Hôm Nay Lại Lướt Qua Phim Trường Của Nam Chính

Chương 39: Dịch Vãn lại mất hứng



– Em thật lòng khuyên chị một câu –

Buổi đấu giá sắp bắt đầu, Dụ Dung Thời cầm danh sách, trầm ngâm liếc nhìn Bạc Giáng ngồi đối diện.

Anh đã biết được năng lực của Dịch Vãn và ba đồng đội khác. Đinh Biệt Hàn bị quỷ đuổi trên vách đá, An Dã Lâm bị cậu cả Phương tỉnh ngộ theo đuôi, Trì Ký Hạ phải ngủ mới có thể nhập vai.

Năng lực của Bạc Giáng là gì?

Năm 14 tuổi Bạc Giáng bỗng sở hữu năng lực học tập cực mạnh, điểm số và tài năng đột ngột tăng mạnh… Dụ Dung Thời tìm kiếm trên baidu một chút, phát hiện thêm một tin thú vị về Bạc Giáng lúc ở đại học.

Bức tranh mẫu đơn cậu ta vẽ được giáo sư tán thưởng và trưng bày trong sảnh học viện. Bài báo không đăng kèm ảnh bức tranh,nhưng vị giáo sư kia nổi tiếng là chính trực, đức cao vọng trọng. Trình độ nửa vời ông ấy đã chẳng thèm quan tâm.

Bình thường Bạc Giáng hiếm khi vẽ tranh. Bức tranh đó là vẽ để chúc thọ vị giáo sư già.

Dụ Dung Thời có một suy đoán.

Anh khép danh sách lại, định ngồi chờ buổi đấu giá bắt đầu với Dịch Vãn, không ngờ lại có cuộc cãi vã nổ ra.

Do mâu thuẫn về vấn đề chỗ ngồi. Đám người xung quanh xì xào bàn tán.

“Không ngờ Lâm Mộng và chủ tịch Cố cũng đến, đây là đôi vợ chồng cũ theo hợp đồng hay là chia tay rồi…”

“Bên tổ chức sắp xếp hai vị trí cách nhau cả khúc. Đã vậy Tần Tuyết Tâm còn ngồi ngay bên cạnh chủ tịch Cố. Ha ha, cô ta vừa mới đến chào hỏi đã bị đối phương đâm chọt là không biết liêm sỉ, đáng đời!”

“Rốt cuộc Tần Tuyết Tâm cố ý hay vô tình sang đó ngồi vậy?”

“Loại trà xanh như cô ta chắc chắn là cố ý rồi. Bây giờ chủ tịch Cố để Lâm Mộng và Tần Tuyết Tâm đổi chỗ, đàn ông phết. Cặp này chắc chắn sẽ tái hợp thôi. Tần Tuyết Tâm định chia rẽ rốt cuộc lại phản tác dụng thành chất xúc tác hòa giải rồi…”

“Lâm Mộng và Tần Tuyết Tâm quả là oan gia, cả đời dính lấy nhau, một đen một trắng.”

Đúng là tình tiết tiêu chuẩn, Dụ Dung Thời nghĩ.

Dụ Dung Thời giương mắt nhìn Lâm Mộng ngồi vào ghế của Tần Tuyết Tâm. Chủ tịch Cố bên cạnh lạnh lùng ngang ngược nắm lấy tay cô làm má cô hây hây đỏ.

Lại là CP chính được nữ thần may mắn ưu ái.

Tần Tuyết Tâm bên cạnh cúi đầu. Có người cho rằng cô ta sẽ khóc nên im bặt. Thế nhưng lại không hề có.

Lúc ngẩng đầu lên, cô ta vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, đôi mắt yêu kiều ánh lên nụ cười nham hiểm, đạp giày cao gót đi thẳng về phía chỗ ngồi cũ của Lâm Mộng. Vẻ mặt quyết không chịu thua, quyết không để mất mặt của cô ta mài mòn sự đồng tình vốn ít ỏi của khán giả dành cho nỗi thê lương của một con tốt. Bọn họ rối rít dời mắt.

