Lần Trọng Sinh Thứ Ba

Chương 55



[Anh nhớ rồi sao?]

Edit: Kally

Beta: Phong

Diệp Tiêu bị Lăng Thần đánh thức, bởi vì nhiệt độ cơ thể cùng mùi hương quen thuộc khiến cậu yên tâm, nên ánh mắt cậu mơ hồ một lúc mới tỉnh lại.

“Trời tối rồi ạ?”

“Ừ trời tối rồi, bé con của chúng ta phải dậy ăn tối thôi nào.” Lăng Thần giúp cậu sửa sang lại tóc, quan sát gương mặt cậu, “Em có đói bụng không?”

Diệp Tiêu sờ bụng, “Đói ạ.”

Lăng Thần đùa cậu, “Tôi cũng đoán là em đói rồi, vừa nãy không biết em mơ gì mà cứ cắn tôi mãi.”

Diệp Tiêu căng thẳng, xoay người ngồi dậy, “Em cắn anh chỗ nào? Anh có đau không?”

Lăng Thần ghé lại gần nói bên tai cậu, “Cắn trong lòng, không đau, rất ngứa.”

Diệp Tiêu lập tức nhận ra Lăng Thần đang đùa mình, cậu có chút ngại ngùng đứng dậy xuống giường, “Em…… Em muốn đi ăn.”

Lăng Thần cũng xuống theo, “Tôi đi với em.”

Nghe hắn nói vậy, Diệp Tiêu nhanh chóng vòng qua đuôi giường, đứng trước mắt Lăng Thần, lo lắng nói, “Nhưng anh bị thương, bác sĩ nói không thể đi lại mà!”

Lăng Thần thấy không sao cả, “Vết thương này đâu tính là gì,” hắn đem lời nói “Bây giờ ông đây còn có thể nhảy nhảy một hơi chạy 800m cũng chẳng sao” nuốt xuống sửa thành, “Nhưng vết thương đúng là đau quá, có khi còn vỡ ra được.”

Diệp Tiêu càng lo lắng hơn, cậu vòng qua Lăng Thần, sau đó vững vàng ôm lấy cánh tay Lăng Thần: “Em đỡ anh, chúng ta đi chậm rãi thôi.”

Trong phòng ăn, Giang Xán Xán đang gặm đùi gà, nghi ngờ, “Sau Thần ca còn chưa tới? Chẳng phải nhắn rằng sắp tới rồi à?”

Giảm Lan đang xé bánh bao, bỗng nhiên dùng khuỷu tay chọc chọc cánh tay Giang Xán Xán, hất cằm ra cửa ý bảo gã nhìn xem.

Giang Xán Xán mới vừa quay đầu lại đã cay mắt “Xịt” một tiếng, gã nhỏ giọng nhiều chuyện, “Mẹ nó, Thần ca lại giở trò cũ, giả vờ yếu đuối, lừa gạt sự thương cảm của bạn nhỏ!”

Trước mặt Bạch Hoành Vân là một ly cà phê, bà tò mò nhìn về phía cửa, thấp giọng hỏi, “Chày gỗ thường xuyên như vậy lắm à?”

Giang Xán Xán nhỏ giọng mắc lẻo, “Đúng đó cô ơi! Lúc trước còn giả vờ yếu đuối,” nói xong thì gã còn nhéo giọng bắt chước, “Ôi chao, vết thương của tôi đau quá, tay không có lực, đứng không nổi!” Từ cuối cùng bị gã vặn cho thêm tám nốt.

Bạch Hoành Vân tấm tắc bảo lạ, “Cô còn tưởng rằng với khí chất hung hãn trong vòng một giây đã có thể dọa con nít mẫu giáo khóc của Lăng Thần đã chắc chắn sẽ cô độc cả đời, không ngờ tới bây giờ còn biết diễn kịch.” Ánh mắt của bà rất mới lạ đánh giá Lăng Thần đi tới gần, cuối cùng nói lời cảm khái giống như Giang Xán Xán, “Đàn ông quả nhiên đều là cái móng heo lớn!”

