Lớp Vỏ Bọc

Chương 106



Bởi vì không muốn ăn gì nên Mạnh Chiêu giải quyết qua loa cho xong bữa cơm, rồi dẫn Chu Kỳ Dương đến cục thành phố Nham Thành một chuyến.

Những thông tin Phạm Minh cung cấp, mặc dù không có chứng cứ mang tính trực tiếp gì, nhưng ít nhất có thể chứng thực Chúc Duệ quả thật có vấn đề, gã có rất nhiều liên quan đến vụ án của Trần Dục năm đó, lần này xem như không uổng công. Nghĩ đến đây, Mạnh chiêu cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho Trình Vận.

“Kiểm tra giám sát thế nào, Chúc Duệ có gì đáng nghi không?” Sau khi điện thoại kết nối, Mạnh Chiêu hỏi.

“Em đã kiểm tra hơn một nửa,”  Trình Vận trả lời bên kia điện thoại, “Dạo này hành tung của Chúc Duệ có vẻ hơi kỳ lạ. Mẹ anh ta đã như thế, anh ta còn không ở bên mẹ mình, chỉ biết cả ngày chạy ra ngoài, có phần không hợp với lẽ thường.”

“Chạy ra ngoài? Lúc nào? Cụ thể là đi đâu?”

“Đó là sau khi Ngô Gia Nghĩa chết, anh ta đã không chờ đợi được nữa. Có lúc sáng sớm đã đi, có lúc nửa đêm mới ra ngoài, nhìn như vậy, cũng không giống như dáng vẻ nên có khi ra ngoài ngày thường, lén la lén lút. Em đã kiểm tra giám sát theo tuyến đường đi của anh ta, phát hiện cuối cùng anh ta đều đến khu Bảo Nhạc, hơn nữa luôn quanh quẩn ở gần biệt thự của Ngô Gia Nghĩa.”

“Sau đó thì sao, Chúc Duệ có hành động gì?”

“Có vẻ như anh ta muốn trộm lẻn vào biệt thự của Ngô Gia Nghĩa, nhưng biệt thự của Ngô Gia Nghĩa đến bây giờ đều bị chúng ta niêm phong mà, xung quanh luôn có người của chúng ta canh gác, nên chưa đi vào được.” Trình Vận đáp.

Luôn quanh quẩn gần biệt thự của Ngô Gia Nghĩa, còn muốn đi vào, có vẻ như trong biệt thự của Ngô Gia Nghĩa chắc chắn có thứ Chúc Duệ rất hứng thú. Suy nghĩ một lát, Mạnh Chiêu bảo: “Chúc Duệ đang tìm đồ.”

“Em thấy cũng giống, tiếp theo phải làm sao anh Chiêu?”

“Đừng làm phiền anh ta, chúng ta tìm giúp anh ta. Thế này, em gọi thêm Tiểu Tống dẫn theo vài người, mấy ngày nay lục soát trong ngoài biệt thự Ngô Gia Nghĩa một lần, xem có thứ gì khả nghi không. Bẩy hết sàn nhà lên, đồ dùng trong nhà cũng phải chuyển hết ra, tất cả các vách tường đều phải kiểm tra một lần, lần này nhất định phải đảm bảo không được sót mất bất kỳ phòng ngầm và góc chết nào, nếu như không tìm được gì, vậy thì áp dụng cách tương tự điều tra nơi làm việc và chỗ ở thường ngày khác của Ngô Gia Nghĩa.”

“Vâng.” Trình Vận đáp, “Em đi làm ngay.”

Cúp điện thoại, xe taxi cũng chạy đến cửa cục thành phố Nham Thành, xuống xe, Mạnh Chiêu gọi điện thoại cho đội trưởng Triệu.

Mấy phút sau, đội trưởng Triệu đi ra từ tòa nhà cục thành phố, Mạnh Chiêu gọi một tiếng “Đàn anh”.

