Khát Hạ

Chương 40



Cảnh sát thông báo, hiện nay đã có thể xác nhận bốn tin tức lợi dụng kiếm lời, thứ nhất là vụ án thầy giáo cưỡng gian đòi tiền bồi thường quốc gia; thứ hai là lấp liếm khai phá; thứ ba là tạo ra tin tức giả, phối hợp với cửa hàng ăn uống đánh bại đối thủ cạnh tranh, trong nhà hàng đối thủ cạnh tranh tạo ra tin tức “vệ sinh bẩn”; thứ tư là tạo ra anh hùng giả, tòa kiến trúc nào đó xảy ra hỏa hoạn, cảnh sát Ngô chạy vào đám cháy cứu người, sau đó nhận đủ các loại huy hiệu, mấy năm liên tục thăng chức. Tình huống thực tế lại khác, người tiến vào đám cháy cứu người lại là cảnh sát Lý hi sinh, còn cảnh sát Ngô thực ra là người được cứu.

Vạn Khôn, La Dũng Cần, Thẩm Trí Thanh, Phạm Lệ Na, là một đội tội phạm bốn người kiếm chác không nhỏ, bốn vụ án kia, bốn người cộng lại kiếm lời hai trăm chín mươi vạn.

Cảnh sát đồng thời đính chính lại vụ án tự sát diễn ra vào ngày 1 tháng 6 năm nay, người dẫn đầu đội bốn người phạm tội Vạn Khôn, sau khi giết hại bà Ngô, biến vụ án thành án tự sát.

Hiện nay cảnh sát đang tiến hành điều tra bốn người này.

Sau khi cảnh sát thông báo, bên ngoài ồ lên, quần chúng bắt đầu nghi vấn sự công chính của tin tức truyền thông, chỉ trích tin tức truyền thông giỏi lật ngược phải trái, châm ngòi thổi gió, weibo nói ngoa, gạt người khác. Bao năm qua tin tức giả bị mọi người đồng loạt lôi ra, người bị hại năm đó nhận hết nhục mạ, hoặc sự nghiệp hủy hết, hoặc gia đình tan vỡ, tuy rằng sau đó làm xong sáng tỏ, nhưng vẫn tạo thành đau xót đến tột cùng khó có thể khép lại, không ai biết, cũng không ai quan tâm.

Bọn họ sớm bị thời gian lãng quên.

Mà những kẻ tạo ra tin tức giả cũng không xin lỗi, cũng không hổ thẹn, cũng không bao giờ phải chịu trách nhiệm.

Nửa tháng này Giai Bảo thường hay lật xem các loại tin tức và bình luận, có lúc cô mờ mịt, có lúc lòng đầy căm phẫn, có khi lại ý chí chiến đấu sục sôi. Cô đăng ký chương trình học đồng thời xem các môn sẽ học trong ba năm kế tiếp, có các loại liên quan tiếng phổ thông và chương trình học hình thể, cũng có tin tức phỏng vấn các loại.

Cô rất muốn hỏi Lâm đ*o Hành một chút, nhưng cụ thể muốn hỏi gì, cô lại nói không rõ.

Lâm đ*o Hành đang lái xe, thấy người bên cạnh tâm sự nặng nề, anh hỏi: “Nghĩ gì thế?”

Giai Bảo lắc đầu, “Không có.”

“Lập tức tới đồn cảnh sát rồi, bữa trưa em còn chưa ăn, có muốn ăn một chút gì trước không?” Lâm đ*o Hành hỏi.

“Không cần, chờ đi ra rồi ăn.”

Sau một lát, Lâm đ*o Hành khẽ nói: “Đừng căng thẳng.”

“… Vâng.” Giai Bảo bám vào một tay Lâm đ*o Hành.

Cô lần này là dùng thân phận người nhà nạn nhân đi tới đồn cảnh sát, khi nhận được điện thoại cảnh sát, cô nhìn máy vi tính đờ ra.

Thực ra cô đã chuẩn bị xong tâm lý, chân tướng cô cơ bản rõ ràng, nhưng khi đến đồn cảnh sát, cảnh sát ở trước mặt cô nói: “Dựa theo lời Vạn Khôn, mấy người Chu Nam sở dĩ phát hiện ra vấn đề vụ án cưỡng gian, là bởi vì Chu Nam và cô gái kia ngày xưa là bạn học, sau khi cha mẹ Chu Nam ly hôn, cậu ta mới chuyển trường sống với ông bà, cho nên khi còn bé cậu ta đã biết đến vụ án, lúc đó sau khi người thầy giáo ra tù bày tỏ bị oan, Chu Nam lúc ấy đã chú ý tới việc này, cho nên cậu ta mới điều tra.

Về phần tàu Tinh Hải…”

Cảnh sát lo lắng tâm trạng Giai Bảo, cố gắng nói đơn giản: “Khi anh trai cô ở trên tàu nghe được Vạn Khôn gọi điện thoại, Vạn Khôn đang cùng người ám chỉ “Giá trị” tin tức, có lẽ bởi vì nghe xong chuyện này, cho nên anh trai cô không nhịn được, ở trên tàu tìm lãnh đạo của bọn họ, cũng chính là chủ nhiệm Vương Thụ Giang, tố giác tình huống cho ông ấy.”

Giai Bảo không thể kiềm chế, tay cô run lên, gân trên cổ căng lên, Lâm đ*o Hành ra sức ôm bả vai cô, dùng sức xoa cánh tay cô.

Giai Bảo lắc đầu, kiềm chế nói: “Tôi không sao…”

Cảnh sát khổ sở thở dài: “Bọn họ châm lửa, trách nhiệm rất khó nhận định, thế nhưng cô yên tâm, chúng tôi sẽ tiếp tục điều tra, có tin tức chúng tôi sẽ thông báo tiếp cho cô.”

Giai Bảo hỏi: “Vạn Khôn thế nào rồi?”

Cảnh sát nói: “Anh ta đã không có việc gì, vết dao kia không ảnh hưởng đến phần quan trọng, anh ta và Phạm Lệ Na sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật.”

Giai Bảo cúi thấp đầu, cùng Lâm đ*o Hành nói lời cảm ơn với đối phương.

Trên đường trở về, Giai Bảo bảo Lâm đ*o Hành đỗ xe lại.

“Làm sao vậy?” Lâm đ*o Hành hỏi.

Giai Bảo chỉ công viên, “Em muốn ngồi đu dây.”

Lâm đ*o Hành: “…”

Anh buồn cười, trò chơi cũ rích này từ nhỏ anh đã không chạm qua, khi còn bé anh chẳng thích, lớn rồi lại càng không.

Lâm đ*o Hành nhìn một chút gần đó, nói: “Anh đi mua một ít đồ ăn, em vừa ăn vừa chơi.”

Cuối cùng anh mua về hai hộp sushi, cùng Giai Bảo đi vào công viên, tìm được chỗ đu dây.

Đang là lúc ánh mặt trời nóng nhất, không có trẻ con tới nơi này chơi, Giai Bảo ngồi vào đu dây, Lâm đ*o Hành ngồi ở bên cạnh cô.

Giai Bảo vừa đạp chân, nhẹ nhàng tung lên, quay đầu nhìn hai bên, Lâm đ*o Hành cao hơn mét tám chen trong chiếc bàn đu dây nho nhỏ, nhìn có chút đáng thương.