Trong lúc nhất thời, trong toàn bộ phòng ăn, chỉ có Giảm Lan đang xé bánh bao là không thuộc phe phản đồ tấn công.

Lăng Thần ngồi vào ghế, Diệp Tiêu ngồi sang bên cạnh hắn, vẻ mặt lo lắng. Bạch Hoành Vân nhìn không được, kéo Diệp Tiêu nói chuyện, “Cháu ngủ có ngon không?”

Diệp Tiêu gật đầu, “Cháu ngủ ngon lắm ạ.”

“Cháu gầy quá, ăn nhiều thịt một chút, rau cũng phải ăn, phải uống sữa nữa, dù sao muốn ăn gì cứ nói cho cô biết, cô nấu cho cháu ăn.”

Vành tai Diệp Tiêu đỏ ửng, cậu không biết phải đáp lại sao đối với sự quan tâm này, thỏ thẻ nói, “Cảm ơn cô ạ.”

Bạch Hoành Vân càng nhìn Diệp Tiêu càng thích, ngược lại, càng nhìn Lăng Thần càng thấy ghét. Thấy hắn một hai phải phải ăn bằng thìa của Diệp Tiêu, ghét bỏ giơ chân đạp Lăng Thần một cái, “Con không có tay à?”

Da mặt của Lăng Thần dày tới mức có thể so với xe bọc thép, “Con bị thương mà.”

Con bị thương ở bụng chứ có phải gãy tay đâu!

Bạch Hoành Vân ở trong lòng cảm thán: Quả nhiên còn không bằng sinh cái chày gỗ!

Ăn tối xong, mọi người rất tùy ý mở họp ngay trong phòng ăn.

Bạch Hoành Vân cầm ly cà phê, nhìn Lăng Thần, “Khu vực trung tâm đã bắt đầu làm kiểm tra đo lường liên quan.”

Lăng Thần “Dạ” một tiếng, hắn tỉnh lại không bao lâu đã phát hiện lõi khu vực trung tâm luôn bên mình không thấy đâu, hắn gửi tin nhắn liền biết là Bạch Hoành Vân cầm đi.

Bạch Hoành Vân nhìn đồng hồ, “Cô còn hai mươi phút nghỉ ngơi, mấy đứa có gì muốn hỏi cứ hỏi, cô có thể trả lời sẽ trả lời.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 2: C2: Xác chết vùng dậy

Giang Xán Xán nói trước, “Giáo sư Bạch, có phải lãnh đạo thật sự xảy ra vấn đề không ạ?”

Bạch Hoành Vân gật đầu, “Ừ.” Giọng nói của bà nhuốm sự thở dài, “Có đôi khi cô cũng phải nghi ngờ, rốt cuộc là do cô quá cố chấp, hay là do họ đã thay đổi.”

Bà đặt tách cà phê xuống và chống khuỷu tay lên bàn, “Ban đầu, cô và một số giáo sư phát hiện ra Khu D không ngừng mở rộng, chỉ mất khoảng hai năm để chiếm gần một nửa thế giới của Noah. Và dữ liệu trong khu D còn vô cùng hỗn loạn chảy khắp nơi, sự thay đổi theo mùa không đều đặn và nhiệt độ thay đổi đột ngột, đơn giản là không phù hợp để người bình thường sinh tồn.”

Giang Xán Xán gật đầu, họ đã lang thang quanh khu D rất lâu và biết sự nguy hiểm bên trong, thậm chí họ phải căng thẳng thần kinh 24/24, cơ hội sống sót thành công của người bình thường là quá nhỏ.

Giang Xán Xán: “Sau khi báo cáo với quản lý cấp cao, họ không thèm để ý hay sao ạ?”