Dụ Dung Thời thấy cô ta đi ra phía hàng sau mình thì khẽ nhíu mày.

Chỗ ngồi của bọn họ được sắp xếp thật trùng hợp, cứ như… muốn buộc chặt hai người lại.

Bạc Tín ngồi ở vị trí của mình, nhìn Bạc Giáng. Bạc Giáng ưỡn ngực thẳng lưng, vẫn là tư thế cao ngạo.

Cao quý và lạnh nhạt.

Bạc Tín không hiểu sao một đứa dòng thứ như Bạc Giáng sao lại có thể được như thế này chỉ trong vài năm. Thế nhưng hắn biết, hắn muốn chèn ép cậu ta

Chèn ép cậu ta, bắt câu ta trở lại thành thằng nhóc dòng thứ u ám và cô độc ngày xưa. Chỉ có khi đó cậu ta mới quỳ xuống dưới chân hắn, gọi hắn là gia chủ, hèn mọn cầu xin hắn tha thứ như một đứa em trai…

Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng của Bạc Giáng, cứ như ai đó dán nam châm lên vậy. Đến tận khi có giọng phụ nữ vui vẻ vang lên: “Em ngồi đây được không?”

“Xin mời.” Hắn cười, nói.

Tần Tuyết Tâm ngồi xuống. Cô ta mặc váy dạ hội màu đỏ rượu, hào quang xinh đẹp b ắn ra bốn phía. Tần Tuyết Tâm biết thân phận của Bạc Tín tôn quý. Cô ta cứ như chẳng thèm để ý đến sự lúng túng vì “tâm cơ” không thành ban nãy, cảm thấy trong cái rủi có cái may. Cô ta ăn nói khéo léo hóm hỉnh, chưa được bao lâu đã khiến đối phương cười không ngớt.

Giống như một ngọn cỏ dại tự biết bản thân xấu xí nhưng vẫn liều mạng vươn lên, giành giật cơ hội sống.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Nhớ lại chuyện cũ

“Vô liêm sỉ.” Có người ngồi bên cạnh đè giọng thật thấp nói.

“Đủ rồi.” Dụ Dung Thời lạnh nhạt lên tiếng: “Chỗ ngồi do nhà họ Bạc sắp xếp. Tần Tuyết Tâm không có năng lực can thiệp vào chuyện này.”

Mặc dù Tần Tuyết Tâm cũng không phải hạng người tốt lành gì, nhưng anh vẫn lên tiếng.

Nói xong, đám người xung quanh im lặng. Dụ Dung Thời nhìn chằm chằm danh sách trong tay, lấy lại bình tĩnh. Dịch Vãn ngồi bên cạnh chợt nói: “Kỳ lạ thật.”

“Cái gì lạ?” Dụ Dung Thời hỏi.

Anh nhớ Tần Tuyết Tâm từng hãm hại Dịch Vãn, bất chợt lo rằng ban nãy mình lên tiếng cho Tần Tuyết Tâm sẽ làm Dịch Vãn mất hứng.

Dù gì Tần Tuyết Tâm đối với Dịch Vãn thì cũng được xem là “nhân vật phản diện”.

“Người đến đây đều có thân phận, tại sao lại còn như vậy…” Dịch Vãn chỉ khẽ thở dài.

Dụ Dung Thời biết cậu đang nói đến chuyện đám người thảo luận, xỉa xói Tần Tuyết Tâm. Trong lòng anh bỗng có một cảm xúc khác lạ.

“Bởi vì đây là sân khấu.” Anh nói: “Người ở đây…”

Đụng chuyện liên quan đến nhân vật chính thì sẽ luôn cư xử như vậy.

“Có điều…” Anh cười nói: “Tôi cứ nghĩ cậu ghét cô ta nên sẽ thấy vui chứ.”