Giai Bảo nhịn không được bật cười, Lâm đ*o Hành liếc cô, thấy cô đung đưa qua lại, lại một lần nữa xuống tới anh níu lại.

“A ——” Giai Bảo khẽ kêu, hai chân chạm đất, chỉ trích Lâm đ*o Hành, “Em sẽ ngã!”

“Có anh ở đây, làm sao để em ngã?” Lâm đ*o Hành nói đương nhiên.

Giai Bảo không nói lại được.

Lâm đ*o Hành đưa hộp sushi cho cô, “Ăn trước đã, ăn xong rồi chơi.”

Như một phụ huynh quan tâm.

Giai Bảo nghe lời mở hộp ra, nhận lấy đũa Lâm đ*o Hành đưa tới, cô gắp miếng sushi, để vào nắp hộp của Lâm đ*o Hành, gắp sushi bơ từ hộp anh qua hộp mình.

Lâm đ*o Hành nói: “Kén ăn.”

Thấy Giai Bảo thích ăn loại hoa quả, anh cũng gắp cả xoài cho cô.

Giai Bảo ăn vài miếng đã no rồi, cô liếc hộp, để lại ít cơm nắm, “Lâm đ*o Hành.”

“Ừ?”

“Em ăn sạch thức ăn rồi, làm sao bây giờ?”

Lâm đ*o Hành quét mắt, đưa hộp của mình cho cô, nói: “Ăn đi, để cơm cho anh.”

Giai Bảo: “…”

Giai Bảo nhếch miệng, không chút lưu tình ăn hết tất cả đồ ăn, quả thực chỉ để lại cơm cho anh. Lâm đ*o Hành ăn một ngụm, mấy miếng sushi đã hết sạch.

Giai Bảo rút khăn giấy lau miệng, hai chân chạm đất, đi tới trước mặt Lâm đ*o Hành, lau miệng cho anh.

Lâm đ*o Hành nhíu mi.

Giai Bảo cúi đầu xuống hôn anh, Lâm đ*o Hành buồn cười, giữ eo Giai Bảo hôn sâu thêm.

“Mẹ ơi, hôn hôn!”

“Ôi… Đi thôi, chúng ta đi chỗ khác chơi.”

Giai Bảo nhảy còn nhanh hơn thỏ, mặt cô đỏ tới mang tai cúi đầu, hận không thể chui vào trong đất. Lâm đ*o Hành cười thưởng thức dáng vẻ 囧 của cô, tiến lên ôm cô an ủi: “Bọn họ không phát hiện dáng vẻ em đâu.”

Giai Bảo vẫn cảm giác mất mặt, liếc trộm bốn phía, không thấy những người khác, cô ngồi trở lại bàn đu dây, khẽ đu lên.

Lâm đ*o Hành ném hộp vào thùng rác bên cạnh, hỏi: “Không chê nóng?”

“Nóng chứ.”

“Vậy sao còn chơi đu dây?”

“Mấy ngày nay em ngủ không ngon.”

Lâm đ*o Hành nhìn về phía cô.

“Lần ngủ được thoải mái nhất là trên võng ở du thuyền.” Giai Bảo nói, “Bàn đu dây và võng không khác nhau lắm?”

Lâm đ*o Hành đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống, sờ mắt cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô.

Giai Bảo sợ nhất mắt bị động vào, cô nhắm chặt mắt.

Cuối cùng Lâm đ*o Hành suy nghĩ một chút, ôm Giai Bảo lên xe, trên đường đi, quả thực Giai Bảo ngủ say luôn trên xe.

Lâm đ*o Hành không biết nên buồn cười hay là đau lòng, anh tăng nhiệt độ trong xe lên, giữ Giai Bảo một buổi chiều.

Sau khi cảnh sát thông báo, trang web video rốt cuộc được bỏ lệnh cấm, các trang web, các đài lần lượt phát hình phỏng vấn đoạn ngắn, phân tích loạt tin tức nghe rợn cả người.

Khiến người ta ngoài ý muốn là netizen không chỉ thảo luận về vụ án, còn lập hẳn supertalk cho CP Lâm đ*o Hành và Phùng Giai Bảo, hai người này phỏng vấn tội phạm đặc sắc, bọn họ ăn ý và đủ loại ánh mắt giao nhau cũng khiến cho netizen nhận định giữa bọn họ có tình cảm khác thường.

Fans không ngừng lớn mạnh, các loại điện thoại phỏng vấn không ngừng, Lâm đ*o Hành và Giai Bảo không chịu nổi, ngay cả buổi tối đi xem phim cũng phải mang mũ lưỡi trai.

Vốn định mang cả khẩu trang, nhưng có vẻ quá giấu đầu lòi đuôi.

Mũ lưỡi trai của Lâm đ*o Hành là chiếc thứ hai Giai Bảo mua, Giai Bảo thích màu xanh tươi mát, mùa hè nhìn mát mẻ, chiếc đầu cô mua màu xanh, Lâm đ*o Hành sau khi nhận được nhìn một chút thấy có dáng vẻ của cặp đôi, im lặng một lúc lâu.

Anh thực ra không thích mê tín và nói bậy, nhưng lần đầu tiên trong đời, anh thỏa hiệp, ra lệnh Giai Bảo đi mua lần nữa.

Giai Bảo phản ứng kịp, lúc mua cô thực ra rất muốn hỏi chủ cửa hàng, biết rõ ý nghĩa của màu xanh, vì sao lại bán cả mũ màu xanh(*)?

(*) đội mũ xanh = ngoại tình

Được lần anh Hành nhạy bén =)))))

Lâm đ*o Hành đối với chiếc mũ thứ hai Giai Bảo mua màu xanh lơ coi như thoả mãn, hai người ngồi ở trong rạp chiếu phim, trước khi phim chiếu, bọn họ khẽ nói nhỏ.

Vành mũ hạ thấp, phạm vi tầm mắt trở nên chật hẹp, như là núp ở trong thế giới nhỏ của hai người, Giai Bảo thỉnh thoảng ngẩng đầu một cái, còn có thể chạm vào vành mũ Lâm đ*o Hành, cô cảm thấy thú vị, chậm rãi tới gần anh, vành mũ hai người chạm trên dưới.

Thế nhưng không thể gần hơn thêm nữa, giữa hai người vẫn cách một nắm tay.

Lâm đ*o Hành đè lại mũ Giai Bảo, nhanh nhẹ tháo mũ mình xuống, cúi đầu tiến vào vành mũ Giai Bảo, ngậm môi cô.

Vài giây mới ngừng lại, như thể không có việc gì rời đi, Lâm đ*o Hành lại đội mũ.

Giai Bảo mím môi, phim chiếu, Lâm đ*o Hành nắm tay cô, thường xuyên bóp hai cái, Lâm đ*o Hành hình như chơi nghiện rồi.

Giai Bảo bỗng nhiên rút tay, bảo Lâm đ*o Hành buông ra.

Lâm đ*o Hành quay đầu, hả?

Giai Bảo im lặng nói, điện thoại.

Lâm đ*o Hành buông cô ra, Giai Bảo mới từ trong túi lấy điện thoại di động, là Thi Khai Khai gửi wechat cho cô.

Giai Bảo: “Tớ đang xem phim, có việc gì vậy?”

