Kì Tài Giáo Chủ

Chương 327: Đòi Người



Khương Đào Nhiên rút lui, Vệ Thần tứ cố vô thân trực tiếp bị Hỏa Nô bắt lấy, hắn muốn trốn tránh nhưng lại bị Hỏa Nô phóng một luồng chân khí, làm cho chấn động ngất đi.

Lý thúc đang trọng thương bên kia thấy cảnh này định ra tay, nhưng phải cố nhịn xuống.

Hắn quả thật là môn khách của Vệ gia, nhưng cũng cần giữ mạng mình. Sau khi chứng kiến thực lực Hỏa Nô, cũng biết đối phương có gan giết người, hắn dám khẳng định chỉ cần mình dám vọng động, Hỏa Nô chắc chắn sẽ giết hắn!

Cho nên Lý thúc đành trơ mắt nhìn Hỏa Nô mang Vệ Thần đi, không dám nói một lời.

Sau khi Hỏa Nô đi khỏi, Lý thúc mới giậm chân một cái, đành trở lại Vệ gia thông báo cho trưởng lão Vệ gia Vệ Đông Minh, cũng là phụ thân của Vệ Thần.

Lý thúc cũng có thể bỏ đi, có điều nếu giờ hắn đi tức là đắc tội với Vệ gia đến chết, trừ phi hắn không muốn sống ở Quan Trung Hình Đường nữa, bằng không đắc tội với Vệ gia chắc chắn không có kết cục tốt.

Vệ Đông Minh năm nay mới hơn sáu mươi, có thực lực Tam Hoa Tụ Đỉnh, là trưởng lão trực hệ của Vệ gia, thậm chí dựa theo bối phận hắn còn lớn hơn gia chủ Vệ Mặc Cù một lứa.

Hắn cũng coi như về già mới có con, sinh ra Vệ Thần, cho nên khá cưng chiều hắn, khiến cho Vệ Thần tính cách không biết nặng nhẹ.

Nếu là lúc bình thường, Vệ Thần có như vậy cũng không sao, Vệ gia che cả Quan Tây được.

Nhưng vấn đề là giờ Vệ Thần lại chọc phải Sở Hưu, tin tức này khiến Vệ Đông Minh lập tức hoảng hốt.

Hắn chỉ vào Lý thúc quát lớn: “Ta giao phó cho ngươi thế nào? Bảo ngươi đi theo Thần Nhi, giờ thì hay rồi, trơ mắt nhìn nó gây chuyện!”

Lý thúc há miệng, không nói gì.

Miệng mọc trên người Vệ Thần, hắn lấy gì mà quản? Chẳng lẽ hắn còn không cho Vệ Thần nói gì được sao?

Có điều giờ Vệ Đông Minh đang nổi giận, hắn càng phản bác, Vệ Đông Minh càng phẫn nộ.

Thấy Lý thúc không nói gì, cơn thịnh nộ của Vệ Đông Minh mới phát ti3t đôi chút, có điều sau đó lại thấy nôn nóng.

Nếu là những người khác hoặc thực lực khác động tới con hắn, Vệ Đông Minh thân là trưởng lão Vệ gia, một câu nói của hắn thôi là đủ khiến đối phương thả người chịu nhận lỗi.

Thế nhưng kẻ bắt người lại là thủ hạ của Sở Hưu,, Vệ Đông Minh có ngu ngốc cũng biết chênh lệch giữa mình và Sở Hưu lớn đến mức nào, cho nên Vệ Đông Minh trực tiếp kéo theo Lý thúc nói: “Đi, tới gặp gia chủ với ta, để gia chủ ra tay cứu Thần Nhi!”

Nói xong Vệ Đông Minh trực tiếp kéo Lý thúc tới nơi Vệ Mặc Cù bế quan.

Cửa mật thất bế quan bị gõ vang khiến sắc mặt Vệ Mặc Cù lập tức thay đổi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 736: Chú ý đến Dương Thanh

Sau lần giao thủ với Sở Hưu, bị y chiếm thượng phong, Vệ Mặc Cù như bị k1ch thích, phần lớn thời gian đều bế quan khổ tu.

Những người khác trong Vệ gia cũng biết tính cách thích yên tĩnh của Vệ Mặc Cù, cho nên khi hắn bế quan thường không ai tới quấy rầy. Giờ cánh cửa bế quan bị gõ như vậy, chẳng lẽ có đại sự gì?

Sau khi Vệ Mặc Cù mở cửa lại thấy Vệ Đông Minh hai mắt đỏ ngầu nói: “Gia chủ, xin ngài mau cứu Thần Nhi!”

Thấy người tới là Vệ Đông Minh, Vệ Mặc Cù không khỏi cau mày nói: “Rốt cuộc có chuyện gì? Vệ Thần lại chọc phải ai?”

Trong thế hệ trẻ tuổi của Vệ gia, Vệ Thần là kẻ hay gây chuyện nhất, chính Vệ Mặc Cù cũng không ít lần phải thu xếp mọi chuyện giúp hắn.

