Lâu Ngày Mới Thấy Lòng Người

Chương 5



Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đó mà đã gần mười hai giờ sáng. 

Khoảng bảy giờ tối tôi đến chỗ ở của Chu Tư. Ăn xong không được bao lâu, chúng tôi lại bắt đầu làm những việc không thể diễn tả được. Địa điểm chuyển từ ghế sofa đến phòng ngủ, sau đó tôi lại đứng trước cửa sổ sát đất. Từ sau khi tôi trả lời cuộc gọi đầu tiên của Chu Uyển, Chu Tư liền bế tôi vào phòng tắm để tắm rửa. Tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng hoa cũng có thể được rửa sạch sau khi tắm, điều này thật thú vị. 

Tôi đã rửa ít nhất một tiếng rưỡi trước và sau khi tắm. Dù sao bây giờ chân tay tôi yếu ớt lắm rồi, vốn dĩ cũng không đứng vững được.

Tính ra thì tôi và Chu Tư đã ở bên nhau ít nhất bốn tiếng. Tôi đã hoàn toàn nhận ra cái gì gọi là khoảng cách giữa người với người, nhưng cũng phải nói rằng nó thực sự rất sướng! 

Trong đêm nay, dường như tôi đã hoàn toàn biến thành một người phụ nữ. Dù có nên nói hay không, tôi vẫn phải cảm ơn Chu Tư. Người đàn ông già chỉ có ưu điểm này, hơn nữa kiến thức rộng rãi lại học rộng hiểu nhiều, thủ đoạn cũng đa dạng. 

Nhưng hiện tại Chu Tư không ở trong phòng, tôi cũng không biết nên làm gì. 

Tôi không có tâm trí để quan tâm anh ấy, sau tất cả tôi còn ốc còn không mang nổi mình ốc nữa là. Sau khi cơ thể được thỏa mãn đến cực điểm, cả người giống cứ như một đứa trẻ sơ sinh. 

Có rất nhiều tin nhắn từ bạn trai Trần Chí Thành trong điện thoại, có vẻ anh ta rất lo lắng cho tôi, hỏi tôi đã ở đâu và tối nay có nhà không. 

Nhưng tôi cố tình không trả lời.

Tin nhắn cuối cùng của Trần Chí Thành được gửi cách đây một tiếng, anh ta nói: [Tạ Lệ, dù em có muốn giận thì cũng phải có mức độ thôi chứ, em cứ vậy thì ai mà muốn chiều chuộng em nữa?] 

Tôi chịu không nổi nữa, đáp: [Anh đi chết đi!] 

Sau khi gửi tin nhắn này, điện thoại của tôi đã hết pin. 

Tôi cuộn tròn trên chiếc giường êm ái của Chu Tư nhìn những dấu vân tay đã mờ trên cửa sổ sát đất. Khi đó, Chu Tư đang đứng phía sau tôi, hai tay tôi đặt trên kính, anh ấy liên tục hôn tôi để an ủi và khiến tôi thư giãn, thậm chí còn siết chặt mười ngón tay với tôi. Hóa ra còn có thể như vậy, chỉ có thể nói tôi đã uổng phí hai mươi hai năm qua rồi. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 155: Cuộc đời đắng ngắt, có mỗi Thần Tinh ngọt lịm

Chiếc váy của tôi bị Chu Tư xé rách nằm trên sàn một cách đáng thương, tôi đang định gọi Chu Tư nhưng không ngờ anh ấy lại bí ẩn đi về phòng.

Lúc này Chu Tư mặc một cái áo trắng và quần đùi, mái tóc ngắn ngoan ngoãn xõa trên trán nhưng trông anh ấy có vẻ tỏa nắng và có khí chất của một sinh viên đại học. 

Tôi nói với Chu Tư: “Em đang định tìm anh.” 

Chu Tư cười: “Sao, vẫn muốn à?” 

Tôi trợn trắng mắt, ngón tay chỉ chỉ xuống đất: “Anh trả váy cho tôi.” 

Không ngờ, Chu Tư cứ như đang làm ảo thuật lấy một cái váy từ sau lưng ra đưa cho tôi: “Này, em mặc tạm nó đi.”

Tôi nhìn chiếc váy trong tay anh ấy: “Đây là của người phụ nữ nào vậy?” 

Chu Tư cười có chút xấu xa: “Em nghĩ thế nào?” 

Tôi nói: “Em không muốn mặc đồ người ta mặc rồi.” 

Chu Tư nói: “Đồ mới đấy.”

“Mới?” Tôi không biết là cho người phụ nữ nào nên khẽ hừ một tiếng: “Trong nhà anh Chu chuẩn bị đầy đủ quá ha.” 

Chu Tư nghe vậy dùng ngón trỏ búng nhẹ vào trán tôi: “Là của Chu Uyển, con bé đã mua nó rồi để chỗ anh mà chưa thấy mặc bao giờ.” 

Của Chu Uyển? Tôi lại càng không muốn mặc nó.

Chắc Chu Tư thấy tôi có vẻ khó chịu nên khẽ nhướn mày: “Sao? Không muốn mặc à?” 

Tôi gật đầu: “Không muốn mặc.”

Chu Tư cũng chậm rãi gật đầu rồi, sau đó anh ấy lấy lại cái váy trước mặt tôi.

Tôi vô thức rụt người lại, nghĩ rằng Chu Tư lại muốn nổi thú tính, vì vậy tôi nhanh chóng từ chối: “Anh muốn làm gì?” 

Chy Tư trực tiếp ném bộ quần áo mà anh ấy cởi ra cho tôi, nói: “Vậy thì em mặc quần áo của anh.” 