Thi Khai Khai: “Cậu xem tin tức chưa? Mau đi xem!”

Tham Khảo Thêm:  Chương 75

Giai Bảo: “Tin tức gì?”

Thi Khai Khai: “Lê Uyển Nhân lại gây rối!”

Giai Bảo tìm được tin tức đứng đầu gần nhất, sau khi nhìn một chút, cô lắc cánh tay Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành nhìn về phía cô, Giai Bảo đưa điện thoại di động của mình tới.

Lê Uyển Nhân trong khoảng thời gian này thông cáo bận rộn, động một chút là lên trang đầu, lần này cô ta tham gia một tiết mục giải trí, ở trong phong cảnh nông thôn tươi đẹp câu cá nấu cơm, hưởng thụ thế ngoại đào nguyên tuyệt đẹp.

Ban đêm tiếng ve kêu nhiều, cô ta và những ngôi sao còn lại ngồi ở dưới giàn nho thưởng thức ánh trăng, vui vẻ trò chuyện công tác và sinh hoạt, nhắc tới chuyến hành trình nguy hiểm tháng trước của cô ta, một người nói: “Trong bốn người bọn họ chỉ có một người là phụ nữ, cũng đã kết hôn sinh con, lúc tôi thấy vô cùng kinh ngạc, cô ta giống như là chị gái, cô dì, có lẽ là mẹ chúng ta bình thường đi chợ mua thức ăn đều có thể nhìn thấy.”

Những người còn lại phụ họa: “Đúng vậy, thực sự rất khó tưởng tượng, thế nhưng bề ngoài không thể xác định một người.”

Lê Uyển Nhân cảm khái nói: “Thực ra người đáng trách cũng có chỗ đáng thương.”

Lê Uyển Nhân không biểu hiện mặt coi trọng chính nghĩa, trong kỳ tiết mục này, cô ta biểu hiện ra là một cô gái nữ tính mềm mại, cô ta nói Phạm Lệ Na thân là một người mẹ vì con trai của mình, bà ta lạc lối, người như vậy đáng trách cũng đáng thương.

Chuyện này lúc trước cô ta phỏng vấn chưa từng đề cập, sau khi tiết mục lên sóng, tranh luận cũng theo đó mà tới.

Lại qua hai ngày, con trai Phạm Lệ Na – Cố Hạo trong một đoạn phỏng vấn được đăng trên mạng.

Cố Hạo gầy hơn rất nhiều, cậu ta nói về chuyện trên du thuyền, mẹ bảo vệ cậu ta như thế nào, hai ngày phiêu bạt trên đại dương mênh mông cùng Pablo ngồi thuyền nhỏ, mẹ thay cậu ta che gió che mưa.

Lúc cậu ta nhớ lại, chửi mình bất hiếu, khóc rống khẩn cầu có thể được gặp mẹ một lần nữa.

Tranh luận xôn xao, bình luận khán giả chia làm hai thái cực.

Luôn có một số người vô cùng hiền lành, ở ánh mặt trời không gặp góc chết, kể ra quá khứ của thủ phạm, đồng tình với thủ phạm.

Càng ngày càng nhiều netizen cho rằng Phạm Lệ Na cũng không phải thủ phạm chính, bà ta có nguyên nhân riêng, xã hội coi trọng tình pháp lí, tình ở trước, pháp ở cuối, tham chiếu mức hình phạt không thể chỉ dựa vào sách vở.

Thi Khai Khai tức giận đại chiến với netizen.

Cô là MC phát sóng trực tiếp, có lượng fans nhất định, fans hỏi cô quan điểm đối với chuyện này, Thi Khai Khai thật sự muốn mắng “Quan điểm cái rắm”, nhưng cô kiềm chế sự táo bạo, nói ý kiến của mình.

Fans lại mắng cô không có lòng đồng tình.

Thi Khai Khai tức nở nụ cười, cách màn hình đại chiến một trận, cô ném điện thoại, nói với mấy người Giai Bảo: “Thật thú vị, thế đạo gì, đen đều có thể nói thành trắng, đám người này có gan thì đi đến cửa tòa thị uy đi!”

Nghiêm Nghiêm đưa cho cô một cốc nước, Thi Khai Khai càu nhàu uống xong.

Giai Bảo không nói một lời cúi đầu lướt di động, Thi Khai Khai đưa cốc không trả lại cho Nghiêm Nghiêm, hỏi: “Cậu nhìn cái gì thế, sao không để ý tới tớ?”

Giai Bảo dừng một chút, ngẩng đầu nói: “Trước đó không phải có rất nhiều truyền thông tìm tớ sao?”

“Ừ.” Thi Khai Khai gật đầu, “Cũng tìm tớ nữa.”

Giai Bảo nhìn về phía Lâm đ*o Hành, “Em muốn lên ti vi, mọi người nghĩ thế nào?”

Thi Khai Khai sửng sốt: “Cậu muốn tiếp nhận phỏng vấn?”

Lão Hàn vắt khăn mặt đi ra khỏi nhà tắm, nói: “Tiếp nhận phỏng vấn? Vậy em phỏng vấn xong, có lẽ đám phóng viên kia cũng sẽ không không còn bám theo chúng ta như âm hồn nữa, Lão Hành, ” Lão Hàn nhìn về phía Lâm đ*o Hành, “Hôm nào chúng ta có thể về nhà!”

Bọn họ đã ở phòng làm việc hơn hai mươi ngày, phòng làm việc có nhà tắm cũng có giường, miễn cưỡng có thể sinh hoạt, nhưng dù sao không phải là nhà ở, không quá thoải mái.

Ngày hôm nay mọi người tụ tập ở phòng làm việc ăn cơm trưa, thuận tiện tâm sự tin tức mấy ngày nay.

Thi Khai Khai là lần đầu tiên đến đây, Giai Bảo trước đó đã theo Lâm đ*o Hành tới một lần.

Phòng làm việc của Lâm đ*o Hành và Lão Hàn nằm ở khu trung tâm, đoàn đội có hơn mười người, không coi là nhiều, nhưng không tính là ít, phòng làm việc khá lớn.

Lúc này Giai Bảo ngồi ở trên ghế sa lon màu nâu, ngửa đầu nhìn Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành rút điện thoại di động của cô, để lên bàn nói: “Em muốn lên tiết mục nói cái gì?”

Giai Bảo nói: “Nói sự thực.”

Lâm đ*o Hành ngồi xuống bên cạnh cô, hỏi: “Lê Uyển Nhân nói không phải sự thực sao?”

Giai Bảo sửng sốt.

” Cô ta nói dối câu nào?” Lâm đ*o Hành lại hỏi.

Thi Khai Khai cướp lời đáp: “Cô ta phóng đại công lao của mình.”

“Không, ” Lão Hàn bỏ khăn mặt xuống, rót cho mình cốc nước, nói, “Cô ta không phóng đại công lao của mình, là khán giả phóng đại công lao của cô ta.”

Thi Khai Khai suy nghĩ, đúng!

Lê Uyển Nhân nói mỗi một câu, cũng không có đem công lao vơ vào trên người mình, chỉ là kỹ xảo nói của cô ta quá mức xuất sắc, mọi người nhìn xong tiết mục, đều cho rằng ngoài Lâm đ*o Hành và Giai Bảo, người nỗ lực nhiều nhất là cô ta.