“Tiểu Mạnh, không ngờ nhanh thế đã gặp nhau rồi, xem ra sức khỏe hồi phục rất tốt.” Đội trưởng Triệu đi tới, nhìn Chu Kỳ Dương đi theo phía sau lưng, “Lần này cố vấn Lục không đi cùng cậu à?”

“Ừ, cậu ấy bận việc riêng, em dẫn theo đồng nghiệp của cục thành phố tới đây,” Nhắc đến Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu miễn cưỡng che giấu cảm xúc của mình, giới thiệu, “Đây là Chu Kỳ Dương, Tiểu Chu.”

Đội trưởng Triệu bắt tay với Chu Kỳ Dương, lại hỏi Mạnh Chiêu: “Hai người đã gặp Phạm Minh rồi?”

“Gặp rồi.” Mạnh Chiêu trả lời, “Vẫn phải cảm ơn cục trưởng Lý đã liên hệ với ông ấy trước, ông ấy rất phối hợp, cung cấp rất nhiều thông tin hữu dụng.”

“Chút chuyện nhỏ này có gì mà phải cảm ơn. Nói ra anh mới cảm thấy không có mặt mũi gặp cậu, sau khi cậu đi, bọn anh vẫn luôn phong tỏa khu vực xung quanh tiến hành điều tra rải thảm, nhưng hai tên sát thủ kia như thể đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian vậy… Anh cũng đã xử lý vụ án nhiều năm, chuyện này thực sự không thể tưởng tượng được.”

“Không sao đàn anh,” Mạnh Chiêu thở dài, “Khoảng thời gian gần đây, chuyện không thể tưởng tượng có nhiều lắm, đặt ở trước kia, rất nhiều chuyện em cũng không tin. Anh suy nghĩ xem, Ngô Gia Nghĩa làm những việc này, có chuyện nào chúng ta dám nghĩ, ông ta thậm chí có thể tránh được thị chính đào mấy trăm mét đường hầm dưới mặt đất ở nhà mình. Những tên sát thủ này rất chuyên nghiệp, trước khi ra tay chắc chắn cũng đã chuẩn bị trước, một vùng núi hoang rộng như thế, có đường chạy trống chúng ta không hiểu rõ là rất bình thường.”

“Đúng rồi, lần đầu tiên đọ sức với tổ chức sát thủ chuyên nghiệp, có chút vượt qua nhận biết của bọn anh, sau này phải có đầu óc hơn.” Đội trưởng Triệu gật đầu tán thành.

“Phải, trước mắt chỉ bắn chết một sát thủ, không biết còn có mấy sát thủ đang lẩn trốn, cũng không biết bọn chúng rốt cuộc tập hợp ở Minh Đàm hay là tập hợp ở Nham Thành, cũng có khả năng Ngô Gia Nghĩa vừa chết sẽ lánh nạn tản đi khắp nơi, muốn bắt toàn bộ, rất khó khăn.” Dừng một lát sau đó Mạnh Chiêu nói tiếp, “Cho dù thế nào, chuyện ở Nham Thành vẫn phải tiếp tục nhờ đàn anh.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 415

“Không thành vấn đề, cậu cũng chú ý hơn, cẩn thận những kẻ liều mạng này trả thù cậu. Bên anh còn có việc, đi về trước đây.”

“Được, đàn anh đi thong thả.”

Đội trưởng Triệu vừa xoay người, Mạnh Chiêu đột nhiên nhớ ra gì đó, lên tiếng gọi anh ta lại: “Khoan đã đàn anh, còn có một việc em cần hỏi.”

Nghe vậy, bước chân đội trưởng Triệu dừng lại: “Cậu nói đi Tiểu Mạnh.”

“Trong khoảng thời gian từ năm 94  đến năm 2002, anh có biết ai là cục trưởng cục thành phố Nham Thành không?”

“Chín tư đến lẻ hai… anh nghĩ lại, hơn hai mươi năm trước, khi đó chúng ta vẫn đang đi học mà, anh thực sự không biết, cậu tìm ông ta có việc?”

