Lớp Vỏ Bọc

Chương 69



Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm quay lại phòng bệnh, Từ Doanh Doanh đã hơi khôi phục tâm trạng.

Mạnh Chiêu ngồi xuống, nói với Từ Doanh Doanh: “Chúng ta tiếp tục, chuyện đã qua trước hết đến đây thôi, nói một chút chuyện cô bị giam cầm đi.”

“Nếu như cô chỉ nói với Cao Huy chuyện trải qua trong quá khứ này, Ngô Vi Hàm cũng không đến mức áp dụng hành vi quá khích như thế,” Dừng một lát, Mạnh Chiêu nhìn về phía cô nói, “Có phải cô còn nói gì khác không?”

Trạng thái tinh thần của Từ Doanh Doanh kém hơn vừa rồi, cô im lặng một lúc, thấp giọng nói: “Tôi nói, tôi muốn báo án.”

“Báo án? Chuyện đã trải qua nhiều năm như thế, chỉ dựa vào lời khai của cô, cô cho rằng có thể lật lại bản án sao?” Mạnh Chiêu nhìn chằm chằm vào cô, bỗng nhiên sinh ra một suy đoán, “Hay là, trong tay cô có chứng cứ quan trọng đưa Ngô Vi Hàm vào chỗ chết?”

Từ Doanh Doanh chần chờ một lát rồi gật đầu.

“Chứng cứ gì?”

“Lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, đã lén quay một đoạn video.” Từ Doanh Doanh dừng một lát, nói tiếp: “Khi đó trạng thái tinh thần của Triệu Đồng đã hơi sụp đổ, Ngô Vi Hàm lại không có ý định thu tay, bây giờ tôi không nhìn nổi nữa, vốn dĩ tính vụng trộm chạy đi, nhưng lúc xuống cầu thang tôi sợ lại xảy ra chuyện nên tìm một chỗ trốn rồi ghi lại cảnh tượng đó…”

Từ Doanh Doanh thế mà quay video khi đó… Nhìn Từ doanh Doanh yếu ớt trước mắt, lại nghĩ đến mọi hành động của cô trong toàn bộ sự kiện, Mạnh Chiêu thầm nghĩ: Không nhìn nổi? Vậy tại sao không tiến lên ngăn cản Ngô Vi Hàm? Lại còn thảnh thơi trộm quay video… Chắc là mắt thấy sắp xảy ra chuyện, đầu tiên nghĩ đến là mau chóng rời đi rũ sạch bản thân, sau đó đột nhiên nghĩ lại, lén quay video, muốn dùng đoạn video làm lá bài tẩy bảo vệ bản thân cô, đối kháng với Ngô Vi Hàm.

Nhưng Mạnh Chiêu không nói toạc ra, anh nhìn Từ Doanh Doanh hỏi: “Video ở đâu? Cô còn giữ không?”

Từ Doanh Doanh gật đầu: “Ở trong nhà tôi.”

Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn nhau với Lục Thời Sâm. Vốn cho rằng Từ Doanh Doanh tỉnh lại nhiều nhất chỉ có thể mang đến lời khi, không ngờ cô ấy lại bảo lưu video hiện trường năm đó. Vậy nên, tái thẩm vụ án bạo lực học đường lúc đầu, Ngô Vi Hàm càng khó thoát trừng phạt.

“Nói cụ thể vị trí của video đi.” Mạnh Chiêu nói với Từ Doanh Doanh.

Từ Doanh Doanh nói cụ thể nơi cất video cho Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu lập tức gọi điện cho người bạn ở phân cục cảnh sát khu Bảo Nhạc, bảo anh ta tìm đoạn video này trong nhà Từ Doanh Doanh.

Mười mấy phút sau, người bạn ở phân cục gửi video vào trong điện thoại Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu mở video ra, trên màn hình, mấy học sinh mặc đồng phục đang vây quanh Triệu Đồng mặc váy đỏ, có người lớn tiếng làm nhục, có người duỗi tay xô đẩy.

Do góc quay của Từ Doanh Doanh khi đó và độ phân giải của điện thoại, đoạn video này nhìn qua rất xa, mà hình ảnh mơ hồ, không có cách nào nhìn rõ gương mặt của mấy người.

