nhớ lại Hoàng đế từng nói, gần đây muốn chọn một trong hai vị Quý phi để tấn lên Hoàng Quý phi… Trước đó, hắn cảm thấy Vinh Quý phi có ưu thế hơn, nhưng lúc này xem ra, ca ca của Toàn Quý phi thắng trận, rất có khả năng Hoàng đế sẽ tấn vị cho Toàn Quý phi.
Quả nhiên không bao lâu sau, Hoàng đế liền hạ chỉ, khen ngợi Quý phi Diệp thị xuất thân danh môn, dịu dàng hiền thục, đặc biệt tấn phong Hoàng Quý phi, ban kim sách, kim ấn.
Lựa chọn của Hoàng đế tuy rằng có đạo lý nhưng rất nhiều người khó có thể chấp nhận. Đặc biệt là người đã ngồi ngang hàng với Toàn Quý phi hơn hai mươi năm – Vinh Quý phi.
Sau khi lễ sắc phong Hoàng Quý phi kết thúc, Hoàng đế đích thân đi Bảo Từ cung một chuyến, giải thích với Vinh Quý phi nguyên do quyết định của mình.
Thật ra, đạo lý trong đó, Vinh Quý phi đều rõ ràng, ai bảo Toàn Quý phi đó có một ca ca biết đánh giặc, Dung gia bọn họ tất cả đều là văn thần chứ?
Nhưng ở khía cạnh tình cảm, trong lòng Vinh Quý phi vẫn vô cùng khó chịu, cảm thấy kể từ bây giờ, bản thân sẽ thấp hơn Toàn Quý phi một cái đầu, ở trong cung không thể ngẩng đầu làm người.
Nhưng chuyện ấm ức nhất chính là nàng lại không thể biểu hiện ra trước mặt Hoàng đế, bằng không ngài sẽ cho rằng nàng hẹp hòi.
Chẳng qua, chuyện làm Vinh Quý phi không ngờ tới chính là Hoàng đế tới không chỉ dùng lời khách sáo để trấn an nàng, mà còn mang cho nàng một tin tức vô cùng kinh ngạc.
“Trẫm biết nàng và Toàn Quý phi quan hệ không thân, nhưng nàng lại rất thân thiết với Thục phi. Trẫm nghĩ vị trí Quý phi không phải chỉ còn một mình nàng sao? Trẫm định tấn vị cho Thục phi. Cứ như vậy, hai người các nàng và Toàn Quý phi cũng coi như tạo được thế cân bằng.”
Vinh Quý phi ngẩn người, như thế nào cũng không nghĩ đến Hoàng đế lại muốn tấn vị cho Thục phi.
Nàng còn tưởng rằng, bây giờ ngày nào Hoàng đế cũng ở trong Chung Linh cung, khẳng định là muốn phong vị Quý phi cho Lệ phi.
Tóm lại, nếu Hoàng đế phong Thục phi làm Quý phi, vẫn tốt hơn phong Lệ phi làm Quý phi. Cái này, Vinh Quý phi vô cùng rõ ràng.
Chỉ là, không biết vì sao, trong lòng Vinh Quý phi vẫn cảm thấy kỳ quái, có một chút phẫn nộ khó nói nên lời — rõ ràng Hoàng đế tấn vị cho người khác, tại sao có thể nói là trấn an nàng? Muốn cho nàng sự công bằng mới làm như vậy?
Không, nàng không cảm thấy vui vẻ chút nào, chỉ cảm thấy nghẹn muốn chết.
Có điều, trước mặt Hoàng đế, nàng không thể biểu thị oán giận, chỉ đành làm ra dáng vẻ vô cùng hào phóng, cười cười nói: “Đa tạ Hoàng thượng đã vì thiếp mà suy xét, về sau thần thiếp sẽ cùng Thục muội muội tận tâm tận lực giúp đỡ Hoàng quý phi nương nương, vì Hoàng thượng quản lý hậu cung.”
Hoàng đế nghe xong vừa lòng gật gật đầu.
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 44

Chương 98:

Edit: Chang Phi

Beta: Vy Phi

Sau khi Toàn Hoàng Quý phi tấn vị, Hoàng đế cũng không lập tức hạ minh chỉ nâng phân vị cho Thục phi. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, người trong cung đều suy đoán, rốt cuộc ai sẽ bổ khuyết vào vị trí của Toàn Quý phi.