Lâm đ*o Hành nhìn Giai Bảo: “Em vẫn chưa trả lời anh, Lê Uyển Nhân nói có đúng sự thực hay không?

“… Đúng.” Giai Bảo nói.

“Cố Hạo thì sao? Cố Hạo ở trong video, có nói sự thực hay không?”

“… Đúng.” Giai Bảo thừa nhận.

“Vậy em định nói gì ở trong phỏng vấn?” Lâm đ*o Hành hỏi.

“Nói về chuyện thực liên quan đến em, em không thể để cho netizen tin lời một phía từ Cố Hạo.” Giai Bảo nói, “Dư luận mở rộng tới trình độ nhất định, ít nhiều sẽ ảnh hưởng tới phán quyết của toà án, em không thể để cho Phạm Lệ Na có được cơ hội xử nhẹ!”

“Phần chuyện thực của em?” Lâm đ*o Hành cúi lưng xuống, hai tay tạo thành chữ thập, nghiêng đầu nhìn về phía Giai Bảo, chậm rãi nói, “Em là em gái Phùng Thư Bình, là người nhà nạn nhận, netizen có lẽ sẽ đồng tình em, nhưng cái này cũng không thể ngăn bọn họ đồng tình Cố Hạo và Phạm Lệ Na. Ẻm thậm chí có thể sẽ bị thương tổn và nhục mạ, nạn nhân gặp bạo lực mạng còn ít sao? Người nhà nạn nhân đầu tiên sẽ gặp phải công kích từ những người cảm thông cho Phạm Lệ Na!”

Giai Bảo nói: “Em sẽ không, em biết nên nói như thế nào, rơi vào bạo lực mạng em cũng không sợ!”

Thấy Lâm đ*o Hành không ủng hộ, cô vẫn cố gắng: “Là anh nói, khán giả có quyền biết ý nghĩa sâu xa phía sau sự thực, em sẽ nói cho bọn họ biết!”

Lâm đ*o Hành giữ chặt hai tay sờ hai gò má bất giác căng thẳng, anh không nhìn Giai Bảo nữa, chỉ nói: “Còn chưa học được phát âm đã đối mặt với màn ảnh, em học chưa thông, đừng lăn qua lăn lại.”

Giai Bảo ngẩn ra.

Cuối cùng hai người im lặng tan rã trong không vui.

Giai Bảo ngồi xe Thi Khai Khai về nhà, không để Lâm đ*o Hành đưa. Thi Khai Khai lái xe, không xác định hỏi: “Hai người đang cãi nhau sao?”

“Ừ.”

“Ồ… Người bình thường không nhìn ra hai người cãi nhau nha. Hai người, một người trước kia là MC, một người là MC tương lai, phong cách cãi nhau coi như là không giống người thường, thế gian hiếm có, ha ha ha.”

Giai Bảo không bị chọc cười.

Thi Khai Khai không thú vị chu mỏ, đưa người về nhà, bảo Giai Bảo có việc gọi điện thoại cho cô.

Cả buổi chiều Giai Bảo ở trong nhà không đi đâu, Lâm đ*o Hành không gọi điện thoại cũng không wechat, cô cũng không thèm để ý.

Cô là muốn như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm giác cực kì khó chịu. Cô cho rằng ý tưởng của cô cũng không sai, Phạm Lệ Na cũng không đáng được nhận bất cứ sự đồng tình nào.

Giai Bảo ghé vào trên bàn, cằm hằn cả dấu, điện thoại bỗng nhiên chấn động, cô đợi một lúc mới xem.

Vừa nhìn, không phải wechat từ Lâm đ*o Hành.

Giai Bảo mở khung đối thoại, là tin nhắn bạn học gửi tới, bảo cô cố gắng kế thừa di nguyện của anh trai, bọn họ vĩnh viễn ủng hộ cô!

Giai Bảo sửng sốt, hỏi một câu, dưới sự chỉ dẫn của bạn học, cô mở ra một bài viết đang truyền khắp vòng bạn bè.

Bài viết cảm động lòng người, nói Phùng Thư Bình là một thực tập sinh khoa phát thanh, em gái của anh Phùng Giai Bảo, khi còn bé mơ ước cũng không phải làm người dẫn chương trình, nhưng bởi vì anh trai nhiệt tình yêu thương sự nghiệp phát thanh, vì vậy sau khi anh trai qua đời, cô vì hoàn thành ước nguyện của anh trai, học ngành chủ trì phát thanh cô cũng không yêu thích, lập chí tương lai ngồi trên bục dẫn tin tức, thay anh trai truyền bá tin tức.

Giai Bảo yên lặng nhìn xong, để điện thoại di động xuống.

Chạng vạng mùa hè luôn nóng như lửa, sau khi hơi nóng rút đi, trong không khí mới miễn cưỡng có chút cảm giác mát mẻ.

Lâm đ*o Hành không yên lòng dừng xe ở dưới nhà Giai Bảo, cầm điện thoại di động lên, suy nghĩ một chút, gõ chữ.

Gõ hơn nửa, anh lại xóa đi.

Anh mở ngăn kéo xe, lấy bao thuốc lá Lão Hàn để ở chỗ này, rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, ấn bật lửa, ngọn lửa hiện lên rồi tắt, anh lại chậm chạp không châm.

Lâu lắm không hút thuốc, anh đã không quen mùi thuốc lá.

Thực ra anh vốn không thích hút thuốc, chống lại thói hư tật xấu này cũng tốt. Lâm đ*o Hành bỏ thuốc vào trong hộp, ngước mắt nhìn trên lầu.

Tầng lầu kia không đèn sáng, hiện tại đã hơn mười giờ, có lẽ Giai Bảo đã lên giường.

Lâm đ*o Hành ngồi một lúc, chậm rãi khởi động xe.

Động cơ vừa khởi động, điện thoại di động đột nhiên có số gọi đến, anh dừng lại cầm điện thoại lên, điện báo là một chuỗi dãy số nước ngoài xa lạ.

Lâm đ*o Hành nhíu mi nhận: “A lô?”

Giọng anh vẫn còn chưa tốt, có tiếng khàn rất nhỏ, âm rất khẽ, không thể nói chuyện lớn tiếng.

Người bên đầu kia điện thoại xác nhận nói: “Lâm đ*o Hành?”

“Là… mẹ Giai Bảo?”

Khả năng phân biệt âm thanh của Lâm đ*o Hành rất tốt.

“Đúng vậy, tôi là mẹ Giai Bảo.” Bên đầu kia điện thoại thừa nhận.

Lâm đ*o Hành ngồi nghiêm chỉnh: “Chào cô, có phải là có chuyện gì không ạ?”

“Giai Bảo có ở cùng với cậu không?” Mẹ Giai Bảo hỏi.

“Không có, cô ấy không ở cùng cháu. Làm sao vậy ạ?”

“Trước đó tôi gọi điện thoại cho con bé, nhưng không có ai nhận, nhắn tin cũng không trả lời, tôi vừa hỏi cậu nó, nó cũng không ở đó.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Lâm đ*o Hành liếc lên trên lầu, vừa mở cửa xe xuống xe, vừa nói: “Có thể là cô ấy đang ngủ, có phải là có chuyện gì hay không?”