Dịch Vãn không nói gì. Dụ Dung Thời nhìn bóng lưng của Bạc Giáng và Lâm Mộng, đoán thầm chuyện xảy ra tiếp theo.

“Hẳn chủ tịch Cố sẽ nhân cơ hội gây sức ép với kẻ thù của vợ cũ hòng lấy lòng cô.” Anh nói.

Nếu có chuyện kỳ lạ hoặc nguy hiểm phát sinh, anh sẽ tức khắc gọi điện cho cơ quan chuyên ngành đến giải quyết.

Dịch Vãn ngồi bên cạnh anh. Cậu không thèm nhìn đám nhân vật chính muôn màu muôn vẻ mà chỉ ngáp một cái.

Khoan đã, cậu nhìn về phía Tần Tuyết Tâm.

Buổi đấu giá hôm nay được tổ chức để quyên góp cho trẻ em thất học ở Tây Nam, tất cả số tiền đều sẽ được nhà họ Bạc quyên tặng cho trẻ em địa phương. Tần Tuyết Tâm đã quyết tâm giành nổi bật cho bằng được. Thủy quân, hotsearch và thông cáo báo chí đều đã mua sẵn. Hôm nay, cô ta phải đấu giá được một món, thể hiện sự hào phóng của mình.

Hơn nữa còn phải đắt hơn của Lâm Mộng. Cô ta nghĩ thầm.

Số tiền Tần Tuyết Tâm chi tiêu hàng năm rất lớn. Cô ta không giống đám người may mắn, ngoại trừ một mình cáng đáng ekip ra thì còn có thằng em trai như cái động không đáy. Tần Tinh không có năng khiếu, chỉ có mỗi ước mơ. Tần Tuyết Tâm được xem như người chị, là niềm tự hào của cả gia đình, thế nên luôn phải nghe người nhà nói rằng: “Con có tài nguyên và tiền bạc nhiều như thế, giúp em trai một chút thì có sao.”

Trong mắt người nhà, Tần Tuyết Tâm cùng lắm chỉ là đứa con gái sớm muộn cũng phải gả đi. Tần Tinh mới là con trai có thể nối dõi tông đường. Tần Tuyết Tâm biết thừa chuyện này từ tấm bé, nhưng không cách nào thoát khỏi. Thứ duy nhất cô ta học được chính là muốn gì phải tự mình giành lấy, bản thân không có chỗ dựa.

Sau khi vào giới giải trí, cô ta không có chống lưng, nổi tiếng nhờ đủ các loại chiêu trò. Tần Tuyết Tâm chưa bao giờ giấu mặt tối của mình. Bọn họ chán ghét hay căm hận cô ta cũng chẳng sao cả.

Có tiền là được.

Tần Tuyết Tâm chọn được một bình hoa nằm cuối danh sách. Giá khởi điểm của nó là bốn trăm ngàn (~1,4 tỷ), Tần Tuyết Tâm áng chừng giá chót sẽ quanh quẩn tám trăm ngàn (~2,9 tỷ), vẫn nằm trong khoảng cô ta chấp nhận được. Cô ta quay đầu định gợi chuyện với Bạc Tín, tiện thể liếc nhìn chủ tịch Cố và Lâm Mộng đang diễn cảnh máu chó trước mặt, điện thoại trong tay reo lên.

Cô ta ra ngoài tìm một góc yên tĩnh để bắt máy. Đầu dây bên kia là giọng hối hả của Tần Tinh: “Chị, em xem trên weibo thấy bảo hôm nay chị đi dự tiệc từ thiện hả?”