Có điều giờ Vệ Đông Minh tìm tới cửa như vậy vẫn khiến Vệ Mặc Cù không ưa.

Ngày bình thường thì cũng thôi, giờ hắn còn đang bế quan thế nhưng tên Vệ Đông Minh lại chạy tới phá rối hắn bế quan chỉ vì đứa con trai này, đúng là không biết suy nghĩ. Chuyện này cũng khiến Vệ Mặc Cù âm thầm không ưa, Vệ Đông Minh đúng là càng già càng hồ đồ.

Vệ Mặc Cù không đợi Vệ Đông Minh mở miệng, trực tiếp khoát tay nói: “Được rồi, ngươi cũng không cần nhiều lời. Bất kể Vệ Thần chọc tới ai, ngươi cứ trực tiếp ra mặt kêu tên Vệ gia ta là giải quyết được mọi chuyện.

Có điều sau khi Vệ Thần trở về lập tức cấm túc nó cho ta! Thân là đệ tử Vệ gia, năng lực không đủ thì thôi, còn suốt ngày gây chuyện. Đệ tử như vậy nên giáo huấn một chút đi.”

Có điều lúc này Vệ Đông Minh lại mỉm cười còn khó coi hơn khóc, khó nhọc nói: “Nếu cờ hiệu của Vệ gia ta mà có tác dụng ta đã sớm dùng rồi, Thần Nhi cũng chẳng bị kẻ khác mang đi.”

Vệ Mặc Cù cau mày nói: “Dám không để ý tới Vệ gia ta? Vệ Thần chọc phải ai? Là Nguyên Châu Trương gia?”

“Là Sở Hưu!”

“Cái gì! Sở Hưu!?”

Vệ Mặc Cù nghe vậy biến sắc quát lớn: “Trước khi bế quan ta đã nói gì rồi? Bảo các ngươi đừng có trêu vào Sở Hưu, đừng có trêu vào Sở Hưu. Chờ thời cơ đến đương nhiên sẽ giải quyết được tên Sở Hưu này.

Kết quả thì sao? Đứa con trai bảo bối của ngươi giỏi nhỉ, dám tới Kiến Châu Phủ gây sự với Sở Hưu, hắn chán sống rồi à?”

Vệ Đông Minh vội vàng nói: “Gia chủ, ngài hiểu lầm rồi, Thần Nhi có không biết điều thế nào cũng không dám tới địa bàn của Sở Hưu gây chuyện. Lần này chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn, cũng do tên thủ hạ của Sở Hưu kia quá bá đạo mà thôi.”

Nói xong, Vệ Đông Minh để Lý thúc thuật lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, không hề thêm mắm thêm muối.

Tham Khảo Thêm:  Chương 161: Đứa trẻ xấu xa (12)

“Tên ngu ngốc này!”

Vệ Mặc Cù thầm mắng một tiếng, tên Vệ Thần này không quản tốt cái miệng thì sớm muộn gì cũng chết vì cái miệng này!

Có điều mắng thì mắng, vẫn phải cứu Vệ Thần. Nguyên nhân chỉ là vì thể diện.

Sở Hưu bao che khuyết điểm, Vệ gia bọn họ chẳng lẽ không bao che khuyết điểm?

Bất kể ai đúng ai sai, đệ tử nhà mình bị đối phương bắt về ‘giáo huấn’. Nếu võ giả không phản ứng lại, vậy thanh danh trên đất Quan Tây sẽ suy giảm.

Vệ Mặc Cù suy nghĩ một chút rồi đột nhiên nói: “Ngươi vừa nói chuyện này chỉ do thủ hạ Hỏa Nô của Sở Hưu động thủ, Sở Hưu không tham dự?”

Vệ Đông Minh gật đầu, chuyện này quả thật do Hỏa Nô quyết định, cũng do chính miệng hắn nói ra. Hơn nữa Sở Hưu đang bế quan, chuyện này người Quan Tây đều biết.

Nửa ngày sau Vệ Mặc Cù mới nói: “Nếu Sở Hưu không biết, vậy cũng dễ làm hơn nhiều. Trước mắt quan hệ của Sở Hưu cùng Vệ gia ta khá mẫn cảm, chúng ta còn chưa định trở mặt với hắn. Nếu thủ hạ của hắn bắt người thì để Vệ Trường Lăng đi một chuyến đi.

Giờ hắn cũng là tuần sát sứ của Quan Trung Hình Đường, chỉ cần Sở Hưu không ra mặt, hắn vẫn có chút ưu thế trước mặt đám bộ đầu giang hồ thủ hạ của Sở Hưu.”

Vệ Đông Minh chần chừ nói: “Vệ Trường Lăng? Hắn có được không?”

Vệ Trường Lăng là đệ tử chi phụ của Vệ gia, mặc dù cũng là Tam Hoa Tụ Đỉnh, nhưng Vệ Đông Minh vẫn khá coi thường đối phương.

