Lớp Vỏ Bọc

Chương 70



Bởi vì nói rõ mọi chuyện với Lục Thời Sâm, đêm nay Mạnh Chiêu cũng ngủ ngon giấc.

Đi đến văn phòng, Mạnh Chiêu nói với Trình Vận: “Tiểu Trình em nhớ chỉnh sửa lời khai hôm qua rồi in ra, tìm Từ Doanh Doanh ký tên.”

“Em không quên,” Trình Vân đeo kính gọng lớn trên sống mũi, đang gõ chữ lạch cạch trên máy vi tính, “Em đang chỉnh sửa đây, cũng sắp xong rồi.”

Mạnh Chiêu lại gọi mấy người của tổ chuyên án, trong lúc đợi người đi tới anh cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Lục Thời Sâm: “Báo cáo có mặt.”

Một lát sau Lục Thời Sâm trả lời tin nhắn: “Nhớ rồi.”

Mạnh Chiêu đặt điện thoại xuống, thấy người đã đến đông đủ, anh nói: “Trên cơ bản đã điều tra rõ thân phận của tất cả nạn nhân trong vụ án lồng tối, nhưng còn một điểm đáng ngờ vẫn chưa giải quyết là thân phận của bà cụ ở tầng hầm viện dưỡng lão. Trước đó chúng ta đã tiến hành điều tra vụ án người già mất tích trong hệ thống cảnh vụ nhưng vẫn chưa có kết quả, bây giờ xem ra chắc phải mở rộng phạm vi.”

“Tiểu Chu, mấy ngày trước bảo cậu dẫn người điều tra vụ người già mất tích mười năm trở lên, đã tuyên bố với tòa án tử vong, có kết quả chưa?”

“Vẫn đang điều tra,” Chu Kỳ Dương nói, “Tạm thời không có phát hiện gì.”

“Anh Bân,” Mạnh Chiêu nhìn về phía Nhậm Bân, “Anh phụ trách dẫn người liên hệ với đài truyền hình các nơi, còn có blog chính thức của công an các nơi, lợi dụng truyền thông và ảnh hưởng của Internet, tranh thủ nhanh chóng xác định thân phận của cụ già này.”

“Được.” Nhậm Bân đáp.

Mạnh Chiêu lại phân công mấy nhiệm vụ, lúc anh đang nói chuyện điện thoại đặt trên bàn vang lên.

Anh cầm lấy nhìn một cái, chủ nhiệm Trình ở bệnh viện lại gọi điện đến.

“Hôm nay chỉ có mấy nhiệm vụ chủ yếu này, mọi người đi làm việc đi.” Mạnh Chiêu nói xong nhận điện thoại, “Chủ nhiệm Trình, chuyện gì vậy?”

“Đội phó Mạnh, sáng nay Thiệu Kỳ cũng tỉnh rồi. Nhưng thời gian tiêm thuốc của cô bé lâu hơn Từ Doanh Doanh, sau khi tỉnh lại trạng thái không tốt lắm, ý thức không tỉnh táo cũng không thể mở miệng nói chuyện, trí lực còn xuất hiện dấu hiệu thoái hóa, cậu có muốn đến xem không?”

“Tôi đến ngay.” Mạnh Chiêu lập tức nói.

Cúp điện thoại, anh nhìn về phía Trình vận: “Chỉnh sửa lời khai sao rồi?”

“Chỉnh xong rồi, em đang kiểm tra,” Trình Vận cấp tốc đọc mấy dòng cuối cùng của tài liệu, sau đó nhấp vào in, “Xong ngay đây.”

Máy in phát ra tiếng vận hành rè rè, Trình Vận chạy chậm đi lấy tài liệu, vừa nhanh nhẹn đóng tài liệu thành quyển vừa hỏi Mạnh Chiêu, “Anh Chiêu, anh đi cùng em à?”

Mạnh Chiêu “Ừ” một tiếng.

Khi chiếc xe chạy ra khỏi cục thành phố, Lục Thời Sâm đang băng qua đường cái đi tới cục thành phố.

Mạnh Chiêu dừng xe lại, nhấn cửa sổ xe xuống gọi hắn một tiếng: “Lục Thời Sâm.”

Lục Thời Sâm đến gần nhìn anh: “Sớm thế này định đi đâu?”

“Thiệu Kỳ tỉnh rồi, tôi đến bệnh viện xem thử, cậu có muốn đi cùng không?”

Lục Thời Sâm nhìn một cái về phía ghế phụ lái, thấy Trình Vận ngồi ở đó cũng đang nhìn về phía hắn. Hắn đang định kéo cửa ghế sau ra thì Trình Vận lên tiếng nói: “Cố vấn Lục, anh ngồi đây đi, em ngồi đằng sau.”