“Sao em lại gọi vào lúc này…”

“Em thấy đạo diễn Lâm cũng đến. Chị, không phải hồi trước chị bảo không có show thì sẽ lấy vai nam phụ trong phim của ổng cho em hả? Hay tối nay chị hỏi ổng thử đi. Chị ơi, một tháng hơn rồi, sao chị không thèm để ý chuyện của em gì hết vậy, em là em ruột của chị đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 168

Tần Tinh vừa lên tiếng thì không đòi tiền cũng là tài nguyên. Tần Tuyết Tâm nhỏ giọng, nói: “Chị đã liên lạc giúp em từ trước rồi, không nói nữa…”

Đạo diễn Lâm nói thẳng trình độ của Tần Tinh không đủ để vào đoàn phim. Nếu muốn vào thì phải đem theo tiền đầu tư, ít nhất bảy triệu (~25 tỷ).

Vì để duy trì hình tượng tiểu hoa hạng hai mà Tần Tuyết Tâm nhất thời khó có thể lấy ra nhiều tiền như thế. Khi đó đạo diễn Lâm có nói với Tần Tuyết Tâm, dùng cách khác cũng được.

Ông ta có hứng thú với Tần Tuyết Tâm.

Tần Tuyết Tâm thèm khát nổi tiếng, nhưng cũng không thấp kém đến vậy. Cô ta có thể mua bài hay marketing để gây chú ý, nhưng còn chưa đến mức bán đứng cơ thể của mình.

Cô ta không thể cho Tần Tinh biết chuyện này. Đầu dây bên kia, Tần Tinh quyết bám riết không tha. Mấy lần Tần Tuyết Tâm muốn cắt ngang để quay lại buổi đấu giá nhưng đều bị em trai vờ nũng nịu cho qua.

“Chị ơi, chị đầu tư cho em đi, sau này em nuôi chị.”

“Chị, chị giúp em lần này nữa đi mà.”

“Chị, show giải trí đợt trước đã bị Dịch Vãn cướp rồi, cơ hội vào nhóm Cầu Vồng cũng bị nó cướp luôn, nếu còn không có cơ hội nữa thì sao em debut được chị ơi? Chị ơi, chị cũng từng là người mới, chị thương em trai chị đi mà.”

Thương mày thì ai thương tao? Cô ta không phải Lâm Mộng, cả đoạn đường đều có người khác giúp đỡ…

“Chị, mẹ nói rồi đó, chị phải giúp em!”

Nó là em con, con giúp tí thì làm sao?! Lời của mẹ văng vẳng bên tai.

“… Rồi rồi, để chị nghĩ cách.” Tần Tuyết Tâm nói.

Cô không muốn nói chuyện với đối phương nữa, chuyển sang dặn Tần Tinh cố gắng lên, đừng lãng phí cơ hội này. Đối phương lập tức viện cớ “không làm phiền chị tham gia buổi đấu giá từ thiện gì gì đó nữa” rồi cúp máy cái rụp, động tác nhanh tới mức vừa đạt được ý nguyện là nghỉ diễn ngay.

Trong hành lang hẹp dài chỉ còn lại một mình Tần Tuyết Tâm. Tần Tuyết Tâm cắn môi, mở tài khoản ngân hàng ra xem.

Miễn cưỡng cũng chỉ có thể rút ra được nhiêu đó.

Dùng nhiều tiền như thế, tài khoản cá nhân của cô ta chỉ còn số lẻ. Cô ta nhắn tin cho đạo diễn Lâm, trước khi tắt điện thoại thì bất cẩn mở weibo ra, đọc bình luận có liên quan đến mình trong các hotsearch về đêm đấu giá từ thiện.

[Ui cha, Tần Tâm Cơ lại tới bú fame kìa.]

[Ghét con nhỏ Tần Tuyết Tâm này ghê. Diễn xuất cũng tạm nhưng suốt ngày xào CP, chỉ có cô ta là bày nhiều trò nhất.]

[Tần Tuyết Tâm cút khỏi giới giải trí đi, thấy mà phiền.]

[Vẫn là Lâm Mộng tốt hơn, không giành giật gì cả.]

Không giành giật là vì chủ tịch Cố đã giành thay hết rồi, mỗi Tần Tuyết Tâm xui xẻo phải tự mình tranh giành.

