Kẻ này lại lên cơn theo thói quen, Sở Hưu và Lã Phụng Tiên không nói tiếp mà tiếp tục chờ đợi trong nội đường.
Một lát sau lại có không ít người tới, trong đó có Tạ Tiểu Lâu.
Thấy Lã Phụng Tiên cùng Sở Hưu, Tạ Tiểu Lâu vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, hắn đi tới nói: “Sở huynh, Lã huynh, hai người cũng đến à?”
So với đám người không mời mà tới như Sở Hưu, Tạ Tiểu Lâu được Đổng gia mời tới.
“Thiên Hạ Minh là thế lực lớn số một số hai tại Tây Sở, Trần Thanh Đế lại là người nổi danh trên giang hồ, Đổng gia mời Thiên Hạ Minh tới cũng rất bình thường.
Chỉ có điều Trần Thanh Đế không có thời gian, quan hệ giữa hắn và Đổng gia lại không tốt tới mức độ này, cũng lười tới tham gia Khai Sơn Tế gì gì đó. Cho nên hắn trực tiếp phái Tạ Tiểu Lâu tới đây, cũng coi như nể mặt Đổng gia.
Sở Hưu, Lã Phụng Tiên và Tạ Tiểu Lâu hàn huyên một hồi, thuận tiện giới thiệu hắn cho Phương Thất Thiếu.
Có điều thái độ cả Phương Thất Thiếu đối với Tạ Tiểu Lâu lại lãnh đạm hơn so với Sở Hưu và Lã Phụng Tiên nhiều, chỉ chào hỏi một câu rồi thôi, cũng không nói nhiều như bình thường.
Đừng nhìn Phương Thất Thiếu có vẻ hơi ngu ngốc, thực tế bản thân hắn là người vô cùng kiêu ngạo, kiếm đạo thiên thành. Đúng như lúc trước hắn đã nói, trên Long Hổ Bảng không mấy ai được hẳn để trong mắt.
Hắn đã lĩnh giáo thực lực của Sở Hưu, đủ để nhận được sự công nhận của hắn. Lã Phụng Tiên mặc dù chưa từng giao thủ cũng chưa từng tiếp xúc, có điều cũng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, tóm lại chắc. chắn không yếu. Hơn nữa quan trọng nhất là Lã Phụng Tiên có dung mạo khiến cho kẻ tự luyến như Phương Thất Thiếu cũng phải mặc cảm. Chỉ riêng điểm đó đã đủ cho Phương Thất Thiếu tán thành Lã Phụng Tiên.
Tạ Tiểu Lâu thân là đệ tử Trần Thanh Đế, cũng là người trong hai mươi trên Long Hổ Bảng. So với những người khác đương nhiên hắn là tuấn kiệt trẻ tuổi xuất sắc trên giang hồ, nhưng so với đám người Phương Thất Thiếu vẫn kém hơn một cấp bậc.
Bất quả bản thân Tạ Tiểu Lâu lại chẳng hề để ý. Hắn thấy đây là Kiếm Thủ – Phương Thất Thiếu đứng hạng ba. trên Long Hổ Bảng, có tư thái lãnh ngạo như vậy cũng hết sức bình thường, như vậy mới phù hợp với thân phận Phương Thất Thiếu.
Đương nhiên nếu Tạ Tiểu Lâu biết bản tính của Phương Thất Thiếu ra sao, chắc sẽ có cảm giác hình tượng sụp đổ.
Trong Khai Sơn Tế Đổng gia, người nên tới cũng đã tới. Một võ giả trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi của Đổng gia đi tới, chắp tay với mọi người xung quanh rồi nói: “Chư vị, Khai Sơn Tế sắp bắt đầu, chư vị di giá tới sau núi.”
Người trong nội đường bắt đầu đứng dậy, cùng võ giả trẻ tuổi kia đi tới sau ngọn núi của Đổng gia.
Lúc này sau núi đã tụ tập không ít người, ngoại trừ. đệ tử Đổng gia còn vài tông sư võ đạo.
Đối với Đổng gia, Khai Sơn Tế là một đại sự, cho nên mời thêm vài vị tông sư võ đạo tham gia, cũng có thể đề phòng nguy hiểm.
Hơn nữa quy củ của Khai Sơn Tế là võ giả tới đây hỗ trợ phát hiện bất cứ thứ gì cũng trực tiếp thuộc về bọn họ. Đương nhiên chỉ lấy được những thứ cầm đi được, một số thứ không cầm đi được lại thuộc về Đổng gia. Cứ như vậy, hai bên đầu không thiệt thòi.
Trong Cửu Đại Thế Gia thực lực Đổng gia thuộc tầm giữa, có hai tông sư võ sư trấn giữ.
Trong đó lão tổ Đổng gia tuổi tá khá lớn ở lại bảo hộ Doanh Bạch Lộc, còn gia chủ Đổng gia đang tuổi tráng niên thì dẫn theo đệ tử phá núi đốn rừng.
Sau khi bọn Sở Hưu tới nơi này, một võ giả bên cạnh Đổng Tề Khôn thấy Sở Hưu, sắc mặt chợt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Sở Hưu, ngươi còn dám ở lại Tây Sở, chẳng lẽ coi lời của lão phu như gió thoảng qua tai à?”
“Tông sư võ đạo này chính là Phiêu Huyết Thần Đao – Kiều Liên Đông, hắn cũng là một trong những tông sư võ đạo được Cao Lăng Đổng gia mời tới đây tham gia Khai Sơn Tế.