Có người đoán là Lệ phi được sủng ái nhất, có người đoán là Kính phi với tư lịch cao nhất, nhưng lại có rất ít người nghĩ đến Thục phi. Dù sao Thục phi vô sủng, không có nhi tử thân sinh, chỉ có một nữ nhi đã gả ra ngoài.

Chỉ có Bùi Thanh Thù biết, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, Thục phi rất nhanh sẽ trở thành Quý phi.

Nhưng chuyện này, Bùi Thanh Thù vẫn luôn chôn ở trong lòng, không có nhắc qua với Thục phi. Hắn sợ trước khi Hoàng đế hạ thánh chỉ lại xảy ra biến cố gì, đến lúc đó sẽ làm tâm lý Thục phi sinh ra chênh lệch. Còn không bằng không nói gì, chờ thánh chỉ ban xuống rồi vui mừng cùng Thục phi.

Sau khi lễ sắc phong của Toàn Hoàng Quý phi chấm dứt, Hoàng đế vì cho Diệp gia mặt mũi, còn cố ý cử hành một yến hội chúc mừng ở Y Lan điện cho Hoàng Quý phi.

Hoàng đế cũng không đưa ra yêu cầu để các Hoàng tử đã xuất cung đều trở về, nhưng ngoài dự đoán của mọi người chính là, mặc kệ là các Hoàng tử có quan hệ gần hay xa với Hoàng Quý phi, tất cả đều về trong cung, đưa hạ lễ chúc mừng cho vị Hoàng Quý phi mới nhậm chức này.

Bao gồm cả nhi tử của Hoàng hậu Tam Hoàng tử, cùng nhi tử của Vinh Quý phi.

Thất Hoàng tử hiện tại đang là lúc tân hôn yến nhĩ, vốn là không muốn tiến cung ăn mừng vì một người hắn không quen thuộc. Nhưng nhìn thấy các ca ca khác đều tới, hắn cũng không thể không tới, đành phải mang theo thê tử mới cười cùng nhau vào cung.

Bùi Thanh Thù vội vàng gặp qua Lâm thị, phát hiện sau khi vị biểu tỷ này của mình kết hôn lại càng thêm xinh đẹp, trong dáng vẻ ngượng ngùng còn mang theo một tia nhu mì, xem ra ở cùng Thất Hoàng tử cũng không tệ lắm.

“Thất ca, huynh phải đối xử tốt với biểu tỷ của ta một chút đấy.” Sau khi cùng Lâm thị tách ra, Bùi Thanh Thù dặn dò Thất Hoàng tử.

Thất Hoàng tử gật gật đầu: “Yên tâm đi, cho dù không có quan hệ gì với đệ, ta cũng sẽ đối tốt với nàng.”

Bùi Thanh Thù nghĩ thầm, hiện tại là như vậy không sai, nhưng hắn vẫn cảm thấy Thất Hoàng tử là thấy người ta lớn lên xinh đẹp, cho nên mới thích Lâm thị như vậy. Một khi Lâm thị tuổi già sắc suy, còn không biết sẽ thế nào đâu.

Chẳng qua lời này hắn cũng không tiện nói trắng ra trước mặt Thất Hoàng tử, chỉ có thể nhàn nhạt gật đầu.

Trên yến hội, ngoại trừ chúc mừng Hoàng Quý phi tấn vị ra, mọi người nghị luận nhiều nhất vẫn là ai sẽ bổ khuyết vào vị trí Quý phi.