Tần Tuyết Tâm có phóng khoáng hơn nữa thì thời khắc này cũng không chịu nổi nữa.

Cô ta lăn lộn trong giới bao nhiêu năm để làm gì cơ chứ? Vì những cái hotsearch hư vô mờ mịt, vì chút xíu tình thân, vì đứa em trai chỉ một lòng muốn nổi tiếng, cứ muốn nổi tiếng là lại bám lấy cô ta không buông?

Cô ta là chỗ dựa của Tần Tinh, vậy ai sẽ là chỗ dựa cho cô ta?

Tần Tuyết Tâm cảm thấy mình độc ác lại bỉ ổi. Cô ta không xứng vì chuyện này mà đau khổ. Con đường này rõ ràng do chính cô ta chọn lựa, sao cô ta dám thấy khổ sở. Để người ngoài nghe thấy e là cũng sẽ chửi cô ta bày trò giả tạo, tỏ vẻ đáng thương, dù sao hết thảy đều là quả báo.

Ai ngờ đường đường một tiểu hoa lại có bí mật như thế chứ?

Tần Tuyết Tâm tựa lên tường, bỗng nhiên không còn nhớ nổi lý do mình bước vào giới giải trí nữa. Khi đó cô ta vẫn còn trẻ, mặc chiếc váy denim màu xanh lam. Đương lúc cô ta cúi đầu, cắn môi thì… nhìn thấy một tờ khăn giấy.

Tần Tuyết Tâm ngẩng đầu lên, bắt gặp gương mặt Dịch Vãn. Đôi mắt cậu đen láy và sâu thăm thẳm, có vẻ như vừa rửa tay trong nhà vệ sinh ra.

Tần Tuyết Tâm bị phát hiện nên lúng túng, nhất là đó còn là kẻ thù nữa chứ. Cô ta dời mắt đi, cố gắng cong môi mỉm cười: “Sao cậu lại ở đây? Không phải là ở cùng anh Dụ à?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

“Chị Tuyết Tâm, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi. Dùng khăn giấy chấm mắt đi, có thể hút hết nước mắt, không làm dây lớp trang điểm.”

Tần Tuyết Tâm im lặng.

Cô ta lấy giấy chấm mắt, hồi lâu sau, dường như không còn nhịn nổi nữa, chợt ném giấy xuống đất, hung dữ nói: “Cậu thấy hết rồi đúng không!”

“…?”

“Có phải cậu nghe hết rồi không? Cuộc điện thoại của tôi và em trai?” Tần Tuyết Tâm không biết hiện tại mình đang thất vọng hay nổi điên vì vò đã mẻ lại còn sứt, có trách thì đành trách Dịch Vãn cứ phải xuất hiện ngay lúc cô ta bết bát nhất: “Dịch Vãn, tôi chả cần cậu thương hại. Cậu cũng đừng hòng ghi âm…”

Thật ra cô ta không muốn nói vậy.

Một “cô ta” khác tận sâu trong lòng nói rằng phải xin lỗi rồi cảm ơn Dịch Vãn. Thế nhưng trong bóng tối sâu thẳm có thứ thần bí không muốn cho cô ta bị mất mặt. Ý chí đó ép cô ta phải độc ác, phải xào CP, giống như một cái đèn diode vậy. Chỉ có thể liên tục bị vả mặt, thẳng đến tàn cuộc.

Thế nhưng Dịch Vãn vẫn giữ thái độ bình tĩnh. Cậu nhìn cô ta, trong ánh mắt không hề có sự thương hại hay căm ghét, điều này làm nỗi tức tối của Tần Tuyết Tâm không có chỗ bộc phát. Cuối cùng, cô ta tĩnh lặng lại, nghe giọng của MC trong phòng đấu giá.

Và tiếng gió đêm vù vù ngoài khung cửa sổ.

