Đầu ngón tay của Ngô Thiết Giang giống như củ cà rốt đang gãi đầu, tỏ vẻ nghỉ hoặc.
“Câu nói này ngươi đừng để Tiểu Nam nghe thấy, Nam Tiểu Hùng thật sự là fan hâm mộ của nha đầu này..” Tả Trường Lộ cười hì hì.
“Cái tên Nam Tiểu Hùng cũng thật là già mà không nên nết, không nhớ bản thân mình đã bao nhiêu. tuổi rồi hả?”
Ngô Thiết Giang xì mũi coi thường.
Tả Trường Lộ hừ một tiếng, nói: “Nếu ta đoán không nhầm… Mục đích chuyến đi này của Cô Lạc Nhạn chắc chắn không phải là Thành An Thái.”
“Hả?”
“Chắc chẩn là Thành Phượng Hoàng!”
Tả Trường Lộ liếc mắt.
“Thiết Giang, hai ta đánh cược đi, nha đầu này. nếu như không tới Thành Phượng Hoàng, kể từ đây ta làm em trai ngươi! Nếu nàng đến, ngươi thua ta một món đồ, thế nào?”
Tả Trường Lộ làm như bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, đòi đánh cược một cách rất có hứng thú.
Ngô Thiết Giang mắt trợn trắng: “Đại lão, ngươi lại nhìn trúng thứ gì của ta thì ngươi cứ nói thẳng là được, có thể đừng xài mấy chiêu này với ta được không. Chuyện không chắc ăn ngươi có thể đánh cược với người khác hở?”
Tả Trường Lộ tức giận không vui: “Ta là loại người như vậy à?”
“Ta cảm thấy ngươi có thể tự tin thêm chút nữa, bỏ đi.”
Ngô Thiết Giang liếc mắt: “Năm đó bởi vì người của chúng ta bị Liệt Hỏa bắt đi, ngươi đứng ra đánh cược với Liệt Hỏa Đại Vu, tuyên bố dứt khoát, chỉ cần thua sẽ dâng Nhật Nguyệt Quan cho người ta, ngươi thắng cũng không cần bất cứ thứ gì khác, chỉ cần một người.”
“Kết quả hai tên ngốc kia đánh cược với ngươi, sau đó đã bị ngươi gài bẫy từ đó không xuất hiện nữa, chuyện này đã trôi qua bao nhiêu năm rồi, loại người như Liệt Hỏa cũng có thể bị ngươi gài bẫy thành như. vậy… Ta còn dám đánh cược với ngươi thì chính là tự mình chuốc lấy phiền phức cho chính mình!”
Tả Trường Lộ vuốt mũi, nói: “Lời nói này của ngươi, ta nghĩ đến Liệt Hỏa dù muốn hay không cũng đã đồng ý…”
Ngô Thiết Giang: “Ngươi thôi đi, ngươi dám nói lần đánh cược đó không phải ngươi đã trù tính từ sớm?”
“Đó đương nhiên là đã trù tính trước, không trù tính trước sao được?”
Tả Trường Lộ trợn mắt nói: “Không chắc ăn một vạn phần trăm, ta còn có thể dùng Nhật Nguyệt Quan làm tiền đặt cược? Ngươi đùa gì thế”
“Nhưng Liệt Hỏa cứ như vậy đồng ý với chuyện xấu của ngươi, thậm chí còn cho rằng đã chiếm được lợi, đó là chuyện tốt với hẳn…”
Ngô Thiết Giang nghĩ đi nghĩ lại rồi bỗng nhiên cười ha ha: “Năm đó, chúng ta có hơn ba nghìn người bị bắt làm tù binh, ngươi lại chỉ muốn một người… Ta đoán Liệt Hỏa lúc đó nhất định cho là đầu óc ngươi có vấn đề…”
“Kết quả sau khi ngươi thẳng, người của chúng ta ngươi một người cũng không cần, chỉ muốn vợ của Liệt Hỏa Đại Vụ uống rượu, hát và khiêu vũ với ngươi…”
Ngô Thiết Giang vỗ đùi, suýt chút nữa cười ra nước mắt: “Sau đó… Ngay trước mặt hàng nghìn đại quân, ngươi đuổi theo người ta đòi vợ; Liệt Hỏa cứ có nỗi khổ không nói ra được, tiền đặt cược là một người, cũng không quy định là ai…”
“Sau đó Liệt Hỏa tìm người đứng giữa, gần như là cầu xin ngươi, thả toàn bộ người của chúng ta về, còn bồi thường mười chiếc nhẫn 100 thước vuông chứa đầy đồ vật… Mới xem như là chuộc được vợ của mình về…”
“Đánh cược với người khác, sau đó thua vợ của mình… Từ sau lúc đó, Liệt Hỏa có thể coi là trở thành trò cười của toàn bộ Vu Minh, tên kia cũng là người sĩ diện, vẫn cứ không xuất hiện, chẳng khác nào một lăn giảm bớt hai cường địch cho chúng ta… Liệt Hóa và vợ của hẳn, ha ha ha…”
Ngô Thiết Giang càng nói càng cảm thấy vui vẻ.