Trình Vận nói xong đẩy cửa xuống xe, kéo cửa ghế sau ra ngồi xuống.

Động tác của Lục Thời Sâm dừng lại, sau đó vòng qua thân xe ngồi vào ghế phụ lái.

“Đến muộn vậy, dắt chó đi dạo à?” Mạnh Chiêu lái xe lên đường.

“Muộn à?” Lục Thời Sâm giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, lại nói, “Cố vấn của cục thành phố thật sự rất khó làm.”

“Sao khó làm?”

“Vừa không trả tiền lại quản rất chặt.”

“Sao lúc đó cậu còn nhận,” Mạnh Chiêu cười một tiếng, “Bây giờ tìm cục trưởng Từ xin từ chức vẫn kịp.”

Lúc này Trình Vận ngồi ở ghế sau sáp lại: “Đúng đó cố vấn Lục, nếu không trả tiền thì tại sao lúc đó anh còn nhận công việc này, lẽ nào anh vì… giúp đỡ chính nghĩa, thực hiện lý tưởng?”

Lục Thời Sâm cười một tiếng cực trầm, dường như cảm thấy cách giải thích này rất thú vị.

Tham Khảo Thêm:  Chương 138: Hoàng thể cao (2)

“… Hay là vì đội phó Mạnh của bọn em?” Trình Vận hỏi tiếp.

Mạnh Chiêu ho nhẹ một tiếng trước khi Lục Thời Sâm nói: “Thẩm vấn không tốt, giờ lại nói rõ nhiều, lần sau thẩm vấn phạm nhân em tự hoàn thành đi, nếu không sau khi thực tập kết thúc đừng hy vọng anh có thể cho em làm việc ở bên ngoài.”

“Anh Chiêu anh vừa chính nghĩa vừa lương thiện, tính tình tốt, chân rất dài,” Trình Vận lập tức nghiêm túc nịnh bợ, “Vì anh mà đến cục thành phố là chuyện rất bình thường.” Thấy Mạnh Chiêu lườm mình một cái từ gương chiếu hậu, Trình Vận lập tức sửa lời nói: “Em sai rồi em sai rồi, trên đường đi em không nói nữa…”

Mạnh Chiêu phớt lờ cô, giơ tay bật radio trên xe. Kênh tin tức vẫn đang đưa tin về sự kiện lồng tối, đây là điểm nóng quan tâm mấy ngày gần đây ở thành phố Minh Đàm.

“Về vụ án lồng tối, sáng nay Ngô Gia Nghĩa cha của Ngô Vi Hàm cũng đã ra mặt trịnh trọng nói lời xin lỗi. Ông cho biết với tư cách là một người cha, ông sẽ dốc hết toàn lực đền bù cho các nạn nhân của lồng tối về mặt vật chất và tinh thần, đồng thời ông bỏ ra vốn mười triệu để thành lập Quỹ vì nạn nhân phụ nữ nhằm hỗ trợ miễn phí về vật chất và pháp lý cho tất cả phụ nữ bị thương…”

“Là chủ tịch tập đoàn Ngô thị, ông Ngô Gia Nghĩa luôn nhiệt tình với sự nghiệp phúc lợi công cộng, hằng năm đều sẽ tài trợ các quỹ từ thiện, trong đó bao gồm Quỹ tai nạn lao động cho công nhân, Quỹ giáo dục cho con cái công nhân, Quỹ nhi đồng bị bỏ lại….”

Mạnh Chiêu nghe xong tin tức này, nói với Lục Thời Sâm: “Cậu đoán hôm qua tôi gặp được ai trong văn phòng cục trưởng Từ?”

“Ngô Gia Nghĩa?”

“Ừ.”

“Ông ta đến cầu tình cho con trai?”

“Không phải cầu tình, là nhận lỗi.” Mạnh Chiêu cười nói, “Không ngờ đúng không? Con trai không chịu nhận lỗi, thái độ của người làm cha là lại rất tích cực.”

“Cũng có thể hiểu được,” Lục Thời Sâm nói, “Sau vụ án lồng tối, giá trị thị trường của tập đoàn Ngô thị giảm mạnh, Ngô Gia Nghĩa nhất định sẽ có hành động.”

“Quả nhiên trong mắt nhà tư bản chỉ có lợi ích.” Mạnh Chiêu lặp lại lời hôm qua cục trưởng Từ nói. Trong đầu lại hiện ra hình ảnh vui vẻ hòa thuận hôm qua, còn có ánh mắt khiến người ta đoán không ra của cục trưởng Từ.