Trong nháy mắt nhìn thấy hình ảnh, vẻ mặt Mạnh Chiêu thay đổi.

Lục Thời Sâm nhận ra sự khác thường của anh, hỏi: “Là đoạn video Triệu Vân Hoa xem trong quán net?”

“Ừ.” Mạnh Chiêu ngẩng đầu hỏi Từ Doanh Doanh, “Cô còn từng cho ai đoạn video này? Ngô Vi Hàm?”

“Không có,” Từ Doanh Doanh lắc đầu phủ nhận, “Nếu như bị Ngô Vi Hàm biết khi đó tôi lén quay video, hắn sẽ giết tôi.” Lưỡng lự một lát cô mới nói, “Tôi… tôi đã cho Chu Diễn.”

“Chu Diễn?” Mạnh Chiêu chấn động trong lòng, lập tức hỏi, “Khi nào?”

“Khoảng nửa năm trước, Chu Diễn đến tìm tôi, nói rằng muốn lật lại bản án giúp Triệu Đồng, hỏi tôi có chứng cứ không. Sau khi Triệu Đồng chết, tôi vẫn cảm thấy lương tâm lo lắng, nằm mơ thường xuyên mơ thấy cảnh Triệu Đồng cầu cứu và tự tử, cho nên lúc Chu Diễn đến tìm tôi, tôi do dự mãi, cuối cùng vẫn đưa video cho cậu ấy. Cậu ấy đã hứa với tôi nhất định sẽ giữ bí mật chuyện này, tôi cũng không muốn cả đời sống dưới bóng ma của Triệu Đồng…”

Nghĩ đến nguyên nhân Triệu Đồng bị bắt nạt chính là người trước mắt này, lại nghĩ đến cảnh chết bi thảm của Triệu Vân Hoa, Mạnh Chiêu cũng không khống chế được mình nữa, anh cười khẩy một tiếng: “Lương tâm.”

Từ Doanh Doanh cúi thấp đầu, im lặng một lát mới mở miệng: “Cảnh sát Mạnh, tôi biết anh xem thường tôi, nói thật bản thân tôi cũng xem thường tôi. Tôi có lỗi với Triệu Đồng, cũng có lỗi với Chu Diễn, hôm nay tôi biến thành như vậy cũng là trừng phạt đúng tội. Nhưng năm đó tôi… chỉ muốn mượn sự ỷ lại Ngô Vi Hàm, thoát khỏi gia đình tôi, thoát khỏi cha mẹ trên danh nghĩa của tôi.”

Từ Doanh Doanh nói đến đây, lại hơi mất kiểm soát cảm xúc của mình: “Cảm giác từ nhỏ ăn nhờ ở đậu chịu hết áp bức và lăng nhục, các anh sẽ không biết. Tôi cố gắng học hành, làm việc giúp họ, chưa từng thêm phiền phức cho họ, tôi dùng hết tất cả của mình làm họ vui lòng, chỉ hy vọng một ngày nào đó họ có thể xem tôi như con của mình. Nhưng từ khi họ sinh con của mình ra, thì không muốn cho tôi đi học nữa, cũng chẳng muốn cho tôi tiêu tiền của họ, thậm chí họ muốn gả tôi sớm…”

Cảm xúc của Từ Doanh Doanh trở nên rất kích động, nước mắt rơi xuống từng giọt: “Tôi không muốn cả đời bị đối xử lạnh nhạt và sai khiến, tôi cũng muốn đi học, cũng muốn có được tự do và cuộc sống của mình giống như các anh mà…”

Nhìn Từ Doanh Doanh trước mắt, tâm trạng Mạnh Chiêu phức tạp hơn, giờ phút này ngoại trừ im lặng, anh không biết còn có thể làm gì.