Tôi mang vẻ mặt chán ghét nói: “Ai muốn mặc của anh chứ!.” 

Tham Khảo Thêm:  Chương 271: C271: Nói cái gì đó

“Được, vậy thì em cứ trần như nhộng đi, anh đã thấy hết những thứ nên thấy rồi.” Anh ấy cúi người nâng cằm tôi lên, hôn lên môi tôi một cái, thản nhiên cười, giọng điệu ranh mãnh nói: “Hơn nữa, chỗ nào nên ăn anh cũng ăn hết rồi.” 

Tôi không chịu thua kém liền véo mạnh eo Chu Tư, nhưng với cái cơ bụng rắn chắc của anh thì không hề hấn gì.

Chu Tư có một thân hình tuyệt vời, tôi không hề tin anh ấy có cơ bụng tám múi cho đến khi tôi thành thật với anh ấy. Trước đây, tôi luôn nghe Zhou Wan khoe khoang về dáng người của anh trai cô ta đẹp như thế nào, bây giờ tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục. 

Tôi thực sự không thể ở trần được, vì vậy tôi nhặt quần áo vẫn còn nhiệt độ cơ thể của Chu Tư rồi mặc chúng vào. Quần áo của anh ấy rất rộng, vì vậy tôi cũng không cần phải mặc quần. 

Chu Tư hỏi tôi: “Em có thể đi được không?” 

Tôi nghi ngờ nhìn anh ấy: “Làm gì?” 

Anh ấy nói: “Anh làm chút gì đó để ăn.” 

Lăn lộn cả đêm quả thật lúc này tôi cũng đói thật.

Hóa ra vừa rồi người này biến mất mà không chào hỏi là do anh ấy đi chuẩn bị đồ ăn tối.

Tôi vừa định xuống giường thì chân tôi mềm nhũn. Chu Tư nhân cơ hội ôm lấy tôi, cười xấu xa: “Sao em vô dụng thế?” 

“Anh mới vô dụng ấy!” 

“Anh vô dụng?” Chu Tư đặt lòng bàn tay lên eo tôi nhẹ nhàng nhéo một cái: “Xem ra anh vẫn chưa làm em thỏa mãn nhỉ.” 

Cô gái lớn co được dãn được và tôi lập tức cầu xin sự thương xót: “Vâng vâng vâng, anh là người hữu ích nhất! Anh Chu của chúng ta là người mạnh nhất trên thế giới.” 

Chu Tư cười haha, cả người như tắm trong gió xuân.

Bữa tối là món hoành thánh do chính Chu Tư nấu, đây là cách ăn của người địa phương với rong biển, tôm khô và cải bẹ.

Tôi nhìn trong bát của tôi không có hành lá xắt nhỏ nhưng trong bát của Chu Tư lại có hành lá xắt nhỏ.

Thì ra Chu Tư vẫn nhớ tôi không thích ăn hành, điều này khiến tôi rất ngạc nhiên. 

Tham Khảo Thêm:  Chương 261: C261: Chút nhạc cho buổi tối

Ăn hoành thánh xong đã là mười hai giờ ba mươi phút sáng. 

Tôi đề nghị về nhà. 

Vẻ mặt tươi cười ban đầu của Chu Tư trong nháy mắt trở nên u ám nhưng anh ấy cũng không giữ tôi lại. Anh ấy nói sẽ đưa tôi về. 

Bây giờ đã muộn như vậy, một mình tôi bắt taxi cũng không an toàn nên tôi không từ chối. Đặc biệt, quần áo của tôi cũng bị xé rồi, vì vậy tôi chỉ có thể mặc quần áo của Chu Tư. 

Tôi nghĩ dù sao cũng là anh ấy đưa cho nên tôi không cần thay quần áo, cứ mặc quần áo của anh ấy mà về thôi.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi rời khỏi nhà để sống với bạn trai Trần Chí Thành. Bây giờ tôi thuê một căn nhà trong một khu chung cư tầm trung, cách nơi ở của Chu Tư khoảng nửa tiếng. 

Sáng sớm, những con đường ở đây vắng tanh, thậm chí đèn xanh sáng suốt cả đoạn đường. 

Ngồi trên ghế phụ tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung, tôi nhớ lại từng chi tiết khi ở bên Trần Chí Thành, không có khổ đau buồn rầu mà chỉ có sự lạnh lẽo.

Đến khi xe đã đậu ở cổng khu dân cư mà tôi vẫn còn chưa có phản ứng, cũng may Chu Tư đã nhắc nhở tôi: “Đến rồi.” 

Sau khi tôi nhận ra liền cảm ơn anh ấy, rồi quay người xuống xe. 

Lúc này ở cổng khu dân cư không có ai, đèn đường sáng trưng. 

Tôi mới đi được hai bước, Chu Tư đã gọi tôi: “Tiểu Lệ.” 

Tôi ngạc nhiên quay đầu lại: “Dạ?” 

Chu Tư sải bước đi về phía tôi, trực tiếp hôn lên môi tôi mà không có lời giải thích nào. 

Tôi không chống cự, thậm chí còn hợp tác vươn tay nắm lấy vạt áo anh ấy. Tôi đã bắt đầu làm quen với hơi thở của anh ấy trong sự gi@o hợp đêm nay.

Không biết qua bao lâu, Chu Tư mới chậm rãi buông tôi ra, âm thanh khàn khàn hỏi: “Có muốn về cùng anh không?” 

Cùng lúc đó, có một âm thanh tức giận cắt ngang bầu trời đêm: “Tạ Lệ!” 

Là Trần Chí Thành. 

Anh ta đang đứng dưới ánh đèn đường cách đó không xa, nhìn tôi ôm Chu Tư với vẻ mặt không thể tin được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.