Đến bệnh viện, ba người đi đến phòng bệnh, đẩy cửa bước vào.

Từ Doanh Doanh vẫn chưa thể xuống giường hoạt động, cô nửa nằm trên giường bệnh, đang xem TV.

Trên TV cũng đang chiếu tin tức liên quan đến sự kiện lồng tối, hình ảnh Ngô Vi Hàm đi lại có mặt ở những nơi công cộng được phát như video tư liệu. Sau khi xem lại sự kiện lồng tối, MC lại đăng một đoạn video công khai nói xin lỗi của Ngô Gia Nghĩa.

Trình Vân đi qua, đưa bản ghi lời khai cho Từ Doanh Doanh, bảo cô xác nhận sau đó ký tên.

Thiệu Kỳ đã tỉnh cũng được chuyển đến phòng bệnh này, lúc này đang nằm trên giường bệnh, mắt nhìn chằm một chỗ nào đó trong không khí, ánh mắt trông rất đờ đẫn.

Bên cạnh giường bệnh, chủ nhiệm Trình đang nói với mẹ của Thiệu Kỳ: “Chị đừng lo lắng, tỉnh lại chỉ là bước đầu tiên, vẫn đang tiến hành trị liệu, chúng tôi vẫn đang trao đổi phương án tiếp theo. Chị hãy tâm sự nhiều với Kỳ Kỳ, giúp đỡ cô bé tăng tốc khôi phục ý thức…”

Mẹ của Thiệu Kỳ vừa nghe vừa liên tục giơ tay lau nước mắt.

Đúng lúc này Thiệu Kỳ trên giường bệnh đột nhiên phát ra âm thanh.

Tất cả mọi trong phòng bước tới nhìn cô, Thiệu Kỳ nằm đó mắt trợn to, đôi môi cũng mở ra, ngực nhấp nhô lên xuống vì hô hấp dồn dập, trong cổ phát ra âm thanh không rõ ràng.

Thấy vậy, chủ nhiệm Trình lập tức tiến lên làm yên lòng.

Mạnh Chiêu cũng đến giúp đỡ: “Chủ nhiệm Trình, tình huống gì đây, có nguy hiểm đến tính mạng không.”

Biểu cảm của chủ nhiệm Trình nghiêm túc: “Không rõ, theo lý mà nói không phải như vậy.”

Mạnh Chiêu nhìn nội dung trong TV một cái, lớn tiếng nói: “Tắt Tv ngay lập tức!”

Tham Khảo Thêm:  Quyển 1 - Chương 7: Đêm uống rượu, mơ thấy một vùng biển cả

Từ Doanh Doanh cầm lấy điều khiển từ xa, lập tức tắt nguồn điện.

Dưới sự an ủi của chủ nhiệm Trình, một lúc sau Thiệu Kỳ mới khôi phục được bình tĩnh.

Mạnh Chiêu nhìn về phía chủ nhiệm Trình: “Chủ nhiệm Trình, chị cho rằng phản ứng này nên giải thích như thế nào? Là tác dụng phụ của thuốc à? Loại thuốc này có thể gây ra tác dụng phụ tinh thần không ổn định không?”

“Tạm thời không phát hiện tác dụng phụ này, đây cũng là lần đầu tiên Kỳ Kỳ xuất hiện hiện tượng này, phản ứng vừa rồi rất có thể do k1ch thích từ bên ngoài. Cũng may vừa nãy tắt TV kịp thời, nghĩ kỹ rất có thể là nhìn thấy Ngô Vi Hàm trên TV khiến Kỳ Kỳ nhớ lại những gì từng trải qua,” Chủ nhiệm Trình thở phào nhẹ nhõm, “Không hổ là đội phó Mạnh, liếc mắt đã nhìn ra nguyên nhân.”

Mạnh Chiêu cũng không đáp lại, trong lòng anh vẫn có nghi hoặc: Lúc nãy trên TV luôn chiếu tin tức của lồng tối, tại sao trong lúc đó bỗng nhiên xuất hiện phản ứng dữ dội như vậy?

Chủ nhiệm Trình suy nghĩ lại nói: “Điểm kinh khủng nhất của loại thuốc này đó là nó sẽ ăn mòn hệ thần kinh, mà còn là cách ăn mòn từng chút một khiến con người khó mà nhận ra, khiến con người từ từ mất đi ý thức và năng lực phán đoán, có thể nhìn ra được đây là đồ do nhóm rất chuyên nghiệp nghiên cứu ra.”

“Thuốc này có thể mua được không?” Mạnh Chiêu tiếp tục hỏi.