Sau khi hít sâu một hơi, Từ Doanh Doanh cố gắng bình phục lại tâm trạng của mình: “Chu Diễn chết rồi, tôi cũng không còn cách nào yên tâm thoải mái tiếp tục yên lặng, tôi cảm thấy cái chết của Chu Diễn, rất có thể nói rõ Ngô Vi Hàm đã biết đến sự tồn tại của đoạn video này, lúc này tôi mới muốn dựa vào lực lượng của Cao Huy, giao đoạn video này cho cảnh sát, hy vọng cảnh sát và Cao Huy có thể bảo vệ an toàn của tôi…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 155

“Sao Ngô Vi Hàm biết đến sự tồn tại của video này?” Mạnh Chiêu nhíu mày lại, nhìn Từ Doanh Doanh, “Cô chắc chắn không nhắc đến với hắn?”

“Không có.” Từ Doanh Doanh lắc đầu nói, “Tôi thật sự không biết Ngô Vi Hàm biết được đoạn video này từ con đường nào, thế lực nhà họ lớn như thế, có lẽ từ khoảnh khắc Chu Diễn đến tìm tôi, tôi và Chu Diễn đã bị để mắt tới rồi.”

Kết thúc lấy lời khai, đi ra khỏi phòng bệnh, Mạnh Chiêu và Lục Thời Sâm sắp xếp toàn bộ sự kiện từ đầu đến cuối: “Cho nên cả chuyện đã xảy ra là, Chu Diễn lấy được video từ chỗ Từ Doanh Doanh, muốn dựa vào nó lật lại bản án cho Triệu Đồng và Triệu Vân Hoa, nhưng chuyện này lại bị Ngô Vi Hàm biết được, Ngô Vi Hàm xử lý giọng nói trong video, giả tạo thành giọng của Chu Diễn rồi gửi cho Triệu Vân Hoa, hướng dẫn bà ấy giết lầm Chu Diễn, sau khi Triệu Vân Hoa thất bại, người của hắn lại hành hung lần hai với Chu Diễn?”

“Nhưng vấn đề là,” Mạnh Chiêu rơi vào suy tư, “Nếu đoạn video này chỉ có Từ Doanh Doanh và Chu Diễn biết, vậy Ngô Vi Hàm làm thế nào biết được, hơn nữa, nếu hắn biết chuyện này trước tiên, làm sai lại kéo dài nửa năm mới ra tay, trong lúc này có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Anh giơ tay nắm chặt cánh tay Lục Thời Sâm: “Đi, đến trại tạm giam gặp Ngô Vi Hàm, xem hắn giải thích thế nào.”

Vừa chạm vào Mạnh Chiêu đã nhận ra được gì đó, lại buông Lục Thời Sâm ra. Động tác này có vẻ rất cố ý.

Thói quen thật sự đáng sợ, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, rốt cuộc anh dưỡng thành thói quen có việc hay không có việc đều kéo Lục Thời Sâm từ khi nào?

Vừa đi ra bệnh viện, điện thoại Mạnh Chiêu đã vang lên, là cục trưởng Từ gọi điện đến: “Tiểu Mạnh, đến chỗ tôi một chuyến.”

“Cục trưởng Từ, tôi ở bệnh viện, đã thu thập được chứng cứ và thông tin quan trọng từ chỗ Từ Doanh Doanh, phải lập tức thẩm vấn Ngô Vi Hàm.” Mạnh Chiêu nói vào điện thoại.

“Bây giờ cậu đến ngay, Ngô Vi Hàm không chạy được, chuyện thẩm vấn cậu bảo người khác làm đi.” Cục trưởng Từ nói xong dập máy.

“Cục trưởng Từ bảo anh lập tức đến một chuyến,” Mạnh Chiêu cất điện thoại, nhìn về phía Trình Vận, “Tiểu Trình, em gọi Nhậm Bân, cùng đi thẩm vấn Ngô Vi Hàm.”

“Em đi thẩm vấn Ngô Vi Hàm á?” Trình Vận lập tức trợn to mắt, mặt lộ vẻ khó xử, “Anh Chiêu có phải anh đã quên em là thực tập sinh không, em vẫn chưa đủ tư cách làm chuyện này, hơn nữa anh Bân cũng không am hiểu phương diện tra hỏi…”

“Nhậm Bân không am hiểu thẩm vấn, em thì sao? Dẫn dắt em lâu như thế, đặc biệt là dạy em nhiều về mặt tra hỏi như vậy, không có chút tiến bộ nào?” Mạnh Chiêu liếc cô một cái.