“Làm sao con bé ngủ sớm như vậy, hơn nữa giấc ngủ nó không sâu, tôi gọi nhiều như vậy, không có khả năng nó không nhận. Lẽ nào nó ở nhà bạn? Cậu có cách liên lạc với bạn nó không?”

“Hiện tại cháu đang ở dưới nhà Giai Bảo, để cháu lên nhìn xem. Có phải có chuyện gì với Giai Bảo không?” Lâm đ*o Hành lại hỏi một lần.

“Ngày hôm nay trong vòng bạn bè có bài văn, viết về anh trai Giai Bảo và con bé… Nói con bé là kế thừa di nguyện của anh trai cho nên mới học phát thanh, Giai Bảo và anh trai tình cảm vô cùng tốt, cho nên tôi lo lắng cho con bé…”

“Cháu biết rồi.” Lâm đ*o Hành đứng ở cửa thang máy, thang máy chậm chạp dừng ở trên tầng cao nhất không thấy nhúc nhích, anh chuyển sang thang bộ, “Hiện tại cháu đi xem, sau khi nhìn thấy Giai Bảo sẽ gọi lại cho cô.”

Cúp máy, anh nhanh chóng chạy lên trên.

Giai Bảo ở tầng mười lăm, Lâm đ*o Hành một hơi xông lên, ấn chuông cửa bao lâu, vẫn không có ai mở cửa, cách ván cửa cũng nghe không được một tia động tĩnh.

Giai Bảo cũng không nhận điện thoại của anh.

Anh thở hồng hộc đi tới cửa thang máy, gọi cho Lão Hàn, hỏi anh ấy có cách liên lạc với Thi Khai Khai không, Lão Hàn từ chỗ Nghiêm Nghiêm lấy được số của Thi Khai Khai, Lâm đ*o Hành gọi qua, Thi Khai Khai không hiểu ra sao: “Giai Bảo? Đã trễ thế này Giai Bảo làm sao có thể ở chung với tôi. Làm sao vậy, Giai Bảo có chuyện gì à?”

“Không có việc gì, nếu như Giai Bảo tìm em thì gọi cho anh.” Nói xong anh cúp luôn, đi thang máy trở lại dưới lầu.

Lâm đ*o Hành đứng ở cửa xe ngắm nhìn bốn phía, suy nghĩ một chút, anh ở trong tiểu khu tìm một vòng, đêm khuya vắng người, trên đường nhỏ không có ai, chỉ có mấy con mèo hoang thỉnh thoảng nhảy ra.

Lâm đ*o Hành trở lại trên xe, lái xe rời khỏi tiểu khu, dọc theo đường tìm kiếm, không thấy dáng người chạy bộ nào.

Anh lại tới tiệm cơm, cậu Giai Bảo đã không còn kinh doanh buổi đêm, cửa tiệm trống không.

Lâm đ*o Hành vừa đi vừa gọi cho Giai Bảo, lúc đầu anh còn rất bình tĩnh, trật tự rõ ràng định ra phương hướng tìm kiếm, thế nhưng thời gian trôi qua, Giai Bảo không nghe điện thoại, bóng người không thấy đâu, sự bình tĩnh này cuối cùng chậm rãi vỡ vụn, Lâm đ*o Hành phóng nhanh hơn, nhanh như chớp lái về phía địa điểm cuối cùng anh có thể nghĩ tới.

Đến cửa công viên, anh phanh xe, chạy lên đường nhỏ gọi tên Giai Bảo.

“Giai Bảo —— “

“Phùng Giai Bảo —— “

“Giai Bảo —— “

Giọng anh khàn khàn trầm thấp, không thể nói to, không có cách nào truyền xa, theo gió bay truyền vào trong tai Giai Bảo, Giai Bảo nhìn xung quanh, như thể ảo giác.

Trên cây tiếng ve kêu huyên náo, lòng cô vốn đã bình tĩnh lại bị ảo giác nhiễu loạn.

Giai Bảo cúi đầu, khẽ đạp chân, bàn đu dây chậm rãi đu đưa.

Trong tiếng đu đưa, cô hình như có cảm giác, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về đường nhỏ phía trước.

Trên đường nhỏ có người đứng, dưới ánh trăng thân hình cao to, như bức tường lớn, đột nhiên dừng lại tới gần cô.

Giai Bảo hạ hai chân xuống đất, bàn đu dây ngừng động. Sau một lúc, mặt của cô bỗng nhiên bị người nâng lên, nụ hôn mạnh mẽ trút xuống, cô bị hôn đến đau.

Ngày đó cô được anh từ trong biển cứu lên, anh cũng là như thế này, ở trên mặt cô hạ xuống vô số nụ hôn.

Khi đó tâm trạng cô lộn xộn, nhanh chóng lãng quên loại cảm giác này, lúc này lần thứ hai bị ra sức hôn, cô nhắm mắt lại, cầm lấy cánh tay Lâm đ*o Hành khẽ nói: “Em không sao, em không sao…”

Lâm đ*o Hành hôn môi cô, lưỡi đi vào, Giai Bảo bỏ tay khỏi dây đu, ôm cổ anh.

Lâm đ*o Hành ôm người, dưới bóng đêm công viên, hơi thở mờ ám.

Một lúc lâu sau, Lâm đ*o Hành cắn một cái ở môi cô.

“Á…” Giai Bảo kêu lên.

“Sao không hiểu chuyện như vậy?!” Lâm đ*o Hành giáo huấn.

Giai Bảo không hiểu gì cả, cô đỏ mặt hỏi: “Sao anh lại chạy tới đây?”

Lâm đ*o Hành: “…”

Lâm đ*o Hành nhìn hai mắt cô ướt nhẹp và môi đỏ bừng, anh không nhìn nữa, ngón tay cái xoa môi cô, thấp giọng nói: “Muốn hỏi em một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Còn lại hơn tháng nữa sẽ đi học, em đã kiểm tra thành tích thi chưa?”

Giai Bảo: “…”

“Không kiểm tra?”

“Em quên mất…” Giai Bảo mơ màng nói.

Lâm đ*o Hành cười.

Hai người ngồi ở trên ghế tra thành tích.

Giai Bảo đi giày xăng-̣đan, cô tháo ra đi chân trần, ngồi xếp bằng, xem điện thoại của Lâm đ*o Hành, nói: “Xem này, đều qua rồi!”

Lâm đ*o Hành thoáng nhìn: “Thành tích ngữ âm tiếng phổ thông và phát thanh chỉ có từng đó điểm?”

Giai Bảo nói: “Đừng so em với anh, em chưa bao giờ đứng đầu.”

Lâm đ*o Hành gõ nhẹ đầu cô: “Không tiền đồ!”

Giai Bảo dựa vào bả vai anh một chút: “Anh thực sự chỉ tới hỏi thành tích của em?”

“Điện thoại của em đâu?”

“Không mang.”

“Buổi tối ra ngoài không mang theo điện thoại di động?”

“Em chỉ đi chạy bộ một chút, ở đây về cũng chưa đến nửa giờ.” Giai Bảo nói.

Lâm đ*o Hành bất đắc dĩ: “Sau này mặc kệ đi đâu, di động đều phải mang theo, đừng chạy bộ một mình muộn như vậy.”

“Lúc em ra cửa mới chín rưỡi, còn sớm…” Thấy Lâm đ*o Hành không đồng ý nhìn qua, Giai Bảo gật đầu, “Vâng.”