“Em muốn gặp ông ta, bên anh có thể giúp liên lạc với ông ta không?”

“Không vấn đề gì,” Đội trưởng Triệu đồng ý rất thoải mái, “Anh tìm người điều tra xem.”

Anh ta nói xong lấy điện thoại ra gọi điện cho người trong cục, “Tiểu Trương, cậu kiểm tra giúp anh từ năm chín tư đến năm lẻ hai cục trưởng cục thành phố là ai… Có thể liên lạc được không? Bây giờ người ở đâu? … Được, anh biết rồi.”

Sau vài phút chờ đợi, đội trưởng Triệu cúp điện thoại, thuật lại với Mạnh Chiêu: “Cục trưởng thời điểm đó là Ngụy Xương Hòa, năm 2007 đã từ chức khỏi hệ thống cảnh vụ, sau đó cũng không biết đi đâu rồi.”

“Có thể liên lạc được với ông ta không?’

“Tạm thời vẫn không liên lạc được, kiểm tra ghi chép xuất hành của ông ta, có ở Nham Thành hay không khó mà nói, cậu rất nóng lòng gặp ông ta à, có cần đợi ở Nham Thành không?”

“Thôi được rồi đàn anh, bên Minh Đàm còn có chuyện quan trọng hơn, em phải đi. Chuyện này vẫn phải làm phiền anh giúp một tay, có thể giúp em mau chóng liên hệ với Ngụy Xương Hòa không? Mặc khác, nếu như ông ta đang xin hộ chiếu hoặc muốn ra nước ngoài…” Mạnh Chiêu đang nói thì dừng lại, không nói tiếp nữa. Dù sao cũng là lãnh đạo cũ của cục thành phố, nói tới đây, anh nghĩ rằng đội trưởng Triệu hẳn có thể hiểu được hàm nghĩa của câu nói này.

Đội trưởng Triệu nhìn Mạnh Chiêu một cái, sau một hồi im lặng, anh ta đáp: “Không vấn đề gì.”

Rời khỏi cục thành phố Nham Thành, Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương đi đến trạm đường sắt cao tốc, ngồi tàu cao tốc về Minh Đàm.

Cả ngày bôn ba qua lại, lại thêm cả đêm qua không ngủ, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi mệt. Anh dựa lưng vào thành ghế, muốn ngủ một lúc, nhưng lại vẫn không ngủ được.

Khi làm việc thì chưa cảm nhận được gì, chỉ cần vừa rảnh rỗi, Lục Thời Sâm sẽ chiếm cứ tất cả hình ảnh trong đầu anh.

Câu hỏi trước đó lại không bỏ qua cơ hội hiện lên: Lục Thời Sâm, rốt cuộc khi nào thật, khi nào giả?

Hai mua phút xếp hàng mua hạt dẻ ở ven đường kia dù sao cũng là thật đúng không?

Lần mình mất máu quá nhiều ở Nham Thành, những quan tâm của Lục Thời Sâm luôn là thật phải không?

D0ng tình và mất kiểm soát trong lúc hôn môi và lên giường luôn là thật đúng không? Hay là nói… chỉ là duc v0ng chinh phục và bản năng đang quấy phá?

Hai tiếng rưỡi đường xe, nghĩ tới nghĩ lui, Mạnh Chiêu không ngủ một phút nào.

Hơn chín giờ tối, đường sắt cao tốc lái vào Minh Đàm. Đi ra từ trạm đường sắt cao tốc, Mạnh Chiêu và Chu Kỳ Dương tách ra sau đó mỗi người bắt taxi về nhà.

Rửa mặt xong, Mạnh Chiêu nằm trên giường, ép buộc bản thân không nghĩ đến Lục Thời Sâm nữa. Đầu tiên anh thử làm sạch đại não, lại thử tập trung sự chú ý lên vụ án, nhưng đều có hiệu quả quá nhỏ bé, Lục Thời Sâm luôn có thể tận dụng mọi thứ chui vào đầu anh.