Bên mấy Hoàng tử đã thành niên sẽ hơi cố kỵ một chút, nói chút chuyện công vụ gì đó. Mấy người Bùi Thanh Thù vẫn chưa ra cung, nên cũng không có chuyện gì để làm, chỉ có thể nói chút chuyện bát quái.

Ví dụ như hai người Thập Hoàng tử cùng Thập Tam Hoàng tử liền ngồi ở bên nhau “Thầm thì nói chuyện”. Nhưng giọng nói của hai người bọn họ thực sự không nhỏ, Bùi Thanh Thù cách bọn họ một Thập nhất Hoàng tử mà cũng có thể nghe được rất rõ ràng.

“Này còn cần phải nghĩ sao, khẳng định là Lệ Phi tấn vị rồi. Nói thực ra, phụ hoàng không trực tiếp phong Lệ Phi làm Hoàng Quý phi, ta cũng rất kinh ngạc.” Thập Hoàng tử nói với Thập tam Hoàng tử: “Bảo mẫu phi đệ đừng suy nghĩ nhiều, thế nào cái vị trí Quý phi này cũng không đến lượt Định Phi nương nương đâu.”

Thập tam Hoàng tử liếc mắt nhìn Bùi Thanh Thù ở bên cạnh một cái, không vui mà nói: “Nếu như Lệ Phi không hồi cung, mẫu phi ta mới là người được sủng ái nhất. Nếu không phải nàng cùng lão Thập tứ đoạt phụ hoàng đi… Bây giờ phụ hoàng cũng sẽ không vắng vẻ chúng ta như vậy!”

Thất Hoàng tử ngồi ở bên cạnh Bùi Thanh Thù, vừa nghe lời này liền không vui. Hắn vừa muốn lên tiếng giáo huấn Thập tam Hoàng tử đã bị Bùi Thanh Thù dùng ánh mắt ngăn lại.

Lại nói, tuy Bùi Thanh Thù cùng Thập tam Hoàng tử lập trường bất đồng, quan hệ trước nay cũng không quá tốt, nhưng hắn cũng xem như tận mắt nhìn thấy Thập Tam Hoàng tử lớn lên từng chút một, đối với sự phát triển hiện giờ của đệ đệ, Bùi Thanh Thù có chút thất vọng.

Khi Thập tam Hoàng tử còn nhỏ vẫn rất ngoan ngoãn, tuy rằng bởi vì được sủng ái nên hơi kiêu ngạo một chút, nhưng cũng không phải là đứa nhỏ hư. Nhưng từ sau khi vào Khánh Ninh cung, đã bị lão Thập quấn lấy. Đã thế hai người này còn rất hợp nhau, thường xuyên qua lại, mỗi ngày đều trộn lẫn với nhau, khắp nơi đều bàn tán về chuyện của người khác.

Bùi Thanh Thù cảm thấy, Thập tam Hoàng tử này xem như bị hai người Định Phi cùng Thập Hoàng tử làm hỏng rồi. Định Phi thất sủng, do đó lòng sinh oán hận, mỗi ngày đều dạy Thập tam Hoàng tử mấy tư tưởng linh tinh như “Phụ hoàng bị mẫu tử Thập tứ Hoàng tử đoạt đi rồi”. Thập Hoàng tử thì càng không phải nói, từ nhỏ đã là đứa chuyên gây chuyện, là cái gậy thọc c.ứ.t.

Bùi Thanh Thù không muốn cùng Thất Hoàng tử cãi nhau ở trong yến hội chúc mừng của người khác, nhưng hắn cũng không thể dung túng Thập Hoàng tử cùng Thập tam Hoàng tử không kiêng nể gì mà nghị luận mẫu phi hắn như vậy.

