Hoàng Tử Mỗi Ngày Hăm Hở Tiến Liên

Chương 99



 
Edit: Cảnh Phi
Beta: Nga Sung dung
 
Năm trước Đại Tề và Bắc Hạ vừa mới kết thúc chiến tranh chưa được bao lâu, ba chữ Anh Quốc công này, đến nay vẫn là đề tài nổi bật trong và ngoài cung.
 
Tuy nói lần này đánh giặc quy mô không tính là quá lớn, nhưng mấy chục năm qua Đại Tề chưa từng phải vận động hơn mười vạn nhân mã cho chiến tranh. Cho nên chiến dịch này Anh Quốc công làm chủ soái, nhất thời ở trong triều nổi bật vô song, càng miễn bàn phủ Quốc công vốn chính là quý tộc thế gia số một số hai ở Đại Tề.
 
Thân là tiểu nữ nhi được Anh Quốc công sủng ái, vị Uông cô nương này lớn mật như thế, dám trực tiếp đáp lời với Hoàng tử, cũng không có gì lạ.
 
“Ồ, hoá ra là thiên kim của phủ Anh Quốc công.” Tuy rằng Thất Hoàng tử có chút khó chịu, nhưng cũng không có ngốc đến nỗi vì nhất thời khí phách mà đối chọi với Anh quốc công phủ.
 
Sau khi Bùi Thanh Thù nhìn ra cảm xúc của Thất Hoàng tử, sắc mặt đoan chính, nói với thiếu nữ: “Uông cô nương, đa tạ cô nương đã lo lắng thay cho ta. Chẳng qua ta và Thất ca từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tình cảm vô cùng tốt, cũng chỉ là huynh đệ đùa giỡn thôi, từ trước tới nay Thất ca đều có chừng mực, sẽ không… sẽ không làm ta bị thương.”
 
Thời điểm Bùi Thanh Thù nói chuyện, Uông cô nương kia vẫn luôn chuyên tâm nghe. Chờ Bùi Thanh Thù nói xong, nàng còn mơ màng trong chốc lát mới nói: “Thập nhị điện hạ đang nói chuyện với ta!”
 
Bùi Thanh Thù: “……”
 
Thất Hoàng tử: “……”
 
Uông cô nương tiếp tục nói: “Hoá ra Thất điện hạ và Thập nhị điện hạ quan hệ tốt như thế, vừa rồi là ta lỗ mãng, Thất điện hạ sẽ không để ýc hứ?”
 
Thất Hoàng tử chỉ có thể nói Không đâu.
 
Bùi Thanh Thù nhìn ra Thất Hoàng tử xấu hổ, liền nói với Uông cô nương kia: “Nơi này là tiệc của các nam nhân, dù cho cô nương thân phận cao quý, nếu ở chỗ này quá lâu cũng không hợp lễ.”
 

Uông cô nương nghe xong, có chút ấm ức nhìn hắn nói: “Đây là Thập nhị điện hạ muốn đuổi ta đi sao?”
 
Bùi Thanh Thù nghe vậy, không khỏi cảm thấy đau đầu.
 
Rốt cuộc cô nương này làm sao thế, bọn họ rất quen thuộc sao? Chẳng lẽ không phải hôm nay mới lần đầu tiên nói chuyện sao?
 
Uông cô nương liếc mắt nhìn Thất Hoàng tử một cái nói: “Thôi, hôm nay người không liên quan quá nhiều, nói chuyện cũng không có tiện lắm, hôm nào lại nói sau.”
 
Nói xong thì thi lễ qua loa với bọn Bùi Thanh Thù, rồi xoay người đi.
 
Thất Hoàng tử bị nàng làm cho tức giận không nhẹ: “Thập nhị đệ, nàng ta có ý tứ gì, nói ta là người không liên quan sao?”
 
Bùi Thanh Thù khuyên hắn: “Thất ca đừng nghĩ nhiều, một tiểu cô nương thôi mà, hà tất chấp nhặt với nàng ta làm gì.”
 