“Không.” Trong ánh mắt Bạch Hoành Vân lộ ra tia châm chọc, “Bọn họ một bên giữ kín như bưng, một bên cho rằng đây là một cơ hội rất tuyệt vời, một cơ hội để thay đổi vận mệnh của nhân loại.”

“Bọn họ muốn kéo dài mạng sống của con người, không ngừng kéo dài, kéo dài, thậm chí là bất tử.”

Giang Xán Xán sửng sốt, “Ủa gì………..Là do IQ của Xán gia tui không đủ hay sao? Cái logic gì vậy chời?”

Giảm Lan thì hiểu, cô để bánh bao trong tay xuống, “Khu D tương đương với một bug trong hệ thống Noah, bản thân hệ thống Noah không thể sửa chữa được. Họ muốn lợi dụng lỗi này để làm một chuyện gì đó có phải không ạ?”

Bạch Hoành Vân: “Đúng vậy. Hiện tại chúng ta đang ở trong một thế giới ảo, nhưng dù trong nhận thức có chân thực đến đâu thì chúng ta cũng được cấu thành từ một đống dữ liệu. Thế giới thực và thế giới của Noah tương ứng với nhau. Chúng ta đang già đi, vì vậy chúng ta ở thế giới của Noah cũng sẽ già đi. Nếu chúng ta ở thế giới của Noah bị bệnh và chết, chúng ta ở thế giới thực cũng sẽ bị bệnh và chết.

Bà gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, phát ra âm thanh “cộc cộc”: “Vậy là họ đã có một ý tưởng cực kỳ ngây thơ”.

Lăng Thần nhíu mày, “Họ muốn kiểm soát hệ thống Noah bằng cách kiểm soát lõi khu vực trung tâm, sau đó sử dụng phản ứng tổng hợp gen để kéo dài tuổi thọ của con người, thậm chí là sống mãi mãi?”

“Đúng vậy.” Bạch Hoành Vân giải thích, “Bọn họ ngây thơ tin rằng chỉ cần Khu D tiếp tục mở rộng, dòng dữ liệu hỗn loạn sẽ tràn ngập toàn bộ thế giới của Noah. Đến lúc đó, quy luật logic bên trong của thế giới Noah sẽ không còn hiệu lực. Khi đó có thể lợi dụng kỹ thuật dung hợp gen, sửa đổi vận mệnh ngắn ngủi của con người, tăng tuổi thọ, như vậy thì họ có thể sống mãi mãi trong thế giới hòa bình này”.

Giang Xán Xán mở to hai mắt, “Ui chao, chẳng phải điên cuồng lắm sao? Căn bản không có khả năng thực hiện!”

Bạch Hoành Vân uống một ngụm cà phê, bình tĩnh đánh giá, “Trên đời luôn có rất nhiều kẻ ngu.”

Giang Xán Xán giơ hai tay đồng ý, “Xán gia cháu còn biết ý tưởng này vớ vẩn cỡ nào! Thứ nhất là khi dòng dữ liệu trong thế giới của Noah rối loạn hoàn toàn thì thế giới của Noah nhất định sẽ sụp đổ! Thế giới của Noah đã sụp đổ thì còn gì chơi nữa?

Thứ hai là bản thân thế giới của Noah đã có những quy luật logic bên trong, ví dụ như có bệnh thì uống thuốc sẽ có tác dụng, ví dụ như một người bị chém thì sẽ chảy máu, nếu chảy máu quá nhiều thì sẽ chết. Nếu mọi người không chết và vẫn ổn ngay cả sau khi bị dao chém, thì quy luật logic không thể đứng vững và thế giới của Noah sẽ sụp đổ! “

Giang Mộc vốn im lặng cũng đồng tình: “Hơn nữa, thế giới của hệ thống Noah chỉ là nơi trú ẩn tạm thời của con người, một ngày nào đó chúng ta sẽ phải rời đi.”

Giang Xán Xán liên tục gật đầu, “Quả nhiên, trên thế giới luôn có rất nhiều kẻ ngốc!”

