Thế nhưng lúc này Tư Đồ Lệ lại nở một nụ cười ác liệt nói: “Bây giờ mới muốn thối lui? Muộn
Hạ Hầu Trấn gầm lên: “Vô Tướng Ma Tông các. ngươi muốn chết ư!”
“Tư Đồ Lệ không hề e ngại: “Trong thiên hạ đâu thiếu người muốn Vô Tướng Ma Tông ta chết, thêm một Hạ Hầu thị các ngươi cũng chẳng nhiều.”
Tư Đồ Lệ nói thật, Vô Tướng Ma Tông bọn họ quả thật không sợ Hạ Hầu thị.
Vô Tướng Ma Tông một lòng muốn trùng kiến Côn Luân Ma Giáo, có thể nói họ đứng đối lập với toàn bộ giang hồ. Mặc dù người trong giang hồ đều biết chuyện này là không thể.
Cho nên từ đầu Vô Tướng Ma Tông đã chuẩn bị sẵn để đối mặt với hận thù của cả giang hồ. Giờ thêm một Hạ Hầu thị không nhiều, bớt một Hạ Hầu thị không ít.
Quan trọng nhất là phương thức làm việc của Vô “Tướng Ma Tông, Hạ Hầu thị có muốn tìm họ báo thù cũng chẳng thấy được.
Lúc này bên phái Hạ Hầu Vô Giang, đã bị Sở Hưu ép tới cực hạn.
Thời khắc sinh tử, Hạ Hầu Vô Giang chợt cắn răng, hai tay kết thành một ấn quyết vô cùng phức tạp, mi tâm hiện lên một ký hiệu kỳ dị. Vô số ánh kim nguyên thần hội tụ vào một điểm, ánh sáng đại thịnh, chỉ chớp mắt đã bao phủ lấy người Sở Hưu!
Hạ Hầu Vô Giang bộc phát toàn bộ lực lượng nguyên thần của bản thân, rõ ràng định dùng hết lực lượng tỉnh thần của bản thân chọi cứng với tinh thần lực của Sở Hưu, ý định lưỡng bại câu thương. Cho dù sau đó Hạ Hầu Vô Giang không chết, tinh thần của hắn cũng triệt để phế bỏ.
Nhưng đáng tiếc, nếu Hạ Hầu Vô Giang vận dụng chiêu này trong thời kỳ toàn thịnh, Sở Hưu chắc chắn sẽ lựa chọn lui bước bỏ trốn.
Hạ Hầu Vô Giang muốn liều mạng nhưng Sở Hưu lại không muốn liều mạng với hắn.
Đáng tiếc vừa rồi Hạ Hầu Vô Giang đã thiêu đốt tinh huyết, lực lượng nguyên thần cũng giảm sút rất lớn, lúc này muốn liều mạng cũng chẳng có vốn liều mạng.
Hai mắt Sở Hưu như đầm lầy không đáy, Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp được y thi triển tới cực hạn, bao phủ lấy ánh sáng kim trong nguyên thần, trực tiếp đối chiến với Hạ Hầu Vô Giang.
Tỉnh thần lực song phương vừa tiếp xúc, Hạ Hầu Vô Giang đã rên khẽ một tiếng, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ, hắn đã nhận ra thân phận Sở Hưu.
Tỉnh thần lực nhìn như vô hình vô chất nhưng thực tế còn có đặc điểm rõ rệt hơn chân khí, đương nhiên đặc điểm này chỉ võ giả chuyên tu tinh thần lực như Hạ Hầu thị mới phát hiện ra được.
Hạ Hầu Vô Giang ngày trước từng va chạm tinh thần lực với Sở Hưu trên Thần Binh Đại Hội, cho nên giờ tỉnh thần lực song phương vừa tiếp xúc, hắn đã lập tức nhận ra thân phận Sở Hưul
Võ giả ăn mặc theo kiểu Ma đạo này không ngờ lại là Sở Hưu!
Hạ Hầu Vô Giang muốn hô to, muốn gọi ra thân phận Sở Hưu.
Nơi này là Đại chiến chính ma, chỉ cần Sở Hưu bại lộ thân phận, Chính đạo sẽ khiến y không còn đất dung thân.
Đáng tiếc giờ tất cả tinh thần lực của hắn đều quấn lấy Sở Hưu, đừng nói hét lớn, hắn thậm chí không thể nói ra một chữ.
Theo màu đen trong mắt Sở Hưu càng ngày càng dày đặc, tinh thân lực do Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp mang tới được Sở Hưu thi triển tới cực hạn, tiếng nổ lặng lế vang lên, Hạ Hầu Vô Giang rên khẽ một tiếng, †inh thần lực bị xoắn vặn tiêu diệt, thất khiếu chảy máu, nháy mắt đã không còn hơi thở, ngã trên mặt đất. Thế nhưng trong mắt hắn vẫn tràn ngập vẻ không cam lòng.
Chỉ kém một câu thôi hắn đã có thể khiến Sở Hưu thân bại danh liệt!