“Hừ, ta không thèm chấp nhặt với nàng ta, ta cũng không dám nha! Hiện tại trên dưới trong triều, ai mà không vội vàng nịnh bợ Anh Quốc công? Đầu của ta bị lừa đá, mới có thể đi đắc tội với người của Anh Quốc công phủ.”
 
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nói: “Nếu Thất ca đều hiểu rõ đạo lý, vậy đừng nghĩ quá nhiều. Nào, hai huynh đệ chúng ta cùng nhau uống một chén.”
 
Cũng may Thất Hoàng tử tính tình nhanh giận, nhanh quên. Sau khi uống vài chén rượu vào bụng, cũng quên sạch chuyện vừa rồi.
 
Ăn uống xong xuôi, giống như Tứ Hoàng tử, Ngũ Hoàng tử đơn thuần chỉ tới là để chúc mừng Thục phi thì đều rời đi trước. Bùi Thanh Thù giữ Thất Hoàng tử lại, cả hai cùng đi đến mặt sau Y Lan điện là Sướng Âm các nghe diễn.
 
Bởi vì Sướng Âm các là nơi cung đình nghe diễn, phần lớn nữ quyến trong cung đều nghe diễn ở chỗ này, cho nên lầu diễn được thiết kế xây cao để tránh đụng chạm chủ tử khác. Gian phòng nghe tuy rằng có ngăn cách nhưng cơ bản đều lộ thiên. Chẳng qua bên trong mỗi gian phòng nhỏ đều được đốt than bạc tốt nhất, Bùi Thanh Thù ngồi một hồi lâu, cũng không hề cảm thấy lạnh.
 
Trước khi bắt đầu diễn, Thục phi cố ý tới dặn dò Bùi Thanh Thù: “Đợi chút nữa đừng ngu ngốc mà chỉ lo xem diễn, tìm cơ hội đi lại, ra ngoài nhiều một chút, thuận tiện ngắm những cô nương đó nhiều một chút, xem xem có người nào hợp mắt con không.”
 
Bùi Thanh Thù có chút ngượng ngùng nói: “Mẫu phi, hôm nay là ngày vui của ngài, ta nào có tâm tư làm những chuyện này chứ. Chuyện này cũng không vội.”
 
Thục phi nhẹ nhàng trừng mắt liếc hắn một cái nói: “Sao lại không vội được, cô nương gia đính hôn từ rất sớm, con còn không xuống tay sớm chút, người tốt đều bị người khác đoạt mất rồi!”
 
“……” Sao hắn cứ cảm thấy Thục phi đây không phải là chọn con dâu mà giống như cùng người khác tranh mua đoạt đồ vậy?
 
Thục phi biết Bùi Thanh Thù da mặt mỏng, ngượng ngùng, vì thế bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần con sống tốt, ngày nào đối với ta cũng là ngày vui cả. Đúng lúc Thất ca của con ở đây, để hắn giúp con bày mưu chút đi.”
 
“Không thành vấn đề.” Thất Hoàng tử vỗ vỗ bộ ngực: “Cứ để ta lo.”
 
Thục phi vừa lòng cười nói: “Vẫn là lão Thất của chúng ta hiểu chuyện. Gần đây bổn cung vừa lúc được mấy xâu sáp ong luyện thành, thích hợp cho nam hài tử như các con đeo, đợi chút nữa bổn cung cho người lấy đưa con hai xâu.”
 
Thất Hoàng tử tươi cười đầy mặt nói: “Ôi, vậy đa tạ Quý phi nương nương.”
 
Thục phi xua xua tay, nói hai tiếng “Không cần khách khí”, rồi xoay người đi.
 
Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ nhìn ca ca tốt vì hai vòng tay nhỏ mà sẵn lòng bán hắn.
 
Thất Hoàng tử vẻ mặt vô tội mà nói: “Làm sao vậy, ta cũng là vì tốt cho đệ thôi, chẳng lẽ đệ không muốn cưới một tức phụ vừa ý?”
 
Đương nhiên Bùi Thanh Thù muốn, nhưng mà với chuyện này, tuy hắn biết rõ bản thân mình nên làm thế nào, nhưng ít nhiều vẫn có chút sợ hãi.
 