“Tiến bộ đương nhiên là có, nhưng…” Trình Vận vẫn sợ hãi, đột nhiên nảy ra kế, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Lục Thời Sâm, “Nếu không cố vấn Lục, anh đi cùng em đi? Đến lúc đó anh ở phòng giám sát, nếu như em nhất thời tạm ngừng, anh có thể nhắc nhở em qua tai nghe, được không?”

Trình Vận nói xong lời này, Lục Thời Sâm không có phản ứng gì.

Mạnh Chiêu biết tính Lục Thời Sâm, tám phần sẽ trực tiếp từ chối Trình Vận, anh vừa định mở miệng tìm bậc thang cho Trình Vận, không ngờ Lục Thời Sâm “Ừ” một tiếng.

Mạnh Chiêu hơi bất ngờ nhìn về phía Lục Thời Sâm, trên mặt Lục Thời Sâm vẫn không có biểu cảm gì.

Trình Vận lại rất vui vẻ: “Cảm ơn cố vấn Lục!”

“Vậy em bảo vệ tốt an toàn của cố vấn Lục.” Mạnh Chiêu dặn dò.

“Yên tâm đi anh Chiêu,” Trình Vận co khuỷu tay lại, “Thành tích chiến đấu của em cao hơn anh Bân và hai Tiểu Chu đấy.”

Trở lại cục thành phố, Mạnh Chiêu bước nhanh lên lầu, đi đến trước cửa phòng làm việc của cục trưởng Từ. Trong phòng láng máng truyền ra âm thanh trò chuyện, anh giơ tay gõ cửa một cái.

“Vào đi.” Giọng của cục trưởng Từ vang lên.

Mạnh Chiêu đẩy cửa ra, vừa bước vào đã thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa.

Người đàn ông cao lớn và thon gầy, khoảng chừng năm sáu mươi tuổi, mái tóc trắng mang tính tiêu chí, khuôn mặt tương tự Ngô Vi Hàm, đây là… Ngô Gia Nghĩa?

Mặc dù đã gặp Ngô Gia Nghĩa mấy lần trên báo và trên TV, nhưng mỗi lần cũng chỉ liếc sơ đường nét một cái, chưa bao giờ gặp người thật. Trong nháy mắt đối mặt với Ngô Gia Nghĩa, Mạnh Chiêu cảm thấy hơi kỳ lạ, lạ ở chỗ nào anh lại không nói ra được.

Mạnh Chiêu chưa kịp rõ ràng cảm giác này bắt nguồn từ đâu, cục trưởng Từ ngồi trên sofa vẫy vẫy tay với anh: “Lại đây, Tiểu Mạnh.”

Ông ra hiệu cho Mạnh Chiêu ngồi xuống đối diện, lại giới thiệu với Ngô Gia Nghĩa: “Đây là đội trưởng Mạnh Chiêu của đội điều tra tội phạm chúng tôi, vụ án này cũng do cậu ấy phụ trách một tay điều tra phá án.” Nói xong, ông lại nói với Mạnh Chiêu: “Tiểu Mạnh, đây là Ngô Gia Nghĩa chủ tịch Ngô, tôi nghĩ không cần giới thiệu nhiều nữa.”

“Cảnh sát Mạnh chào cậu.” Ngô Gia Nghĩa bắt tay với Mạnh Chiêu, khen ngợi nói, “Là một đội trưởng của cục thành phố cũng có thể điều tra phá án vụ án lớn thế này, không ngờ lại còn trẻ như vậy, bội phục.”

Ông ta lại nhìn về phía cục trưởng Từ: “Cục trưởng Từ cũng là bạn cũ của tôi, tôi không nói nhiều lời khách sáo nữa, qua nhiều năm như vậy các ông vẫn luôn nỗ lực vì thành phố Minh Đàm, những người làm doanh nghiệp như chúng tôi đều nhìn ở trong mắt, không có các ông, chúng tôi cũng sống không tốt.”

Cục trưởng Từ cười nói: “Đều là trách nhiệm thuộc bổn phận, nên làm thôi.”