“Tôi không biết,” Chủ nhiệm Trình lắc đầu, “Chưa bao giờ nhìn thấy.”

Mạnh Chiêu gật đầu một cái như có điều suy nghĩ, lúc này điện thoại của anh vang lên, là Chu Kỳ Dương gọi điện tới.

Mạnh Chiêu nhận điện thoại.

Chu Kỳ Dương nói trong điện thoại: “Anh Chiêu tra được thân phận của cụ già kia rồi!”

“Anh đến ngay.” Mạnh Chiêu nói.

Cúp máy, Mạnh Chiêu nói một tiếng với chủ nhiệm Trình, sau đó kéo Lục Thời Sâm và gọi Trình Vận: “Về cục thành phố!”

“Có manh mối mới rồi?” Lục Thời Sâm hỏi.

“Đã tra được thân phân của bà cụ.” Nghĩ đến cảnh tượng Lục Thời Sâm từng nhìn chằm chằm bà cụ kia trong tầng hầm, Mạnh Chiêu chú ý nhìn biểu cảm trên mặt Lục Thời Sâm.

Nhưng Lục Thời Sâm không lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ “ừ” một tiếng.

*

Mạnh Chiêu đẩy cửa đi vào văn phòng, sải bước đi đến sau lưng Chu Kỳ Dương, Lục Thời Sâm cũng đi qua theo anh.

“Chúc Văn Tú.” Mạnh Chiêu nhìn màn hình trước mặt Chu Kỳ Dương, thấp giọng đọc tên, “Chính là người này?”

“Đúng, mất tích mười chín năm trước,” Chu Kỳ Dương kéo chuột lên tin tức quan trọng, “Sau bốn năm mất tích, người nhà đệ đơn xin tòa án tuyên bố tử vong. Thời gian mất tích quá lâu, người của chúng ta bắt đầu điều tra từ mười lăm năm trước, ai có thể ngờ điều tra mãi đến gần hai mươi năm trước…”

“Trước khi mất tích, bà cụ kia còn là tổng giám đốc của công ty bất động sản…” Chu Kỳ Dương kéo xuống dưới, di con trỏ chuột chỉ vào “Công ty Bất động sản Văn Đỉnh” trên màn hình.

“Cái tên này… khá quen.” Mạnh Chiêu nghiêng mặt sang nhìn Lục Thời Sâm

Cùng lúc đó ánh mắt của Lục Thời âm cũng rơi trên màn hình, ngẩn ra một lát.

Mạnh Chiêu lập tức bắt được thay đổi biểu cảm nhỏ xíu trên mặt Lục Thời Sâm.

Bỗng chốc Mạnh Chiêu nhớ ra tại sao cái tên này nhìn quen mắt. Vụ án dân công đòi lương mà Lục Thành Trạch hồi trẻ đã mất tám năm để kiện thắng, chính là kiện với công ty bất động sản này!

Lớp mười một năm đó, trước khi đến công ty luật tìm Lục Thành Trạch, Mạnh Chiêu đã từng tìm hiểu kỹ càng lý lịch của Lục Thành Trạch.

Mạnh Chiêu nhìn Lục Thời Sâm, mở miệng nói: “Xem ra bà cụ kia là người quen cũ của bố cậu.”

Sửng sốt một chớp mắt vừa rồi đã qua, Lục Thời Sâm lại khôi phục vẻ mặt như thường: “Ừ?”

“Cậu không biết?” Mạnh Chiêu nói, “Vụ kiện dân công đòi lương oanh động cả nước mà bố cậu thắng năm đó, chính là đấu với công ty của bà cụ này.”

“Chắc đó là chuyện trước khi tôi mất trí nhớ.” Lục Thời Sâm thản nhiên nói.

Tham Khảo Thêm:  Chương 62: Lo Được Lo Mất

“Đúng.” Mạnh Chiêu nói, “Cho dù như thế nào trước tiên cần phải liên hệ với người nhà của bà cụ này rồi lại nói. Tiểu Chu, điều tra phương thức liên lạc của người nhà bà ấy.”

“Đã điều tra,” Chu Kỳ Dương nói, “Chồng của bà ấy đã qua đời trước khi bà ấy mất tích, sau khi mất tích không lâu, cả nhà con trai của bà ấy đã di dân, bây giờ chỉ có hồ sơ trước khi di dân…”

“Chẳng lẽ lại phải đi qua quá trình báo cáo rườm rà kia…” Mạnh Chiêu cau mày nói.

“Tôi có thể thử tìm giúp xem sao.” Lục Thời Sâm nói.

“Cũng được,” Mạnh Chiêu gật đầu, “Vậy xin nhờ cố vấn Lục.”