Nói thật, hắn hy vọng bản thân thành hôn càng trễ càng tốt.
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 695: Thì ra là như thế!

Khả năng ở trong tiềm thức…  Hắn vẫn lo lắng cho mình sẽ “Không được” đi.
 
Vậy thì xấu hổ chết…
 
Nhưng mà Thục phi nói cũng có đạo lý, dù không vội thành hôn, sớm nhìn thử rồi định việc hôn nhân trước cũng không tệ.
 
Vì thế hắn dựa theo lời dặn của Thục phi, trong lúc xem diễn, cùng Thất Hoàng tử đi dạo hai vòng.
 
Ý kiến của Thất Hoàng tử là: “Ta cảm thấy như này, Anh Quốc công phủ tuy rằng địa vị cao, nhưng cô nương nhà đấy tính tình cũng quá lớn, Thập nhị đệ ngươi chịu được sao?”
 
Bùi Thanh Thù buồn cười nói: “Thất ca huynh nói thẳng là huynh không thích vị Uông cô nương kia là được, vòng vo làm gì.”
 
“Ha ha, ta cũng là suy xét cho đệ. Tuy nói cô nương kia rất xinh đẹp, trong nhà quyền thế lại cao, nhưng cưới vợ là cưới vợ hiền, nhà nhạc phụ lợi hại như vậy, tương lai đệ sẽ bị khinh bỉ. Đệ xem biểu tỷ của đệ đi, tuy rằng gia thế không tính là xuất sắc, nhưng vừa đẹp lại ôn nhu, cho nên ta mới có thể thích nàng như vậy.”
 
Bùi Thanh Thù nghe xong lời này, thật ra cảm thấy có một ít đạo lý. Tuy rằng hắn từng có suy nghĩ tự mình nỗ lực leo lên cao, nhưng trước đó cũng chưa từng suy xét đến tìm một nhà vợ hiển hách để trợ giúp chính mình.
 
Hắn chỉ cần thân phận của chính phi không kéo chân sau của mình là đủ rồi. Mấu chốt nhất, tìm một người giúp hắn quản lý hậu viện, thê tử phân ưu giúp hắn chứ không giống như Hoàng đế và Hoàng hậu trước đây, không cứng rắn quản lý, khiến gia trạch không yên.
 
Thấy Bùi Thanh Thù trầm tư, hình như nghe lọt được, Thất Hoàng tử lại tiếp tục nói: “Kỳ thật đệ và Phó gia cô nương thành hôn, điều kiện tương đối thích hợp. Quan hệ của đệ cùng Thục phi nương nương tốt, nhưng người Phó gia đối với đệ có thể không đủ yên tâm. Nếu đệ cưới nữ nhi nhà bọn họ, vậy tương lai khẳng định Phó gia sẽ luôn giúp đỡ đệ.”
 
“Chính là ta…”
 
Bùi Thanh Thù còn chưa nói xong, phía trước bỗng nhiên truyền đến âm thanh của mấy nữ hài tử.
 
Hắn ngẩng đầu vừa thấy, hoá ra là Dung gia, Tả gia, còn có hai người thoạt nhìn quen mắt nhưng lại không nhớ được là cô nương nhà ai.
 
Mấy nữ hài tử thấy bọn họ, vội vàng hành lễ với hai người.
 
Thất Hoàng tử là huynh trưởng, cho nên thời điểm có hắn ở đây, đều là hắn nói miễn lễ.
 
Chờ đáp lễ qua lại xong, Thất Hoàng tử liếc nhìn Bùi Thanh Thù một cái, ý vị thâm trường cười nói: “Các vị tiểu thư cũng ra ngoài hít thở không khí sao?”
 
Trong mấy vị cô nương lớn tuổi nhất là Dung tam cô nương cười nói: “Quý phi nương nương xem diễn, dĩ nhiên đều là kịch hay. Chỉ là xem diễn nhiều rồi, luôn có chút thấy chán. Hơn nữa bên trong đốt than, hơi bí nên mấy người chúng ta liền ra ngoài đi lại, hóng gió.”
 
