Sở Hưu đột nhiên xuất đao khiến mọi người ở đây không ai kịp phản ứng.
Thậm chí khi đao cương lạnh lẽo mang theo lực lượng huyết sát đánh tới, lúc này Vệ Hàn Sơn mới theo bản năng giơ đao trong tay lên, Hàn Băng Cương Khí ầm ầm bộc phát, khó khăn lắm mới đỡ được đao thế đó nhưng lại bị chém cho lùi liền mười bước.
“Sở Hưu! Ngươi điên rồi hay sao? Lại dám ra tay với ta trong giờ phút này?” Vệ Hàn Sơn sắc mặt dữ tợn gầm lên.
Trong mắt hắn tên Sở Hưu này rõ ràng đã phát điên rồi, trong thời khắc quan trọng như vậy lại ra tay với hắn ngay trước mặt mọi người.
Trước đó Vệ Hàn Sơn cũng từng động thủ với Sở Hưu, có điều đó là va vấp xung đột mà thôi, xem như chuyện nội bộ.
Nhưng giờ đang đối mặt với kẻ địch bên ngoài, Sở Hưu lại đột nhiên ra tay với hắn. Đây quả thật là tự giết lẫn nhau, nếu tố lên trên Ngụy Cửu Đoan sẽ là không đầu tiên không tha cho Sở Hưu!
Nhưng Sở Hưu đối diện lại như không nghe thấy Vệ Hàn Sơn nói, đao cương trực tiếp quét ra, lập tức ép Vệ Hàn Sơn tới cực hạn!
Vệ Hàn Sơn thời kỳ toàn thịnh dù sao cũng là cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh, Sở Hưu muốn đánh bại hắn cũng chẳng dễ dàng gì.
Nhưng giờ Vệ Hàn Sơn đã thụ thương khi giao thủ cùng đám võ giả Quỷ Vương Tông, thậm chí không còn một nửa thực lực, lúc này Vệ Hàn Sơn đối mặt với Sở Hưu chỉ có thể bị áp đảo hoàn toàn.
Lúc này ngay cả người của Kiếm Vương Thành cũng không hiểu nổi, chẳng lẽ giữa hai tuần sát sứ Quan Trung Hình Đường này có thù hằn không chết không thôi hay sao? Lại còn ra tay ngay lúc quan trọng như vậy.
Dương Lăng vẫn luôn đi cùng Sở Hưu dùng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía hai người đang giao đấu.
Vừa rồi hắn đã cảm thấy Sở Hưu có chỗ không đúng, giờ mới biết không đúng ở đâu.
Lần này Sở Hưu tới không phải để cứu người mà là để giết người!
Thậm chí Dương Lăng còn đoán được sâu hơn, nhưng hắn cũng không dám nghĩ sâu thêm, chỉ hô lớn với Sở Hưu: “Sở Hưu! Lúc này rồi mà ngươi còn ra tay với người mình, ngươi điên rồi à? Ngươi dám làm vậy ngay trước mặt mọi người, cho dù là nghĩa phụ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Ngay lúc Dương Lăng định ra tay ngăn Sở Hưu lại, Đường Nha lại đột nhiên bước lên một bước, đứng trước mặt Dương Lăng, Long Vĩ Truy Hồn Tiêu trong tay được cương khí khống chế bay lượn lên xuống, khóe miệng hắn mang theo nụ cười kỳ dị nói: “Dương đại nhân, có một số việc nhìn thấy không bằng không nhìn thấy. Giờ tốt nhất ngài nên đứng yên đó đừng nhúc nhích, nếu không hậu quả chắc ngài cũng rõ.”
Lúc này Nhạc Bất Quy cũng tới sau lưng Dương Lăng, cự kiếm sau người đâm xuống đất phát ra một tiếng vang lớn, một luồng áp lực cường đại lập tức truyền tới khiến trong lòng Dương Lăng trầm xuống.