Vì thế chính hắn mở miệng nói: “Thập tam đệ, đệ cũng không nhỏ, lòng dạ phải rộng rãi một chút, đừng giống như người nào đó, cả ngày giống như một oán phụ, trách phụ hoàng không thương đệ. Phụ hoàng rất tốt với đệ đấy, lúc đệ bằng tuổi Thập tứ đệ, không phải phụ hoàng cũng thường xuyên đi xem đệ, mỗi lần đi hành cung đều mang theo đệ sao.”

Thập tam Hoàng tử nghe xong lời này, thiếu chút nữa bị Bùi Thanh Thù làm cho tức chết: “Ngươi nói ai giống oán phụ?”

Bùi Thanh Thù cười nhạt, không nóng không lạnh mà nói: “Sao Thập am đệ lại kích động như vậy chứ, ta lại không có nói đệ. Có câu nói rất đúng, lôi đình mưa móc, đều là quân ân. Phụ hoàng thương ai, sủng ai, muốn cho ai tấn vị, cũng không phải là chúng ta có thể nghị luận ở sau lưng. Thập tam đệ năm nay cũng đã mười một rồi đúng không? Đừng suốt ngày xem mình trở thành trẻ con, cẩn thận họa từ miệng mà ra.”

Thập tam Hoàng tử không cho là Bùi Thanh Thù vì muốn tốt cho hắn cho nên mới giáo dục hắn. Hắn chỉ cảm thấy bởi vì Bùi Thanh Thù có mẹ đẻ là Lệ Phi được sủng ái, cho nên bành trướng, cảm thấy sống lưng cứng cáp mới nói hắn như vậy.

Hắn tức giận đến dùng ngón tay chỉ vào Bùi Thanh Thù, nhưng lời Bùi Thanh Thù nói từng chữ đều có lý, hắn lại không tìm ra cái gì để cãi lại được.

Thất Hoàng tử thấy hắn như vậy, lập tức đứng lên, bẻ ngón tay Thập tam Hoàng tử đang chỉ vào Bùi Thanh Thù sang hướng khác: “Lão Thập tam, ta nói cho đệ biết, đừng có mà không biết lớn nhỏ. Nếu mẫu phi đệ không dạy đệ, vậy để cho ca ca ta tới dạy đệ cách làm người đi!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 28

“Ngươi! Các ngươi!” Thập tam Hoàng tử nhìn Bùi Thanh Thù, rồi lại nhìn Thất Hoàng tử, nước mắt ầng ậng ở vành mắt, tức giận đến cực điểm mà nói: “Các ngươi ỷ vào việc lớn tuổi hơn ta mà bắt nạt ta! Ta sẽ đi nói cho mẫu phi ta biết!”

Bùi Thanh Thù nghe xong, trực tiếp bị Thập tam Hoàng tử làm cho buồn cười.

Định Phi đây là bảo hộ con quá tốt rồi à? Bình thường Hoàng tử tầm tuổi hắn, đã sớm có một bụng tâm kế. Nhưng lão Thập tam này, đến bây giờ vẫn giống như đứa trẻ con, ở bên ngoài cãi nhau với người ta bị thua, còn muốn về nhà tìm viện binh nữa.

Vốn Bùi Thanh Thù tưởng rằng Thập tam Hoàng tử nói thì nói, nhưng Định Phi là người lớn, sẽ không làm loạn với hắn. Nhưng không ngờ mấy ngày sau, vào đại thọ của Hoàng đế, trên lễ quốc thọ, Định Phi thật sự dẫn theo Thập tam Hoàng tử hùng hùng hổ hổ chạy tới tìm hắn.

Bùi Thanh Thù buồn cười mà đánh giá nữ nhân ở trước mặt, quả thật xinh đẹp, giữa mày còn có một nốt ruồi, nhìn qua rất phong tình vạn chủng. Chỉ là không biết với cái tính tình này của Định Phi, làm thế nào mà có thể an an ổn ổn sống ở trong cung cho đến bây giờ.