Nhớ lại xong tất cả hình ảnh sau khi gặp lại, hình ảnh mười hai năm trước lại tuôn ra.

Anh nghĩ đến trận tuyết đầu mùa vào đông năm đó, anh và gia đình cậu đi ra từ tòa án, Lục Thời Sâm đứng bên lề đường mặt không biểu cảm nhìn mình. Năm đó tuy rằng anh và Lục Thời Sâm là bạn cùng lớp, nhưng lại gặp nhau không nhiều, quan hệ cũng hoàn toàn không tính là tốt, thậm chí còn đánh nhau một lần. Cho tới nay Mạnh Chiêu vẫn không thể nghĩ rõ một điểm là, tại sao năm đó Lục Thời Sâm lại cúp học một tuần đi tìm Chu Minh Sinh?

Ngoài ra…

Mạnh Chiêu ngồi dậy từ trên giường, đi đến trước bàn sách, rút quyển sổ ghi chép năm đó Lục Thời Sâm cho mình ra.

Trước khi Lục Thời Sâm ra nước ngoài đã cho mình quyển sổ, bảo quyển sổ này là “rác không cần”. Nhưng sự cố tình này, bây giờ nghĩ lại, ngược lại có thể chứng minh Lục Thời Sâm cố ý để lại quyển sổ cho mình, nếu không tại sao hắn không trực tiếp ném “rác” đi?

Có phải ngay từ đầu Lục Thời Sâm đã thích mình không? Trước đó Mạnh Chiêu cũng đã nghĩ đến khả năng này, nhưng bây giờ xem ra, dường như Lục Thời Sâm cũng không thể cảm nhận được cảm giác “thích” này. Huống hồ nếu như Lục Thời Sâm thật sự thích mình từ hồi cấp ba, thích mãi mười hai năm, vậy trong mười hai năm đó hắn có thể không trở về một chuyến nào ư? Ngẫm lại cũng cảm thấy rất không có khả năng. Mười hai năm, quả thực quá dài…

Tham Khảo Thêm:  Chương 14: Quá không coi trọng hôn nhân

Rối loạn nhận biết cảm xúc đến cùng là cảm giác gì? Lục Thời Sâm là người như thế nào? Mạnh Chiêu chợt phát hiện, mặc dù hai người thân mật ở chung, nhưng cho đến nay, anh vẫn không thể nhìn rõ Lục Thời Sâm…

Lại một đêm mất ngủ… Mạnh Chiêu nhìn bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ, thở dài một hơi, lẽ nào đây là thất tình?

Chờ đợi nhiều năm như thế mới chờ được một lần rung động, vốn đã sẵn sàng sóng vai đi đến hết đời, không ngờ cuối cùng lại có kết cục như thế này.

Lục Thời Sâm đang làm gì? Tâm trạng của hắn lúc này như thế nào? Nếu như không thể cảm nhận được quá nhiều cảm xúc, vậy bây giờ chắc không có gì khó chịu đúng không? Trong đầu Mạnh Chiêu hiện lên gương mặt không biểu cảm trước sau như một của Lục Thời Sâm, cho nên nói, người khó chịu vì lần thất tình này chỉ có mình thôi hả? Nghĩ thế này, thật sự khiến người ta không vui chút nào…

Thuốc lá quá hạn đã hút hết, Mạnh Chiêu ném hộp rỗng vào trong thùng rác, mặc quần áo tử tế, định bụng đến cửa hàng tiện lợi hai tư giờ dưới lầu mua một hộp thuốc lá. Nhưng đi xuống dưới lầu, anh lại thay đổi ý định — không thể tiếp tục sa sút như thế nữa, phải nghĩ cách để mình khôi phục lại trạng thái cũ.

Nhưng vào lúc này, ai có thể giúp mình đi ra… Mạnh Chiêu rơi vào trầm tư.