Thất Hoàng tử gật gật đầu nói: “Ra là vậy. Đi dạo xung quanh cũng tốt. Chỉ là địa hình trong cung phức tạp, tuy các ngươi vào cung nhiều lần, nhưng cũng không bằng Thập nhị đệ thuộc đường trong cung lớn này. Không bằng để Thập nhị đệ dẫn theo các ngươi đi dạo xung quanh thì như thế nào.”
 
Mấy nữ tử nghe xong, trên mặt đều lộ vẻ vui mừng, đưa mắt mong mỏi nhìn về phía Bùi Thanh Thù.
 
Bùi Thanh Thù cảm thấy đầu mình như to ra, cái gì mà quen thuộc địa hình chứ?! Hắn lúc nhỏ cứ thích ở trong Khánh Ninh cung vùi đầu đọc sách, mỗi ngày chính là Khánh Ninh cung, Trường Hoa điện, Quỳnh Hoa cung ba chỗ một đường, nhiều lắm ngẫu nhiên đi xem tinh đài ở Bảo Văn Các. Sướng Âm các nơi này, chỉ sợ hắn còn không quen thuộc bằng các vị cô nương thường xuyên tham gia cung yến luôn ấy chứ.
 
Chẳng qua hắn cũng biết, Thất Hoàng tử nói như vậy, chính là tạo cơ hội cho Bùi Thanh Thù cùng các nữ hài tử chưa lập thành hôn có cơ hội ở chung. Hắn lo lắng như vậy, Bùi Thanh Thù có thể cảm kích, đối với các thiếu nữ nói: “Nếu vài vị cô nương không chê.”
 
Dung tam cô nương cười nói: “Có thập nhị điện hạ dẫn đường, là phúc phận của chúng ta, sao có thể ghét bỏ chứ.”
 
Thấy các thiếu nữ khác đều sôi nổi gật đầu, Bùi Thanh Thù đành kéo Thất Hoàng tử theo, mang các nàng đi xung quanh một chút.
 
Thất Hoàng tử ghé sát vào Bùi Thanh Thù, nhỏ giọng nói: “Đệ là đồ không có tiền đồ, ta đang tạo cơ hội cho đệ, mà đệ lôi ta theo làm gì?”
 
“Nhiều cô nương như vậy, đi theo một nam nhân như ta thì không tốt.” Bùi Thanh Thù vẻ mặt nghiêm túc nói: “Huynh không đi với ta thì ta sẽ đi về, tìm thái giam mang các nàng đi dạo là được.”
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 167: Phệ hồn (6)

Thất Hoàng tử chỉ phải bất đắc dĩ mà nói: “Được rồi, ai bảo ta là ca của đệ chứ.”
 
Nếu là lúc trước kia, Thất Hoàng tử ở giữa một đám người, khẳng định sẽ phụ trách việc làm không khí sôi động. Chẳng qua hiện tại hắn đã có thê thất, cùng thê tử tình cảm còn không tệ, nên không cần đi trêu những cô nương chưa lập gia thất kia.
 
Cũng may Dung tam cô nương cùng Tả tam cô nương đều không phải tính tình hướng nội, mấy người trước đó đều đã gặp mặt, nói chuyện qua, trog chuyện qua lại lại cũng không còn xa lạ nữa.
 
Tả tam cô nương thoải mái hào phóng hỏi bọn họ: “Thất điện hạ, Thập nhị điện hạ, tháng sau, chất nhi nhà ta đãi tiệc một tuổi, không biết hai vị điện hạ có vui lòng nhận lời tham dự trước hay không?”
 
Dung gia tam cô nương cùng Tả tam cô nương tuổi xấp xỉ, so với Bùi thanh thù hơi lớn hơn một hai tuổi chút. Bất đồng chính là, Dung tam cô nương sinh đến tương đối mượt mà một ít, mặt trứng ngỗng, mắt to, nhìn còn có chút tính trẻ con chưa lớn chút.
 