*

Lục Thời Sâm lần nữa chứng minh hiệu suất làm việc của hắn. Hôm sau trời vừa sáng, đã giao phương thức liên lạc của người nhà Chúc Văn Tú vào tay Mạnh Chiêu.

“Chắc là con trai của bà ấy.” Lục Thời Sâm nói.

“Xem tài liệu, con trai của bà ấy cũng hơn bốn mươi tuổi rồi.” Mạnh Chiêu nghi lại phương thức liên lạc, “Hiệu suất đủ cao đấy, lần này tốn mấy triệu?”

Lục Thời Sâm nhìn anh: “Hỏi rõ ràng như thế, dự định trả lại cho tôi à?”

“Tôi lấy thân báo đáp được không?” Mạnh Chiêu cười một tiếng, sau đó cầm điện thoại cố định trên mặt bàn lên, nhấn loa ngoài, gọi đi theo dãy số Lục Thời Sâm cung cấp.

Trong ống nghe truyền đến âm thanh chờ đợi, mới đầu đối phương dập máy, Mạnh Chiêu gọi lại lần nữa, lần này mới kết nối.

“Là người nhà của Chúc Văn Tú đúng không?” Mạnh Chiêu hỏi. Lục Thời Sâm đứng bên cạnh nhìn anh.

“Cậu là ai?” Đối diện đúng là giọng của đàn ông hơn bốn mươi tuổi, lộ ra chút cảnh giác, “Tìm Chúc Văn Tú làm gì?”

“Tôi là công an Trung Quốc,” Mạnh Chiêu nói vào ống nghe, “Chúng tôi đã tìm được Chúc Văn Tú trong một tầng hầm viện dưỡng lão, bà ấy còn sống. Anh đã từng nộp đơn lên tòa án xin tuyên bố Chúc Văn Tú đã chết. Không quan tâm xuất phát từ nguyên nhân gì, nếu bây giờ bà ấy được tìm thấy, hơn nữa trên người còn tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, chúng tôi hy vọng ang có thể tới đây nhận bà cụ, đồng thời phối hợp điều tra với cảnh sát Trung Quốc.”

“Chúc Văn Tú? Cậu nghe thấy cái tên này ở đâu?” Có vẻ như người đàn ông cũng không tin lời nói của Mạnh Chiêu, “Tôi làm thế nào xác định những gì cậu nói là thật?”

“Anh có thể để lại email cho chúng tôi, tôi gửi ảnh của Chúc Văn Tú cho anh,” Mạnh Chiêu nói, “Nếu xem hình ảnh anh vẫn không tin, vậy chúng tôi cũng có thể quay video xác nhận.”

Người đàn ông do dự một lát, rồi nói địa chỉ email cho Mạnh Chiêu. Mạnh Chiêu tìm giấy bút bên cạnh, cấp tốc ghi lại, xé ra đưa cho Trình Vận, sau đó nói với bên kia điện thoại, “Ảnh sẽ lập tức được gửi tới, đừng vội tắt điện thoại.”

Tốc độ của Trình Vận rất nhanh, chưa đến một phút đồng hồ, đã ra dấu “ok” với Mạnh Chiêu.

Mạnh Chiêu nói với điện thoại: “Gửi đến rồi, anh kiểm tra và nhận đi.”

Trong điện thoại vang lên tiếng bước chân, có lẽ người đàn ông đi đến máy tính trong phòng, trong ống nghe yên tĩnh mấy phút đồng hồ sau đó giọng nói của người đàn ông vang lên lần nữa, giọng nói vô cùng kích động: “Mẹ tôi thật sự còn sống? Sao bà ấy biến thành như vậy? Rốt cuộc bây giờ bà ấy sao rồi?”

So sánh với giọng nói hơi kích động của đối phương, giọng nói của Mạnh Chiêu lộ vẻ rất bình tĩnh: “Mẹ của anh bị tiêm một thứ thuốc nào đó trong thời gian dài, trước mắt vẫn không có ý thức, cụ thể sau đó có thể khôi phục hay không cũng rất khó nói. Theo chúng tôi biết, năm đó mẹ anh mất tích do anh gây ra, rất có thể là bị hãm hại, nếu như anh có thời gian, mời lập tức về nước, đến cục công an thành phố Minh Đàm nhận Chúc Văn Tú. Nếu như có khó khăn gì, chính phủ Trung Quốc sẽ giúp anh giải quyết.”

Đối phương im lặng vài giây đồng hồ mới mở miệng, giọng nói thấp hơn vừa rồi một chút: “Được, tôi nghĩ cách trở về.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.