Lâm đ*o Hành kéo cô vào trong lòng, hỏi: “Không ngủ được?”

“Vâng…”

Lâm đ*o Hành im lặng một lúc, hôn đỉnh đầu Giai Bảo, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

“… Sao tự nhiên lại nói xin lỗi.”

“Buổi trưa nói với em những lời đó…”

Giai Bảo không phải người không hiểu chuyện, cố tình gây sự, cô lắc đầu nói: “Không, em biết anh muốn tốt cho em. Em là người nhà nạn nhân, đương nhiên sẽ cho rằng Phạm Lệ Na không đáng đồng tình, nhưng những người đứng xem đều không phải đương sự, bọn họ đương nhiên cũng sẽ tự xưng là chính nghĩa. Em biết mình rất có khả năng sẽ bị ‘nhân sĩ chính nghĩa’ công kích.”

Chẳng những không đạt được kết quả cô muốn, còn sẽ bị tổn thương.

“Không phải.” Lâm đ*o Hành nói.

Giai Bảo ngẩng đầu, không giải thích được.

Lâm đ*o Hành chỉnh lại một chút tóc cô, chậm rãi nói: “Trước đây lúc đi học, anh vô cùng tôn kính một đàn anh, anh và anh ấy tam quan cơ bản hợp nhau, chỉ có đối với quan điểm về tin tức, cái nhìn của bọn anh không giống nhau.

Anh ấy cho rằng tin tức cần tuyệt đối công chính, không thể có bất cứ ý kiến cá nhân, đơn giản nói sự thực là tốt nhất, bởi vì con người có thói hư tật xấu, đa số con người thích ồn ào, xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, gặp chuyện còn có thể muốn được mọi người tôn sùng. Nếu như trong tin tức xen lẫn những chuyện khác, phóng viên sẽ trở thành đồng lõa.

Nhưng anh không ủng hộ cách nói của anh ấy.”

Giai Bảo nhỏ giọng nói: “Em biết, anh cho rằng khán giả có quyền biết được ý nghĩa sâu xa phía sau.”

Lâm đ*o Hành nhìn Giai Bảo, lại cười nói: “Đúng.”

Giai Bảo nghĩ ra, “Chứ không phải là bởi vì buổi trưa em dùng những lời này của anh, cho nên khiến anh mất hứng?”

Lâm đ*o Hành lắc đầu: “Không phải là không vui.”

Anh suy nghĩ một chút, nói: “Nên nói… bọn Vạn Khôn lợi dụng tin tức kiếm lời, cũng có thể nói là bọn họ ở trong tin tức xen lẫn ý kiến cá nhân, ra sức mang theo khuynh hướng đó cho khán giả, mới có thể dẫn đến dư luận không khống chế được tạo thành án oan.

Còn anh đưa lý lẽ đó cho anh trai em, còn có Chu Nam và Tề Gia Tuấn, bọn họ nghe theo lời của anh, làm rất nhiều chuyện, bọn họ chết, anh cũng cần phải chịu một phần trách nhiệm.”

Giai Bảo ngẩn ra, cầm tay Lâm đ*o Hành.

Cô nhớ tới ngày đó ở trên boong thuyền, anh hỏi cô có oán anh không, khi đó cô chưa kịp trả lời, bởi vì điện thoại vệ tinh vang lên.

Hóa ra anh không phải đang hỏi cô, trong lòng anh đã phán xử cho mình.

Lâm đ*o Hành cúi đầu nhìn Giai Bảo nắm tay mình, khẽ nói: “Anh chưa từng tham dự tang lễ của bất cứ người nào.”

“… Em biết.”

Lâm đ*o Hành nhìn về phía cô.

“Nếu như anh đi tham gia tang lễ, anh đã nhận ra Ân Hồng và người nhà họ Chu.” Giai Bảo nói.

Lâm đ*o Hành im lặng vài giây, nói tiếp: “Anh đã cho rằng mình không quá để ý người khác, đụng vào chuyện gì cũng có thể bình tĩnh đối mặt, sẽ không xử trí theo cảm tính, nhưng thực ra không phải.”

Đối mặt với ‘bạn bè’ tử vong, anh không có cách nào thờ ơ được, đối mặt với Giai Bảo, anh càng thêm không thể bình tĩnh mà chống đỡ.

“Khi đó anh không biểu hiện ra bất kỳ tâm tình gì, cứ theo lẽ thường đi làm, thế nhưng mọi chuyện đều rất không quen. Ba người bọn họ trước đây luôn tìm anh đi hát đi ăn, hẹn nhiều lần, anh chưa từng đi. Khi còn sống anh chưa từng cho bọn họ sắc mặt tốt, bọn họ mất cái gì anh cũng đều không làm được.”

Lâm đ*o Hành nắm tay Giai Bảo, cúi đầu nói: “Anh không biết nói gì khi đi lễ truy điệu bọn họ, sợ nhất thấy khóc sướt mướt… Cho nên anh chưa từng đi.”

Gương mặt Giai Bảo dán sát anh, rõ ràng lời của anh rất đơn giản, nhưng ánh mắt của cô vẫn nóng lên, cô ép nước mắt trở lại, ngồi thẳng nói: “Em có lời muốn phản bác!”

Lâm đ*o Hành dừng lại, “Ừ?”

Giai Bảo nói: “Bản thân tin tức đã có tính khuynh hướng, làm sao có thể làm được tuyệt đối công chính, không nói sâu xa chỉ nói đơn giản, mỗi ngày truyền phát tin tức ở trên ti vi, lí do nó được lựa chọn đã do người khác quyết định, đây không phải là một loại tính khuynh hướng sao?”

Lâm đ*o Hành: “…”

“Sự thực thế nào, đa số mọi người sẽ tự mình xem, Lê Uyển Nhân nói là sự thực, Cố Hạo nói cũng là sự thực, nhưng chuyện của bọn họ thực sự là thật sao?”

Giai Bảo chỉ vào ngực Lâm đ*o Hành, “Anh tự hỏi lòng, chuyện anh biết thực sự giống bọn họ sao? Nói ý nghĩa sâu xa phía sau cho khán giả, không tốt sao?”

Lâm đ*o Hành: “…”

Anh bắt lấy ngón tay trên ngực, chọc môi Giai Bảo, “Em quá mồm mép, không làm MC thật đáng tiếc.”

“Thật không.” Giai Bảo xoay người tiến vào trong lòng Lâm đ*o Hành.

Lâm đ*o Hành vững vàng ôm cô, hỏi: “Muốn ngủ à?”

Giai Bảo lắc đầu.

“Vì sao đột nhiên đi ra chạy bộ? Điện thoại di động cũng không mang?”

Giai Bảo không đáp.

Tham Khảo Thêm:  Chương 5: Khổ Đau Không Tới Một Mình

Lâm đ*o Hành hôn trán cô, “Hả?”

Lúc này Giai Bảo mới chậm rãi nói: “Em muốn yên tĩnh một chút.”

Lâm đ*o Hành chờ cô tiếp tục.

“Vòng bạn bè có bài văn, nói em kế thừa di nguyện của anh trai.”

Cô quả nhiên thấy được bài văn, Lâm đ*o Hành sờ tóc Giai Bảo, nói: “Là vậy sao?”