Hai thủ hạ này của Sở Hưu không ai dễ chọc. Dương Lăng hắn làm việc cho Ngụy Cửu Đoan đã nhiều năm, năng lực cũng có, cũng coi là quyết đoán mạnh mẽ. Có điều xét tới năng lực chiến đấu, đừng nói cả hai người Nhạn Bất Quy cùng Đường Nha, cho dù chỉ có một người hắn cũng không chắc thắng được.
Mà lúc này giữa trường, nhìn thế công không chút lưu tình của Sở Hưu, chiêu chiêu đều là sát cơ, Vệ Hàn Sơn đã tuyệt vọng, Sở Hưu này rõ ràng là tới để lấy mạng hắn!
Trước đó thấy Sở Hưu tới, hắn còn tưởng là cứu tinh, nào ngờ kẻ tới lại là sát tinh.
Vệ Hàn Sơn cắn chặt răng, Hàn Băng Chân Khí trong tay ầm ầm bộc phát, từng luồng băng sương ngưng tụ trong tay, thậm chí khiến sắc mặt hắn cũng tái đi đôi chút. Hắn chuẩn bị liều mạng!
Chỉ cần hắn chạy thoát được, hắn chắc chắn sẽ tới tổng đường tố cáo Sở Hưu, cho dù bị Ngụy Cửu Đoan trách phạt hắn cũng sẽ khiến Sở Hưu không thể thoát thân!
Chỉ tiếc suy nghĩ này của Vệ Hàn Sơn sắp phải thất bại, vì từ đầu Sở Hưu đã không định cho hắn cơ hội sống sót.
Ma khí đen nhánh lượn lờ trên Hồng Tụ Đao của Sở Hưu, một đao chém xuống, Địa Ngục Môn Khai!
Lực lượng A Tỳ Đạo Tam Đao đột nhiên bộc phát, lúc này Sở Hưu quả thật còn giống người trong Ma đạo hơn những võ giả Quỷ Vương Tông kia.
Vệ Hàn Sơn thời kỳ toàn thịnh có lẽ còn ngăn cản được đao thế này, nhưng giờ chỉ là đao thứ nhất trong A Tỳ Đạo Tam Đao đã trực tiếp đánh văng hắn ra ngoài, binh khí trong tay cũng bị chém bay.
Còn lúc này Sở Hưu lại không sử dụng đao thứ hai trong A Tỳ Đạo Tam Đao mà trực tiếp thu đao vào vỏ thi triển Đại Kim Cương Luân Ấn, cương khí Phật quang vàng kim bộc phát, Kim Cương Nộ Mục, Trấn Thế Hàng Ma!
Ấn pháp đánh xuống, hai tay Vệ Hàn Sơn vặn vẹo không ra hình thù gì, máu tươi phun ra ngoài miệng.
Lúc này Sở Hưu trực tiếp thi triển Đại Khí Tử Cầm Nã Thủ, nắm lấy Vệ Hàn Sơn trong tay ném về phía Quỷ Minh, thản nhiên nói: “Cho ngươi, khí huyết võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh chắc cũng không tệ.”
Quỷ Minh cười lạnh một tiếng, Thôn Huyết Ma Thương đâm thẳng tới, xuyên thẳng qua người Vệ Hàn Sơn.
Chỉ trong chớp mắt, Thôn Huyết Ma Thương bùng lên một luồng huyết quang chói mắt, gần như lập tức Vệ Hàn Sơn cũng bị hút thành xác khô. Tiếp đó Quỷ Minh vẫy thân thương, cái xác của Vệ Hàn Sơn lập tức vỡ tan thành một đống mảnh vụn, không nhìn ra hình dạng vốn có.
Sở Hưu thấy thế nhún vai, hủy thi diệt tích, không lưu dấu vết, hoàn mỹ.
Chỉ mình Vệ Hàn Sơn mãi tới lúc chết cũng không hiểu Sở Hưu cấu kết với Quỷ Vương Tông lúc nào.
