Hai người gật đầu.
Một nhân viên khác xuất hiện.
Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương nhìn thấy hai bộ quang giáp bay lên từ dưới hẻm núi, họ mắt tròn mắt dẹt, có giang giáp sĩ làm nhân viên trong công viên giải trí, đây là công viên giải trí thần kỳ gì thế?!
Họ thấy quang giáp đang đỡ người nhân viên đó bay lên, hướng về phía trung tâm hẻm núi.
Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương lấy cái ống nhòm mà người chơi cung cấp, thấy nhân viên đang ngồi trên tấm ván, tay giữ lấy hai dây thừng, chỉ có eo và chân bị cố định vào tấm ván ngang.
Hai bộ quang giáp nắm mỗi bên dây thừng, cùng lúc bay về phía trước, rồi cùng lúc bay về phía sau.
Liên tiếp như vậy, độ cao tăng lên từng chút, nhân viên trên tấm ván: “Quá đã!”
Tiếng hò reo của hắn xuyên suốt khắp khe núi, dần dần truyền đến tai của Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương.
Hai người đứng đấy tròn mắt nhìn tấm ván đang lắc đi lắc lại và đột nhiên quay ngược 360 độ, bọn họ từ từ lùi lại một bước, kinh ngạc hỏi người chơi bên cạnh: “Anh gọi cái này xích đu à?”
Người chơi cười đáp: “Yên tâm đi, trò chơi này rất an toàn.”
Lúc này, nhân viên trên tấm ván đã bay ra xa.
Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương: “!!!”
“…” Người chơi cười cười, “Chỉ cần bạn đừng cởi bỏ trang thiết bị an toàn giữa chừng giống hắn là được, yên tâm đi, ngay cả khi bị bay ra ngoài, chúng tôi cũng có đội ngũ quang giáp sĩ chuyên nghiệp để cứu hộ.”
Triệu Viễn Thanh nói: “Vậy… vậy nếu không cứu kịp thì sao?”
Người chơi tự hào chỉ vào phía sau: “Trò chơi của chúng tôi có phòng cấp cứu sửa chữa gen! Trong vòng một phút, người bị thương nặng nhất cũng có thể hồi phục!”
Triệu Viễn Thanh: “Có công viên giải trí nào mà lại có phòng cấp cứu sửa chữa gen, sao cứ như là đi ra chiến trường vậy! Trò chơi này nguy hiểm đến mức này sao!”
Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương nói: “Xin lỗi, có lẽ chúng tôi không phù hợp chơi trò chơi này.”
Lại còn nói là xích đu? Xích đu chỗ nào? Người bay ở phía trước, để hồn đu theo phía sau hả?
Hai người bỏ chạy, đến đến khu vực Thế Giới Nước.
Thế Giới Nước nhìn từ bên ngoài trông như một quả cầu màu xanh to lớn, đứng ở cửa là một cô bé dễ thương, còn bên cạnh cô bé là một con bạch tuộc cao gần một người.
Con bạch tuộc khổng lồ trừng đôi mắt kép màu cam, cũng mặc trang phục hầu gái giống như cô bé, các xúc tu dính dính bị váy bao bọc, vẫy vẫy dưới váy, trông vô cùng ghê tởm.
Triệu Viễn Thanh nhìn chăm chú vào con bạch tuộc xấu xí kia một lúc, đột nhiên ôm đầu kêu rên: “A! Mắt tôi! Sắp bị mù rồi!”
Hải Hoàng: “…”
Cảm giác bị xúc phạm!
Triệu Viễn Thanh còn muốn nói thêm, may mà Quảng Trúc Kỷ xuất hiện kịp thời, cứu hắn thoát khỏi số phận bị Hải Hoàng đánh chết.
Quảng Trúc Kỷ: “Chào mừng đến với Thế Giới Nước, tại đây bạn sẽ thấy những cảnh đẹp không tưởng ở dưới biển sâu, cảm nhận sức hấp dẫn và lôi cuốn của đại dương.”
Lý Lộc Lộc nắm c.h.ặ.t c.h.â.n của Hải Hoàng, lén lút đưa cho nó một viên kẹo dẻo có nhân.
Hải Hoàng ăn kẹo, liếc mắt nhìn Triệu Viễn Thanh.
Triệu Viễn Thanh hỏi: “Tại sao anh lại để một con búp bê có hình dáng kinh tởm như vậy ở trước cửa?”
Quảng Trúc Kỷ cười: “Đây là vật nuôi điện tử siêu chân thực đại diện cho phong cách của toàn bộ Thế Giới Nước, nếu anh không chấp nhận được thì có thể đi tham quan nơi khác.”
Một câu hai câu bảo người khác kinh tởm, Quảng Trúc Kỷ thực sự muốn đánh người.
Trong mắt hắn, Hải Hoàng là loài sinh vật có thiết kế ngoại hình hoàn hảo nhất trong Tinh Cầu Của Chúng Ta, kết hợp đầy đủ các đặc điểm của yếu tố tà thần hiếm có cùng với sự đáng yêu tương phản độc đáo.
Thực sự, không thể so sánh những NPC thông thường với những nhân vật NPC xung quanh nhân vật chính trong trò chơi, trí tuệ cả hai không cùng đẳng cấp, trình độ nhận thức thấp y như những vai phụ xuất hiện ở đầu phim kinh dị.
Triệu Viễn Thanh: “Tại sao nhân viên này lại…” Hắn bị Lãnh Dương kéo lại, quay đầu lại nói, “Anh đang làm gì vậy?”
Lãnh Dương nói, “Kinh tởm chỗ nào? Người ta đẹp như vậy mà!”
Ánh mắt của hắn khi nhìn Hải Hoàng hiện lên hình trái tim.