“Thập nhị Hoàng tử, bổn cung nghe Minh nhi nói, ngươi không chỉ bắt nạt hắn, mà còn mắng bổn cung là oán phụ, Lệ Phi chính là dạy nhi tử như vậy sao?”

Định Phi từ trên cao nhìn xuống hắn, Bùi Thanh Thù lại không chút sợ hãi, chỉ từ từ đứng lên nói: “Hôm nay là sinh thần của phụ hoàng, Định Phi nương nương xác định muốn gây chuyện ở chỗ này sao? Hay là chúng ta mượn một bước để nói chuyện vậy.”

Định Phi nhìn dáng vẻ không chút hoang mang của Bùi Thanh Thù, liền nhớ tới dáng vẻ lạnh nhạt ngày thường kia của Lệ Phi, trong lòng liền tức giận. Nhưng nàng biết, Bùi Thanh Thù nói có đạo lý. Gây chuyện ở trên tiệc mừng thọ của Hoàng đế, đến lúc lớn chuyện lên đối với ai cũng không tốt.

Vì thế ba người đi ra khỏi đại điện, đứng ở cửa cách đó không xa nói chuyện.

“Sợ là Định Phi nương nương hiểu lầm rồi, trước nay ta đều chưa bắt nạt Thập tam đệ bao giờ, cũng không có mắng ngài. Chỉ là thấy tuổi Thập tam đệ còn nhỏ, cư xử không đủ cẩn thận nên mới nhắc nhở hắn hai câu mà thôi. Ở trong cung này, thận trọng từ lời nói đến việc làm luôn là không sai, ngài nói xem ta nói có đúng không?”

Định Phi bị hắn làm nghẹn một chút, lúc này mới nói: “Ngươi đừng có ở chỗ này ba hoa với bổn cung, ngươi chính là ỷ vào Lệ Phi được sủng ái, không để mẫu tử chúng ta vào mắt! Hôm nay nếu ngươi không xin lỗi bổn cung, xin lỗi Minh nhi, chuyện này bổn cung sẽ không để yên!”

Vẻ mặt Bùi Thanh Thù vô tội mà nói: “Chẳng lẽ là Định Phi nương nương hiểu lầm cái gì rồi ư? Thập tam đệ cùng Thập đệ ở sau lưng nghị luận phụ hoàng, trong lời nói rất có ý oán hận, ta mở miệng nhắc nhở hắn, vốn là có ý tốt, sao nương nương lại không hiểu cho lòng của người tốt chứ?”

“Ngươi, ngươi ngươi……” Định Phi tức giận đến phát run: “Ngươi dám mắng bổn cung là cẩu? Đây là nhi tử ngoan mà Lệ Phi dạy ra sao? Không không không. Sao bổn cung lại quên chứ! Tuy ngươi là Lệ phi sinh ra, nhưng nàng lại từ bỏ, đưa ngươi cho người khác nuôi, hẳn là Thục phi……”

Định Phi còn chưa nói hết câu, chợt thấy Thập tam Hoàng tử đứng ở bên cạnh đưa mắt ra hiệu cho nàng.

Định Phi quay đầu nhìn lại, người đang tới lại là Lệ Phi.

Trong lòng Định Phi hoảng hốt, lời nói cũng không nói được nữa.

Lệ Phi đi tới nơi, nhìn thẳng vào Định Phi, sâu kín hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì?”

Môi Định Phi giật giật, cố ý nâng cao giọng che giấu mình chột dạ: “Ta nói cái gì? Ta nói chính là sự thật! Thập nhị Hoàng tử không phải là ngươi bỏ không nuôi sao? Không có mẹ nuôi, không có mẹ dạy, cho nên mới vô lễ như thế với bổn cung!”

Định Phi vừa dứt lời, đột nhiên Lệ Phi giơ tay, mạnh mẽ tát nàng một cái.