Diệp Tiêu đang uống sữa và lắng nghe họ một cách cẩn thận. Cậu dường như hiểu được một chút lý do tại sao Noah muốn giao dịch với mình – có thể trong dòng thế giới ban đầu, thế giới của Noah vì những lý do này sụp đổ, Noah muốn tự cứu mình nên đã tìm thấy cậu và tiến hành giao dịch với cậu.

Tham Khảo Thêm:  Chương 105

Bạch Hoành Vân thở dài, “Từ xưa đến nay, ‘Bất tử’ và ‘Sở hữu sức mạnh cường đại’ đối với con người đã quá hấp dẫn. Nhìn cứ như có khả năng thực hiện, cho dù có xa vời cũng sẽ có vô số người vì điều đó mà điên cuồng giống như những con thiêu thân bay vào ngọn lửa, họ không ngần ngại trả một cái giá thật lớn.”

Lăng Thần suy nghĩ vài giây, hỏi: “Vậy tại sao cấp trên đối mặt với Thánh Tài vẫn luôn nhượng bộ vậy mẹ?”

“Bởi vì một công nghệ đứng đầu.” Bạch Hoành Vân không giấu giếm, “Mấy đứa chắc hẳn đều biết giai đoạn hiện này kỹ thuận gen dung hợp vẫn chưa hoàn mỹ, khả năng thất bại rất cao. Hơn nữa cho dù có vật thí nghiệm thành công thì cũng chẳng được bao lâu, bởi vì sẽ có những hiện tượng bài xích rồi chậm rãi chết đi. Tình huống như vậy đương nhiên không phù hợp với mong đợi của những người đầy tham vọng đó.”

Bọn họ có cảm xúc lẫn lộn khi nghĩ đến những đối tượng thí nghiệm họ gặp trong viện nghiên cứu và người đàn ông có con ngươi thẳng đứng đi theo Harrison.

Giang Xán Xán giơ tay: “Có phải bởi vì Thánh Tài có kỹ thuật lợi hại hơn không ạ?”

“Gần như là thế.” Bạch Hoành Vân dựa vào lưng ghế, ngón tay vuốt v e mép cốc cà phê, “Nghe nói là họ có thuốc có thể giải quyết vấn đề bài xích, nhưng cô cho rằng, điều đó hơn phân nửa là mồi nhử nhả ra để bắt mấy kẻ ngu ngốc đó.”

Diệp Tiêu nghe thấy vậy thì nhớ đến nhóm người Phù Du trước đây cũng nghe được tin tức tương tự —— không biết A Cửu bây giờ có còn sống không.

Ôm ly thủy tinh thừ người ra một lúc, Diệp Tiêu nhớ tới điều gì đó, “Cho nên sau khi nhận ra cháu ở Ngân Nhận liền bị đám người Thánh Tài bắt đi, chắc chắn bọn họ cho rằng cháu là người có gen dung hợp hoàn mỹ, không sinh ra hiện tượng bài xích. Nhưng cháu căn bản không hề chấp nhận gen dung hợp, bọn họ nghiên cứu rất lâu cũng không có bất kỳ tiến triển nào, dần dần buông lỏng cảnh giác đối với cháu.”

Cậu nói một cách bình tĩnh, nhưng một số người ở đây có thể tưởng tượng đó là trải nghiệm như thế nào.

Lăng Thần đặt bàn tay ra sau gáy Diệp Tiêu nhẹ nhàng an ủi cậu, giọng nói khàn khàn, “Sau đó khi tìm được cơ hội chạy thì đến tìm tôi có đúng không?”

Diệp Tiêu gật đầu, “Vâng!”

Nghe thấy câu trả lời của Diệp Tiêu, Lăng Thần còn khó chịu hơn lúc trước ăn một cào của con khỉ đầu chó. Ký ức bị phủ bụi dần dần hiện ra, hắn còn nhớ rõ Diệp Tiêu đã viết lên lòng bàn tay hắn, từng nét từng nét nghiêm túc “Sau này tôi nhất định sẽ đến tìm anh.”