Nếu không… đến tìm thầy Chu một chuyến? Mạnh Chiêu dừng bước trước cửa hàng tiện lợi.

Khi vừa tốt nghiệp, lúc gặp phải vấn đề anh luôn thích đến hỏi Chu Minh Sinh, Chu Minh Sinh giàu sự từng trải, đối xử với mọi người chân thành, hơn nữa luôn có thể cho người khác gợi ý từ một góc độ khác, lôi Mạnh Chiêu ra khỏi trạng thái để tâm vào chuyện vụn vặt. Chủ yếu nhất là, từ năm đó Lục Thời Sâm chủ động đến tìm Chu Minh Sinh giúp đỡ, trước đây không lâu Chu Minh Sinh đã dạy dỗ Lục Thời Sâm trên bàn cơm, xem ra Chu Minh Sinh hẳn có phần hiểu rõ Lục Thời Sâm.

Rốt cuộc Lục Thời Sâm là người như thế nào, có lẽ Chu Minh Sinh có thể đưa ra đáp án. Mạnh Chiêu nghĩ vậy rồi quay người trở về cư xá, sáng sớm đã lái xe đến nơi ở của Chu Minh Sinh.

Chu Minh Sinh sống trong một khu yên tĩnh ở ngoại ô Minh Đàm, hai ông bà luôn ngủ sớm dậy sớm, lúc này vẫn chưa đến bảy giờ sáng mà đã luyện Thái Cực quyền với mấy hàng xóm cũ xung quanh rồi.

Mạnh Chiêu bước xuống xe, đứng bên cạnh nhìn, không quấy rầy mấy ông cụ. Khoảng nửa tiếng sau, mấy người luyện công buổi sáng xong, Mạnh Chiêu mới đi tới: “Thầy Chu.”

“Tiểu Mạnh?” Chu Minh Sinh nhìn thấy Mạnh Chiêu, trên mặt nở nụ cười, “Vụ án làm xong rồi, cuối cùng cũng có thời gian tới đây?”

Trên mặt Mạnh Chiêu lộ ra biểu cảm lúng túng: “Đúng rồi thầy Chu, rất xin lỗi vì gần đây không hay đến thăm thầy.”

“Trêu em thôi, sao lại tưởng là thật, chơi với thầy ván cờ.”

“Vâng.” Mạnh Chiêu đồng ý, đỡ lấy Chu Minh Sinh, đi về phía cư xá với ông.

“Hôm nay nghỉ?” Chu Minh Sinh hỏi.

Mạnh Chiêu “Dạ” một tiếng.

Mạnh Chiêu giúp đỡ mang bàn cờ đặt lên bàn đá trong sân, hai người cùng ngồi trên ghế đá.

Mới sáng sớm, ngoại trừ có vài tiếng chim hót thì xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, Mạnh Chiêu im lặng ngồi, cầm quân cờ lên theo Chu Minh Sinh, mặc dù trước đó đã nghĩ xong vấn đề, bây giờ lại chậm chạp khó mở miệng.

Chu Minh Sinh cầm lấy quân đen, bởi vì lúc trước bị trúng gió nên tay của ông vẫn hơi run rẩy, ông đặt nhẹ quân cờ lên một ô vuông trên bàn cờ: “Khó khăn lắm mới nghỉ một ngày, sao đến sớm thế nào? Không ngủ nướng à?”

“Không ngủ được.” Mạnh Chiêu đặt một quân trắng lên bàn cờ, “Hơi mất ngủ ạ.”

“Ngô Gia Nghĩa chết rồi, vụ án lồng tối cũng xem như đã phá án và bắt giam, theo lý thuyết tháo xuống trọng trách nặng như vậy, nên thở phào một hơi mới đúng,” Chu Minh sinh cham r4ihạ cờ, “Chẳng lẽ phía sau vụ án này còn có điều kỳ lạ khác?”

