Kì Tài Giáo Chủ

Chương 523: Thù mới hận cũ -1



Đã đi chơi kỹ viện không trả tiền còn ngang nhiên tuyên bố như vậy, Phương Thất Thiếu hẳn là người đâu tiên trong lịch sử.

Với cái dung mạo đó của Phương Thất Thiếu, hắn còn cách cảnh giới tới dạo thanh lâu không cần trả tiền tới vài cấp độ. Đổi thành Lã Phụng Tiên còn tạm được, đương nhiên theo Sở Hưu biết Lã Phụng Tiên cũng chẳng có sở thích đó.

Có điều nếu Phương Thất Thiếu bộc lộ thân phận mình, chắc hắn cũng không cần đưa tiền. Nhưng đáng tiếc, các cô nương trong thanh lâu ai quan tâm bộ dáng cường giả Long Hổ Bảng dài ngắn ra sao.

Đám người bàn tán sôi nổi, có lẽ không ai trong số bọn họ ngờ nổi Phương Thất Thiếu danh chấn giang hồ lại là người như vậy.

Có điều còn vài võ giả cầm kiếm không bàn tán, mà là xấu hổ che mặt.

Thật quá mất mặt.

Bọn họ cũng là người của Kiếm Vương Thành, xem như theo Phương Thất Thiếu tới đây.

Thật ra Phương Thất Thiếu không thật sự là chơi gái không chịu trả tiền, sau đó bọn họ đã trả tiền đầy đủ cho. †ú bà của thanh lâu. Vốn dĩ bọn họ cho rằng mọi chuyện kết thúc ở đó, nào ngờ chính Phương Thất Thiếu lại công khai nói chuyện này ra.

Thậm chí những người này đều âm thầm ca thán, rốt cuộc Kiếm Vương Thành bọn họ gây nghiệt gì mà lại có một người thừa kế không đáng tin cậy như Phương Thất Thiếu?

Mặc dù tu vi kiếm đạo của Phương Thất Thiếu thật sự là đệ nhất trong thế hệ trẻ tuổi, nhưng đệ tử Kiếm Vương Thành thà rằng Phương Thất Thiếu yếu đi một chút nhưng đáng tin cậy hơn hiện tại còn hơn, cho dù chỉ đáng tin cậy hơn một chút cũng được.

Có điều lúc này Phương Thất Thiếu lại không hề để ý. tới những chuyện đó mà đứng tán nhảm với Sở Hưu, còn vòi mất nửa bình rượu của y.

Dừng nhìn Phương Thất Thiếu hành xử không đáng †in cậy, nhưng hẳn cũng có kiêu ngạo của mình.

Tham Khảo Thêm:  Chương 31

Nơi này có nhiều võ giả như vậy nhưng trong thế hệ trẻ tuổi chỉ Sở Hưu mới có thể sánh vai với hắn. Cho nên dù hắn có không đáng tin cậy nhưng chỉ tán phét với Sở Hưu ở đây chứ không tùy tiện chọn bừa một người để nói chuyện.

Đúng lúc này lại có một nhóm người tới đây, nhân số cũng không ít, chừng hơn trăm người, thanh thế cực kỳ phô trương, rõ ràng là người của triều đình.

Sở Hưu nheo mắt, người của triều đình Đông Tề tới, người dẫn đầu trong đó chính là đám người thái tử Lữ Long Cơ.

Đây là lần đầu tiên Sở Hưu nhìn thấy Lữ Long Cơ. So với nhị hoàng tử Lữ Long Quang, vị thái tử điện hạ này lại có vẻ không bắt mắt bằng.

Xét theo tướng mạo, Lữ Long Cơ là một người trung niên hào hoa phong nhã, mang theo vẻ cao sang quyền quý, có phần ung dung tự tại.

Nhưng nói lại thì vị thái tử điện hạ này cũng thật xui xẻo. Hắn gặp một ông bố sông cực kỳ dai, hơn nữa còn chẳng muốn thoái vị. Cái ghế thái tử đó hắn ngồi liền vài chục năm không dứt.

Thật ra trong các đời hoàng đế Đông Tê có thể nói không ai đoản mệnh nhưng cũng không có ai sống quá lâu.

Làm hoàng đế là chuyện cực kỳ hao tâm tổn trí, trước khi ngươi leo lên hoàng vị ngươi có thể tìm thời gian tu luyện. Nhưng một khi ngươi ngồi lên vị trí đó, ngươi tu luyện thì cũng được thôi, điều kiện kiên quyết là phải xử lý ổn thỏa tất cả mọi chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ trong quốc gia, lúc đó mới có thể an tâm tu luyện. Nếu không đừng nói người ngoài, cho dù hoàng tộc Đông Tề cũng sẽ cân nhắc chuyện đổi một vị hoàng đế.