Câu nói cuối cùng của Hạ Hầu Vô Giang từ đầu đến cuối không thể ra khỏi miệng đã bị Sở Hưu giết chết, mà lúc này Hạ Hầu Trấn đã cực kỳ phẫn nộ.
Thanh niên giấu tài, trung niên mới bộc lộ năng lực, trở thành gia chủ Hạ Hầu thị, Hạ Hầu Trấn cũng là kẻ có dã tâm rất lớn.
Trong trực hệ của Hạ Hầu thị không chia chỉ chính với chỉ phụ, theo lý luận chỉ cần là võ giả trực hệ của Hạ Hầu thị, biểu hiện của ngươi ưu tú là ngươi có thể thành gia chủ.
Chế độ này thật ra rất có lợi cho Hạ Hầu thị, mặc dù tăng thêm sức cạnh tranh nhưng cũng dễ sàng lọc ra người thật sự ưu tú để thừa kế.
Nhưng Hạ Hầu Trấn vẫn luôn muốn biến Hạ Hầu thị thành của riêng hắn, khiến những trưởng lão vướng víu kia cút hết, toàn bộ Hạ Hầu thị đều phải tôn chỉ của hắn làm chủ!
Chỉ tiếc mộng tưởng của Hạ Hầu Trấn giờ đã hoàn †oàn tan vỡ.
Mặc dù Hạ Hầu Vô Giang có rất nhiều thiếu sót, nhưng điểm tốt duy nhất của hắn chính là thiên phú, thiên phú đủ cười nhạo tất cả đệ tử thế hệ trẻ tuổi trong Hạ Hầu thị.
Trong số con trai của Hạ Hầu Trấn có lẽ có người hiểu chuyện hơn Hạ Hầu Vô Giang, nhưng trong giang hồ dùng thực lực luận thành bại này, không có thực lực, tất cả đều vô nghĩa.
Hạ Hầu Trấn nổi giận bắt đầu điên cuồng tấn công Tư Đồ Lệ, muốn giải quyết hắn sau đó tới giết Sở Hưu.
Có điều Tư Đồ Lệ thấy đã đạt được mục đích lại vừa đánh vừa dây dưa, võ công của Vô Tướng Ma Tông vô cùng quỷ dị, hết sức am hiểu tình huống như hiện tại.
Mà bên phía Sở Hưu đã giết được người đầu tiên muốn giết, có điều y cũng không khôi phục lại thân phận “Sở Hưư” mà đưa mắt nhìn sang phía Nhiếp Đông Lưu.
Đối với Sở Hưu, hắn là người của Quan Trung Hình Đường, không đứng về phía Chính đạo cũng không sao, hắn làm giống như những người của Thiên Hạ Minh như “Tạ Tiểu Lâu đứng trung lập cũng không ai nói gì.
Vừa rồi hắn dùng thân phận Chính đạo ra tay cứu người của Ba Sơn Kiếm Phái, lại giết Cửu Tương Tử, như vậy đã đủ, làm náo động hơn lại chẳng phải chuyện tốt lành gì.
Chỉ có điều bên phía Nhiếp Đông Lưu lại khiến Sở Hưu thất vọng. So với Hạ Hầu Vô Giang, Nhiếp Đông Lưu cẩn thận hơn nhiều, theo sát sau lưng những tông sư võ đạo Bắc Yên, không hề liều lĩnh, khiến Sở Hưu không tìm ra cơ hội xuất thủ.
Lục tiên sinh tới bên Sở Hưu, trầm ngâm nói: “Nhiếp Đông Lưu này cũng là kẻ đáng gờm, cũng giống phụ thân hắn Nhiếp Nhân Long, đều không dễ chọc.
Hạ Hầu Vô Giang mà ngươi vừa giết cùng lắm chỉ là một thiếu gia ăn chơi phách lối chỉ biết dựa vào thiên phú và thân phận, không có chỗ dựa là Hạ Hầu thị thành tựu cũng chỉ có hạn.
Nhưng Nhiếp Đông Lưu này lại không đơn giản, giờ mặc dù hắn là thiếu trang chủ Tụ Nghĩa Trang nhưng cho dù không có thân phận thiếu trang chủ đó hắn vẫn có thể sống thoải mái giữa giang hồ này.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, y và Nhiếp Đông Lưu kết thù kết oán đã lâu, đương nhiên biết Nhiếp Đông Lưu là người thế nào, cho nên y mới càng muốn tìm một cơ hội diệt trừ kẻ này đi.
Chỉ có điều giờ xem ra không có cơ hội này rồi.
Có điều lúc này Lục tiên sinh lại chọc chọc Sở Hưu nói: “Kẻ thù này ngươi không giải quyết được, chẳng bằng đổi sang giải quyết kẻ khác. Dù sao ở đây ngươi cũng có không ít cơ hội xuất thủ, trong loạn chiến thế này cũng không ai nghi ngờ tới ngươi.”
Sở Hưu sửng sốt nói: “Ngươi nói Ba Sơn Kiếm Phái?” Lục tiên sinh khinh thường nói: “Cái đám rác rưởi Ba
Sơn Kiếm Phái kia cũng coi là kẻ thù của ngươi á? Ta đang nói người kia kìa.”