Cậu đến như đã hứa nhưng hắn lại không nhận ra cậu.

Lăng Thần bỗng nhiên cảm thấy, mẹ hắn nói rất đúng, hắn quả nhiên chỉ là một cái chày gỗ.

Cuối cùng, Bạch Hoành Vân đặt ly cà phê rỗng xuống, “Việc chúng ta phải làm bây giờ chính là phân tích kỹ lưỡng lõi khu vực của khu D, hạn chế sự mở rộng của khu D và cho phép con người ở lại thế giới ảo này thêm vài năm nữa, mọi người có thể nghỉ ngơi rồi.”

Bà đứng lên, “Lăng Thần, mẹ của con bây giờ muốn tiếp tục giải cứu thế giới, con có muốn tiễn mẹ không?”

“Đi thôi mẹ.” Lăng Thần nhéo nhéo bàn tay Diệp Tiêu, thấp giọng dặn dò, “Chờ tôi cùng về nhé.”

Ngay sau đó, hắn vô cùng tuân theo tính cách đứa con trai chày gỗ, đút tay vào trong quần đi về phía cửa.

Trong hành lang, đằng trước đằng sau đều không có ai, Bạch Hoành Vân nhẹ nhàng bước đi, cười hỏi, “Con không có gì muốn nói à?”

Lăng Thần cong khóe miệng, “Chẳng phải mẹ cũng thấy rồi ạ?” Hắn cười rất dịu dàng, giọng điệu nghiêm túc, “Mẹ, em ấy tên là Diệp Tiêu, là người con muốn ở bên cả đời.”

Bước chân Bạch Hoành Vân có hơi dừng lại, bả vỗ vai Lăng Thần, cảm thán, “Mẹ rất vui, không ngờ con cũng có người muốn. Lúc con mười mấy tuổi, mẹ đã chuẩn bị tâm lý con sẽ cô độc suốt quãng đời còn lại.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 767

Bà cười lên rất đẹp, là vẻ đẹp của tri thức, “Diệp Tiêu rất tốt, lúc con bị thương hôn mê, thằng bé đều ôm trường đao canh giữ bên cạnh con, lúc mẹ đến thằng bé cứ như con thú nhỏ nhe răng che chở cho con.”

“Em ấy rất tốt ạ.” Lăng Thần khóe miệng cong cong rồi nhạt dần, “Diệp Tiêu khi còn nhỏ bị mang vào căn cứ huấn luyện của Ngân Nhận, vô cùng gian nan. Sau đó con dẫn người đi làm nhiệm vụ phá hủy Ngân Nhận, con gặp em ấy ở đó.”

Bạch Hoành Vân tò mò, “Sau đó thì sao?”

“Khi đó Diệp Tiêu còn rất nhỏ, chắc do bị thương nên em ấy quấn băng cả người từ mũi trở xuống, tóc cũng rất dài, con cho rằng em ấy là một bé gái nhỏ gầy. Trước khi đi, em ấy không thể nói nên viết trong lòng bàn tay con rằng sau này nhất định sẽ tới tìm con.”

Bạch Hoành Vân nhớ tới lời Lăng Thần nói trong phòng ăn cơm, nét cười trên mặt nhạt dần, “Sau đó thằng bé bị người của Thánh Tài mang đi?”

“Vâng, bị nhốt ba năm mới ra ngoài được.” Lăng Thần cười khổ, “Vừa chạy ra, em ấy đã giữ lời hứa đến khu D tìm con.”

“Nhưng con lại không nhận ra em ấy, còn ở trước mắt em ấy nói rằng mình chẳng nhớ bé gái nào cả.”

Bạch Hoành Vân hít sâu, vỗ một cái lên vai Lăng Thần, “Tra nam! Là mẹ mẹ sẽ một đao chém chết con!”