Cô ta cảm thấy mình thật thất bại, giống một con robot không có chút logic nào.

Tờ khăn giấy thấm nước mắt bị ném xuống đất. Dịch Vãn cúi người nhặt lên. Cái gáy trắng nõn nà của cậu phơi bày dưới ánh trăng, giống như thiên sứ không có tình cảm.

Ít nhất thì dưới góc nhìn của một người khác trong góc tường là vậy.

“… Chị Tuyết Tâm, thật lòng khuyên một câu.” Dịch Vãn nói: “Đừng tiếp cận Bạc Tín, quan hệ của người đó và Bạc Giáng không tốt.”

Tần Tuyết Tâm ngớ người. Dịch Vãn không giải thích gì hết. Cậu ném tờ giấy vào thùng rác, bắt gặp Dụ Dung Thời ở khúc cua.

Dụ Dung Thời chắc là đi ra chung với cậu, hoặc là đã chứng kiến tất cả. Anh không còn cười ung dung như thường ngày, mà chỉ đứng trong góc khuất, phóng mắt nhìn Tần Tuyết Tâm ở phía xa.

“Cậu gặp cô ta lúc đi rửa tay?” Anh hỏi.

“Ừ.” Dịch Vãn trả lời: “Thầy Dụ, về chỗ thôi.”

Dụ Dung Thời không nói gì nữa, anh dùng ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm chàng thanh niên không có vẻ hứng thú hay háo hức gì trước mặt. Bọn họ về chỗ, bên kia, Tần Tuyết Tâm cũng vậy.

Cô ta không có vẻ gì là mới khóc xong, vẫn ngồi bên cạnh Bạc Tín, thản nhiên nói cười.

MC công bố quy tắc, hình thức và danh sách vật phẩm đấu giá hôm nay. Microphone phóng đại giọng lên, che mất tiếng xì xào bàn tán của người bên dưới. Trong lúc MC giới thiệu các vật sưu tầm, Dụ Dung Thời cúi người, thì thầm vào tai Dịch Vãn: “Tôi cứ nghĩ cậu sẽ chú ý đến đồng đội của mình hơn chứ.” Anh nói: “Thế mà cậu lại tìm Tần Tuyết Tâm. Lúc cậu nói chuyện với cô ta, cậu cũng mất hứng.”

Anh cũng không mong Dịch Vãn sẽ trả lời.

“Giống như lúc Khương Bắc thân bại danh liệt rồi bị đưa đi… tôi cũng mất hứng.”

“Còn rất… nhàm chán.” Khi món cuối cùng trong danh sách được xướng tên, Dịch Vãn nói một câu lạnh nhạt.

“Sao lại nhàm chán?”

“…”

“Sao vậy?”

“Nhan nhản khắp nơi.”

Giờ khắc này cậu như bị bóc đi một lớp mặt nạ. Khán giả không chú ý tới góc nhỏ thuộc về Dịch Vãn và Dụ Dung Thời bên này, bọn họ đang rất trông chờ món sưu tầm cuối cùng.

“Tác phẩm thư pháp của Bạc Giáng dòng thứ đó.”

“Giá khởi điểm là năm mươi ngàn (~180 triệu).”

“A a, mục đích chính là quyên góp mà, cho mấy đứa nhỏ cơ hội đi.”

Bạc Tín nhìn món đồ có giá khởi điểm thấp nhất trong danh sách, thoáng chút nghiền ngẫm. Tần Tuyết Tâm ngồi bên cạnh cũng âm thầm hạ quyết tâm.

Mà ngay lúc đó, Bạc Giáng ngồi ngoài rìa bỗng nghe một giọng nói.

“Tôi ngồi đây được không? Tôi đổi chỗ với vị khách vốn ngồi đây.” Người nọ thoải mái ngồi xuống, nói với người đẹp lạnh lùng bên cạnh: “Bạc Giáng.”

Trên bảng tên có viết hai chữ: “Chu Doãn.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.