Giai Bảo nhìn bầu trời, nói: “Cha mẹ em nửa đời làm phóng viên, một năm có nửa năm bọn họ đều không ở nhà, trong nhà vĩnh viễn chỉ có em và anh trai.

Lúc cấp ba anh trai nói với em, sau này anh ấy sẽ học phát thanh, làm MC không cần chạy ngược chạy xuôi giống phóng viên, vẫn có thể ở bên em.

Cho nên anh nói xem nguyện vọng của anh trai em thực sự là MC sao?”

Lâm đ*o Hành không đáp, anh nói: “Cho nên khi em làm giấy báo dự thi rớt cũng không nhặt, em cho rằng đây không phải là nguyện vọng của anh trai em?”

Giai Bảo: “…”

Lâm đ*o Hành cười: “Em quả nhiên nghe thấy anh gọi tên.” Anh bấm cằm Giai Bảo một cái, “Hại anh đuổi theo em hai con đường!”

Giai Bảo buồn cười, né tay anh ra, “Sao anh lại xuất hiện trùng hợp như vậy, còn nhặt được giấy báo dự thi của em?”

“Tới bên này làm việc.” Lâm đ*o Hành nói, “Ngày đó anh hẹn Triệu Lập Thành bàn bạc hạng mục.”

Giai Bảo sửng sốt, hóa ra tất cả, đều là bắt đầu từ khi đó.

Lâm đ*o Hành nghĩ đến gì đó, nói tiếp: “Nếu như không phải em trùng hợp tên Phùng Giai Bảo, anh cũng sẽ không học theo Lôi Phong.”

Anh thấy được cái tên luôn xuất hiện ở trong miệng Phùng Thư Bình, mới hiếm khi làm một chuyện tốt như vậy.

“Giấy báo dự thi là em cố ý ném sao?” Lâm đ*o Hành hỏi.

Giai Bảo lắc đầu: “Không phải, không cẩn thận làm rơi.”

Nhưng cô biết giấy báo dự thi rơi, lại đơn giản thuận theo ý trời, mặc nó nằm ở lối đi bộ.

Lâm đ*o Hành ôm Giai Bảo, khe khẽ đung đưa, suy nghĩ một lát, anh nói: “Giai Bảo, anh em thích phát thanh.”

“… Làm sao anh biết?”

“Nếu không cậu ấy sẽ không liều mạng công tác, cũng sẽ không nhớ kỹ rõ lời anh như vậy.”

Giai Bảo im lặng.

“Còn em, em thích chuyên ngành học bây giờ không?” Lâm đ*o Hành hỏi.

Giai Bảo ngẩng đầu nhìn anh.

“Đừng vì những người khác mà sống, em nên học thứ em thích, thời gian còn dài như vậy.”

Giai Bảo chậm rãi gật đầu một cái, “Vâng.”

Ngồi một lúc, Lâm đ*o Hành vỗ cô: “Về nhé?”

“Vâng.” Giai Bảo đứng dậy.

Lâm đ*o Hành kéo tay cô, “Trước tiên gọi điện cho cha mẹ em đã.” Anh đưa điện thoại cho Giai Bảo.

Giai Bảo không giải thích được.

“Cha mẹ em cũng nhìn thấy bài văn, lo lắng cho em, nên gọi cho anh.” Lâm đ*o Hành giải thích.

Giai Bảo nhận điện thoại, lại chậm chạp không nhúc nhích.

Lâm đ*o Hành hỏi: “Em luyến tiếc bọn họ đi, nhưng vì sao lại xa cách với họ như thế?”

“Bọn họ…” Giai Bảo suy nghĩ một chút, nói, “Năm nay ngày giỗ anh trai, bọn họ lại không trở về. Bọn họ vẫn luôn bận rộn nhiều việc, anh trai trước kia học tập công tác, bọn họ cũng không quan tâm.”

Giai Bảo cúi đầu: “Nhưng em cũng biết bọn họ rất khó chịu, luôn trốn tránh. Bọn họ cũng rất yêu em, còn ép em học lặn, chỉ sợ em gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn. Nhưng cha mẹ người khác không phải như thế.”

“Giai Bảo, thực ra mỗi cha mẹ đều không giống nhau, cha mẹ em vì công tác nên thiếu quan tâm đến người nhà, nhưng cũng không thể bởi vì chuyện này nói bọn họ không xứng.” Lâm đ*o Hành thấp giọng nói, “Bên nhau nhiều nhất thực ra là khi hai bên ở cạnh nhau.”

Giai Bảo: “…”

Lâm đ*o Hành nở nụ cười, hất cằm: “Gọi cho cha mẹ em đi.”

Giai Bảo dùng điện thoại Lâm đ*o Hành báo bình an cho cha mẹ, Lâm đ*o Hành đưa người về Ngự Cảnh, theo Giai Bảo lên trên.

Giai Bảo muốn mời anh uống nước, Lâm đ*o Hành níu cánh tay cô lại, đẩy cô vào phòng, “Mấy giờ rồi? Nhanh đi ngủ.”

“Không ngủ được.”

“Anh đợi em ngủ rồi đi.” Lâm đ*o Hành nói.

Giai Bảo không lên tiếng, ở trong phòng đứng một lúc, nói: “Em còn chưa tắm.”

“… Đi đi.”

Giai Bảo không gội đầu, rất nhanh tắm rửa xong trở lại trên giường, Lâm đ*o Hành ngồi ở bên cạnh, tắt đèn, vỗ nhẹ đầu cô, “Ngủ đi.”

Ánh trăng nhạt, bên trong phòng đều nhàn nhạt, Lâm đ*o Hành nhắm mắt dưỡng thần, qua một lúc lâu, anh mới phát hiện không nghe thấy hơi thở của Giai Bảo, anh trợn mắt quay đầu, trong tranh tối tranh sáng chống lại một đôi mắt sáng sủa.

“… Trợn tròn mắt ngủ?” Lâm đ*o Hành giọng khàn khàn.

“Ừ…” Giai Bảo đầu óc xoay chuyển, nói, “Anh đồng ý cho em lên ti vi sao?”

Lâm đ*o Hành nói: “Không đồng ý.”

Giai Bảo tỉnh táo, ngồi dậy, “Vì sao? Anh có đồng ý hay không em cũng phải đi làm.”

Lâm đ*o Hành ấn cô trở lại, “Anh đi đây, em hãy thành thật ngủ.”

Giai Bảo: “…”

Lâm đ*o Hành che hai mắt cô lại: “Trước tiên thành thật ngủ cho anh.”

Tay chạm vào lông mi khiến anh ngưa ngứa, Lâm đ*o Hành cảnh cáo: “Còn không nhắm mắt lại?”

Một lát sau, dường như đã yên tĩnh, Lâm đ*o Hành nhẹ nhàng lấy tay ra, Giai Bảo nhanh chóng trợn to hai mắt.

Lâm đ*o Hành tức nở nụ cười, đè lại vai Giai Bảo, cúi người hôn cô, quá trình sau đó Giai Bảo tứ chi giãy dụa.

Đêm nay Lâm đ*o Hành tự chủ kinh người, cuối cùng ngủ trên salon.

Ngày mới bắt đầu, sáng sớm mùa hè, ánh nắng tươi sáng, Giai Bảo tỉnh lại, Lâm đ*o Hành ôm lấy cô, hai chân vây chặt cô, ép cô nằm thêm mười lăm phút.