Sau lần trước ở Tử Nhân Cốc, Kiều Liên Đông càng nghĩ càng không đúng. Mình cứ thế bị Sở Hưu dọa cho bỏ đi, có phải đơn giản quá không?
Có điều giờ hắn đã nói ra miệng, hối hận cũng đã muộn, chuyện này coi như chấm dứt.
Nhưng có thế nào hắn cũng không ngờ, Sở Hưu lại xuất hiện ở Cao Lăng Đổng gia.
Lúc trước hắn đã cho Sở Hưu và mình một bậc thang rút xuống, chỉ cần Sở Hưu rời khỏi Tây Sở, chuyện này coi như chấm dứt.
Nhưng giờ Sở Hưu lại xuất hiện ở đây, rõ ràng đang ép hắn xuất thủ.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Kiều tiền bối uy phong lớn thật. Đất Tây Sở này là nhà ngươi hay sao mà ngươi bắt được ai ở lại được, ai không ở lại được? Ta thấy ngay cả hoàng tộc Tây Sở còn không uy phong bằng ngươi đâu.”
Kiều Liên Đông sắc mặt tối đen, lần trước hắn bị Sở Hưu dọa lui, lần này hắn muốn xem xem Sở Hưu có thực sự có thực lực đối đầu với tông sư võ đạo không!
Có điêu lúc này gia chủ Đổng gia, Đổng Tê Khôn lại hơi nhíu mày.
Buổi trưa Khai Sơn Tế sẽ cử hành, đây không phải nơi cho người ta động thủ.
Cho nên Đổng Tề Khôn lập tức giữ chặt Kiều Liên Đông lại nói: “Kiều huynh, ngươi cũng là tiền bối lão luyện trên giang hồ, tội gì phải so đo với một võ giả tiểu bối như vậy?”
Kiều Liên Đông hừ lạnh nói: “Ta vốn không muốn so đo với tên tiểu bối này. Nhưng tên Sở Hưu này lại hết lần này tới lần khác khiêu khích uy nghiêm của ta. Nếu ta không có làm gì, ngươi bảo mặt mũi ta vứt đâu?”
Đổng Tề Khôn không có ý hoàn giải ân oán giữa Kiều Liên Đông và Sở Hưu. Hắn chỉ không muốn hai người này làm loạn Khai Sơn Tế mà thôi.
Đổng Tề Khôn nhìn Sở Hưu một hồi, bí mật truyền u huynh, ngươi nể mặt ta. Các ngươi muốn giải quyết ân oán thì chờ sau Khai Sơn Tế hãng nói.
Đã chọn giờ lành rồi, nếu làm muộn, vậy điềm báo không được tốt.
Huống hồ ngươi nhìn những người bên cạnh Sở Hưu đi, mặc dù đều là võ giả tiểu bối nhưng không ai dễ chọc. cả.
Nơi đó có người thừa kế Kiếm Vương Thành, Kiếm Thủ – Phương Thất Thiếu. Lại có đệ tử Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh, Tạ Tiểu Lâu.
Kiếm Vương Thành tại Tây Vực, cho dù ngươi không nể mặt Kiếm Vương Thành chẳng lẽ không nể mặt cả Trần Thanh Đế hay sao?”
Nghe tới ba chữ Trần Thanh Đế, thân hình Kiều Liên Đông cứng đờ. Khí thế giương cung bạt kiếm cũng theo. đó hoàn toàn tiêu tán.
Trên đất Tây Sở, thực lực Trần Thanh Đế không phải mạnh nhất. Đất Tây Sở có không ít cường giả, Long Hổ Sơn Thiên Sư Phủ, Bái Nguyệt Giáo, Tọa Vong Kiếm Lư, muốn tìm ra người mạnh hơn Trần Thanh Đế rất nhiều. Nhưng thanh danh Trần Thanh Đế lại là lớn nhất.
Một cặp thiết quyền đánh hạ giang sơn ngàn dặm, Trần Thanh Đế bá khí vô song.
Người khác sẽ tuân thủ quy củ giang hồ, còn Trần Thanh Đế chỉ dùng cặp thiết quyền đập tan bất cứ quy củ nào.
Ngày trước Kiều Liên Đông có thể khí phách nhất thời, dám lên Long Hổ Sơn đòi lại công đạo, nhưng hắn thật sự không dám nói nhảm với Thiên Hạ Minh nửa câu.
Giờ đệ tử Trần Thanh Đế ở đây, hắn cũng sợ đắc tội với Trần Thanh Đế. Cho nên Kiều Liên Đông đành hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm nay ta nể mặt Đổng gia chủ, tạm thời không làm khó ngươi ở đây. Nhưng nếu sau này ngươi còn không biết điều như vậy, đừng trách lão phu ỷ lớn hiếp nhỏ!”
Sở Hưu nhíu mày, căn bản không coi Kiều Liên Đông ra gì.
Loại tông sư võ đạo xuất thân tán tu như Kiều Liên Đông, thực lực tuy có nhưng hành xử phải vô cùng cẩn thận.
Mặc dù Sở Hưu không nghe được Kiều Liên Đông và Đổng Tề Khôn nói gì, nhưng hẳn dám cam đoan không phải Kiều Liên Đông đang kiêng ky thân phận Phương Thất Thiếu thì là kiêng ky Tạ Tiểu Lâu.