“Vong Hạ Thất Vũ Hải” để lại ấn tượng tâm lý sâu sắc đối với hai chàng trai này, họ quyết định tìm một trò chơi khác để thử.
“Càn Khôn Đại Na Di” thực chất chỉ là một trò chơi tàu lượn siêu tốc, chỉ là tàu lượn siêu tốc nơi này tương đối đặc thù, nhìn giống như là đòi mạng người rất kích thích.
Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương đều thử một lần, như tất cả du khách khác, bọn họ cũng la hét đến mất giọng.
Sau khi bước xuống, người chơi đưa đến rất nhiều hình ảnh, trong đó có nhiều biểu cảm thú vị của du khách khi tham gia tàu lượn.
Du khách tưởng rằng đây là ảnh miễn phí, nhưng sau khi nhận được thì mới phát hiện họ phải trả tiền, giá lại còn khá cao!
Cái bẫy!
May mắn là sau trải nghiệm này, bọn họ đã cảnh giác hơn, các hạng mục giải trí sau không lừa được họ nữa.
Nhưng du khách vẫn còn quá ngây thơ, tưởng rằng Công viên giải trí Bái Tinh giống như các công viên trên các tinh cầu khác.
Họ không mang theo thức ăn và nước uống, sau khi chơi mệt mỏi, họ chuẩn bị tìm một nhà hàng để ăn, nhưng phát hiện mọi thứ trong công viên giải trí đều có giá cắt cổ, thậm chí cả nước uống cũng vậy!
Một phần ăn đơn giản như bánh mì giá 298 Tinh Nguyên, một chai nước đóng chai bình thường giá 69.5 Tinh Nguyên.
Tất cả những điều này khiến du khách trở nên hoang mang, họ phát hiện máy bán hàng tự động có thể cứu họ, giá của máy bán hàng chỉ cao hơn giá bình thường chục tinh nguyên, so với nhà hàng trong công viên, thật quá tốt!
Nhưng không phải tất cả du khách đều ăn quen đồ từ máy bán hàng tự động, bọn họ hỏi xem có thể ra ngoài để ăn trước rồi quay lại không.
Người chơi mỉm cười nói: “Không được đâu nha, khách hàng thân mến. Khi ra khỏi công viên, nếu muốn vào lại, bạn sẽ cần phải mua vé mới đấy! Moah!”
Nhìn thấy khuôn mặt cười của người chơi, du khách muốn đánh họ một trận.
Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương không đói, bọn họ không gặp vấn đề như những du khách khác.
Hai chàng trai mảnh mai đứng dưới căn nhà nấm, đắn đo giữa các trò chơi trong công viên.
Triệu Viễn Thanh hỏi: “Chúng ta nên chơi trò gì tiếp đây?” Lãnh Dương nói: “Bay Qua Đường Chân Trời đi.”
Sau khi quyết định, họ xuất phát.
“Bay Qua Đường Chân Trời” nằm ở phía Bắc, trên bản đồ nó gần như nằm bên bờ vách đá, Triệu Viễn Thanh trêu chọc: “Bản đồ này vẽ tệ thật, lúc tôi còn học tiểu học vẽ còn tốt hơn.”
Lãnh Dương nói: “Có lẽ là để phù hợp với phong cách của công viên giải trí, hy vọng trò chơi cũng đừng trẻ con như thế nữa.”
Công viên Giải Trí Kẹo Bông thực sự rất lớn, Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương đi được một nửa đường, phát hiện ra họ cần phải thuê xe mới có thể đi tiếp. Không ngạc nhiên khi có một chiếc xe phong toàn có thể thuê ở mỗi vài trăm mét bên lề đường, nguyên nhân chính là thế.
Xe phong toàn có khả năng tự lái, dường như đã được cải tiến, tốc độ gấp ba hoặc bốn lần so với xe phong toàn thông thường.
Khi Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương xuống xe đều cảm thấy tay chân run rẩy.
Bọn họ chỉ là hai người bình thường, cấp bậc thể lực và tinh thần lực không quá cấp 4, tốc độ của xe phong toàn này thật kích thích!
“Bay Qua Đường Chân Trời” nằm ngay phía trước.
Triệu Viễn Thanh nhìn thấy một hẻm núi nhân tạo lớn, ở hai bên hẻm có một sợi dây kéo, kéo dài đến giữa hẻm, phần giữa của dây có vẻ như là một tấm ván ngang.
Người chơi thấy Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương, nhiệt tình đến bắt chuyện: “Hai anh đẹp trai, có muốn trải nghiệm “Bay Qua Đường Chân Trời” không, khác với các trò chơi khác, trò này chắc chắn sẽ mang lại cho các người một trải nghiệm giác quan không giới hạn!”
Triệu Viễn Thanh không hiểu trò chơi này là gì, hắn hỏi: “Cách chơi như thế nào?”
Người chơi nói: “Thực ra khá đơn giản, chính là xích đu, chỉ khác là xích đu phiên bản lớn hơn bình thường một chút thôi.”
Triệu Viễn Thanh và Lãnh Dương đang phân vân, không hiểu tại sao, bọn họ cứ luôn cảm thấy trò chơi này không đáng tin.
Thấy tình hình không ổn, người chơi nói ngay: “Thế này nhé, tôi sẽ tìm một người để thử nghiệm cho các người xem, được không?”