Ngủ bù kết thúc, Giai Bảo lấy ra bàn chải đánh răng dự phòng, lúc Lâm đ*o Hành ở buồng vệ sinh đánh răng, cô nói: “Lâm đ*o Hành, em muốn thử.”

Lâm đ*o Hành nhìn về phía Giai Bảo đứng ở cửa phòng vệ sinh, thử cái gì?

Giai Bảo nói: “Em muốn thử phát thanh.”

***

Hôm nay là thứ sáu ngày 23 tháng 8, Lâm đ*o Hành mang Giai Bảo đi đến một nơi.

ON AIR sáng lên, Lâm đ*o Hành đứng ở bên cửa sổ thủy tinh, nghe giọng Giai Bảo chậm rãi nói ra ——

“Xin chào khán thính giả, tôi là Phùng Giai Bảo.”

Đạo diễn đưa cho Lâm đ*o Hành một điếu thuốc, Lâm đ*o Hành cười phất tay, cảm ơn.

Đạo diễn nói: “Nhiều năm như vậy vẫn chưa học được hút thuốc?”

Lâm đ*o Hành nói: “Học rồi nhưng chẳng ra gì, đoạn thời gian trước cai rồi.”

Đạo diễn chỉ cổ họng: “Nói được rồi?”

“Vâng.”

“Uống nhiều nước, nước trị bách bệnh.” Đạo diễn hồ ngôn loạn ngữ.

Lâm đ*o Hành và anh ta rất quen thuộc, đài phát thanh này là đơn vị đầu tiên anh tham gia thực tập.

Giọng anh lần đầu tiên chính thức từ nơi này truyền ra. Anh nhìn về phía người ngồi ở vị trí phát sóng, trong nháy mắt, anh như thấy được quá khứ.

Người dẫn chương trình: “Tại sao cô lại lựa chọn tiết mục radio của chúng tôi?”

Giai Bảo: “Tôi muốn trở về bản chất của phát thanh, dùng âm thanh của tôi truyền ra ngoài. Tôi không hy vọng dùng thân phận người nhà nạn nhân đối mặt người nghe, tôi với tư cách là một phóng viên tương lai, muốn trò chuyện quan điểm một chút với mọi người.”

Người dẫn chương trình: “Chúng ta đều biết, đám người Vạn Khôn đều là làm công tác tin tức.”

Giai Bảo: “Đúng. Vạn Khôn từng là một MC tin tức, La Dũng Cần và Thẩm Trí Thanh là phóng viên, Phạm Lệ Na cũng là một thành viên bộ phận phỏng vấn tin tức.

Từ một loại ý nghĩa nào đó mà nói, bọn họ là tiền bối của rất nhiều người trong ngành.

Tôi học là ngành phát thanh, coi trọng việc phát thanh, nhưng phát thanh chỉ là một loại kỹ xảo, nhiều kĩ năng sâu hơn, sách giáo khoa hay trường học không dạy được. Có lẽ nói, con người có trăm loại, quan điểm có nghìn loại.

Tôi tò mò một vấn đề, muốn hỏi một chút mọi người đang nghe radio.”

Người dẫn chương trình: “Vâng? Vấn đề gì?”

Giai Bảo: ” Ý nghĩa của tin tức rốt cuộc là gì?”

Giai Bảo nhớ kỹ Lâm đ*o Hành từng nói với cô, phát thanh phải có đối tượng rung động, cô nhìn thật sâu Lâm đ*o Hành đối diện qua cửa kính.

Lâm đ*o Hành mỉm cười, nhìn không chuyển mắt.

Buổi tối thứ sáu này, tất cả mọi người nhớ kỹ âm thanh của Phùng Giai Bảo, quên đi tiết mục giải trí trinh thám cùng phát sóng.

Kì tiết mục đầu tiên của Lê Uyển Nhân tỷ lệ người xem vô cùng thấp.

Khi tiết mục radio phát sóng, âm thanh đồng tình Phạm Lệ Na từ từ giảm xuống, Giai Bảo từng gặp một ít netizen chửi rủa, nhưng những chửi rủa này đã không còn quan trọng.

Buổi sáng thứ bảy cuối cùng của tháng tám.

Lâm đ*o Hành và Giai Bảo đi tới nghĩa trang tỉnh H, anh ngồi xổm, đặt hoa bách hợp ở trước mộ, giương mắt, lần đầu tiên nhìn tấm ảnh đen trắng của Phùng Thư Bình.

Phùng Thư Bình vẫn thanh xuân dào dạt như năm năm trước.

“Anh, cha mẹ nói tháng sau sẽ trở về thăm anh.” Giai Bảo ngồi xổm xuống, lau ảnh anh trai.

“Lâm đ*o Hành, thầy giáo của anh, còn nhớ không?”

Lâm đ*o Hành nở nụ cười, anh rút đi khăn lau trên tay Giai Bảo, nói: “Để anh.”

Anh nhẹ nhàng lau ảnh của Phùng Thư Bình, Giai Bảo ngồi ở trước mộ, nhỏ giọng nói nói chuyện phiếm với anh trai.

“Lâm đ*o Hành.”

Lâm đ*o Hành ngước mắt, hả?

Giai Bảo đứng lên, ý bảo anh nhìn phía trước.

Lâm đ*o Hành quay đầu.

Phía trước là bà Chu và Chu Tiêu Vưu.

Giai Bảo lại bảo Lâm đ*o Hành nhìn phía sau.

Là một người đàn ông trung niên khuôn mặt xa lạ, cách khá xa, thấy không rõ ngũ quan đối phương, nhưng người này vẫn nhìn bọn họ.

Đối phương hiền lành gật đầu với Lâm đ*o Hành và Giai Bảo.

Giai Bảo và Lâm đ*o Hành trong lòng có suy đoán.

Chu Tiêu Vưu đỡ bà nội chậm rãi đi tới, mỉm cười nói với hai người Giai Bảo: “Cha mẹ tôi ở nước E với ông nội, ông tôi đang chờ phóng thích.”

Giai Bảo quan tâm nói: “Sức khỏe ông Chu rất kém?”

Chu Tiêu Vưu gật đầu: “Ừ, rất kém. Tuy sức khỏe rất kém, tinh thần ông lại cũng không tệ lắm.”

Dừng một chút, cô ấy nói: “Tôi đã xem tin tức và bình luận trên mạng, Vạn Khôn chết chắc rồi, tôi tin tưởng Phạm Lệ Na cũng sẽ phải nhận trừng phạt thích đáng, bà ta sẽ không có kết quả tốt! Cuối năm nhất định có phán quyết chính thức!”

Giai Bảo gật đầu: “Ừ!”

Chu Tiêu Vưu ngại ngùng cười: “Tôi và bà nội đi trước, bên kia là mộ anh tôi, không nghĩ tới anh tôi và anh cô cách nhau gần như vậy.”

Giai Bảo vẫy tay chào cô ấy.

Thời gian không còn sớm, cô và Lâm đ*o Hành còn phải đi tàu cao tốc trở lại, “Đi thôi?” Cô hỏi.

Lâm đ*o Hành thu đồ đạc vào túi, đi lên trước mộ Phùng Thư Bình, một câu nói theo gió gửi cho người trong mộ.

“Tôi sẽ chăm sóc Giai Bảo, yên tâm.” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.