Vệ Mặc Cù hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn muốn thế nào nữa? Muốn ta đích thân ra mặt hoặc lão tổ xuất thủ ngươi mới hài lòng à? Vì đứa con bảo bối của ngươi mà để toàn bộ Vệ gia ra tay ngươi mới hài lòng?”

Vệ Đông Minh nghe vậy vội vàng nói: “Không dám, không dám, gia chủ bớt giận.”

Vệ Mặc Cù lười nói nhảm với tên này, trực tiếp cho người báo cho Vệ Trường Lăng một tiếng rồi lại bế quan.

Lúc này trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ, Hỏa Nô mang theo Vệ Thần trở về, có điều vừa vào cửa lại phát hiện ba người Đường Nha, Nhạn Bất Quy, Lang Vương đều có mặt.

Hắn không khỏi kinh ngạc: “Hôm nay là ngày gì vậy? Sao các ngươi đều trở về?”

Lúc bình thường bọn họ phân bổ khắp nơi trên Quan Tây, chỉ lúc báo cáo lại chút công vụ mới trở lại đường khẩu, có điều trước nay chưa từng có mặt đông đủ như vậy.

Quỷ Thủ Vương bên cạnh cười cười nói: “Mai là ngày cấp bổng lộc, ra tay không tích cực, chẳng lẽ nhận bổng lộc cũng không tích cực à?”

Hỏa Nô vỗ đầu một cái, thời gian vừa qua hắn nhàn nhã quá mức, quên cả chuyện này.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29

Lúc này Quỷ Thủ Vương thấy Vệ Thần trong tay Hỏa Nô, không khỏi lấy làm lạ: “Ngươi lôi ai theo vậy?”

Hỏa Nô ném Vệ Thần xuống đất nói: “Một tên đệ tử ngu ngốc của Vệ gia, dám nhục mạ đại nhân ngay trước mặt ta, bị ta mang về giáo huấn một chút.

Tên này hình như là trực hệ của Vệ gia, có người chuyên môn bảo hộ. Quỷ Thủ Vương, ngươi xem xem có vấn đề gì không? Có ảnh hưởng tới bên đại nhân không?”

Hỏa Nô không phải kẻ ngu ngốc, mặc dù hắn đã mang Vệ Thần tới, nhưng dọc đường này lại không thật sự ra tay, hắn cũng lo sẽ ảnh hưởng tới Sở Hưu.

Quỷ Thủ Vương vuốt râu nói: “Trực hệ thì đã sao? Đại nhân đã chính miệng nói, Vệ gia không đáng để lo, không cần lo lắng.

To gan nhục mạ đại nhân, ném vào hắc lao, cho người giáo huấn hắn. Sống hay chết thì đợi đại nhân xuất quan rồi quyết định.”

Hắc lao là nơi tạm thời giam giữ một số kẻ hung đồ ác tặc của đường khẩu tuần sát sứ bọn họ, có điều nơi này rất ít người.

Bởi vì sau khi bắt được đám hung đồ ác tặc đố, chỉ cần có chứng cớ xác thực, hầu hết đều trực tiếp gi ết chết, cho nên bọn chúng đều không ở lại trong hắc lao bao lâu.

Nghe Quỷ Thủ Vương nói vậy, Hỏa Nô cũng yên lòng, gọi một bộ đầu giang hồ tới ném Vệ Thần cho hắn, bảo hắn nhốt tên này vào hắc lao giáo huấn một chút, cho hắn biết thế nào là họa từ miệng mà ra.

Có điều đúng lúc này lại có người vào bẩm báo, nói là Vệ Trường Lăng đến.

Đám người liếc mắt nhìn nhau, Vệ gia này hành động thật nhanh, bọn họ vừa dẫn người về, đối phương đã tới đòi người.

Vệ Trường Lăng dẫu sao cũng là tuần sát sứ Quan Tây, Sở Hưu đang bế quan, Kiến Châu Phủ quả thật không ai ngăn được Vệ Trường Lăng.

Vệ Trường Lăng khí thế hung hăng vào trong đường khẩu, đảo mắt một vòng rồi lạnh lùng nói: “Vệ Thần đâu? Giao người ra cho ta!”

Nếu Sở Hưu ở đây, Vệ Trường Lăng đương nhiên không dám lớn lối như vậy.

Nhưng giờ Sở Hưu đang bế quan, trong đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ chỉ có một số bộ đầu giang hồ bình thường mà thôi, thậm chí không có cả một võ giả Tam Hoa Tụ Đỉnh, Vệ Trường Lăng cũng thấy tự tin.

Quỷ Thủ Vương thâm trầm nói: “Vệ đại nhân uy phong nhỉ, còn dám tới Kiến Châu Phủ ta đòi người. Lúc này nếu Sở đại nhân không bế quan, chắc Vệ đại nhân còn chẳng dám vào cửa đường khẩu tuần sát sứ Kiến Châu Phủ chúng ta?

Người do chúng ta bắt, giờ đang giam trong hắc lao. Có điều hắn đã to gan dám nhục mạ Sở đại nhân, trong tình huống không được Sở đại nhân đồng ý, không ai được mang hắn đi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.