Tới giờ phút này Vệ Hàn Sơn vẫn tưởng là mình tính toán Sở Hưu trước, mãi tới lúc chết hắn mới nhận ra đây vốn là cái bẫy của Sở Hưu, vậy mà hắn còn ngu ngốc nhảy vào trong!
Lúc này giữa trường vô cùng yên tĩnh, thấy cảnh trợ giúp của Sở Hưu và Quỷ Minh, cho dù là ngớ ngẩn cũng hiểu ý nghĩa của việc này.
Cố Giang Lưu đoán không sai, đây là một cái bẫy. Đích thật có người cấu kết với Quỷ Vương Tông, có điều người đó không phải Vệ Hàn Sơn mà là Sở Hưu!
Ngay cả Dương Lăng cũng không ngờ, hắn cho rằng Sở Hưu chỉ tính toán đối phó với Vệ Hàn Sơn, là nội đấu của Quan Trung Hình Đường, mượn đao giết người.
Nào ngờ Sở Hưu lại gan to bằng trời, cấu kết với đám người Quỷ Vương Tông này, bố trí cạm bẫy không chỉ giết Vệ Hàn Sơn mà còn định giết sạch người của Kiếm Vương Thành!
Lúc này ngoại trừ gan to bằng trời cùng tên điên, Dương Lăng đã không nghĩ ra nên dùng từ ngữ gì để mô tả Sở Hưu nữa.
Cố Giang Lưu nhìn Sở Hưu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưu! Lần này Kiếm Vương Thành ta cùng ngươi không chết không thôi!”
Sở Hưu mang theo đao mặt không biểu cảm nói: “Không chết không thôi? Sợ là ngươi không có cơ hội rồi.”
Nói xong, Sở Hưu quay sang Quỷ Minh: “Các ngươi ra tay đi, ta đứng ngoài áp trận. Dù sao nơi này là Quan Trung Hình Đường, có nhiều bộ đầu giang hồ kinh nghiệm phong phú, ta cũng không tiện trực tiếp ra tay với người của Kiếm Vương Thành.”
Quỷ Minh cười lạnh hai tiếng nói: “Đám tông môn Chính đạo các ngươi thật phiền phức, đã làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ.”
Tuy nói vậy nhưng Quỷ Minh cũng chẳng để ý.
Sở Hưu không xuất thủ cũng chẳng sao, dù sao đám người Kiếm Vương Thành giờ đã là cá nằm trong chậu, giết sạch bọn họ cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Dứt lời Quỷ Minh vung tay, một loạt võ giả Quỷ Vương Tông lập tức xung phong về phía Kiếm Vương Thành.
Sở Hưu cho người bao vây không cho người của Kiếm Vương Thành bỏ trốn, còn bản thân y thì đi về phía Dương Lăng.
Nhìn Sở Hưu một hồi, Dương Lăng không mắng chửi, hắn chỉ nhỏ giọng nói: “Tên điên nhà ngươi!”
Giờ khắc này hắn mà mắng chửi Sở Hưu chẳng khác nào tự tìm đường chết. Có điều hành động vừa rồi của Sở Hưu theo hắn thấy rõ là phát điên rồi.
Tàn sát đồng liêu, cấu kết Ma đạo, còn hiệp trợ đám dư nghiệt Quỷ Vương Tông này bố trí phục kích giết người của Kiếm Vương Thành, bất cứ tội nào cũng đáng chết!
Có điều chính vì biết vậy Dương Lăng mới càng thêm tuyệt vọng.
Đúng như vừa rồi Đường Nha đã nói, có một số việc nhìn thấy không bằng không nhìn thấy.
Mỗi tội đó đều đủ để Sở Hưu chết tới mấy lần, mình không phải người của y, còn là nghĩa tử của Ngụy Cửu Đoan, giờ chứng kiến chuyện này liệu Sở Hưu còn để cho mình sống không?