Định Phi bị nàng đánh đến choáng váng, qua một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần: “Ngươi, ngươi cũng dám đánh ta?”

“Ta đánh chính là ngươi. Ngươi gây chuyện ở trên tiệc mừng thọ của Hoàng thượng, còn có ý định bịa đặt, bắt nạt nhi tử của ta, thì sao ta không thể đánh ngươi?”

Định Phi kích động nói: “Ta bịa đặt như thế nào? Hắn không phải là ngươi……”

“Lúc trước ta bị người hãm hại, bị oan mà vào lãnh cung, nhưng mà Thù nhi không có tội. Hoàng thượng đón hắn từ lãnh cung ra ngoài, đó là chuyện trong tình trong lý, đâu ra chuyện ta bỏ không nuôi chứ? Nhưng mà ngươi…” Lệ Phi lạnh lùng mà quét mắt nhìn Thập tam Hoàng tử một cái: “Nhi tử tốt mà ngươi dạy, chính là như vậy sao? Vọng nghị thánh thượng, không biết tôn trọng trưởng bối, ngươi lại còn có mặt mũi tới nói nhi tử của ta, ta đánh ngươi là không phải sao?”

Định Phi vẫn không cam lòng: “Nhưng, nhưng chúng ta là cùng phân vị, đều là Phi vị như nhau, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?”

Lệ Phi cười nhạt, dưới ánh nắng đầu đông, làn da trắng như sứ, lấp lánh như tuyết, làm Định Phi hoa mắt.

“Dựa vào ngươi đuối lý. Nếu ngươi cảm thấy tủi thân, cứ việc đi tìm Hoàng thượng cáo trạng. Đợi sau khi yến hội kết thúc, ta cùng Hoàng thượng ở Chung Linh cung chờ ngươi.”

Định Phi bị Lệ Phi chọc tức đến nói không ra lời, trừng mắt nhìn Lệ Phi mà “Ngươi ngươi ngươi” mãi không thôi.

Lệ Phi lười để ý đến nàng, xoay người liền rời đi.

Chờ Lệ Phi đi ra xa rồi, Định Phi mới giống như lấy lại tinh thần, khóc toáng lên với bóng dáng của Lệ Phi, tức giận đến đấm ngực giậm chân.

Bùi Thanh Thù sợ hãi, nhanh chóng rời khỏi đó.

Nữ nhân hậu cung… Thật là quá đáng sợ!

Sau khi quốc thọ qua đi không lâu, tiểu nhi tử nhà Lệnh Nghi cũng tròn một tuổi.

Bùi Thanh Thù vẫn đại diện cho Thục phi, đi phủ Công chúa đưa lễ.

Tuy nói sau khi Toàn Quý phi tấn vị, cục diện trong cung bị đánh vỡ, Vinh Quý phi tạm thời nhìn như rơi xuống thế hạ phong, nhưng lúc trước Dung Dạng tòng quân xuất chinh, đảm nhiệm chủ bộ cho Lễ Thân Vương, sau khi đại quân hồi kinh cũng được Hoàng đế khen ngợi. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn, phủ Công chúa khách đến đầy nhà, rất nhiều người đều ân cần chúc mừng Dung Dạng.

Bọn họ bận bịu cả một ngày trời, sau khi đưa tiễn khách khứa đi hết rồi, Bùi Thanh Thù cũng trêu đùa cháu trai xong, liền giống như mọi lần, đi vào thư phòng nói chuyện riêng với Dung Dạng.

“Tỷ phu, sau khi huynh hồi kinh, sao lại trở về Hàn Lâm Viện?”

Hàn Lâm Viện tuy thanh quý, nhưng theo như lời nói lúc trước của Dung Dạng, hắn là Phò mã, Hoàng đế tuân theo quy củ của tổ tông truyền xuống, nếu như không phải tình huống đặc thù, nhất định sẽ không trọng dụng Dung Dạng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.