So sánh với hai trưởng bối vui vẻ hoàn thuận, Mạnh Chiêu lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, anh nhìn thái độ của cục trưởng Từ, hơi tức giận, nhưng lại không có cách nào phát tác. Về phần Ngô Gia Nghĩa, sau khi anh quan sát tỉ mỉ lần nữa, cảm giác kỳ lạ kia càng mãnh liệt hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 157

Hình như hơi quen mặt, Mạnh Chiêu thầm nghĩ, như thể rất lâu trước kia đã gặp người này ở đâu đó…

Một lát sau, cuối cùng Mạnh Chiêu không thể chịu đựng được bầu không khí nịnh nọt dối trá này nữa, anh đối mặt với Ngô Gia Nghĩa lên tiếng: “Lần này ngài tới đây chắc chắn không phải đặc biệt đến khen chúng tôi phải không?”

Ngô Gia Nghĩa lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, gật đầu nói: “Xem ra cảnh sát Mạnh đã đoán được mục đích tới lần này của tôi, không sai, tôi quả thực tới đây vì chuyện của Ngô Vi Hàm.”

Mạnh Chiêu khinh thường, vừa định mở miệng khuyên người cha già từ bỏ hy vọng bảo cảnh sát làm việc thiên tư, lúc này Ngô Gia Nghĩa lại chậm rãi đứng lên, cúi người thật sâu với cục trưởng Từ và Mạnh Chiêu:

“Tôi thay hành vi của thằng con hư xin lỗi cục thành phố và thành phố Minh Đàm, Ngô Vi Hàm đã phạm vào tội ác không thể tha thứ, tôi là người làm cha có trách nhiệm không thể trốn tránh, mục đích chuyến này của tôi, cũng không hy vọng cục trưởng Từ và cảnh sát Mạnh làm việc thiên tư trái pháp luật, chẳng qua cảm thấy chuyện của Ngô Vi Hàm mang đến phiền toái lớn như vậy đến cho thành phố Minh Đàm và cục cảnh sát, tôi lẽ ra nên thay mặt nó nói xin lỗi. Tôi cũng hứa với hai người, kế tiếp nếu như cảnh sát cần, tôi nhất định sẽ toàn lực phối hợp điều tra. Hơn nữa, tôi cũng đã thu xếp phần sau của chuyện này, tận hết khả năng của tôi giúp người bị hại về mặt vật chất lẫn tinh thần, làm tốt công tác khắc phục hậu quả sau chuyện này.”

Ông ta nói những lời này thành khẩn, hoàn toàn vượt qua dự đoán của Mạnh Chiêu, Mạnh Chiêu lại không hề bị làm cảm động, anh ngồi đối diện Ngô Gia Nghĩa, nhìn ông ta tỉnh táo đặt câu hỏi: “Dựa theo ý của chủ tịch Ngô, những chuyện Ngô Vi Hàm đã làm, trước đó ngài hoàn toàn không biết gì?”

Cục trưởng Từ không nói một lời, nâng chén trà lên liếc Mạnh Chiêu, sau đó lại nhìn về phía Ngô Gia Nghĩa.

Ngô Gia Nghĩa gật đầu một cái, thở dài nói: “Mấy năm nay tôi bận rộn sự nghiệp quá, tôi thật sự đã bỏ bê  dạy dỗ Ngô Vi Hàm, tôi chỉ có một đứa con trai này, quá dung túng với nó, sớm biết nó có suy nghĩ nguy hiểm như vậy, lúc trước thật sự không nên để nó một mình trốn đi lập nghiệp. Nếu như tôi có thể làm tròn chức trách của một người cha, nó cũng sẽ không làm chuyện tàn nhẫn như thế. Tôi có lỗi với những cô gái kia, có lỗi với cha mẹ của họ.”

Cục trưởng Từ vẫn không nói gì.

Mạnh Chiêu suy tư một hồi, nhìn cục trưởng Từ một cái rồi tiếp tục nói với Ngô Gia Nghĩa: “Theo tôi được biết, những người cậu nhà hại, hình như không chỉ là cô gái trẻ, mà người bị nhốt trong tầng hầm viện dưỡng lão bị khống chế bởi cậu nhà, còn có một cụ già cao tuổi, việc này ngài biết không?”