“Thầy đoán được?” Mạnh Chiêu nhìn Chu Minh Sinh.

Chu Minh Sinh cười một tiếng: “Ngô Gia Nghĩa chết đột ngột như vậy, em lại tâm sự nặng nề, mặc dù thầy không trực tiếp tiếp xúc với vụ án, nhưng ít nhiều cũng cảm nhận được, một loạt chuyện gần đây đến nay, không đơn giản như thế.”

“Đúng ạ, vụ án này, liên lụy quá nhiều người, thậm chí…” Mạnh Chiêu hít sâu một hơi, không tiếp tục nói hết.

Quân cờ Chu Sinh Minh sắp đặt xuống dừng lại giữa không trung, ông ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh Chiêu đầy ý tứ sâu xa, “Người liên lụy tới, là ai?”

Mạnh Chiêu im lặng chốc lát mới trả lời: “Một người có ơn với em.”

Nghe được câu này, Chu Minh Sinh rơi vào trầm tư, bàn tay dừng giữa không trung cham r4ihạ xuống, nương theo âm thanh quân cờ chạm vào bàn cơ, cuối cùng Chu Minh Sinh hỏi: “Lục Thành Trạch? Hay là Lục Thời Sâm?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 56

Mạnh Chiêu không trả lời ngay, sau khi im lặng rất lâu, anh mới hỏi lại: “Thầy Chu, trong mắt thầy, Lục Thời Sâm là người như thế nào?”

“Thời Sâm à,” Chu Minh Sinh suy nghĩ một lát rồi cất lời, “Đứa trẻ này, lúc nhỏ thường xuyên đi theo Thành Trạch đến nhà thầy chơi, mở miệng một tiếng ông ơi, rất thân với thầy. Sau sự cố lần đó, Thời Sâm mất trí nhớ, nó và Thành Trạch đều trở nên rất khép kín về tình cảm, số lần gặp mặt thầy cũng không nhiều lắm. Trừ lần trước ăn cơm cùng nhau, lần khác là mười mấy năm trước, nó đến tìm thầy giúp cậu em lật lại bản án. Chuyện lần đó, thầy vẫn chưa nói cụ thể với em đúng không.”

“Cô đã nói sơ qua với em rồi.” Mạnh Chiêu hỏi, “Nhưng em vẫn muốn nghe chính miệng thầy nói, rốt cuộc lần đó xảy ra chuyện gì?”

Chu Minh Sinh hơi nghiêng mặt sang, nhìn về nơi xa, cũng rơi vào hồi ức khiến ông khắc sâu ấn tượng.

Một buổi chiều hơn mười năm trước, bên ngoài vẫn đang mưa, Chu Minh Sinh vừa lên lớp về thì thấy một thiếu niên đứng đợi trước cửa phòng làm việc của ông. Thiếu niên cầm trong tay một túi văn kiện, quần áo và giày đều hơi ướt, mép tóc cũng có giọt nước, rơi từng giọt một xuống mặt đất. Xem ra mà dầm mưa, nhưng hắn lại không quan tâm.

“Chàng trai, cậu tìm ai?” Chu Minh Sinh đi qua hỏi.

“Ông là Chu Minh Sinh phải không?” Thiếu niên hỏi với gương mặt không biểu cảm.

Chu Minh Sinh nhìn kỹ thiếu niên này, hình như cảm thấy hơi quen mặt, sau đó ông mở cửa phòng ra: “Vào đi.”

Sau khi vào phòng, Chu Minh Sinh rút mấy tờ khăn giấy trên bàn làm việc, đưa cho hắn: “Lau đi.”

Thiếu niên nhận khăn giấy siết chặt trong tay, nhưng không có bất kỳ động tác lau nước mưa nào.

Hắn đưa tài liệu trong tay ra, ra hiệu cho Chu Minh Sinh nhận lấy.

Chu Minh Sinh mở túi tài liệu ra, bắt đầu lật xem từng tờ ghi chép trong túi.