Cho nên các đời hoàng đế bất luận khi đăng cơ thực lực ra sao, sau đó đều vất vả hao tổn tâm huyết quá nhiều, cho dù phục dụng một số linh đan diệu dược tăng cường tuổi thọ cũng không mấy hiệu quả.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

“Thế nhưng tới đời Lữ Hạo Xương lại khác. Người này năng lực tầm tầm, chỉ vừa đạt tới tiêu chuẩn làm hoàng đế, mặc dù không có công lao gì lớn nhưng cũng không khiến quốc gia suy sụp. Hơn nữa năng lực hắn chỉ có thế, có muốn dốc hết tâm huyết ra cũng chẳng được. Cho nên cứ như vậy, Lữ Hạo Xương tinh thần thoải mái, ngược lại càng trường thọ, khiến cho đám con cái thê thảm.

Đương nhiên theo Sở Hưu, Lữ Long Cơ này không chỉ xui xẻo, năng lực bản thân cũng chỉ có hạn.

Chứ không hẳn ôm cái danh hiệu thái tử ấy đã bao. năm như vậy sao còn không kéo giãn được khoảng cách với các hoàng tử khác, thậm chí khiến nhị hoàng tử Lữ Long Quang đã sắp ngồi ngang hàng với hắn. Năng lực người này rõ ràng rất có vấn đề.

Lữ Long Cơ chưa từng thấy Sở Hưu, nhưng Trần công công lại cực kỳ ấn tượng với y. Thấy Sở Hưu, Trần công công lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Sở Hưul Hắn còn dám đến đây!”

Nghe Trần công công nói vậy, Lữ Long Cơ đưa mắt nhìn sang phía Sở Hưu, ánh mắt đã lóe lên vẻ âm trầm.

Thật ra đối với Lữ Long Cơ, trước đó mặc dù hắn oán hận Sở Hưu cấu kết với Khương Văn Nguyên giao chứng cứ cho nhị hoàng tử, nhưng hắn chỉ tức giận lúc đấy mà thôi, sau này đã gần như quên bãng chuyện này.

Nhưng lần này Sở Hưu phá hủy bố trí của hắn tại khu vực Tây Nam, chuyện này khiến Lữ Long Cơ hận tới thấu xương.

Cho nên lần này chứng kiến Sở Hưu, Lữ Long Cơ trực tiếp mang sắc mặt âm trầm đó đi tới.

Mọi người xung quanh nhìn về phía Sở Hưu, đều mang thần sắc xem trò hay. Mặc dù phần lớn thời điểm giang hồ và triều đình luôn đi nhưng trên một mẫu ba phần đất của Đông Tề này, thái tử Đông Tề đại biểu cho điều gì không cần nhiều lời. Sở Hưu này e rằng phải gặp xui rồi.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1330: Thạch Đầu Tiểu Nhân

Phương Thất Thiếu lại chẳng biết chuyện Sở Hưu làm tại Tây Nam, hắn chỉ ngây ngốc nhìn Sở Hưu, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Kẻ này đắc tội cả với thái tử Đông Tê à?

Lữ Long Cơ vẻ mặt âm trầm nói: “Sở Hưu, bản công không nhắc lại những chuyện ngươi làm cũng không tới gây chuyện với ngươi.

Nào ngờ ngươi hết lần này tới lần khác khiêu khích ranh giới cuối cùng của bản vương, ngươi tưởng bản cung dễ bắt nạt lắm hay sao?”

Sở Hưu vẻ mặt thản nhiên nói: “Lời này của thái tử điện hạ sai rồi. Chẳng lẽ Lý Nguyên và Trần công công không phải thủ hạ của ngươi? Sao ngươi không nhắc tới chuyện họ gây sự với ta ở Lạc gia?

Sở Hưu ta không phải loại người mặc cho kẻ khác. chém giết. Bình sinh ta chỉ thở phụng một đạo lý, đó là có người tát ta một cái, ta nhất định phải trả lại mười cái!”

Lữ Long Cơ cười lạnh nói: “Được được được, Sở Hưu ngươi cũng thật kiên cường. Có điều ta muốn xem xem rốt cuộc Sở Hưu ngươi có thể kiên cường tới mức nào!”

Dứt lời, Lữ Long Cơ định lệnh cho thủ hạ động thủ với Sở Hưu.

Nếu Sở Hưu vẫn ở bên nhị hoàng tử hoặc y rời khỏi Đông Tê, Lữ Long Cơ thật sự không tiện hạ thủ với Sở Hưu.

“Thế nhưng giờ Sở Hưu chỉ một thân một mình, Lữ Long Cơ phải kiêng ky điều gì?

Cho dù sau đó có người nói Lữ Long Cơ hắn hẹp hòi, cố ý trả thù, hắn cũng muốn trút cơn giận trong lòng ngay hôm nay.

Có điều lúc này một giọng thản nhiên lại vang lên sau lưng Lữ Long Cơ: “Thái tử điện hạ, bệ hạ phái chúng †a tới đây hôm nay là để nghênh đón Đàm Uyên đại sư, ngươi ra tay ở đây còn ra thể thống gì?

Ân oán giữa ngươi với Sở Hưu nếu đặt ở nơi khác giải quyết, lão phu mặc kệ, nhưng hôm nay điện hạ không thể động thủ ở đây.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.