“Đây lại là chuyện gì?” Ngô Gia Nghĩa hỏi.

“Căn cứ vào kiểm tra của bệnh viện, thời gian cụ già này bị tiêm thuốc vào nói ít cũng phải mười năm, mà lúc đó Ngô Vi Hàm mới chỉ mười mấy tuổi thôi, bà cụ kia bị ai bỏ vào, bà ấy có thù oán gì với Ngô Vi Hàm, ngài thật sự không biết?”

“Tôi thật sự không hiểu những chuyện này lắm,” Ngô Gia Nghĩa nói, “Dựa theo những gì cảnh sát Mạnh nói, chuyện này xác thực rất kỳ lạ. Bà cụ này, xây dựng tầng hầm này rốt cuộc có liên quan đến con trai tôi hay không, vẫn mong cảnh sát Mạnh cùng điều tra rõ ràng. Chúng tôi nhất định sẽ không chối từ tội ác Ngô Vi Hàm phạm phải, nhưng nếu là tội danh không liên quan, cũng hy vọng cảnh sát Mạnh có thể nhìn rõ mọi việc.”

Mạnh Chiêu ngồi ở đối diện, quan sát vẻ mặt Ngô Gia Nghĩa lúc nói chuyện: “Nhất định.”

Ngô Gia Nghĩa lại trò chuyện vài câu với cục trưởng Từ, sau đó đứng lên nói: “Vậy tôi không làm phiền hai người nữa, xin đi trước.”

Sau khi Ngô Gia Nghĩa đi, trong phòng chỉ còn lại cục trưởng Từ và Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu nhìn về phía cục trưởng Từ: “Ngài thấy thế nào?”

Cục trưởng Từ chậm rãi quay về bàn làm việc, uống một ngụm trà mới mở miệng nói: “Trong mắt nhà tư bản, mãi mãi chỉ có lợi ích.”

“Ý ngài là, lần này Ngô Gia Nghĩa tới đây xin lỗi cũng không phải thật lòng, chỉ xuất phát từ việc bảo vệ hình ảnh thương nghiệp của mình, phủi sạch quan hệ cho mình?”

Cục trưởng Từ nhìn về phía Mạnh Chiêu, ánh mắt sắc bén: “Cậu cảm thấy thế nào?”

Mạnh Chiêu suy nghĩ sơ qua: “Nếu nói không hề hay biết mọi hành động của Ngô Vi Hàm, trên cơ bản không có khả năng. Rốt cuộc ông ta có tham gia không, dựa vào chứng cứ hiện hữu, cũng không dễ dàng đưa ra phán đoán, chuyện của bà già kia sẽ không đơn giản như vậy, tôi sẽ tiếp tục điều tra, không buông tha bất kỳ một kẻ phạm tội nào.”

Cục trưởng Từ nhìn Mạnh Chiêu, gật đầu: “Cậu tiếp tục điều tra, nếu như gặp phải khó khăn, tôi sẽ tận lực giải quyết giúp cậu. Ngoài ra, nhất định phải làm việc cẩn thận, không thể l0 mãng giống như trước đây,” Cục trưởng Từ tăng thêm giọng điệu, “Nếu chuyện này thật sự liên lụy đến Ngô Gia Nghĩa, lực cản phía sau sẽ chỉ lớn hơn.”

Mạnh Chiêu gật đầu nói: “Vâng.”

“Hai ngày nữa phải nhằm vào sự kiện ‘Lồng tối’ mở một buổi họp báo phát trực tiếp, cậu dùng thân phận tổ phó tổ chuyên án làm phát ngôn viên, sẽ có mấy chục nhà truyền thông đến hiện trường, không chỉ có truyền thông của thành phố Minh Đàm tới mà một vài truyền thông trong phạm vi cả nước cũng sẽ tới, cậu chuẩn bị trước đi, công bố với công chúng tiến độ điều tra trước mắt, xua tan lo nghĩ hiện tại của mọi người.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 166

“Được.” Mạnh Chiêu đáp.