Nhìn Dương Lăng, Sở Hưu thản nhiên nói: “Người sống một đời không điên cuồng không phải là sống. Có thể lên tới vị trí cao không phải chí cường giả thì là kẻ điên.
Ngày trước Cự Hiệp – Sở Cuồng Ca một người địch vạn quân, dùng võ đình chiến. Lúc đó ai cũng cho ông ấy là kẻ điên, kết quả lại thành truyền thuyết giang hồ.
Giờ Quan Tư Vũ Quan lão gia lúc tiếp quản Quan Trung Hình Đường thiết diện vô tư, không nể mặt ai, người ngoài cũng giết, người mình cũng giết. Khi đó có người nói Quan lão gia là kẻ điên, nói hắn sẽ hủy diệt Quan Trung Hình Đường truyền thừa mấy trăm năm, kết quả giờ Quan Trung Hình Đường sừng sững giữa ba nước, không ai thay thế nổi.”
Dương Lăng nghe vậy không khỏi dùng giọng mỉa mai đáp: “Ý ngươi là ngươi có thể so với Sở cự hiệp cùng Quan lão gia?”
Sở Hưu thần sắc lạnh nhạt đáp: “Sao lại không thể? Thấy cường giả phải có lòng kính sợ nhưng càng phải có hùng tâm. Ngay bản thân ngươi cũng không tin ngươi, chẳng lẽ còn vọng tưởng người khác tin ngươi sao?
Không khéo trăm năm sau, ngàn năm sau tên của Sở Hưu ta còn lan truyền lâu hơn xa hơn Sở cự hiệp cùng Quan lão gia thì sao?”
Dương Lăng cười lạnh hai tiếng, không nói gì.
Giờ hắn là tù nhân, bị bọn Sở Hưu cưỡng ép, đương nhiên không dám nói những lời quá khó nghe. Nếu là lúc bình thường đương nhiên hắn phải chế nhạo Sở Hưu không biết điều, không biết trời cao đất rộng.
Ngay lúc Sở Hưu nói chuyện với Dương Lăng, Quỷ Vương Tông cùng Kiếm Vương Thành cũng đã phân thắng bại.
Người của Kiếm Vương Thành thật ra không yếu, có điều Quỷ Vương Tông đánh lén phủ đầu khiến Cố Giang Lưu trọng thương, lại thêm có Sở Hưu bên cạnh áp trận, nhìn chằm chằm vào bọn họ. Dưới áp lực đó bọn họ còn phát huy được bao phần thực lực?
Cố Giang Lưu là kẻ đầu tiên bị giế t chết.
Liệt Nhật Dương Thần Kiếm của hắn thiêu đốt khí huyết, một kiếm qua đi không giết được Quỷ Minh sau đó thực lực sẽ suy giảm. Quỷ Minh vận dụng Thôn Huyết Ma Thương cùng các âm Quỷ Bí Thuật cuối cùng khiến hắn tiêu hao đến chết.
Đương nhiên Quỷ Minh cũng không thoải mái gì, bản thân cũng tổn thương, tiêu hao không nhỏ.
Sau khi Cố Giang Lưu chết đi, toàn bộ người của Kiếm Vương Thành hoàn toàn sụp đổ, có người muốn tử chiến., có kẻ định bỏ trốn nhưng đều bị người của Quỷ Vương Tông lưu lại.
Nửa khắc sau, người của Kiếm Vương Thành đều bị gi ết chết.
Người của Quỷ Vương Tông thở hổn hển, chém giết liên tục như vậy bọn họ cũng không phải không thưởng tổn gì.
Võ giả Quỷ Vương Tông liều mạng lưu lại tính mệnh vài người, nhưng đều cũng bị thương hoặc tiêu hao quá lớn.
Đám người theo thói quen lấy đan dược ra bỏ vào miệng luyện hóa. Thấy cảnh này, ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạ!