Vốn dĩ với tu vi cơ thể của Nhiếp Đông Lưu, khí huyết mạnh mẽ, có năng lực chống cự nhất định đối với bí pháp tinh thần như vậy.
Nhưng vừa rồi hắn dùng bí pháp thiêu đốt tỉnh huyết bản thân, khiến cho tinh huyết hao tổn, giờ lập tức trúng chiêu.
Tỉnh thần chìm vào vực sâu vô biên vô hạn, Nhiếp Đông Lưu liều mạng giãy dụa, tinh thần lực căng cứng tới cực hạn.
Chỉ có điều sau khi hắn thoát khỏi ảnh hưởng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp, thứ hiện lên trước. mặt lại là một quyên của Sở Hưu, một đòn Thiên Tuyệt Địa Diệt Vong Ngã Sát Quyền mang theo sát ý vô hạn!
Hàn Đình Nhất nhíu mày, bọn họ muốn động thủ trên lôi đài cũng được nhưng không thể chết người, cho nên hắn đã định ra tay ngăn cản từ lâu.
Có điều bên Nhiếp Đông Lưu vẫn còn sức đánh một trận, thời khắc nguy hiểm, hẳn trực tiếp bộc phát toàn bộ cương khí trong người, ngưng tụ thành khiên che trước người.
“Thuẫn cương khí vàng kim trực tiếp bị quyền của Sở Hưu đánh nát, Nhiếp Đông Lưu cũng bị quyền này của Sở Hưu đánh bay xuống lôi đài, miệng hộc máu tươi, có điều rõ ràng tính mạng vẫn ổn. Thấy vậy, Hàn Đình Nhất mới không ra tay tiếp.
Nhìn Sở Hưu thở hổn hển trên lôi đài nhưng không bị thương mấy, Nhiếp Đông Lưu chỉ thấy không cam lòng, nhưng hẳn vẫn lau đi máu tươi trên khóe miệng, trở về chỗ ngồi.
Hắn không phải người thua không chịu nổi. Lúc này Nhiếp Đông Lưu cũng đã minh bạch, hắn vẫn là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang năm như năm đó, nhưng Sở Hưu đã không phải Sở Hưu năm xưa nữa.
Ngày trước thực lực Nhiếp Đông Lưu cao hơn Sở Hưu một bậc, mà giờ trong tình huống mưu lợi hắn vẫn bị Sở Hưu áp đảo hoàn toàn, thua tới mức triệt để.
Mà lúc trước Sở Hưu không có chỗ dựa, chỉ là một võ giả tán tu mà hắn có thể tùy ý bóp chết, còn giờ Sở Hưu lại đã thành chưởng hình quan Quan Tây của Quan Trung Hình Đường, quyền nghiêng một phương. Mặc dù địa vị y vẫn không bằng người thừa kế Tụ Nghĩa Trang như Nhiếp Đông Lưu, nhưng đã không còn là kẻ hắn tùy. ý đối phó nữa. Dù sao xét theo thế lực, Quan Trung Hình Đường còn mạnh hơn Tụ Nghĩa Trang của hắn, mạnh hơn rất nhiều.
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu không biết là phía sau Sở Hưu không phải chỉ có mình Quan Trung Hình Đường, lực lượng ẩn giấu bên dưới ngay cả Nhiếp Đông Lưu cũng không dám nghĩ tới.
Đương nhiên Nhiếp Đông Lưu cũng hối hận, hối hận vì sao lúc trước mình không cố nhờ phụ thân vận dụng lực lượng Tụ Nghĩa Trang giết chết Sở Hưu.
Chỉ có điều tâm trạng hối hận vốn là vô dụng nhất, nó chỉ lóe lên trong lòng
Nhiếp Đông Lưu rồi lập tức bị hắn dập tắt.
Đối với chuyện Sở Hưu đánh bại Nhiếp Đông Lưu, mọi người ở đây đều không hề ngạc nhiên, ngược lại đối với phần lớn mọi người, đây là chuyện hết sức bình thường.
Bởi vì với người giang hồ, Sở Hưu có thể dương danh trên Long Hổ Bảng là do hai lần huyết chiến chém giết của y.
Người giang hồ có thể nói Sở Hưu tâm địa độc ác, cũng có thể nói y ra tay tàn nhẫn, nhưng không ai nói Sở Hưu chỉ có hư danh, không xứng với thứ hạng trên Long Hổ Bảng.
Đây là một loại lực lượng, lực lượng thu được từ vô số huyết chiến chém giết.
Ngược lại Nhiếp Đông Lưu, thật ra danh tiếng của hắn không kém gì Sở Hưu, thậm chí còn lớn hơn Sở Hưu.
Dù sao Sở Hưu chỉ là chưởng hình quan Quan Tây chứ không phải người thừa kế chính xác của Quan Trung Hình Đường. Nhưng người trong giang hồ ai ai cũng biết Nhiếp Đông Lưu là người thừa kế Tụ Nghĩa Trang. Chỉ cần Nhiếp Đông Lưu không chết, tương lai chắc chắn hắn sẽ tiếp quản Tụ Nghĩa Trang.
Cho nên trên người Nhiếp Đông Lưu thật ra có cả quầng sáng của Tụ Nghĩa Trang. Nếu không có thân phận này, danh tiếng Nhiếp Đông Lưu chắc chắn sẽ kém xa Sở Hưu.
Giờ hai người giao thủ, thật ra phần lớn mọi người đã dự liệu được kết quả, kẻ thắng quá nửa là Sở Hưu. Giờ xem ra cũng đúng là như vậy.
Mà giờ tỷ thí lôi đài tới mức này đã không sai biệt lắm, thực lực cùng cảnh giới của Phương Thất Thiếu xứng đáng hạng nhất, Sở Hưu hạng hai, Nhiếp Đông Lưu hạng ba, đã không cần đánh tiếp. Giờ Sở Hưu cũng có thể đi xuống chữa thương.
Cho nên Hàn Đình Nhất chỉ hỏi theo thông lệ: “Sở Hưu, ngươi còn định tái chiến không?”
Ngay lúc mọi người ở đây cho rằng Sở Hưu sẽ chủ động nhận thua, y lại đột nhiên nói: “Đương nhiên phải chiến rồi, vì sao không chiến? Ta không có thói quen nhận thua.”
Phương Thất Thiếu đứng một bên sắc mặt bất đắc. dĩ nói: “Ta nói này, Sở huynh, bộ dáng ngươi đã thế này rồi còn muốn đánh à? Ngươi không phải như cô nương của Việt Nữ Cung… A nhầm! Là tiên tử, không phải lại lôi tôn nghiêm kiếm khách gì gì ra đấy chứ? Hơn nữa ngươi dùng đao chứ có dùng kiếm đâu?”
Lời này của Phương Thất Thiếu khiến đám võ giả dùng đao cảm thấy hết sức khó chịu.
Kiếm khách cần tôn nghiêm, thế đao khách không cần à?
Có điều nói đúng ra, Phương Thất Thiếu cũng có lý.
Giờ Sở Hưu tiêu hao quá độ, mà cho dù y khôi phục lại thời kỳ đỉnh phong cũng không thắng nổi Phương Thất Thiếu, nếu đã vậy còn không bỏ cuộc đi, cố giao. chiến làm gì?
Nhìn Phương Thất Thiếu, Sở Hưu thản nhiên nói: “Tôn nghiêm là do bản thân chém giết ra chứ không phải do mồm mép nói miệng.
Ta muốn ái chiến chẳng qua vì ta không quen nhận thua mà thôi.”
“Thấy Sở Hưu khăng khăng như vậy, Phương Thất Thiếu nhún vai, không hề để ý: “Ngươi thích là được.”
Mặc dù hắn lười động thủ nhưng giờ theo Phương Thất Thiếu thấy, muốn giải quyết Sở Hưu cũng không. mất bao lâu, với trạng thái hiện tại của Sở Hưu, không khéo chỉ ba kiếm là xong.
Mặc dù Phương Thất Thiếu làm việc không đáng tin cậy, nhưng hắn vẫn coi như người phúc hậu, trước khi động thủ còn cố ý hỏi: “Ngươi có cần khôi phục chút thể lực không?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Không cần, cứ thế này là được.
Phương Thất Thiếu nhún tai nói: “Vậy thì được, ta sẽ không khách khí đâu.”
Nói xong, Phương Thất Thiếu đặt tay lên thân kiếm, đồng thời biểu cảm cợt nhả cũng đổi thành nghiêm túc.
Phương Thất Thiếu là một người khá phân liệt, trạng thái lúc bình thường của hắn và lúc cầm kiếm như hai người khác nhau.
Vừa rồi Phương Thất Thiếu đã chứng kiếm uy thế của Sở Hưu khi xuất thủ. Hắn cũng không thể không thừa nhận, Sở Hưu này quả thật không yếu, nhưng chỉ là không yếu mà thôi.
Chênh lệch một cảnh giới lớn, đối phương không thắng nổi mình.
Chỉ có điều cho dù Phương Thất Thiếu đã nắm chắc: sẽ thăng được Sở Hưu, kể cả Sở Hưu giờ đã tiêu hao phần lớn thể lực, nhưng đối mặt với đôi thủ như Sở Hưu, Phương Thất Thiếu vẫn muốn dùng thái độ chăm chú nhất. Bởi vì Phương Thất Thiếu không chăm chú, e là sẽ mất mặt trước Sở Hưu này.
“Thanh trường kiếm trông rất bình thường trong tay Phương Thất Thiếu rời vỏ, một kiếm đâm ra, nhân quả luân chuyển, người của hản, kiếm của hắn cùng Sở Hưu, cả ba như có một liên hệ kỳ dị trong cõi u minh, vô cùng thần dị.
Vừa ra tay Phương Thất Thiếu đã vận dụng Nhân Quả Kiếm Đạo mạnh mẽ nhất mà mình nắm được. Đây cũng là ý định của hắn, tốc chiến tốc thắng với Sở Hưu rồi xuống dưới nghỉ ngơi.
Chiêu thức này đã không phải kiếm pháp mà thăng hoa lên cấp độ kiếm đạo, cho nên ngoại trừ tông sư võ đạo, người bên dưới có nhìn cũng không hiểu. Mặc dù họ có thể cảm giác được Phương Thất Thiếu hiện tại có vẻ rất huyền diệu, nhưng theo bọn họ Phương Thất Thiếu lúc này còn xa mới cường đại bằng lúc giao thủ với Nhan Phi Yên. Lúc đó kiếm cương tung hoành hơn mười trượng, khí thế quét ngang hết thảy, bắt mắt hơn hiện tại nhiều.