Đi ra từ văn phòng cục trưởng Từ, Mạnh Chiêu đang suy nghĩ những lời Ngô Gia Nghĩa vừa nói thì nhìn thấy Trình Vận đi tới từ đối diện.

“Sao em về một mình?” Mạnh Chiêu hỏi cô, “Cố vấn Lục đâu?”

“Đã đến giờ cơm rồi,” Trình Vận nói, “Cố vấn Lục nói anh ấy không lên nữa, đợi anh ở trong xe.”

“Anh biết rồi.” Mạnh Chiêu nói, đoạn bước nhanh đi xuống lầu.

Đi đến bên cạnh xe, Mạnh Chiêu mở cửa xe ngồi vào: “Thế nào, Ngô Vi Hàm có tiết lộ gì không?”

Lục Thời Sâm ngồi ở ghế phó lái, liếc anh một cái: “Nói lúc ăn cơm đi.”

“Được thôi, muốn ăn gì?” Mạnh Chiêu nghĩ ngợi, “Gần đây có nhà hàng tôm chiên làm ngon lắm, đi không?”

“Cậu quyết định.” Lục Thời Sâm nói.

Mạnh Chiêu lái xe đến một nhà hàng Trung Quốc gần đây.

Mặt tiền tầng một của nhà hàng không lớn, Mạnh Chiêu dẫn Lục Thời Sâm lên tầng hai, tìm một chỗ yên lặng gần cửa sổ ngồi xuống.

Lục Thời Sâm cầm khăn ướt nhân viên nhà hàng đưa tới, xé vỏ sau đó lau ngón tay sạch sẽ.

Nhìn động tác của Lục Thời Sâm, Mạnh Chiêu hơi thất thần. Động tác này khiến anh không hiểu sao nhớ đến cảnh tượng tối qua, Lục Thời Sâm cũng dùng khăn giấy lau sạch sẽ từng ngón tay như thế, sau đó ném khăn giấy dùng bẩn vào trong thùng rác.

“Đang nghĩ gì?” Lục Thời Sâm nhìn anh.

Lúc này Mạnh Chiêu mới lấy lại tinh thần, sau khi nhận ra liên tưởng của mình anh ho nhẹ một tiếng, “Nói vụ án đi, Ngô Vi Hàm phản ứng thế nào?”

“Ngô Vi Hàm cố hết sức phủ nhận cái chết của Chu Diễn không liên quan đến hắn.”

“Cố hết sức? Cậu cảm thấy hắn có đang nói dối không?”

“Khó nói.”

“Ngô Vi Hàm biết Chu Diễn lấy được video, muốn lật lại bản án cho Triệu Đồng, cho nên trước khi Chu Diễn làm ra hành động, hắn sửa lại đoạn video sau đó gửi cho Triệu Vân Hoa, muốn mượn tay Triệu Vân Hoa giết Chu Diễn. Trước sau cũng có thể nói xuôi được, nhưng rốt cuộc Ngô Vi Hàm làm thế nào biết đoạn video này? Còn có, trên mặt tường quét vôi trắng kia có gì, chẳng lẽ là một chứng cứ khác liên quan đến bạo lực học đường? Nhưng trên tường có thể có chứng cứ gì…” Mạnh Chiêu thở dài, “Lượn quanh nửa ngày, không dễ gì vòng về, nhưng vẫn không có manh mối.”

“Bạn trai của Từ Doanh Doanh nói thế nào?”

“Anh ta nói hôm đó mình uống say, trong lúc vô tình nói với Ngô Vi Hàm những gì Từ Doanh Doanh đã nói, về phần hẹn Từ Doanh Doanh đến viện dưỡng lão, anh ta cũng hoàn toàn không biết Ngô Vi Hàm muốn làm gì, chỉ cảm thấy giúp bạn một chuyện thôi. Cao Huy làm như thế đơn giản là vì công ty của anh ta và tập đoàn Ngô thị có nhiều nghiệp vụ qua lại, vì lợi ích của mình, anh ta đâu quan tâm sống chết của một bạn giường. Năm đó Từ Doanh Doanh quay đầu nói cho Ngô Vi Hàm lòng tốt khuyên nhủ của Triệu Đồng cho cô ấy, bây giờ cô ấy nói cho bạn trai tín nhiệm của mình về dự định báo cảnh sát, không ngờ Cao Huy lại giống cô ấy năm đó, vừa quay đầu đã bán đứng cô ấy.” Mạnh Chiêu nói, khẽ lắc đầu một cái, “Đây chính là báo ứng.”