Tả tam cô nương bộ dáng đã thành thiếu nữ, dáng người cao gầy, mày rậm mắt to, đứng ở trong đám người vô cùng chói mắt.
 
Chẳng qua muốn nói xinh đẹp, vẫn phải kể tới vị bên cạnh Tả tam cô nương, thiếu nữ xinh đẹp nhất vẫn không im lặng không lên tiếng.
 
Ngay cả Bùi Thanh Thù đối với các cô nương không phải quá hứng thù cũng nhịn không được lén lút nhìn nữ hài tử kia nhiều chút.
 
Thất Hoàng tử nghe xong lời mời của Tả tam cô nương, nghĩ nghĩ sau đó cười hỏi: “Chất nhi nhà ngươi, chính là tiểu nhi tử của Dung gia tỷ tỷ?”
 
Thấy Tả tam cô nương gật đầu, Thất hoàng tử đối với Dung tam cô nương nói: “Đó chính là cháu bên ngoại của ngươi.”
 
Dung tam cô nương nhìn Tả tam cô nương liếc mắt một cái, cười gật gật đầu.
 
“Thập nhị đệ, ngươi có đi hay không?” Thất Hoàng tử nghiêng đầu hỏi Bùi Thanh Thù.
 
Bùi Thanh Thù nhìn Tả tam cô nương liếc mắt một cái nói: “Đệ… Nếu là cô nương tự mình mời, nếu là rỗi rãnh thì ta sẽ đi.”
 
Thất Hoàng tử quyết đoán mà nói: “Ta đây cũng đi. Cháu ngoại trai của Dung tam cô nương, vậy chẳng phải là cháu ngoại trai của Tứ ca sao? Vậy thì không khác gì cháu ngoại trai của ta. Đến lúc đó ta cùng Tứ ca đi chung!”
 
Tả tam cô nương nói giỡn nói: “Nếu là cháu ngoại trai điện hạ, vậy ngài làm cữu cữu, cũng không thể tay không tới cửa chứ, đến tặng đại lễ cho hài tử.”
 
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề.” Thất Hoàng tử nhìn Bùi Thanh Thù, trêu ghẹo nói: “Bổng lộc của ta không nhiều lắm, chỉ đủ nuôi gia thất sống tạm, chẳng qua Thập nhị đệ của ta lại có tiền. Quay đầu lại ta cùng hắn góp tiền, nhất định sẽ cho Tả gia tiểu công tử một phần đại lễ!”
 
Bùi Thanh Thù có chút xấu hổ mà cười cười, không biết nên nói gì cho tốt.
 
Tất cả mọi người đều trưởng thành, ở chung với nhau, ngược lại không bằng khi còn nhỏ tự tại như vậy.
 
Giống như vị Tả tam cô nương trước mắt này, khi còn nhỏ hai người bọn họ còn cùng nhau quỳ rạp trên mặt đất, nghe lén chuyện Tứ Hoàng tử cùng Tả đại cô nương ở chân tường. Hiện tại lại để cho bọn họ làm loại chuyện này, Tả tam cô nương hắn không biết chứ Bùi Thanh Thù không làm được.
 
Nhớ tới Tả đại cô nương, Bùi thanh thù nhịn không được tò mò hỏi: “Đúng rồi, Tống gia biểu ca cùng Tả đại tỷ tỷ bọn họ, vẫn là không có hồi kinh sao?”
 
Bùi Thanh Thù nhớ rõ, năm đó vì Tứ Hoàng tử, Tả đại cô nương đã từng đi kinh giao tĩnh dưỡng một năm. Sau lại hình như là Tống đại công tử nhất định không chịu từ bỏ việc hôn nhân này, cũng không biết hắn là như thế nào làm được, thế nhưng đem Tả đại cô nương đón trở về. Hai người thành thân sau không bao lâu, Tống đại công tử liền trúng bảng nhãn, mang theo thê tử tân hôn đến nơi khác làm tri huyện. Thoáng một cái cũng là bốn năm năm rồi.
 

Tham Khảo Thêm:  Chương 122: Chương 122


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.