Tả Trường Lộ mấy lăn ngăn lại nhưng Ngô Thiết Giang đều ngoảnh mặt làm ngơ, chuyện này thật sự quá buồn cười, cũng quá sảng khoái, Ngô Thiết Giang mỗi lần nói đến nhất định phải nói xong mới thôi!
Nếu không sẽ nghĩ ngợi không thông suốt, cảm thấy không thoải mái.
Dựa theo cách nói của Ngô Thiết Giang, chuyện cười này hắn có thể kể liên tục cả đời, cả đời này đều hi vọng chuyện cười này vẫn tiếp tục tồn tại!
“Nói thẳng ra đi Tả ca, ngươi còn muốn cái gì? Nói thẳng ra là cho dù thế nào ta cũng không cá với ngươi.”
Ngô Thiết Giang nghiêm mặt nói: “Dựa vào chuyện ngươi làm mấy năm nay, Ngô Thiết Giang ta bái phục ngươi từ trong lòng! Ngươi muốn cái gì, ta đều cho!”
“Thật sự muốn cái gì cũng cho?” Nụ cười của Tả Trường Lộ rất là quỷ quyệt.
“Muốn cái gì cũng cho!” Ngô Thiết Giang khẳng định chắc như đình đóng cột.
“Ừ,một loại đồ phòng hộ của Tiểu Niệm hay là.”
Tả Trường Lộ nói: “Ngươi đi tìm cô của ngươi, lấy quần áo đó của nàng…”
“Phốc!”
Ngô Thiết Giang phun một hớp nước trà trên đường phố, hai mắt trợn ngược, cả người nhanh chóng hôn mê bất tỉnh.
Tả Trường Lộ liên tục ấn huyệt nhân trung, chân liên tục vừa đá vừa đạp cũng không tỉnh lại.
Ngô Thiết Giang chính là lợn chết không sợ bỏng ta cứ ngất xỉu ngươi làm gì thì làm.
“Ngươi chờ đó!”
Tả Trường Lộ mặt hầm hầm: “Ta cho Ngô Thiết Giang ngươi mỗi ngày ăn cơm không làm việc, cũng chỉ là một bộ quần áo, ngươi lại…”
Ngô Thiết Giang mở mắt ra, giận dữ nói: “Ngươi muốn bộ quần áo này, sao ngươi không tự mình đi xin! Tự ngươi đến tìm cô của ta, tự ngươi cởi cho nàng là được… lại còn bảo ta đi? Ngươi cho rằng ta có mấy cái mạng?!”
Tả Trường Lộ cũng giận dữ: “Tự ta đi? Ngươi cho rằng ta có mấy cái mạng?!”
“Khụ khụ khụ…” Ngô Thiết Giang ho khan liên thanh.
Đúng vậy, Tả ca cũng không dễ dàng.
Hai người không nói chuyện nữa, nghĩ về nỗi lòng riêng phần mình, rất lâu sau, lại đồng thanh thở dài, cảm thấy hơi mất hết cả hứng.
“Đúng rồi, Cô Lạc Nhạn kia đến Thành Phượng Hoàng làm gì?” Ngô Thiết Giang hỏi câu được câu không.
“Chưa chắc là tự nàng muốn đến…”
Tả Trường Lộ nhẹ nhàng thở phào một hơi, lạnh nhạt nói: “Nhưng cũng có khả năng.”
“Trước mắt là cách thức Phong Vân hội tụ, Cô Lạc Nhạn, cũng là một số mệnh Phượng Hoàng… Nếu Phong Vân đã hội tụ, cho dù nàng không muốn đến cũng sẽ bị đẩy đến.”
“Nhưng nhìn một chút… Rốt cuộc là ai cao ai thấp mà thôi.”
Tả Trường Lộ cười bất đắc dĩ: “Ngươi biết không, rồng với rồng gặp nhau, e rằng cũng sẽ không ai quan tâm ai, gặp thoáng qua rất bình thường, nhưng Phượng và Phượng gặp nhau, lại nhất định sẽ phân cao thấp!”
“Nhìn con gái ngươi có thể giành thắng lợi hay không.”
Ngô Thiết Giang bĩu môi, sau đó bỗng nhiên nảy. sinh ra một ý nghĩ bất chợt: “Tả ca, con gái ngươi không phải là ngươi và cô của ta sinh ra sao? Sau đó ngươi mang qua… Ô ô ô…”