Nhân viên phục vụ của nhà hàng bắt đầu mang thức ăn lên, tôm chiên dầu ánh màu vàng ruộm, vẻ ngoài trông giòn mà trơn như bôi dầu, khiến người ta vừa nhìn đã thèm nhỏ dãi. Mạnh Chiêu cầm lấy đũa, gắp mấy con đến trước mặt Lục Thời Sâm: “Ăn cơm đi, không nói vụ án nữa.”

Đi ra từ nhà hàng, Mạnh Chiêu lái xe đưa Lục Thời Sâm về Ngự Hồ Loan.

Xe dừng dưới lầu, Mạnh Chiêu xuống xe, đi đến trước mặt Lục Thời Sâm: “Gần đây tổ chuyên án nhiều việc, chắc mỗi đêm tôi đều ở lại trong cục, nếu cậu có chuyện hãy gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

Lục Thời Sâm nhìn anh: “Là vì tổ chuyên án nhiều việc, hay là sợ tôi xảy ra chuyện?”

Hơi thở của Mạnh Chiêu lại hơi ngừng lại, người này cứ phải nói trực tiếp suy nghĩ của anh ra như thế à…

Được thôi, cũng không thể mỗi lần gặp mặt đều xấu hổ thế này, Mạnh Chiêu nghĩ ngợi rồi định nói rõ ràng chuyện.

Anh hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Lục Thời Sâm.”

“Ừ.”

“Chuyện tối qua là ngoài ý muốn, cậu và tôi đều mất kiểm soát.” Mạnh Chiêu vừa mở miệng đã nhận ra việc này khó hơn bất kỳ lần thẩm vấn nào anh đã làm rất nhiều, “Tôi cũng không muốn lảng tránh chuyện này, chỉ có điều với tôi mà nói, nó tạm thời có hơi khó tiếp nhận, tôi cần thời gian suy nghĩ thông suốt, để thuyết phục bản thân. Mà đối với hai chúng ta mà nói, đây cũng không phải là một quá trình phát triển bình thường, tôi cho rằng quan hệ của chúng ta cần trở về quỹ đạo, chậm rãi đến từng bước một.”

“Lời nói của cảnh sát Mạnh thật sự rất vô lý.” Giọng điệu của Lục Thời Sâm lại lộ ra ý trào phúng nhạt, “Vậy ý của cậu là, chuyện tối hôm qua, chúng ta chỉ cần xem như không có chuyện gì xảy ra.”

“Là tạm thời!” Thấy Lục Thời Sâm cũng không đồng ý với mình, Mạnh Chiêu bất đắc dĩ nói, “Vậy cậu nói chúng ta nên làm gì?!”

“Tôi cho rằng cậu chỉ cần tuân theo bản năng của mình.”

Mạnh Chiêu buột miệng: “Tuân theo bản năng tôi cũng không nên ở dưới…” nói được một nửa, anh khẩn cấp phanh lại, xua tay một cái nói, “Thôi thôi, chuyện này về sau từ từ nói. Ngoài ra, những chuyện trước kia của cậu tôi sẽ không so đo cũng không hỏi đến, nhưng cậu nhất định phải triệt để giải quyết sạch sẽ, biết chưa?”

Lục Thời Sâm nhìn anh, lông mày hơi cau lại lên: “… Chuyện gì?”

“Được rồi.” Mạnh Chiêu không cho hắn cơ hội nói, quay người trở về vị trí lái, “Mau lên lầu đi, tôi còn phải về cục thành phố tăng ca.”

Nói xong anh mở cửa xe, ngồi vào trong xe.

Nhìn mãi đến khi Lục Thời Sâm đi vào hành lang, Mạnh Chiêu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.