Bà dừng lại, “Được rồi được rồi, nhìn thấy con liền phiền, khỏi tiễn nữa, con quay về với Diệp Tiêu, nói cho rõ ràng đi. Thằng bé mới rời khỏi Thánh Tài đã tiến vào khu D nguy hiểm như vậy để tìm con, đừng để thằng bé thất vọng.”

Lăng Thần “Dạ” một tiếng, “Mẹ cũng thế, có làm nghiên cứu cũng phải chú ý sức khỏe. Đúng rồi, ba con với ông nội và ba của Giảm Lam đâu ạ?”

“Đi làm nhiệm vụ rồi, chắc tầm hai ba ngày nữa sẽ về.”

Lăng Thần nhẹ nhàng thở ra, “Dạ, vậy là tốt rồi.”

Bạch Hoành Vân nhướng mày, “Làm sao đấy, con cho rằng ba con đã hy sinh lừng lẫy à?”

Lăng Thần bị nhìn thấu, “Đúng vậy, trong lòng con đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

“Thằng nhóc con, chờ ba trở về đánh con đi!” Bạch Hoành Vân đánh giá vết thương của hắn, “Không có chuyện gì cần tụi con đâu, tranh thủ nắm chặt thời gian dưỡng thương và yêu đương đi, có hiểu chưa?”

Lăng Thần lười biếng thực hiện động tác chào quân đội, “Rõ, giáo sư Bạch!”

Buổi tối, Lăng Thần uống thuốc nằm trên giường bệnh, kéo tay Diệp Tiêu không buông, “Tối nay ngủ với đội trưởng được chữ?”

Diệp Tiêu nghĩ đến Lăng Thần nói ngủ một mình rất lạnh, gật đầu, “Vâng ạ.”

Hai người bị ép vào chiếc giường bệnh chật hẹp, dựa rất gần nhau, Lăng Thần nắm tay Diệp Tiêu đến lòng bàn tay nóng bừng, mới nói: “Thật xin lỗi.”

Diệp Tiêu dựa gần Lăng Thần đã có chút mơ màng, nghe thấy hắn xin lỗi thì mơ hồ mà “Dạ” một tiếng, “Sao ạ?”

Lăng Thần nghiêng người, ngón tay từ lông mày Diệp Tiêu lướt xuống cằm, “Lúc đó… Vì sao lại có băng bó ở đây? Chẳng lẽ là bởi vì bị thương sao?”

Đôi mắt Diệp Tiêu hơi mở to, lông mi run rẩy, cơn buồn ngủ trong nháy mắt biến mất, “Bởi vì… bởi vì xương bị thương, chưa khỏi hẳn lại không có thuốc nên phải dùng băng dán cố định lại.”

Cậu nói, khóe mắt đã đỏ ửng, cẩn thận hỏi, “Anh nhớ rồi sao?”

Trái tim Lăng Thần sắp vỡ thành tám cánh hoa, hắn hôn lên mí mắt mỏng của Diệp Tiêu nói: “Ừ, tôi chưa bao giờ quên, chỉ là không ngờ em thật sự sẽ đến với tôi.”

“Chúng ta đã hứa rồi mà.”

Bởi vì đã hứa rồi, cho nên có phải vất vả ngược xuôi, cậu cũng phải tới tìm hắn.

“Tôi thật tồi, tôi không nhận ra bé con là bé gái năm đó.” Lăng Thần im lặng một lát, vùi đầu vào cổ cậu, “Lúc ấy sao tôi lại không cất em vào túi để mang đi nhỉ.”

Diệp Tiêu cong cong mắt, “Bởi vì em khá lớn rồi, không có cách nào cất vào túi cả.”

Lăng Thần nhéo mũi cậu, “Lúc đó em gầy nhỏ như vậy, chỉ có một khúc, lớn chỗ nào hửm?” Hắn đan ngón tay mình với ngón tay Diệp Tiêu, nằm chắt, “Sau này cho dù có đi đâu chúng ta đều đi cùng nhau, tôi sẽ không để em một mình nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.