“Mạnh Tường Vũ là gì của cậu?’ Chu Minh Sinh hỏi.

“Ông ấy không là gì của cháu cả.” Thiếu niên trả lời.

“Vậy tại sao cậu muốn giúp người này lật lại bản án?” Câu trả lời này khiến Chu Minh Sinh cảm thấy có phần không thể tưởng tượng nổi.

“Cháu không biết.” Trên mặt thiếu niên vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào.

Câu “Cháu không biết” lạnh như băng, thậm chí khiến Chu Minh Sinh cho rằng hắn đang rảnh rỗi kiếm chuyện. Nhưng nhìn kỹ, ông phát hiện trong đôi mắt kia hình như để lộ một chút mê man không dễ phân biệt, hơn nữa đôi mắt này, tại sao cứ cảm thấy hơi quen thuộc?

“Cũng phải có lý do chứ?” Chu Minh Sinh kiên nhẫn hỏi, “Tại sao cậu nghĩ đến việc muốn giúp Mạnh Tường Vũ lật lại bản án? Hoặc là, tại sao cậu tin Mạnh Tường Vũ vô tội?”

“Cháu tim Mạnh Tường Vũ vô tội…” Lục Thời Sâm suy tư một lát, “Có thể là vì một người. Bởi vì cậu ấy tin tưởng Mạnh Tường Vũ vô tội cho nên cháu cũng tin.”

Nhận ra thiếu niên trước mặt có vẻ như không giống người bình thường, Chu Minh Sinh cảm thấy rất hứng thú, tiếp tục hỏi: “Là người như thế nào?”

“Một người… khác hẳn với cháu.” Thiếu niên tự hỏi và đưa ra câu trả lời, “Một người trong vô vọng vẫn cứ vẫn giãy giụa.”

“Mạnh Tường Vũ là gì của cậu ta?”

“Là người thân của cậu ấy.”

“À…” Chu Minh Sinh gật đầu một cái, vẫn cảm thấy có phần khó tin nổi. Nhìn dáng vẻ thiếu niên, tuyệt đối không phải đang nói đùa, lời nói của hắn, hẳn là suy nghĩ chân thật nhất của hắn vào lúc này.

Chu Minh Sinh rơi vào suy nghĩ, chậm chạp không có câu trả lời chắc chắn.

Một lát sau, không ngờ thiếu niên kiệm lời này lại lên tiếng: “Người thân là gì?”

Chu Minh Sinh lại nhất thời không kịp phản ứng, thiếu niên lặp lại: “Người thân là gì?”

“Người thân, là người có quan hệ máu mủ với chúng ta, là người chúng ta có thể tin tưởng.” Chu Minh Sinh nhìn thiếu niên nghiêm túc trả lời, Chu Minh Sinh dường như cũng không hài lòng với câu trả lời của mình, nhưng bấy giờ này ông lại không có cách nào tìm được đáp án thích hợp hơn để trả lời thiếu niên này.

Thiếu niên như thể mê man hơn: “Có quan hệ máu mủ, có thể tin tưởng, là người thân? Người thân đều có thể tin tưởng ạ? Người thân… rốt cuộc là tồn lại như thế nào?”

Ngay cả Chu Minh Sinh có kiến thức rộng rãi sau khi nghe xong câu hỏi này cũng ngẩn người, ông im lặng và quan sát thiếu niên này kỹ hơn. Thiếu niên có vẻ như cũng không thể cảm nhận được tình cảm giữa người và người, nhưng hắn đang cố gắng thử tiếp xúc và hiểu thứ này, trên người hắn… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đột nhiên, biểu cảm giữa lông mày thiếu niên khiến Chu Minh Sinh nhớ lại một người đã mất liên lạc với mình nhiều năm, đó cũng là học sinh ông từng thích nhất, gửi gắm kỳ vọng nhất – Lục Thành Trạch.

“Cháu là Thời Sâm?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.